Lần trước sau khi nghe điện thoại của mẹ Ôn Nhiễm
quyết định sắp xếp một ngày thứ bảy về thăm ông nội.
Giờ là tháng mười một, tự nhiên nổi hứng thế là Ôn
Nhiễm quyết định đi.Đứng trước bức tường đỏ của khu quân đội, cô cởi áo khoác
ra, có chút chần chừ.
Mẹ cô ngày trước hay kể, lúc bà còn trẻ không biết có
bao nhiêu người muốn gả cho người sau cánh cửa này.Đằng sau bức tường màu đỏ đó
là loại người nào, cô không biết nhưng người nhà họ Ôn cũng đều làm việc ở đó
cả.Chiếc quân hàm sáng bóng trên vai, nhìn qua đã biết là không phải người bình
thường.Nhưng mà điều đó và ông nội đôi khi Ôn Nhiễm lại cho là hai người khác
nhau, xa lạ, cô không hiểu nhiều lắm, cũng không muốn hiểu.
"Chị Nhiễm nhiễm?'
Một cô bé mặc áo màu hồng nhạt từ trong chạy ra, Ôn
Nhiễm ngẩng đầu, nhìn người đang đi tới, khẽ cười:"Xa xa?"
Ôn Viễn, là đứa con gái duy nhất của bác cả, tình tình
hoạt bát, tên phát âm lại giống với tên cô.Ôn nhiễm cảm thấy kì lạ, không khí
nặng nề bên trong đó sao lại có thể chứa một đứa con gái có tính cách như vậy.
Xa Xa ôm cánh tay cô:"Mẹ em từ sớm đã gọi điện,
dặn em ở nhà chờ chị, chỗ nào cũng không cho đi".Nói xong lại
cười:"Chị Nhiễm Nhiễm, chị lâu không có tới, không nhớ em sao?"
"Chị vừa khai giảng, còn nhiều việc".Tùy
tiện lấy một cái cớ "Ông nội ở trong nhà sao?"
"Vâng ông và chú ở phòng sách nói chuyện, lát nữa
là xong" Ôn Viễn cười rộ lên rất đáng yêu, bên miệng có 2 lúm đồng tiền,
luôn khiến người ta muốn nhéo vào má.
Vào cửa lớn, Kiều Vũ Phân đã đứng chờ, thấy Xa Xa đi
cùng Ôn Nhiễm, nhiệt tình tiếp đón:"Nhiễm Nhiếm đến đây, Sao lại mặc ít
như vậy?".Kiều Vũ Phân nhíu mày ." Đứa nhỏ này, thành phố T không
giống như thành phố B, tháng mười một cũng không biết măc thêm áo, muốn sinh
bệnh để mẹ ở đầu kia lo lắng phải không?"Nói xong rót một ly trà nhét vào
tay cô.
Ôn Nhiễm liền nhận lấy:"Không sao mà bác, con
quen rồi, không lạnh".
Kiều Vũ Phân ngồi xuống, tươi cười hỏi thăm:"Ở
thành phố B học vài năm mà về nhà cũng đếm trên đầu ngón tay, học bận thế
sao?"
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, lòng bàn tay ấm
dần lên:"Không bận lắm đâu ạ"
"Nếu không thì nên chơi nhiều một chút.Đến chơi
với bác với Xa Xa" .Kiều Vũ phân cầm khung thêu mang đến cho cô xem
". Bác trai con không cho bác đi làm, bác ở nhà rảnh rỗi nên mang ra thêu
hoa lá, bây giờ mắt cũng kém rồi".
Ôn Nhiễm nhìn những tấm khăn thêu trên sô pha, trong
lòng có chút xót xa.Khi bác gái ở đây nhàn rỗi, mẹ cô ở thành phố T lại làm
việc không ngừng, chăm nhà chăm cô.Đột nhiên ngón tay đụng phải trà nóng, giật
mình, cô thấp giọng đồng ý.
Chờ đến khi Kiều Vũ Phân nói xong, Ôn Nhiễm kéo Xa Xa
vào phòng của em, nhìn quanh một vòng chợt nhớ ra gì đó, cô bước đến chỗ giường
của Ôn Viễn:"Xa Xa lúc trước chị gọi điện thoại cho mẹ, nghe nói em yêu
sớm, có chuyện này không?"
Ôn Viễn có chút đau đầu, xoa xoa thái dương:"Chị
Nhiễm Nhiễm chị không phải lại giống họ quở trách em chứ, chúng em cùng nhau
lớn lên, học cùng nhau cái gì cũng không có".
Ôn Nhiễm bị em chọc cười:"Chuyện này không đúng
sao?"
"Vâng."
Ôn Viễn gật đầu nhưng hình như hơi lưỡng lự.Ôn Nhiễm
cũng không ép nữa, đúng lúc Kiều Vũ Vân gọi cô đến phòng sách gặp ông
nội:"Tâm tình ông không tốt lắm, con nhớ chú ý đừng làm ông tức
giận".
Ôn Nhiễm gật gật đầu, bước nhanh.Cửa phòng sách đóng
chặt,cô đến cạnh cửa còn có thể nghe được tiếng la hét của ông bên trong.Âm
thanh trầm thấp hùng hậu, chẳng có chút bộ dạng bị bệnh.Ôn Nhiễm cười khổ, đang
định đi vào thì có người bước ra, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, là chú nhỏ Ôn Hành
Chi .
Lùi ra phía sau một bước, Ôn Nhiễm dạ thưa:"Chú
nhỏ.'
"Ừ" Chú thản nhiên đáp rồi lách người cô đi
qua.Ôn Nhiễm đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông đi xa, cúi đầu thở dài.
Gõ cửa một tiếng rồi đẩy cửa ra, Ôn Nhiễm đột ngột cảm
thấy trước mắt nhòa đi, ông nội lại hét lên giận dữ, cổ của cô rát lên vì
nóng.Sự tập kích ngoài ý muốn này làm cô không đối phó kịp, tay che cổ, nhưng
đau quá làm cô suýt rơi nước mắt.
Ông nội sửng sốt không kém, bà nội đứng bên cạnh phản
ứng nhanh hơn, chạy vội đến chỗ Ôn Nhiễm, vừa oán giận ông:"Ông xem, ông
nóng tính cũng phải tùy đối tượng chứ, bây giờ làm Ôn Nhiễm bị thương rồi này,
Ôn Nhiễm bỏ tay ra cho bà nội nhìn."
Ôn Nhiễm nhìn chén trà dưới chân nhỏ giọng:"Không
sao đâu bà nội".Đau, nhưng vẫn gắng nhịn xuống, cô ngồi xuống chiếc ghế
trước mặt:"Ông nội con đến thăm ông".
Ông nhìn cô, môi giật giật rồi nói:"Con đi theo
bà nội để bà xem vết thương cho".
Ôn Nhiễm khẽ cười, cùng bà ra ngoài.Bà nội vội vàng
đến tủ thuốc đâu hành lang, Ôn Nhiễm chịu đựng cho đến khi bóng bà khuất đi mới
giơ tay ra.
Rất đau.
Thuốc mỡ được mang tới, Kiều Vũ Phân cũng hốt hoảng
chạy sang, Ôn Nhiễm lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, mím môi chịu đau.
Bà nội bôi thuốc giúp, bác gái đứng bên cạnh nhìn cô,
trong ánh mắt đầy đau lòng:"Xem này, vì con đến không đúng lúc, đã vất vả
đến lại còn bị thương".
Ôn Nhiễm cười cười,miệng vết thương bị động tới đau
đến nhăn cả mặt.Kiều Vũ Phân muốn giữ cô lại ăn cơm nhưng Ôn Nhiễm cự tuyệt.Cô
không thể tưởng tượng cảnh cùng ông nội ngồi trên một bàn ăn cơm, nhất định cô
sẽ đau dạ dày mất.
Đi tới cửa, Ôn nhiễm xoay người, chào Kiều Vũ
Phân:"Bác à, chuyện hôm nay, đùng nói cho mẹ cháu."
Kiều Vũ Phân sửng sốt một chút rồi vuốt vuốt mái tóc
trên trán cô:"Được rồi, đứa bé ngoan, ông nội cũng không phải nhắm vào
con.Con không muốn thì bác sẽ không nói, thuốc này cầm theo, nhớ bôi thường
xuyên, Ôn Nhiễm của chúng ta xinh đẹp như vậy, không thể để lại sẹo được".
Cô nhẹ cười, cổ lại nhói đau.
Cô còn nhớ rõ trước đây khi lần đầu tiên thấy ông nội,
hôm đó tuyết rơi trắng xóa, cô cùng mẹ đứng ở ngoài bức tường đỏ đó, bị mấy
người lính gác trừng trừng.Cuối cùng binh lính cũng không chịu nổi đưa đến gặp
bà nội, sau đó bà dẫn sang gặp ông.
Cô khi đó còn nhỏ, chỉ biết lúc ông nói chuyện với mẹ,
râu nhếch nhếch lên, không biết là tức giận hay sao nữa, cô còn chưa kịp gọi
một tiếng ông nội, người trước mặt đã tát mẹ một cái, mẹ lảo đảo ngã xuống đất,
cô bám lấy mẹ cũng ngã theo.
Khi đó cô cực kì sợ, mà mẹ không biết làm sao có dũng
khí, đỡ cô dậy, nói với ông:" Ngài có nhận Nhiễm Nhiễm không, không quan
trọng nhưng nó là cháu gái ngài, nó không phải vì muốn nhận tiền của Ôn gia mà
chỉ muốn cho con bé nhìn mặt ông nội nó, cho ba nó an tâm."
Sau đó ông nội cũng chấp nhận cô.Nhưng cô vẫn rất ít
khi đến đây, bởi vì mỗi lần đến đều chịu một lần tổn thương, như đã thành lệ,
cô cũng không tưởng tượng được.
Bỗng nhiên trên đầu bị vỗ vỗ một chút, Ôn Nhiễm ôi một
tiếng, nghiêng đầu thấy Diệp Dĩ Trinh đứng bên cạnh cùng một chồng tài liệu,
sườn mặt trầm tĩnh:"Nghĩ gì vậy?Em muốn chết đứng ở đây sao".
Ôn Nhiễm hoàn hồn, cười hì hì:"Không có gì ạ,
thầy, thầy bảo em đến có việc gì không?" Từ nhà ông nội về không lâu nhận
được tin nhắn của Diệp Dĩ Trinh đến khu học viện thầy gặp, Lưu Phỉ Phỉ và Đồng
Chu nhìn cô bằng cặp mắt cực kì ngưỡng mộ.Ôn Nhiễm mang bao tay len vào, từ khu
kí túc xá đến khu học viện cũng khá xa, trời còn lạnh.
"Không có việc tôi còn hẹn gặp em sao?".Hắn
giáo dục." Đây là báo cáo của em vừa rồi, sửa chữa cũng không khác mấy,
tôi có viết ra mấy lỗi sai em mắc phải, về sửa lại rồi nộp cho tôi.Còn..."
Anh nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua cổ cô một chút,"Ôn Nhiễm cổ em bị sao vậy
?"
"Cổ?" Cô sửng sốt, lập tức phản ứng lại rất
nhanh. " Không cẩn thận bị phỏng thôi ạ, không sao cả." Tay vừa chạm
phải vẫn còn rất đau, lọ thuốc mỡ bà nội đưa còn nằm trong tay, thuốc mỡ lạnh
làm cô rùng mình một cái, rụt cổ lại.
Bộ dáng đó khiến Diệp Dĩ Trinh khẽ thở dài, cầm chai
thuốc mỡ trong tay cô, lấy ra một ít, nhẹ nhàng xoa lên :" Ngẩng đầu
lên."
"Ơ, sao, sao ạ?"
Cô hơi ngẩng đầu, chỉ thấy hắn cúi lưng, rất gần mặt
cô, giây tiếp theo một cảm giác ấm áp lại mát mát từ miệng vết thương truyền
đến, anh nhẹ nhàng ấn, đến khi thuốc mỡ được trải đều:"Có thể phỏng ở chỗ
này, em đúng là kì lạ".
Cô vô tội cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhớ lúc khi mới tới ở
đại học B có xem qua một câu đánh giá về Diệp Dĩ Trinh, thầy Diệp được sinh
viên yêu thích vì hai nguyên nhân: một là tính tình rất khoa học và lý tính,
giảng giải rất chuyên nghiệp, giáo sư Diệp không bao giờ trước mặt người khác
mắng học trò mình, nhưng cho dù như thế người khác nhìn qua cũng không thể hiểu
được, đó mới là đang thuyết giáo.Hai chính là khuôn mặt hoàn mỹ này đây, cái
khía cạnh hài hòa với nhau, cô càng nhìn càng líu lưỡi.
Thấy hắn đứng dậy, cô liền nhận lại thuốc mỡ, cảm ơn
thầy.Diệp Dĩ Trinh nhẹ giọng nói:"Không có cách nào với em, nhìn học trò
của mình ngơ ngơ ngác ngác như vậy, làm thầy như tôi đúng là chưa làm trong bổn
phận."
Ôn Nhiễm:"..." Hình tượng hoàn mỹ về Diệp Dĩ
Trinh vừa mới dựng nên đã tan nát thành ngàn mảnh.
Cô ôm túi sách bước ra ngoài, chưa đến được cửa đã bị
kêu lại:"Đúng rồi, Ôn Nhiễm, học viện gần đây có một hạng mục mới đưa
xuống, trong đó có một hạng mục giống với đề tài của em, Ngô giáo sư nói em nên
thử một lần, tôi đã thay em nhận rồi."
Ôn Nhiễm sửng sốt trong chốc lát, khẽ oán
giận:"Xã hội này bình đẳng như vậy, thầy sao lại còn thực hiện chế độ
chuyên chế độc tài vậy?"
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Tùy việc mình tiếp xúc
với ai mà áp dụng cách ứng xử khác nhau nhưng trong nhiều trường hợp phương
pháp chuyên chế độc tài đôi khi cũng nên sử dụng."
Ôn Nhiễm:"..."
Ra khỏi tòa học viện Ôn Nhiễm lấy di động ra, nhìn số
điện thoại với tên Diệp Dĩ Trinh hồi lâu, lập tức cắn răng dứt khoát bấm, màn
hình thay đổi bằng hai chữ: lão Diệp.