Ôn Nhiễm đi đi về về từ thành phố B đến thành phố T
cũng nhiều lần nhưng mà chưa khi nào cô khẩn trương như hôm nay.Ôn Nhiễm kéo
kéo dây an toàn trên người, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, cố gắng bình
tĩnh.
"Làm sao vậy?"Thấy cô đứng ngồi không yên,
Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì."Ôn Nhiễm lắc đầu phủ nhận
Anh hiểu cả, khẽ nói:"Nếu như không được thì hôm
nay không đi nữa?"
Ôn Nhiễm sửng sốt, lắc mạnh đầu:"Không sao
mà."Cô vất vả lắm mới lấy được dũng khí, tuyệt đối không thể để mình bỏ
cuộc giữa chừng.
Diệp Dĩ Trinh ôn hòa cười, tiếp tục lái xe.
Xe vững vàng dừng lại dưới một tòa nhà, Ôn Nhiễm hạ
cửa kính, từ nơi này có thể nhìn thấy mẹ đang chăm bồn lan trên ban công.Cô cắn
cắn môi, đang định chuẩn bị mở cửa xe thì cánh tay bị anh nắm lại, Ôn Nhiễm
quay sang:"Sao vậy anh?"
"Lại đây anh ôm một lát."
Cô còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng ôm ấm áp của
anh.Ôn Nhiễm chớp mắt mấy cái, định hình mọi thứ, anh đây là, lo lắng sao?Giây
tiếp theo cô lại vội vàng bị thả ra, nhìn anh phăng phăng bước xuống xe, lấy
hành lý.Đến khi cô phản ứng xong thầy Diệp đã đứng trước cửa. cười hỏi:"Em
không xuống?"
Người này...
Ôn Nhiễm đứng trước cửa do dự một lát, nghĩ nghĩ, vẫn
là nên dùng chìa khóa để mở cửa đi vào nhỉ.Mẹ đang ngồi trên ghế sô pha nghe
điện thoại, thấy cô đi vào mặt mày vui vẻ hẳn lên, vội kết thúc chuyện mà tắt
máy, ra đón cô.Bà nhìn thấy Diệp Dĩ Trinh, cũng có phần kinh ngạc.
"Về rồi sao?"Mẹ giúp cô tháo khăn quàng cổ,
lấy tay vuốt vuốt hai má cô, nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh:"Vị này là... thầy
Diệp?"
Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, để túi của Ôn Nhiễm sang một
bên:"Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ôn Nhiễm làm nũng ôm lấy mẹ:"Con tưởng còn khiến
mẹ ngạc nhiên cơ."
Phải, ngạc nhiên rất lớn.
"Đứa nhỏ này."Mẹ vỗ vỗ lưng Ôn Nhiễm, áo dày
cộp khiến bà nhíu mày,"Nhanh đi thay quần áo đi, áo quần lạnh hết cả
rồi."
Ôn Nhiễm dạ một tiếng rồi bước vào phòng, không quên
quay lại nói:"Mẹ, lát con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Biết rồi."Ôn phu nhân trả lời, rồi nhìn về
phía Diệp Dĩ Trinh,"Thầy Diệp, mời ngồi."
Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống sô pha phòng khách, ngẩng đầu
nhìn xung quanh.Căn nhà ba gian không phải là lớn nhưng rất gọn gàng sạch sẽ,
lại rất ấm áp.Cũng thể hiện rằng chủ nhân của nó rất dụng tâm.
Ôn phu nhân bưng một ly trà đặt trước mặt Diệp Dĩ
Trinh:"Thầy đưa Nhiễm Nhiễm về sao?Đứa nhỏ này cũng thật là, luôn phiền
thầy."
Diệp Dĩ Trinh cười ôn hòa:"Không sao ạ."
Ôn Nhiễm thay quần áo rất nhanh, bỗng nhiên cửa phòng
bị mở ra, mẹ mang một chén trà nóng vào cho cô.
"Mẹ?"
Ôn phu nhân lên tiếng:"Ngồi xuống, mẹ có chuyện
muốn hỏi con."
"Vâng."Ôn Nhiễm hiểu ý mẹ, ngoan ngoãn ngồi
xuống trước mặt.
Ôn phu nhân đưa ly trà sang, vừa định nói gì đó lại
lướt mắt qua cổ Ôn Nhiễm, mày nhíu lại.Bà buông chén trà xuống, nhìn chằm chằm
vào cổ cô.Ôn Nhiễm thấy hành động của mẹ, có phần sợ hãi.Cô hôm nay chỉ mặc áo
lông cổ thấp, cho nên vết sẹo đó chắc chắn bị lộ ra ngoài.Mặc dù đã dùng thuốc
mỡ bà nội đưa nhưng mà là cả một ly trà nóng, không để lại sẹo là điều không
thể.
"Có chuyện gì vậy?" Mẹ hỏi.
"Là con không cẩn thận bị phỏng."Ôn Nhiễm ấp
úng đáp.
Ôn phu nhân nheo mắt:"Nóng đến tận đó sao?Mẹ còn
không biết lại có đứa con ngốc đến thế?Nói thật."
Ôn Nhiễm cúi đầu, thật lâu sau lại quay đầu sang chỗ
khác:"Không có gì lớn cả, chỉ là không cẩn thận phỏng một chút thôi."
Ôn phu nhân nhìn cô:"Được, vậy mẹ hỏi trước,
Triệu Vị Xuyên, người này con biết không?"
Ôn Nhiễm kinh ngạc từ sô pha đứng lên:"Sao mẹ lại
nhắc đến người này?"
"Con đừng hỏi nhiều, chỉ cần nói con có biết
không."
Nhìn vẻ mặt của mẹ hình như đã biết hết cả rồi.Ôn
Nhiễm bối rối, nói:"Biết, lúc trước ông giới thiệu cho con, nghe bác gái
nói, là ông cố tình tác hợp."
"Con chấp nhận rồi?"
Giọng điệu rất bình tĩnh, Ôn Nhiễm thực không rõ thái
độ của mẹ, chỉ biết nói thật lòng:"Không ạ."
"Không?"Bà lại cau mày lần nữa, sau lại
hỏi:"Ông nội con không phản ứng?"
Ôn Nhiễm không chịu nổi việc mẹ cứ hỏi dồn dập như
vậy, cố kéo dài thanh âm:"Mẹ, không có."
Nhưng mẹ lại nghiêm khắc nhìn cô:"Ông con không
lấy mẹ ra uy hiếp?Không nói chỉ cần con đồng ý Triệu Vị Xuyên sẽ chấp nhận hai
mẹ con ta, không nói qua sao?"
Ôn Nhiễm mở to hai mắt nhìn mẹ, không nói nên lời.Mẹ
tức đến phát run, kéo cổ áo cô xuống:"Còn miệng vết thương này, con dám
nói không phải ông hất nước lên sao?"
"Không phải".Ôn Nhiễm cuống quýt lắc
đầu,"Là ngoài ý muốn thôi."
"Ngoài ý muốn?Ngoài ý muốn vì sao không nói cho
mẹ biết?"Hốc mắt mẹ hồng lên,"Mẹ cả đời chịu nhịn ông con, chẳng lẽ,
ngay cả con của mẹ người đó cũng muốn chèn ép hay sao?Mà dù có muốn, ông ta
cũng không thể làm được."
Cô biết mẹ mình chỉ vì quá đau lòng mà thôi.Mẹ cả đời
chỉ có một ước muốn, muốn ông chấp nhận cả hai mẹ con, muốn người một nhà đoàn
tụ.Bây giờ, nói những điều như thế, chỉ là vì mẹ đã chịu quá nhiều uất ức rồi.
"Mẹ".Ôn Nhiễm nắm lấy tay bà, lại bị bà hất
ra, giáng xuống cái tát.Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy mặt choáng lên, trên má rất đau,
cô nhìn mẹ, cả hai người đều sửng sốt.
Diệp Dĩ Trinh im lặng uống trà, mơ hồ nghe trong phòng
có tiếng cãi nhau, đang do dự không biết có nên vào hay không đã thấy cửa phòng
mở toang ra, một thân ảnh màu vàng nhạt lao ra ngoài.Anh ngay lập tức đứng dậy,
nhìn cửa, còn chưa kịp đuổi theo đã thấy người kia từ trong phòng đi ra, Ôn phu
nhân.Bà bưng chén ta, lảo đảo bước, mái tóc chỉnh tề giờ có chút rối loạn.
Bỗng nhiên bà lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã, Diệp
Dĩ Trinh nhanh tay đỡ bà dậy.
Ôn phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười:"Thực có lỗi,
làm thầy phải chê cười rồi."
Diệp Dĩ Trinh dìu bà ngồi xuống ghế:"Không sao ạ,
nhưng cô nên chú ý sức khỏe của mình."
Ôn phu nhân sửng sốt, nghĩ một chút rồi cười
khổ:"Tôi hiểu nó mang thầy đến là có ý gì rồi, chỉ trách tôi, đã nổi nóng
với nó."
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thực sự rất đau.Bà
sốt ruột quá, không kiềm chế được cơn tức vội gọi điện thoại cho Kiều Vũ
Phân.Bà không phải vì chuyện của Triệu Vị Xuyên, tiết mục bức hôn của ông ta đã
mang ra nhiều lần, bà không ngại.Nhưng mà, làm con gái bà bị thương, ông ta làm
con gái bà bị thương...
"Cháu biết."Anh trầm giọng nói, cô trước mặt
mẹ luôn nhu thuận như một đứa trẻ, làm sao dám vô duyên vô cớ chạy đi, Diệp Dĩ
Trinh ngồi không yên:"Cháu xuống xem cô ấy một chút."
"Ừ, thầy đi đi."
Diệp Dĩ Trinh bước nhanh xuống lầu, không biết Ôn
Nhiễm có thể đi đâu, chợt thấy một bóng người khiến hắn ngẩn ngơ, không khỏi
cười.Thì ra cô không có bỏ đi, chỉ chạy vào xe ngồi, tựa đầu giữa hai chân, bờ
vai run lên từng đợt, hình như... là khóc?
"Ôn Nhiễm."Anh đi vội qua, nhẹ nhàng nâng
cằm cô lên lại bị cô vùng ra dễ dàng.
Mãi một lúc cô mới nghẹn ngào:"Đừng nhìn em,
xấu."
Anh cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh xoa xoa đầu
cô:"Nói cho anh biết nguyên nhân đi, nếu không anh sẽ cho là mình chính là
lí do đấy."
"Không phải đâu."Ôn Nhiễm vội ngẩng đầu phủ
nhận, mái tóc trước mặt bị nước mắt làm ướt, Diệp Dĩ Trinh đưa tay vuốt ra sau,
má cô có vết sưng đỏ rõ ràng.Thì ra là bị mẹ đánh, khó trách lại đau lòng như
thế.
Anh dịu dàng nhìn cô:"Vậy nói cho anh biết, được
không"
Ôn Nhiễm chớp mắt nhìn anh, lo lắng mãi mới đem mọi
chuyện ra nói.Về Triệu Vị Xuyên cô chỉ đề cập qua, mà người nào đó nghe được
lại nhíu mày.
"Triệu Vị Xuyên?" Âm điệu có chút nguy hiểm.
"Cái đó, không quan trọng mà."ÔnNhiễm chột
dạ
"Không quan trọng à?"
"Quan trọng là, em làm cho mẹ đau lòng."Hình
ảnh mẹ đau đớn, phẫn nộ, kích động lại hiện ra trước mắt cô, cô nhắm chặt mắt,
không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.
"Thôi, theo anh lên lầu, tìm mẹ nói cho rõ."
"Không."Cô giận dỗi cự tuyệt.
Diệp Dĩ Trinh nhìn bộ dạng rối rắm của cô, buồn
cười:"Không muốn thật sao?"
"Không muốn."ÔnNhiễm kiên quyết lắc đầu,
ngập ngừng nói:"Hiện tại em không muốn đối mặt với mẹ."
Diệp
Dĩ Trinh chăm chú nhìn cô thật lâu:"Được rồi, đêm nay tìm một chỗ ngủ đã
rồi chúng ta bàn bạc kĩ hơn."