Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 71: C71: 89




Chương 89

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Những giọng nói phức tạp từ mọi người xung quanh văng vẳng bên tai của hai cô gái vừa mới lửng lơ cheo leo giữa sự sống và cái chết, như tiếng mưa rơi trong không gian như thinh lặng.

“Hiểu Yến, cậu không sao chứ?” Lý Tử hoảng sợ hỏi han.

“Tớ không sao…” Hoàng Hiểu Yến lắc đầu, chống tay đứng dậy, lại phát hiện hai chân mình đang run rẩy lẩy bẩy.

Vừa rồi nếu cô ấy không nhìn qua bên kia, hoặc cô ấy phản ứng chậm một bước thôi, thì bây giờ cô ấy đã thành vong hồn dưới gầm xe, mà Lý Tử cũng thành người vô tội bị liên luỵ.

Khi hai người còn đang suy nghĩ phức tạp, tài xế đã đi xuống với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, khi nhìn thấy cả hai đều bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy hai nữ sinh tuổi không lớn lắm, tất nhiên ông ấy cũng không thể cứ thế mà rời đi, “Hai cháu không sao chứ? Có muốn chú đưa các cháu đến bệnh viện kiểm tra không?”

Hoàng Hiểu Yến đỡ lấy Lý Tử, đột nhiên hỏi: “Chú ơi, sao chú lại đâm vào hướng này vậy ạ?”

Nhìn sắc mặt ông chú trông có vẻ hiền hòa, hơn nữa cũng không quen biết bọn họ, có lẽ là không cố ý đâm người, đúng chứ?

Nhắc tới chuyện này, chú tài xế lại thấy tức giận, nhìn về một hướng, “Tại tên nhóc kia kìa, cậu ta đột nhiên chạy tới ven đường, đúng lúc chú đang rẽ nên không nhìn thấy, đến khi nhìn thấy thì vội vàng bẻ tay lái, lập tức tông sang bên này.”

Ông ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, “Cũng may mà các cháu không sao.”

Hoàng Hiểu Yến nhìn theo ánh mắt của ông ấy, thấy Trương Vịnh run rẩy đứng đó, như thể người bị đâm là anh ta vậy.

“Lại là tên khốn Trương Vịnh kia!” Lý Tử nhổ nước bọt, “Đúng là có thù oán với đôi nam nữ chó má đó mà, vừa tiễn một người vào, người còn lại suýt chút nữa khiến chúng ta ngay cả mạng cũng không còn! Ai biết cậu ta có cố ý hay không!”

Câu cuối cùng này đã đâm trúng tim của Hoàng Hiểu Yến.

Cô ấy và Trương Vịnh quen nhau ba năm, yêu đương hai năm, dù có thua kém cái cô thanh mai kia thì về tình cảm thì có thể tha thứ một phần nào đó, nhưng nếu chỉ vì người phụ nữ kia mà muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, vậy thì Trương Vịnh cũng quá sức độc ác rồi.

“Các cháu thật sự không cần đến bệnh viện sao?”


Lời nói của tài xế kéo suy nghĩ của Hoàng Hiểu Yến trở lại, “Không cần đâu ạ, chúng cháu may mắn nên không sao, chú, chú mau gọi xe kéo đi.”

Có lẽ vì thấy hai người bọn họ đứng bên này, Trương Vịnh đột nhiên chạy tới, nôn nóng hỏi: “Rốt cuộc em muốn làm gì Lan Lan vậy?”

Lý Tử nổi giận mắng mỏ: “Vì cậu mà chúng tôi suýt chút nữa bị xe đâm, không ngờ cậu chỉ quan tâm đến cái cô tiểu tam kia, Trương Vịnh, cậu có còn lương tâm hay không vậy? Chuyện ngoại tình còn chưa tính sổ với cậu đâu!”

Hoàng Hiểu Yến bỗng chẳng còn muốn dây dưa với hai người kia nữa.

Chuyện trưởng ký túc xá đụng phải cô ấy đã chắc đến tám, chín phần mười, không ngờ câu đầu tiên Trương Vịnh đuổi theo để hỏi là hỏi cô ấy muốn làm gì, hai năm yêu nhau chỉ nhận lại kết quả như vậy, đúng là trước kia mắt cô ấy bị mù rồi.

“Trương Vịnh, tôi không biết có phải anh cố ý hay không, nhưng nếu trưởng ký túc xá dám đâm tôi, tôi sẽ truy cứu đến cùng, nếu để tôi phát hiện ra anh làm gì, cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, cô ấy tiến lên trực tiếp cho anh ta một cái tát, vang dội tới mức những người qua đường xung quanh đều ngoái lại nhìn.

“Em… Em…” Trương Vịnh ôm mặt chỉ trỏ hồi lâu, nhưng mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, khó coi muốn chết.

Hoàng Hiểu Yến nhìn thẳng, “Tôi cũng không thèm quan tâm đến anh, đây coi như cái giá phải trả cho việc ngoại tình của anh, sau này hai chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, tốt nhất nên nghĩ cách cứu thanh mai của anh ra đi.”

Lý Tử vỗ tay tán thưởng, giẫm mạnh lên chân anh ta, sau đó cùng Hoàng Hiểu Yến rời khỏi nơi này.

Trương Vịnh đứng tại chỗ trừng mắt nhìn hồi lâu, quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm trào phúng, vui sướng khi người gặp họa của người qua đường bên cạnh, trên mặt thật sự khô nóng, cúi đầu hận không thể độn thổ rời khỏi nơi này.



Trong toà cao ốc Giải trí Hoàng Thiên.

Có lẽ Cơ Thập Nhất tới không đúng lúc, Tô Minh Châu đang họp cùng mọi người, chỉ còn lại Tô Bảo nằm ngủ trên bàn, tiếng ngáy vang vọng khắp văn phòng.

Cơ Thập Nhất đưa tay kéo bộ râu đang đung đưa theo nhịp thở của nó, “Không sợ Châu Châu ném em ra ngoài à, ngáy to thế.”

Mặc dù Tô Bảo là do cô muốn cứu, nhưng người nuôi lại là Tô Minh Châu.

Cô đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn, xem lướt qua văn phòng thấy không có việc gì để làm, quyết định tựa lưng vào sô pha một lát.

Có lẽ cô không ngờ tới bản thân cũng hơi mệt mỏi, vừa chạm tới chiếc sô pha mềm mại đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Tô Minh Châu vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người nằm bên trong, anh gần như hạ giọng xuống ngay tức thì.

Thư ký ở phía sau nói: “Chỉ sợ chu kỳ của dự án này sẽ hơi dài, nhưng dự tính tiền lời không ——”

“Ngày mai bàn lại.” Anh ta còn chưa nói xong đã bị Tô Minh Châu chặn ngoài cửa, suýt chút nữa đã đâm sầm vào mũi.

Thư ký còn chưa phản ứng lại, sửng sốt một hồi mới nghĩ đến giọng điệu nóng nảy của ông chủ nhà mình chắc chắn là có chuyện, lại liên tưởng đến vừa nãy khi mình ngẩng đầu vô tình nhìn thấy một bóng người, anh ta lập tức ngờ ngợ hiểu ra, ôm tài liệu rời khỏi văn phòng.

Tô Minh Châu cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên cho cô, sau đó tay chân nhẹ nhàng ngồi lại sau bàn, nhìn thấy chiếc bình giữ nhiệt kia, ánh mắt anh sáng lên.

Mở nắp ra là một mùi hương thơm nồng, màu tim tím của cháo làm tăng thêm cảm giác thèm ăn.

Đây là cháo khoai lang tím củ mài, lớp ngoài màu trắng của củ mài nhuộm nước màu tím, trông có vẻ mềm mềm dẻo dẻo, mà cháo đặc sệt lại được nấu có độ nhừ vừa phải, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta không nhịn được mà li3m lưỡi.

Tô Minh Châu mới xúc một muỗng nếm thử đã cảm thấy chắc chắn đêm nay mình sẽ no căng bụng.

Cháo vẫn còn ấm, bao tử cũng rất ấm, văn phòng mở điều hòa, một muỗng này đi xuống thì cảm giác cả người đều ấm áp, không nóng không khô, rất dễ chịu.

Một muỗng rồi hai muỗng, chẳng đầy phút chốc, cháo bên trong đã vơi đi nửa phần, mà người trên sô pha vẫn còn đang say ngủ, Tô Minh Châu cũng không quấy rầy cô, Tô Bảo tỉnh lại muốn kêu còn bị anh bịt kín miệng lại.

Khi Cơ Thập Nhất tỉnh dậy thì không biết bây giờ đã là lúc nào, nhìn thấy áo khoác trên người thì hiểu ra ngay, có lẽ Tô Minh Châu đã về từ sớm.

“Tỉnh rồi à?” Tô Minh Châu hỏi.

“Ừm, chị mang cháo cho em, ăn chưa?”

Tô Minh Châu cười đến độ hai mắt cong cong, “Còn phải chờ chị nói sao, ăn hết từ lâu rồi.”

Cơ Thập Nhất đứng dậy, gật đầu nói: “Vậy cũng đến lúc chị về rồi.”

Tô Minh Châu không muốn nghe câu trả lời này, anh liếc mắt nhìn Tô Bảo trên bàn, trong đầu chợt loé lên một tia sáng, “Đi mua đồ cho Tô Bảo đã.”

Tô Bảo được đưa về lâu như vậy rồi nhưng đồ đạc vẫn chưa thay đổi, đều là những thứ mua lần đầu, cũng tới lúc đổi mới rồi.


Cơ Thập Nhất tạm dừng trong chốc lát, cân nhắc một hồi rồi đồng ý: “Được.”

Hai người lái xe tới một cửa hàng thú cưng.

Chủ cửa hàng thú cưng là một cô gái dễ thương, đang chơi với chú mèo cam ở trên quầy, dáng người mũm mĩm gần như chiếm hết nửa mặt tiền của quầy.

Cơ Thập Nhất không khỏi nhìn Tô Bảo trong ngực Tô Minh Châu.

Tô Bảo mới được đưa về chưa tới nửa tháng, nhưng hình thể đã phát triển hơn không ít, có tiềm năng hơi béo, nếu cứ theo tốc độ này, chỉ sợ là so với chú mèo trên quầy này, Tô Bảo chỉ có hơn chứ không kém.

Thấy cô chủ nhìn qua, Tô Bảo lấy lòng “meo” một tiếng.

“Chào mừng ghé thăm cửa hàng, xin hỏi quý khách cần gì? Hoặc nếu muốn, quý khách cũng có thể đích thân lựa chọn.” Cô chủ cửa hàng dịu dàng nói.

Tô Minh Châu nói: “Để chúng tôi tự chọn.”

Bởi vì trời tối nên cả hai người đều không đeo khẩu trang, diện mạo xuất sắc khiến cô chủ không khỏi nhìn thêm vài lần, mãi đến khi hai người biến mất sau kệ hàng, cô ấy mới vỗ tay một cái ——

Đây không phải là Cơ Thập Nhất đang hot rần rần trên Weibo hay sao?!

Cô ấy vội vàng đi tìm hình ảnh, quả nhiên diện mạo xinh đẹp giống hệt cô gái trong cửa hàng, mà chàng trai kia, cô ấy hơi ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đây đúng là tổng giám đốc Tô, không thể sai được.

Thử hỏi xem, ai có thể đi dạo phố cùng Cơ Thập Nhất, hơn nữa còn dẫn theo một con mèo, đây chắc chắn là Tô Bảo thường xuyên bị chụp ảnh.

Cô ấy cũng thuộc kiểu người theo đuổi thần tượng và người nổi tiếng, nhưng nam thần hay nữ thần của cuộc đời cô ấy không phải hai người này, tuy vây, tối nay tận mắt nhìn thấy giá trị nhan sắc đó vẫn khiến cô ấy suýt chút nữa lật tường.

Cô ấy vào nhóm chat riêng của mình, thông báo tin tức ra ngoài.

Một đám người nhìn lén đồng loạt nhảy ra.

“Thật vậy chăng, mau chụp vài bức ảnh đi, gần đây tớ đang theo dõi hai người kia, mẹ nó, quá xứng đôi!”

“Mẹ kiếp, thật không vậy, cửa hàng thú cưng bên ngoài Giải trí Hoàng Thiên không chỉ có một cửa hàng của cậu mà? Hay bọn họ sang cửa hàng bên cạnh?”

“Không có ảnh, không phải sự thật.”

“Dùng hình ảnh để chứng minh đi, nếu không tớ sẽ đá cậu ra ngoài.”

Cả đám đều như vậy, cô chủ cửa hàng yên lặng trợn trắng mắt, đúng lúc nhìn thấy hai người đang nói chuyện bên kệ hàng đằng kia, một cao một thấp hết sức hài hòa, lén chụp tách một tấm gửi vào trong nhóm.


“Mẹ kiếp, trái tim thiếu nữ của tớ, trông tổng giám đốc Tô nam tính như vậy mà sao trên Weibo lại đáng yêu thế nhỉ!”

“Bức ảnh này chụp đẹp quá, tớ muốn leo tường, cứ lưu về trước, đi khoe với fans của Thập Nhất đã.”

“Chậc chậc chậc, theo tớ thấy, ánh mắt của tổng giám đốc Tô rất diễn, nhất định là muốn theo đuổi Cơ Thập Nhất, nhưng có vẻ như Cơ Thập Nhất không có tâm tư đó, xem ra con đường còn xa lắm.”

“Cậu nhìn ra được thì cũng tài thật đó, mặc dù tớ nhìn không ra, nhưng tớ biết bọn họ rất xứng đôi, quả nhiên gương mặt đẹp và hài hòa sẽ tạo phúc cho nhân loại, còn khó coi sẽ làm nguy hại cho xã hội.”

“Chỉ sợ đây là ảnh chụp đầu tay, ghen tị người khác ha ha ha, không được, tớ cũng muốn làm fan của hai người này, bức ảnh đó quá đáng yêu a a a a a a…”

Một nhóm người lại sôi sục.

Cô chủ cửa hàng gửi ảnh qua rồi không lên tiếng nữa, lúc này cô ấy mới nhìn về phía bên kia, hai người vẫn đứng đó, nhưng tư thế đã có sự thay đổi.

Ở kệ hàng kia, cô ấy phải chuyển ghế ra mới bày được thức ăn đắt tiền cho mèo lên kệ, hàng vừa chuyển về, rất ít người mua. Lúc này đây, Cơ Thập Nhất không với tới món hàng cao nhất trên kệ, Tô Minh Châu lại lấy được dễ dàng, hiện giờ anh đang giơ món hàng lên cao mỉm cười đùa giỡn cô, mặc dù vậy lại không hề đi quá giới hạn.

“Em có đưa không?” Cơ Thập Nhất hỏi.

Tô Minh Châu vội nói: “Đưa đưa đưa.” Nói xong thì đưa thức ăn cho mèo qua.

“Em cậy mình cao đúng không?” Cơ Thập Nhất trừng mắt nhìn anh, ôm Tô Bảo từ trong ngực anh về, xoay người rời đi.

Tô Bảo nép vào nơi thoải mái, nằm trên ngực cô, mềm mại tới mức khiến nó híp mắt “meo” một tiếng, ngay lập tức nhận được cái trừng mắt từ cậu chủ.

Cơ Thập Nhất đi phía trước, lúc còn nhỏ thật ra cô vẫn cao hơn Tô Minh Châu một chút, nhưng từ khi lên cấp hai, anh cứ như uống thuốc tăng trưởng chiều cao vậy, vóc dáng đột nhiên cao vọt hẳn lên, chỉ có gương mặt là vẫn còn ngây thơ.

Tô Minh Châu sờ chóp mũi, anh chỉ bất chợt muốn trêu chọc, xách túi đồ lớn đi theo phía sau.

Cô chủ cửa hàng tính tiền cho hai người họ như thể không có chuyện gì xảy ra, sau đó nhìn họ rời đi.

Tuy nhiên, ngay khi bọn họ bước ra khỏi cửa, cô ấy lập tức hét vào trong nhóm: “Từ giờ trở đi, tớ chính là fan CP Châu Nhất!”

Đương nhiên “Châu Nhất” tên thân mật của những fans đó trên Weibo, Châu 舟 (*) đồng âm với Châu 周.

(*): Tên của nam chính là “苏明舟”, “舟” (Châu),nghĩa là chiếc thuyền. Đồng âm khác nghĩa với từ “周” (Châu), nghĩa là vòng quanh xung quanh. Người hâm mộ ghép lại lấy từ “周” bởi vì “周一” trong tiếng Trung có nghĩa là thứ hai.

- -----oOo------

*** 89 ***