Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 139: C139: 157




Chương 157

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Quán bar Già Lam ở vùng ngoại ô thủ đô. Chín giờ tối là thời gian hoạt động, mặc dù bên ngoài quán bar không có nhiều người, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, Liễu Uý biết chắc rằng, trong quán bar có không ít người.

Giống như cái tên của nó, bên trong khác với những quán bar bình thường, nó khá yên tĩnh. Căn bản là mọi người trong đại sảnh đều nói chuyện rất khẽ, bật một bài hát nhẹ nhàng, giai điệu chậm rãi, là một nơi giúp người ta thư giãn.

Nhưng Liễu Uý không dám thư giãn. Phòng 312 ở tầng ba, đèn trên tầng mờ mịt, đặc biệt là dãy hành lang dài dưới ánh đèn mờ càng thêm u tịch.

Đến cửa, cô ấy hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.

Đèn trong phòng không tối mờ, có một người đang ngồi trong phòng, vừa nhìn thấy cô ấy đi vào thì hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Con đến rồi.”

Giọng nói rất nhẹ nhàng, dáng vẻ ung dung không giống như với dáng vẻ sẽ ra tay giết người.

Nhưng cũng có không ít hung thủ giết người hay làm ra vẻ đạo mạo, Liễu Uý không phải là một cô gái đơn thuần chưa trải sự đời. Người này tìm cô ấy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.

Cô ấy đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện với ông ta, bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi có chuyện?”

Người đàn ông không nói chuyện, mà lấy ra hai bức ảnh, đẩy qua, động tác phong lưu, dù có lớn tuổi thì cũng không ngăn được sức quyến rũ khó cưỡng.

Trước khi Liễu Uý đến đây đã nhờ Tưởng Tuyết điều tra tình hình của quán bar Già Lam, cũng lấy được ảnh chụp của ông chủ quán bar. Người này chính là ông ta.

Hành động của ông ta khiến cho Liễu Uý – người đã từng gặp vô số người thấy hơi kinh ngạc. Thảo nào quán bar này lại có nhiều khách đến vậy.



Cuộc trò chuyện kéo dài mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi ra khỏi quán bar, Liễu Uý nhìn lên bầu trời, trăng khuyết nhưng vẫn có sao.

Liên Diệc và Phạm Dương đã đứng trước cửa quán bar. Chờ cô ấy bước ra, thì nói: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra chuyện năm đó.”


Ông chủ quán bar năm đó làm chứng cho hai người. Nhưng bây giờ ông ta lại tự đưa mình vào diện liên quan, là diện tình nghi lớn, vì vậy lời khai có phần không đáng tin cậy, phải điều tra lại.

Mà chuyện ông chủ quán bar là bố của Liễu Uý, tất nhiên phải được xác minh.

Liễu Uý “ừ” một tiếng, bước qua hai người.

Cách đó không xa, xe của Tưởng Tuyết đã đợi sẵn. Sau khi cô ấy lên xe thì không nói một lời, Tưởng Tuyết cũng không hỏi gì. Vì sợ người khác biết, hôm nay cô ta đích thân lái xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.

Phạm Dương thu hồi ánh mắt, trái tim đập thình thịch: “Đội trưởng Liên, giống như chúng ta đang xem phim truyền hình vậy.”

“Phim truyền hình?” Liên Diệc nheo mắt lại, nói: “Nếu thật sự giống như trong phim thì tốt rồi.” Nói rồi, anh ta sải bước đi vào quán bar.

Nghe được lời anh ta nói, Phạm Dương không hiểu cho lắm, đành ngoan ngoãn đi theo.

Vùng ngoại ô nên trên đường có rất ít xe, vắng vẻ. Liễu Uý ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ ngờ rằng, bố của mình là một ông chủ quán bar.

Theo như suy đoán trước đó của cô ấy, hoặc là đạo diễn hoặc là một minh tinh nào đó không muốn kết hôn rồi mất người hâm mộ, vậy nên mẹ cô ấy mới lựa chọn sinh con lúc chưa kết hôn.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, ấy thế mà mẹ cô ấy lại chen chân vào gia đình của người khác, hơn nữa còn rơi vào tình huống bà ấy không biết điều đó. Vậy nên bà ấy mới chọn cách không nói với thế giới bên ngoài?

Theo như lời ông ta kể, mẹ cô ấy mang thai năm tháng mới biết chuyện ông ta là người đã có gia đình. Sau đó bà ấy cắt đứt liên lạc với ông ta, rồi xuất hiện tin tức bà ấy chưa kết hôn đã sinh con, đối với tin tức bố đứa trẻ thì ngậm chặt miệng không nói một lời.

Hai mươi ba năm, ai mà chẳng biết có bao nhiêu khó khăn đã từng đến.

Không biết qua bao lâu, Liễu Uý đột nhiên nói: “Chị, chị nói xem, tại sao mẹ em lại thích ông chủ của một quán bar?”

Mặc dù Tưởng Tuyết rất khiếp sợ, nhưng đầu óc vẫn nhanh chóng xoay chuyển: “Liễu Mạn không phải là loại người nhìn mặt. Năm đó đạo diễn Lưu theo đuổi bà ấy, bà ấy không hề đồng ý. Nếu bà ấy đã cam chịu sinh con cho một người đàn ông, tất nhiên người đó có gì khiến bà ấy cảm mến.”

“Nhưng em không thể chấp nhận được việc mẹ em là người thứ ba.” Liễu Uý đột nhiên ngẩng đầu: “Tại sao ông ta đã kết hôn mà không nói, để mẹ em chịu chỉ trích nhiều năm như vậy?”

Tưởng Tuyết thở dài, “Đàn ông luôn “trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay” [*]. Năm đó Liễu Mạn là nữ thần của rất nhiều người, tất nhiên ông ta không muốn buông bỏ.”


[*] Trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay: Đây là một câu chứa phép ẩn dụ. Hồng kỳ (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng), cờ màu chỉ tình nhân. Cả câu có nghĩa là, ở nhà có vợ (chồng), bên ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất hài hòa.

Cô ta lại an ủi: “Mẹ em cũng là người bị hại.”

Liễu Uý không nói gì nữa.

Cô ấy có thể tưởng tượng được sự bất lực của mẹ mình năm đó. Người bà ấy thích đã có gia đình, bà ấy bị gọi là người thứ ba, thai nhi năm tháng mà phá thì không an toàn. Đối mặt với đứa con mà bà ấy mong mỏi mấy tháng qua, cuối cùng bà ấy vẫn lựa chọn giữ lại.

Sinh con khi chưa kết hôn, lại không thể nói ra tên của bố đứa trẻ. Những lời đồn thổi từ bên ngoài, những lời dị nghị quá quắt, mỗi một thứ đều đủ để hạ gục một người, nhưng cuối cùng bà ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Liễu Uý vẫn luôn cởi mở phóng khoáng, ấy thế mà vẫn không tài nào nhịn được, cuối cùng cũng ôm mặt oà khóc.

Tưởng Tuyết nhìn người phía sau qua kính chiếu hậu, tâm tình cũng phức tạp.

Đã dẫn dắt Liễu Uý nhiều năm như vậy, có thể xem cô ta là người hiểu rõ Liễu Uý, đột nhiên biết chuyện như vậy, nhất định sẽ rất khó chấp nhận nổi. Khóc là tốt, cũng là một cách trút hết ra ngoài.



Đối với chuyện Liễu Uý đi đến quán bar, Cơ Thập Nhất đoán già đoán non, nhưng vẫn không gọi điện hỏi thăm.

Nếu thật sự là hung thủ, tốt nhất là một lần bắt trọn.

Nếu là bố của chị Liễu Uý… E là bây giờ tâm trạng của chị Liễu Uý rất phức tạp, tốt nhất là cô đừng làm phiền.

Có quá nhiều chuyện phức tạp, Cơ Thập Nhất lắc đầu, lên Weibo chuẩn bị giải mã một giấc mơ mỗi tháng theo thông lệ.

Phần bình luận bao trùm đủ loại hình ảnh và các bình luận tràng giang đại hải, đủ loại giấc mơ, có kỳ quái, cũng có bình thường.

Nhưng những cái đọc thấy bình thường thường tiết lộ nhiều thông tin hơn, trong khi những cái kỳ quái lại chỉ là những giấc mơ bình thường.

Tháng trước, có một người đã đăng một bức ảnh chụp màn hình rất dài, ghi lại giấc mơ mà mình đã mơ trong một đêm, đọc thấy còn hấp dẫn hơn cả tình tiết trong phim.

Thực tế, kết quả cuối cùng chỉ là tinh thần có chút căng thẳng, là chưa thích nghi với môi trường xung quanh.


Tất nhiên người đó không đồng ý với đáp án giải mã giấc mơ của cô, cuối cùng mấy ngày sau mới thừa nhận là thật, kèm theo một lời xin lỗi và lời khen, khiến cho Cơ Thập Nhất vừa tức giận vừa buồn cười.

Sau khi giải xong giấc mơ, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy một tiêu đề mới xuất hiện trên hot search, đó là tiêu đề đêm khuya Liễu Uý xuất hiện tại quán bar Già Lam.

Cô lập tức bấm vào xem. Bài viết bắt đầu bằng bức ảnh Liễu Uý đứng trước cửa quán bar Già Lam.

Chủ Weibo đăng bài này cho biết, trên đường về nhà, anh ta đi ngang qua nơi này, nhìn thấy một người trông rất giống Liễu Uý, vì vậy anh ta đã đi theo sau, chụp được một bức ảnh lộ nửa mặt của Liễu Uý.

Mặc dù đối với những minh tinh là chuyện thường, nhưng gặp phải một ngôi sao lớn như vậy thực sự rất không bình thường, ngay cả ảnh cũng không thèm chỉnh sửa mà đã trực tiếp đăng lên Weibo.

Mặc dù chủ Weibo không có nhiều người theo dõi, nhưng loại Weibo có ảnh này đã thu hút không ít người, hơn nữa còn có tên Liễu Uý, tiêu đề có thể xuất hiện trên hot search.

Liễu Uý ra mắt nhiều năm như vậy, bởi vì chuyện tình cảm tùy tiện, gần như anti-fan mắt nhắm mắt mở. Bức ảnh này đúng lúc tăng thêm ý chí của bọn họ, liên tục chia sẻ.

“Quả nhiên đời sống cá nhân hỗn loạn, bắt đầu đến quán bar săn bắt rồi nhỉ, không tìm được tiểu thịt tươi nào trong giới giải trí hả?”

“Sắp lên chức bà cô rồi mà còn tìm tiểu thịt tươi ư? Sợ là không ai muốn, nên chỉ có thể đến quán bar đúng không?”

“Ha ha ha lần này có hình ảnh lộ mặt đấy. Xem xem bọn họ còn nói được gì. Sao lại low như vậy cơ chứ, lạc lối đến nỗi phải vào quán bar.”

“Quả nhiên bây giờ người ta vừa trống trải vừa cô đơn, chơi 419 chuẩn bị cho buổi concert sắp tới luôn hả?”

“Đáng kinh tởm. Đời sống cá nhân quá hỗn loạn, còn tẩy cái quái gì nữa.”



Đây là lần đầu tiên Cơ Thập Nhất nhìn thấy mấy bình luận ác ý như vậy, cảm thấy rất sốc, như thể bọn họ không ở cùng một thế giới vậy.

Thái độ của Liễu Uý đối với cuộc sống này cực kỳ tùy tiện, đây không phải là giả vờ, nhưng nó không phải giống như những gì mấy người kia nói.

Cô không đăng tải gì lên Weibo đã lâu, mấy ngày trước chia sẻ Weibo Liễu Uý mời cô tham gia concert, trước đó dưới bài Weibo này đều là bình luận vui vẻ của người hâm mộ cô, bây giờ phía dưới đã xuất hiện đủ loại lời nói quá quắt.

Đêm khuya không thể đi làm phiền người khác, đúng lúc Ngũ Thanh vừa mới thảo luận lịch trình với cô, vẫn chưa ngủ, nên Cơ Thập Nhất chụp màn hình gửi qua.

Ngũ Thanh nhanh chóng trả lời: “Em đừng nhúng tay vào chuyện này. Công ty đã biết chuyện của Liễu Uý rồi, sẽ tự xử lý. Em tham gia vào sẽ càng thêm loạn, không bằng im lặng đối mặt.”

Cơ Thập Nhất không nghĩ ra: “Tại sao bọn họ chỉ dựa vào một bức ảnh mà nói chị Liễu Uý như vậy? Bức ảnh lộ mặt chẳng qua chỉ là do người qua đường chụp được, không ai hiểu rõ tình hình thực tế hơn em cả.”

Ngũ Thanh lại trả lời: “Đây là đặc điểm của thời đại hiện nay, đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã đúng. Anh hùng bàn phím ở trên mạng nhiều như vậy, em có tức giận cũng vô ích. Đấu với bọn họ nhiều làm gì cho mệt, chẳng bằng nghỉ ngơi thật tốt, ăn một bữa thịnh soạn đi.”


Nói đến đồ ăn, Cơ Thập Nhất thực sự cảm thấy lâu rồi cô chưa ra ngoài ăn gì đó, chi bằng hẹn chị Liễu Uý ra ngoài ăn ngon, tâm tình ắt hẳn sẽ tốt lên một chút.

Ngũ Thanh biết ý của cô, cũng không ngăn cản. Ăn cơm không phải là chuyện gì to tát. Cả hai đang hợp tác, đi ăn cùng nhau cũng là chuyện hợp lý.

Ngày hôm sau, Cơ Thập Nhất trực tiếp đến công ty.

Cô cũng không quá rõ chuyện tối qua Liễu Uý ở quán bar Già Lam, nhưng bởi vì buổi concert sắp diễn ra, luyện tập nhiều chừng nào càng nắm chắc chừng đó.

Nhưng đã có người của đồn cảnh sát, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hôm nay Liễu Uý cũng đến công ty, sắc mặt rất xấu, cả người hơi mất tập trung, không còn chút ung dung thoải mái nào như mấy ngày trước.

Tưởng Tuyết đi cùng cô ấy cũng thở dài, ra hiệu cho Cơ Thập Nhất đừng hỏi chi tiết, tránh xảy ra chuyện.

Nhưng mà ở trong phòng luyện hát, Liễu Uý đã tự mình mở miệng: “Tối hôm qua chị gặp người kia, ông ta là người bố theo sinh học của chị.”

Liễu Uý quay đầu nhìn Cơ Thập Nhất: “Cũng chính là ông chủ quán bar Già Lam.”

Vốn dĩ Cơ Thập Nhất rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ lại nhíu mày: “Vậy có tình nghi ông ta giết người không? Lúc này hẹn chị gặp mặt, em nghi ngờ ông ta có mục đích khác.”

Liễu Uý lắc đầu: “Cảnh sát đã bắt ông ta đến đồn cảnh sát, sau đó thì chị không rõ lắm.”

Cơ Thập Nhất suy tư, nói: “Giấc mơ của chị nói có người muốn ra tay với chị, người duy nhất có thù oán chính là hung thủ. Nếu ông ta là hung thủ, vậy hẳn là sẽ không còn cơ hội ra tay.”

Liễu Uý không nói gì. Cơ Thập Nhất thừa dịp đưa ra đề nghị đi ăn.

“Được.” Đúng lúc vứt đi mớ suy nghĩ lộn xộn này.

Nói xong, Liễu Uý lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, dựa lại gần Cơ Thập Nhất, nói nhỏ: “Tối hôm qua chị lại mơ thấy giấc mơ thứ hai.”

“Lặp mơ thấy giấc mơ thứ hai?” Cơ Thập Nhất biến sắc.

Cô nhớ giấc mơ thứ hai là điềm hung, hơn nữa, trong đó có rất nhiều hình ảnh báo tính mạng của Liễu Uý đang gặp nguy hiểm… Ông chủ quán bar đã bị người của đồn cảnh sát đưa đi mà cô ấy còn mơ thấy giấc mơ này. Vậy chỉ có một tình huống có thể xảy ra mà thôi.

Hung thủ là một người khác, hơn nữa, kẻ đó đang lên kế hoạch ra tay với Liễu Uý.

- -----oOo------

*** 157 ***