Chuyện Giới Giải Trí

Chương 40





Sáng sớm thức dậy, tôi kiềm lòng không được mở tin nhắn trong điện thoại ra xem để xác nhận lần nữa.


Ôi ~ không phải mơ, đại minh tinh nhà tôi thật sự gửi cho tôi tin nhắn đầu tiên này ~


Chỉ là một tin nhắn, thế nhưng tôi cảm thấy khoảng cách đến cánh cửa kia rút ngắn rất nhiều.


Không sợ mọi người chê cười nên bổ sung thêm, hôm qua, chuyện đầu tiên sau khi thức dậy cũng là "xem tin nhắn". À, đây là ngày thứ ba tôi đến nhà An Tâm. Ngày hôm qua mệt chết đi được, tôi đã tổng vệ sinh, ở nhà người khác tất nhiên phải tìm gì đó để làm. Chắc do trong thời gian này An Tâm ở phim trường suốt nên đồ đạc trong nhà đều bị phủ một lớp bụi mỏng. Vì vậy, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ từ ngoài vào trong, chỉ có "cấm địa" kia là không dám vào.


Hôm nay cũng vậy, tôi vui vẻ ôm điện thoại trên giường nửa ngày mới đứng lên, ăn sáng xong chợt nghĩ không còn việc gì để làm. Tôi điện thoại cho anh Phong để kiếm việc. Tôi không thể đến công ty nên trong lúc này anh Phong cũng không giao gì cho tôi.


"Đúng rồi, em còn nhớ chuyện mở blog ở Trendy không? Công ty đã cho Khiết Nhi và Mạch Kỳ mở blog, Mạch Kỳ nói cô ấy sẽ tự viết, nên em viết cho Khiết Nhi đi!" anh Phong phân phó việc bên kia đầu điện thoại.


Tất nhiên tôi nhớ chuyện này, nhưng vấn đề là, "Em giúp Khiết Nhi viết blog, vậy...phải viết về cái gì?"


Anh Phong có vẻ bận rộn, giọng nói bên đầu điện thoại kia hơi gắt, "Em xem rồi làm đi, mấy thứ nhỏ nhặt này đâu cần anh phải dạy cho em."


Cúp máy, tôi mở máy tính, lên mạng lấy tài khoản và mật mã blog anh Phong gửi đến.


Chỉnh sửa nửa tiếng đồng hồ, blog Khiết Nhi đã có bài đầu tiên.


Tiêu đề: Là tôi, thật sự là tôi đây ~


Nội dung: trước đây có người giả mạo tôi mở blog lừa được nhiều người, thật đáng ghét ~ bây giờ bản cô nương tự mình xuất trận, dẹp những kẻ giả mạo này sang một bên!


Không khí ở liveshow giao lưu hôm trước rất tuyệt, tôi hát cũng rất thỏa mãn.


Có truyền thông nọ nói tôi mới bán được nhiêu đó đĩa đã mở tiệc ăn mừng, có cần khoe khoang vậy không.


Tôi chẳng ngại lời này, tuy thị trường băng đĩa lúc này đang sụt giảm, nhưng vì người hâm mộ tôi – những người luôn đồng hành trong sự nghiệp, tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Mọi người yên tâm nhé.


Đúng rồi, mấy ngày nay tôi bận rộn thu âm ca khúc chủ đề cho Cựu Mộng, ca khúc này rất hay, hy vọng mọi người có thể sớm được nghe.


PS: đây là ảnh chụp ở phòng thu âm, không hóa trang, mọi người đừng chê tôi xấu nha!


---


Viết blog cho người khác quả thật rất khó với tôi, tôi còn phải đoán xem bình thường ấn tượng cô để trong lòng đại chúng thế nào. Nhìn chung, trên màn ảnh, Khiết Nhi là người rất rộng rãi hoạt bát, ăn nói thẳng thắn, ít giả tạo. Đương nhiên, đây là hình tượng trên màn ảnh, còn ở ngoài cũng chẳng phải đèn cạn dầu (ý nói không đơn giản như người khác nghĩ).


Viết xong blog, tôi lại rơi vào tình trạng vô công rỗi nghề, nhưng cũng không dám làm phiền anh Phong.


Hay là nhắn tin cho đại minh của tôi? Tuy chị không tiện nghe máy, nhưng cũng có thể đọc tin nhắn lúc rảnh rỗi mà.


Thế nhưng...nhắn gì nhỉ?


[Chán quá, em muốn đến phim trường xem chị đóng phim]


Sau khi nhấn gửi, tôi bắt đầu hối hận vì tin nhắn có nội dung trẻ con thế này. Tôi rất muốn bắn một viên đạn vào khoảng không để chặn ngang tin nhắn kia.


Hồi hộp cầm điện thoại nửa ngày, quả nhiên, không có hồi âm.


Vừa ngồi xuống bồn cầu nhà vệ sinh, điện thoại trong phòng khách đổ chuông.


A, A, A, có khi nào là An Tâm không!!!


Tôi kéo quần chạy ra phòng khách, kích động cầm điện thoại lên...Ơ? Số lạ?


Nhấn nghe, "Vâng?"


"Hựu Hữu, tôi là Tả Tiểu Dụ."


?????? Trong đầu hiện ra một đống dấu chấm hỏi, Tả Tiểu Dụ tìm tôi làm gì?


"À, xin chào, tìm tôi có việc gì không?"


"Xin lỗi, mấy ngày nay tôi không đến công ty, giờ mới biết cô bị thương. Ở nhà tịnh dưỡng sao rồi?"


Tả Tiểu Dụ này thật khách khí. "Tuy tôi không đi nhanh được nhưng cũng đỡ nhiều rồi, chắc hai ba ngày nữa sẽ trở lại công ty làm việc." tôi cũng khách khí đáp.


"Vậy thì tốt rồi...Cô đang làm gì ở nhà vậy?" Này này, chắc tôi với cô thân lắm!


"Không làm gì, nên rất chán."


"Vừa lúc tôi cũng không có chuyện gì làm. Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?"


"Khụ ~ chị gái à, tôi cũng muốn đi nhưng chân tôi không chịu."


"Cô không cần đi, tôi lái xe đến đón cô, nhà cô ở đâu?"


Thấy Tả Tiểu Dụ nhiệt tình, tôi cũng không đành từ chối. Thế nhưng, chuyện tôi ở nhà An Tâm tạm thời không muốn cho người khác biết, vì vậy tôi nói Tả Tiểu Dụ đến đón tôi trước cổng một công viên gần đây.


Còn tôi chịu khổ một chút, chậm rãi lết sang đấy!


"Cô làm gì cứ nhìn chằm chằm tôi hoài vậy, tôi cảnh cáo cô, đừng có mê tôi!" Tả Tiểu Dụ cầm lái, ánh mắt hướng về phía trước đột nhiên nói ra một câu.


Tôi thoáng xấu hổ vài giây, lập tức đáp trả: "Sao cô biết tôi nhìn cô, ngoan ngoãn lái xe đi, đừng có phân tâm."


Không thể phủ nhận, dáng vẻ lái xe của Tả Tiểu Dụ rất đẹp, tôi đang cân nhắc xem có nên đi học lái hay không. Nhưng vấn đề là, có được bằng lái thì cũng chẳng có xe để lái! Hầy ~~~


Cuối cùng, Tả Tiểu Dụ dừng xe trước cửa một quán bar. Xuống xe thấy được tên quán bar này rất thú vị, "MO". Đừng nói cô ta mang tôi đến đây uống rượu nhé!


Lúc này là buổi chiều, trong quán chỉ có lát đát vài khách, số lượng còn không nhiều bằng nhân viên phục vụ. Sau khi vào cửa, những người phục vụ đều chủ động đến chào hỏi Tả Tiểu Dụ.


Tôi ngồi xuống cạnh đó, hiếu kỳ nói: "Cô thường đến đây à?"


Tả Tiểu Dụ nghe thế buồn cười đáp: "Ừ, hầu như đến mỗi ngày."


Ồ, không ngờ người này là một con ma men.


Phục vụ đi đến, Tả Tiểu Dụ hỏi tôi, "Cô uống cà phê gì?"


À, hóa ra người ta đưa tôi đến uống cà phê. Đáng tiếc, tôi không biết nhiều cà phê, suy nghĩ một chút mới nói: "Đó giờ tôi chỉ mới uống Nescafe."


Sau đó liền nghe được hai tiếng bật cười từ Tả Tiểu Dụ và người phục vụ.


Tả Tiểu Dụ vừa ôm bụng cười vừa nói với nhân viên phục vụ: "Vậy...lấy hai ly Lam Sơn đi!"


Chờ Tả Tiểu Dụ ngừng cười, chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm. Tả Tiểu Dụ thẳng thắn cho tôi biết, cô bị công ty đóng băng, nguyên nhân vì sao dù không nói thì tôi cũng có thể biết.


Tất nhiên tôi không ngạc nhiên khi nghe tin này, tôi chỉ ngạc nhiên thái độ Tả Tiểu Dụ đối với chuyện mình bị đóng băng, không hận không oán, thậm chí còn nói "như vậy là hợp lý". Thấy tôi không hiểu, cô nói cô chỉ yêu thích âm nhạc, còn chuyện có được làm ca sĩ hay không thì cô không quan tâm.


Trời ạ, tôi ở trong giới này một năm chưa từng gặp qua ai rộng lượng như cô. Tôi không biết có nên khâm phục cô hay không.


"Cô nghĩ như vậy cũng tốt, cái đó gọi là không muốn lại được."


Tả Tiểu Dụ đặt ly cà phê xuống bàn, cười cười không nói.


Trò chuyện một lúc tôi cảm thấy đói bụng, Tả Tiểu Dụ rất đúng lúc gọi cho tôi một phần cơm chiên trứng, sao cô ấy có thể tính toán tài tình như vậy?


Tôi nhanh chóng ăn xong rồi tỏ ý muốn về nhà.


"Về nhà làm gì, tiếp tục buồn chán?" thấy tôi im lặng không đáp, đột nhiên Tả Tiểu Dụ hăng hái nói: "Lát nữa tôi sẽ lên sân khấu hát, cô có muốn ở lại xem không?"


"Cô là ca sĩ quán bar?" miệng tôi há to đến cỡ có thể nhét được quả trứng vào.


"Phương Di không nói cho cô sao? Cô ấy tìm ra tôi ở quán bar này."


Tôi giật mình không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu. Lúc trước xem qua lý lịch cô, cứ nghĩ Phương Di vì thấy thân phận sinh viên Berklee nên mới mời."


Tả Tiểu Dụ thấy thế cười đắc ý, sau đó hỏi tôi, "Cô vào được Nham Thạch ít ra cũng có chút tế bào âm nhạc nhỉ...Hôm nay keyboard của chúng tôi bị bệnh, hay là cô đến giúp đi?"


Nhận được lời mời nhiệt tình từ cô, tôi đổ mồ hôi, ai nói vào Nham Thạch thì phải có tế bào âm nhạc. Tôi chỉ có thể xấu hổ cười cười, "Tiếc là, tôi chỉ là đứa mù âm nhạc."


"Vậy tôi phải làm cả hai thứ cùng lúc rồi." Tả Tiểu Dụ thờ ơ đáp.


Tôi nán lại quán bar đến mười giờ tối, khi thật sự cảm thấy mệt mỏi tôi mới từ biệt Tả Tiểu Dụ ra về. Cô muốn đưa tôi về, tôi nói cô còn phải làm việc, kiên quyết tự mình bắt xe về nhà.


Về đến nhà, tra chìa khóa mở cửa, lười biếng không mở đèn phòng khách, tôi khập khiễng lê thân vào phòng ngủ. Hầy, gối nằm yêu quý ơi, tôi đến đây.


"Em đi đâu vậy?" một giọng nói lạnh lùng vang lên.


Tôi chợt cảm thấy lạnh run, chậm rãi xoay người...Trong bóng tối, có người đang ngồi trên trường kỷ.


Tôi nhanh chóng mở đèn phòng khách, không sai, ngồi trên trường kỷ chính là đại minh tinh của tôi, chủ nhân ngôi nhà này.


"Em vẫn chưa trả lời chị." giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.


Tôi cố gắng bày ra vẻ mặt cươi cười, "À, bạn em dẫn em đến quán bar chơi."


"Hừ, chị thấy em có buồn chán gì đâu."


Hả, tôi đã nói phải chặn cái tin nhắn chết tiệt kia, bây giờ bị người ta nắm thóp rồi này.


Ánh mắt chị sắc bén như dao khiến tôi hơi sợ, tôi cố gắng nói sang chuyện khác để làm dịu bầu không khí, "Chị về lúc nào, về lấy đồ à?"


"Chị ngồi đây chờ em suốt năm tiếng đồng hồ."


"A!!!" tôi ngơ ngác nhìn chị, nhận ra hình như mình đã làm một việc rất có lỗi.


Tôi chậm rãi đến bên trường kỷ, ngồi xuống cạnh chị, "Chị có thể điện thoại gọi em về mà!"


"Chị làm gì có quyền can thiệp vào tự do của em, chẳng phải vậy sao?" khi nói lời này, giọng chị hơi hậm hực, tựa như có chút châm chọc bất mãn và phần lớn là bực bội. Đúng rồi, từ đó đến giờ chỉ có người khác chờ đợi đại minh tinh của tôi, thế mà hôm nay...tôi không biết làm sao chị có thể kiên trì chờ đợi trong thời gian dài như vậy mà không điện thoại gọi tôi.


Trong lòng tôi gào thét: chị có quyền can thiệp, tự do của em là để chị can thiệp đấy!


Thế nhưng, lời đến bên môi, tôi chỉ nói ra ba chữ, "Em xin lỗi ~"


Phải chăng thái độ của tôi rất chân thành nên giận dữ từ từ biến mất khỏi mặt chị. Tôi đang do dự nên rời đi hay tiếp tục ngồi đây tùy chị xử lí, bỗng nhiên chị lên tiếng: "Có phải em rất muốn bồi thường cho chị?"


"Đúng vậy, đúng vậy, chị muốn em bồi thường thế nào cũng được." Tôi lập tức gật đầu lia lịa.


"Là em nói đấy nhé." An Tâm chưa dứt lời đã vươn hai tay đẩy mạnh tôi lên trường kỷ, toàn bộ cơ thể chị cũng theo đà đè lên.


Chuyện gì thế này? da đầu tôi tê dại.


Vừa định mở miệng hỏi, chị đã cúi đầu, mặt chậm rãi tiến đến gần tôi.


Sau đó, cảm giác mềm mại trên môi đã cho tôi biết: tôi lại bị một cô gái...cưỡng hôn!