Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 46: C46: 64




Chương 64

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Một tin nhắn khiến Lục Hành Vân thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Cô nhi viện Ánh Sao… cái tên đã khắc sâu vào ký ức của anh ấy, cô nhi viện đã không còn tồn tại từ lâu, mười mấy năm nay không có ai nhắc với anh ấy, ngoại trừ lúc điều tra.

Anh ấy rất bình tĩnh, không trả lời người này, mà nhấn mở trang chủ của đối phương, vô cùng sạch sẽ, chưa hề đăng tải gì cả, có thể nhìn ra đây là tài khoản mới đăng ký.

Chỉ có tên được đổi thành Tam Hòa.

Anh ấy ngồi trên ghế gõ gõ đánh đánh nửa ngày, cuối cùng lại xóa bỏ tất cả, nhìn chằm chằm khung thoại rồi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhập một câu trả lời khác.



Ngày hôm sau, tại đoàn phim.

Vừa đến phim trường, Cơ Thập Nhất đã bất ngờ nhận được lời cảm ơn từ Lục Hành Vân.

Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô ở “Sơn hà cẩm tú”, sau khi kết thúc, chỉ tới bữa tiệc đóng máy hoặc tiệc chúc mừng mới có thể gặp lại mọi người.

Chuyện giải mộng mấy ngày trước đã bị Cơ Thập Nhất ném ra sau đầu, mãi cho đến khi Lục Hành Vân chặn cô ở đó.

“Cảm ơn cô vì chuyện giải mộng lần trước.” Anh ấy cười nói.

Bấy giờ Cơ Thập Nhất mới hoàn hồn, xua xua tay, “Đây là ý trời, cho dù tôi không hiểu thì anh cũng sẽ nhận được kết quả tương tự mà thôi, chúc mừng, tôi thấy bộ phim kia rất nổi tiếng.”

Thấy cô muốn đi nơi khác, Lục Hành Vân cũng không sửa lại cho đúng, chỉ ôn hòa nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở đoàn phim, tới chụp chung một tấm ảnh đi.”

Cơ Thập Nhất không chối từ.

Lục Hành Vân vẫy tay gọi em gái dễ thương đang nhìn lén hai người tới, cô ấy là diễn viên quần chúng trong đoàn phim, tên Tiểu Văn, vừa nghe bọn họ nhờ chụp ảnh, đối phương đỏ bừng mặt.

Tiểu Văn đứng cách xa vài bước, nhìn hai người trong khung hình, vô cùng kích động.


Mặc dù cô ấy chỉ mới đến đoàn phim vài ngày, nhưng khá hiểu tình hình, cũng rất rõ tính tình của Lục Hành Vân và Cơ Thập Nhất, bọn họ khác với những minh tinh tên tuổi lớn ở bên ngoài, quả thực là người phát ngôn của nam nữ thần trong giấc mơ!

Trái lại, Trương Hựu Hân – người đóng vai nữ chính, quả thực là một sự tương phản xuất sắc, soi mói, liên tục sai bảo trợ lý, không bận tâm đến các diễn viên quần chúng và vai phụ, cao ngạo hơn bất cứ ai khác.

Trương Hựu Hân đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào hai người hòa hợp, biểu cảm lạnh nhạt.

Trợ lý đi tới bên người cô ta, nhỏ giọng nói: “Chị Trương, thuỷ quân đã bị trấn áp.”

Trương Hựu Hân cũng không có hành động gì, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Tôi đã sớm đoán trước được rồi, cô ta có toàn bộ Hoàng Thiên chống đỡ, đến thuỷ quân cũng không giải quyết được thì thật uổng phí.”

Nghe thấy lời này, trợ lý cúi đầu im lặng, trong lòng lại thầm mắng chửi.

Nếu biết vô dụng thì còn bỏ tiền ra thuê thuỷ quân làm gì, không phải là đang làm lãng phí thời gian hay sao, hơn nữa, nếu chuyện bị lộ ra ngoài, bọn họ mới là người bị lửa thiêu cháy.

“Đúng rồi, đồ bảo cô tìm, đã tìm được chưa?” Cô ta hỏi.

Trợ lý vội gật đầu, giọng hạ thấp hơn nữa: “Em điều tra ra hình như bạn cùng phòng của cô ta bị giết, vụ án từ tháng trước, cảnh sát cũng đến tìm cô ta, nhưng vụ án đã được phá rồi.”

Chuyện này không khó điều tra, bởi vì Cơ Thập Nhất không có tài liệu đen, nhược điểm lớn nhất là được bao nuôi cũng bởi vì đối phương là tổng giám đốc đẹp trai mà suy yếu, chỉ có điểm này khá hơn một chút.

Khóe miệng Trương Hựu Hân ngậm ý cười, lông mày hẹp dài.

Trợ lý nhìn thấy nụ cười này, trong lòng khẽ lộp bộp, thông thường, chỉ cần cô ta lộ ra biểu cảm này, bên ngoài thường không có chuyện gì tốt lành cả, có lẽ lần này đến lượt Cơ Thập Nhất.



Chụp ảnh xong, Lục Hành Vân lại lên tiếng: “Sao cô biết tôi có người bạn bị thất lạc?”

Cơ Thập Nhất quay đầu, mỉm cười nhìn anh ấy, “Tất nhiên là từ giấc mơ của anh.”

Hình ảnh cơn gió lốc từ xa đại diện cho ý nghĩa ấy, đây là kiến thức rất cơ bản về giải mã giấc mơ, hơn nữa, sau đó nó lại cuốn anh ấy vào trong, ý nghĩa rất rõ ràng.

Thấy cô không nói rõ, Lục Hành Vân cũng không ép buộc.

Đối anh ấy mà nói, anh ấy rất hài lòng với kết quả của bây giờ, trước đây, người đại diện luôn ám chỉ rằng Tam Hòa đã không còn ở trên đời, lần này nhận được tin nhắn từ đối phương, anh ấy vô cùng kinh ngạc và vui vẻ.


Cơ Thập Nhất và Lục Hành Vân gần như đăng ảnh lên Weibo cùng một lúc, hơn nữa còn tag cả đối phương vào.

Cô biết, anh ấy đang dùng cách này để cảm ơn cô, chỉ cần ở trong khu vực này, chắc chắn cô sẽ có thêm rất nhiều người hâm mộ, đồng thời cũng không có ảnh hưởng xấu nào khác.

Khác với vài chữ đơn giản của Cơ Thập Nhất, lần này ngoài dự đoán của mọi người, Lục Hành Vân lại gõ thêm mấy mấy chữ, cuối cùng là đính kèm ảnh chụp rồi đăng bài.

Hai bài viết gần như bị người chà xát ngay khi đăng lên Weibo.

Các fans bên phía Cơ Thập Nhất nhìn thấy bức ảnh chụp chung này, phần lớn đều phấn khích, không ngờ nữ thần nhà mình có thể chụp ảnh chung cùng Lục Hành Vân, thật sự quá hạnh phúc, dưới bình luận nhanh chóng bao phủ đầy tiếng thét chói tai “A a a a”.

Mà ở bên kia, dưới Weibo của Lục Hành Vân, hầu hết mọi người đều kinh ngạc.

Nguyên nhân nằm ở nội dung Weibo của anh ấy —— “Tối hôm qua nhận được tin nhắn từ bạn cũ, xác định là cậu ấy, chúng tôi đã mười năm không liên lạc, thật hạnh phúc @ Cơ Thập Nhất”

Phản ứng đầu tiên của đại đa số những người nhìn thấy Weibo này chính là, thật vậy chăng?

Mặc kệ người qua đường nghĩ như thế nào, các fans đều sôi nổi chúc mừng, nhìn số lượng từ ngữ có thể thấy được địa vị của người bạn này trong lòng nam thần nhà mình, hiện tại liên lạc được với nhau là chuyện tốt.

“Mừng cho Vân Vân, sau bao nhiêu năm không liên lạc, cuối cùng cũng nhận được tin tức từ đối phương, nhất định đang rất vui sướng, ha ha ha.”

“Dù sao cũng thay Vân Vân cảm ơn Cơ Thập Nhất, cô ấy may mắn hay thế nào lại là một chuyện khác, tóm lại là phải cảm ơn cô ấy.”

“Nói rất đúng, Vân Vân đã xác nhận chuyện này, Vân Vân, anh nhất định phải giữ quan hệ tốt với người phụ nữ này, nói không chừng, ngay cả vợ tương lai của anh là ai cô ấy cũng nhìn ra ấy chứ!”

“Tôi vẫn luôn nghĩ giấc mơ chỉ là thứ vô dụng, hiện giờ… A tôi đã sẵn sàng làm người tiếp theo, mọi người nhớ kỹ tên tôi nhé, like cho tôi nha.”

Khác với giọng điệu vui mừng của người hâm mộ, antifans nhìn thấy hai Weibo này, phản ứng đầu tiên chính là chắc chắn hai người thông đồng với nhau, nếu không thì sao lại đồng lòng như vậy?

“Tôi nghĩ hai người họ thông đồng từ trước rồi, thoạt nhìn có vẻ hai người muốn tăng độ hot.”

“Giải mã giấc mơ, cô cho rằng mình là Chu Công à, thời buổi này minh tinh bắt đầu dùng chức vụ giả để nổi tiếng.”

“Giống như thầy bói nhỉ, chỉ sợ lần này Lục Hành Vân đóng vai trò người được ủy thác, hai người kẻ xướng người hoạ, hành động kín kẽ.”


“Tôi cảm thấy các ban ngành đặc biệt nên bắt cô ta lại để nghiên cứu, không phải bị điên rồi chứ?”

Bọn họ bắt đầu châm chọc mỉa mai dưới phần bình luận, cuối cùng bị mọi người sỉ vả cho chạy trối chết.

Trên mạng biến đổi bất ngờ khó lường, mặc dù có một số người châm chọc mỉa mai, nhưng nhiều người lại chọn cách vào Weibo mới nhất của Cơ Thập Nhất để bình luận.

Nói hay rằng: “Tránh đường, ngộ nhỡ tôi được chọn thì sao.”

Hiện giờ, với loại tình huống này, các tài khoản giải trí công khai đều hai mặt nhìn nhau.

Giống như khi Hoàng đế lựa chọn phi tần trong hậu cung vậy, trong mấy vạn mỹ nhân chỉ chọn hai, ba người??? Muốn kéo đi hay vác tay?? Hả??



Buổi chiều, Lục Hành Vân đi tới một quán cà phê nào đó.

Tối hôm qua anh ấy đã hẹn với Tam Hòa gặp mặt tại quán cà phê này.

Quán cà phê này ở vị trí hẻo lánh, hơn nữa ông chủ cũng là người quen của anh ấy, bởi vì tên tuổi hiện giờ của anh ấy nên chỉ có thể cẩn thận như vậy, không muốn bị fans bắt gặp.

Lục Hành Vân đến đó trước, ngồi trong góc phòng chờ đợi.

Có đôi khi anh ấy sẽ suy nghĩ, nếu lúc trước Tam Hòa được nhận nuôi, hiện tại tình cảnh sẽ thế nào, có lẽ người nổi tiếng chính là Tam Hòa.

Giai điệu tiếng Nhật chậm rãi vang lên trong quán cà phê “… Mặt trời みたいに cười うあ の người を, nhớ い lộ ra せてほしい…”

Hy vọng anh có thể nhớ tới, người có nụ cười nở rộ tựa ánh mặt trời.

Lục Hành Vân đã nghe qua bài hát này, trước kia từng có fans bình luận giai điệu bài hát trên Weibo của anh ấy, suy nghĩ trôi dần theo tiếng ca.

Cửa quán cà phê bị đẩy ra.

Tiếng bước chân khiến Lục Hành Vân chú ý, anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang bước tới.

“A Vân.” Người nọ ngồi xuống, “Tôi là Tam Hòa.”

Ngoại hình của Tam Hòa thay đổi rất nhiều so với khi còn nhỏ, làn da có phần ốm yếu xanh xao, nét mặt hiền lành, nụ cười ấm áp, nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng khi còn nhỏ.

Cô nhi viện Ánh Sao chỉ có vài đứa trẻ, mọi người đều có biệt danh, bắt đầu bằng con số, Lục Hành Vân là Tứ Vân, phía sau còn có ngũ, lục, thất, bát…

Bỗng nhiên Lục Hành Vân không biết nên mở miệng nói gì, há miệng thở d0c, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.


Tam Hòa nheo mắt, nhớ lại chuyện lúc trước, “Năm đó, không lâu sau khi cậu được nhận nuôi, hình như cách khoảng một hay hai tháng, lại có người tới cô nhi viện, tôi cũng được nhận nuôi, thế nên mới không thể liên lạc với cậu.”

Căn phòng im ắng đến lạ thường.

Thật lâu sau, Lục Hành Vân mới mở miệng: “Hiện giờ cậu sống có tốt không?”

Tam Hòa khe khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là tốt rồi, tôi mở một quán cà phê ở nước ngoài, mỗi ngày đều pha cà phê rồi uống trà, cuộc sống của tiểu tư sản rất thú vị.”

Nghe nói cuộc sống của anh ta rất tốt, Lục Hành Vân thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Hiện giờ anh ấy đã trưởng thành, cảm thấy có lỗi nhất với sự rút lui của Tam Hòa vào năm đó, cho tới nay lương tâm vẫn luôn bất an, bây giờ thấy kết quả này, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

“Tôi ra nước ngoài từ mấy năm trước, cho nên mới không biết cậu chính là A Vân, lần này nhìn thấy tạo hình của cậu trong bộ phim nước ngoài thì tôi mới nhận ra, đó đều là duyên phận.” Tam Hòa nói, cúi đầu quấy cà phê.

Anh ta lại ranh mãnh, nói: “Không ngờ danh tiếng bây giờ của A Vân đã lớn như vậy, lần này tôi phải cầm theo bức ảnh có chữ ký trở về rồi treo trong quán cà phê, chỉ sợ việc kinh doanh sẽ bùng nổ mất thôi.”

Lục Hành Vân cong môi, “Cậu muốn thì đương nhiên sẽ có.”

Một bức ảnh có chữ ký, năm đó hai người giống như anh em, mặc chung một chiếc quần, huống chi anh ấy lại nợ Tam Hòa rất nhiều.

Hai người ngồi rất lâu trong quán cà phê, từ lúc mặt trời chói chang cho đến khi ngả dần về dãy núi phía tây, ánh hoàng hôn màu đỏ cam xuyên qua cửa sổ tiến vào quán cà phê, hắt lên người hai người.

Tam Hòa bất chợt mở miệng: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta hẹn lần sau nhé, chắc hẳn cậu có nhiều việc bận rộn phải làm.”

Lục Hành Vân lắc đầu, “Tôi đưa cậu về, hôm nay không có việc gì.”

“Không được, lát nữa tôi còn phải tới bệnh viện.” Tam Hòa lắc đầu, cười nói.

Nghe thấy lời này, Lục Hành Vân nhíu mày, “Bệnh viện? Cậu có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không phải, chỉ là mấy năm trước đã mất đi một quả thận vậy nên hiện tại phải kiểm tra thường xuyên.” Tam Hòa bất đắc dĩ nói, “Yên tâm đi, một quả thận vẫn có thể sống tốt.”

Việc hiến thận rất thường thấy trên Weibo, Lục Hành Vân cũng chỉ lướt qua rồi thôi, chưa từng nghĩ tới loại chuyện này lại xảy ra xung quanh mình, nhưng nghe anh ta nói không sao, Lục Hành Vân cũng yên tâm phần nào.

Tam Hòa cụp mí mắt, che giấu những cảm xúc mãnh liệt.

Một quả thận và hai quả thận còn vẹn nguyên, sao có thể giống nhau được?

- -----oOo------

*** 64 ***