Trận đấu được tổ chức vào một ngày Chủ Nhật ánh mặt
trời sáng lạn.
Ôn Nhiễm và Lưu Phỉ Phỉ thi vào buổi chiều, nhưng sáng
sớm vẫn mang một đống nước khoáng đến sân cổ vũ Đồng Chu thi đá cầu.Ngồi cũng ở
một đám các em năm một năm hai, mà hai cô cũng không thấy ghen tị lắm.
"Xinh thật, cậu không thấy à, không ghen tị
sao?"Ôn Nhiễm dùng khuỷu thay chọc chọc Lưu Phỉ Phỉ đang uống nước bên
cạnh.
Lưu Phỉ Phỉ mím môi cười:"Tính trẻ con như thế có
ai thích chứ."
Đồng Chu đã thi đấu xong, oanh oanh liệt liệt đi tới
chỗ các cô, thấy bình nước Ôn Nhiễm mới uống một nửa liền cầm lên ngửa cổ uống
hết.
"Này, bạn học, sân thể dục nhiều người như vậy,
bạn có thể giữ hình tượng chút không?" Lưu Phỉ Phỉ nhìn bằng một ánh mắt
ghét bỏ, Đồng Chu lập tức trả lại bằng một cái nhìn xem thường.
"Hình tượng có thể làm cơm ăn sao?" Nói xong
nắm tay Ôn Nhiễm đi căn tin." Đi, bạn tốt, mình mời cậu ăn cơm, bổ sung
năng lượng để chiến đấu buổi chiều".
Tất cả các trận tennis đều diễn ra vào buổi chiều, Ôn
Nhiễm cầm vợt đứng ở vị trí của mình, trong bụng hơi quặn lại, không khỏi ngẫm
nghĩ, buổi trưa mình ăn nhiều quá sao?Lưu Phỉ Phỉ và Đồng Chu đứng từ xa xem
trận đấu, nhìn bộ dáng khẩn trương của bạn mà không khỏi cười.
Thật ra cô không nên khẩn trương, phải, không khẩn
trương, nhưng mà cô lại không làm được.Vừa thấy tư thế của đối thủ trong lòng
lại run lên, cô vội lắc lắc đầu, Ôn Nhiễm xoay qua nhìn đối thủ là một đàn em
năm nhất cười.Lúc trước khi bắt đầu Đồng Chu có đi thăm dò tình địch giúp cô,
nói cô thật bi thảm mà, mới khởi đầu đã gặp được hạt giống của hội, hơn nữa đối
thủ này từng dành nhiều giải tennis nha.
Ngược lại, Ôn Nhiễm vô cùng trấn tĩnh vỗ vỗ vai bạn an
ủi:"Không sao, mình cũng là nhân tài mà." Nói xong bị Đồng Chu đánh
cho một phát, nhe răng nhếch miệng.
Sắp đến giờ thi đấu, một người con trai bước ra từ đám
đông chạy đến sân tennis, hình như là năm nhất.Ôn Nhiễm theo bản năng nhìn về
đối thủ năm nhất kia, cô nàng mặt đỏ ngại ngùng, hoàn toàn không còn ngạo khí
lúc nãy nữa.Ôn Nhiễm buộc phải nghĩ rằng người con trai này chính là bạn của
đàn em kia, chạy lên để đàn áp cô nha, sợ cô bắt nạt bạn nha?
Vừa định chậc chậc lưỡi, Ôn Nhiễm lại thấy cô bé kia
mặt mày đang biến sắc, người con trai kia đang chạy tới hướng cô, Ôn Nhiễm
thoát khỏi suy tưởng xong thì cậu em đã ở ngay trước mặt, thời tiết tháng mười
một mà chỉ mặc một áo trắng dài tay cùng một chiếc quần kaki màu lam, khuôn mặt
trắng nõn có chút hồng:"Chị à, chị cố lên!"
W,h,a,t?
Ôn Nhiễm xém ngất xỉu, chỉ chỉ đối thủ trước
mặt:"Vậy em có biết bạn đó không?"
Người con trai càng thêm ngại ngùng, gãi gãi
đầu:"Là bạn em".
Ôn Nhiễm khóe miệng hơi run rẩy, sau đó cười cười với
cậu em :"Cám ơn." Đứa nhỏ này đáng lẽ nên đến chia buồn cô mới đúng.
Quả nhiên mới mở màn chưa đến 10 phút Ôn Nhiễm đã thấy
sự lợi hại của đàn em này.Kết thúc toàn thắng nghiêng về đối thủ, Ôn Nhiễm đến
lúc đó mà da gà vẫn nổi dựng hết lên.Đồng Chu và Lưu Phỉ Phỉ cười đến run rẩy
cả người.
"Ôi chao, bạn học, cậu đào hoa mọi lúc mọi nơi
nha".
Lưu Phỉ Phỉ đẩy đẩy kính mắt, ném ra một câu lời ít ý
nhiều:"Khẩu vị thật nặng mà.".Ngay cả em trai năm nhất cũng sa vào.
Ôn Nhiễm đầu đầy hắc tuyến, thật muốn đem mấy cái mặt
này in dưới đất, đập vợt tennis vào mặt mấy người:"Cười, cười cái gì, có
gì vui mà cười chứ?"
Đồng Chu nén lại, nói:"Cậu không có cảm giác gì
sao? Cô bé kia mỗi lần phát bóng đều mang một làn gió lạnh thấu xương nha, liếc
cậu một cái... haha..."
Thế này rồi mà cũng không có người an ủi, Ôn Nhiễm vô
tội sờ sờ mũi, nhún vai:"Không có cảm giác gì, chỉ là thấy hơi áy này,
được mọi người phó thác cho, lại còn thầy Diệp tận tình chỉ bảo." Nói xong
định thở dài, khí còn chưa kịp tuôn ra đã bị Đồng Chu chặn lại.
"Đúng là ngốc.Lúc nãy thấy Diệp còn ở đây xem
trận đấu mà."
"Cậu, cậu nói sao?"Ôn Nhiễm thất kinh.
Lưu Phỉ Phỉ gật đầu:"Ừ, từ khi mà cậu em năm nhất
đến cố vũ cho tới khi cậu bị đối thủ vùi dập, toàn bộ đều xem.À, hình như còn
nói một câu..."
"Gì?" Trực giác cho cô biết chắc chắn không
có gì tốt, trực giác nói ...
"Thầy Diệp nói với một giọng trầm như đàn vi ô
lông, thầy nói"không ngoài dự liệu..." Lưu Phỉ Phỉ dò xét nhìn Ôn
Nhiễm sau đó cười ha ha:" Cô nương, thầy nói quả không ngoài dự liệu,
haha.."
Ôn Nhiễm :"..." Bây giờ cô chỉ có thể nói,
trực giác của mình quá chuẩn.Cô ngưỡng mộ mình quá đi.
Từ khi bắt đầu tham gia hạng mục của học viện. hơn nửa
thời gian cô phải đi theo giáo sư Ngô Nham làm điều tra.Cũng sắp tới thời gian
tập trung báo cáo đề tài, mà giáo sư còn cố ý chỉ định cô lên trình bày.
Ôn Nhiễm nghe xong mà muốn ngất.Muốn cô trước toàn các
giáo sư thuyết trình?Muốn cô cùng các vị tai to mặt lớn quản lý học viện của
đại học B nói chuyện?Trường hợp này, thực sự quá sốc.Ôn Nhiễm ăn không vô ngủ
không được, mắt như gấu mèo tham gia hội nghị thường kì sáng thứ sáu, Diệp Dĩ
Trinh nhìn thấy mà kinh hoàng đến lắp bắp.
Việc này anh cũng được nghe từ Liễu Duyên, cảm thấy
buồn cười:"Đây là cơ hội để tôi luyện bản thân, em không nên từ chối.Cơ
hội khó như vậy không phải ai cũng có." Anh dừng lại một chút, giọng nam
trầm thấp lại vang lên:"Như vậy đi, Ôn Nhiễm Chủ Nhật này tôi không có
việc gì, em mang bản báo cáo của mình đến đây, tôi sẽ xem qua trước, thế
nào?"
Ôn Nhiễm nghe xong lập tức gật đầu:"Cám ơn thầy,
thấy Diệp".
Diệp Dĩ Trinh liếc mắt nhìn cô một cái:"Không
cần, tôi cũng chỉ hi vọng lần này em không làm tôi mất mặt là được rồi."
Ôn Nhiễm sửng sốt, giờ mới hiểu được dụng ý của hắn
khi nói "quả không ngoài dự liệu", mặt đỏ lên:"Không đâu ạ, việc
này là chuyên môn của em, em sẽ làm tốt."
Không cần lúc nào cũng kè kè nhắc nhở cô sự kiện ngày
đó được không?Bạn học Ôn Nhiễm thực muốn rơi nước mắt mà.
Diệp Dĩ Trinh cười cười, im lặng.