Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chương 22




Tết Nguyên Đán qua đi cũng là lúc hạng mục GP bắt đầu, nhiều ngày sau học viện công bố danh sách trúng tuyển, Ôn Nhiễm và Lâm Sanh đều có tên trong đó.

Lâm Sanh lắc lắc cánh tay bạn:"Cô Ôn này, thành thật khai báo có phải thầy Diệp cứu vớt cậu không hả?"

"Nói bậy, người phỏng vấn mình là thầy Trương Uẩn và Sư thái mà."Ôn Nhiễm theo bản năng phản bác, nói xong dường như hiểu ra gì đó, vội hỏi:"Lâm Sanh, cậu biết điều gì sao?"

Lâm Sanh nheo mắt, vuốt vuốt áo quần chỉnh lại dung nhan:"Dù sao nếu biết mình sẽ nói, đừng quên ngày đó mình say mà."

Ôn Nhiễm đầy hắc tuyến:"Vậy sau đó cậu đi đâu?"

Lâm Sanh bi phấn, lấy tay chống trên bàn:"Bị thầy Diệp và một chiếc xe cao cấp đưa đi".Cho nên cô không được xem kịch vui nha.

Ôn Nhiễm:"..."

Sư thái đứng trên bục giảng đường đập đập bàn, ý bảo im lặng.Ôn Nhiễm và Lâm Sanh vội vàng ngậm miệng.Đây là cuộc họp đầu tiên về hạng mục sau khi danh sách được đưa ra.Sư thái chủ trì, vô cùng uy lực.

"Lịch trình đại khái là như vậy, chiếm phần lớn thời gian của các em cũng là bất đắc dĩ, mọi người không nên nói chúng ta cố tình sắp xếp."Lời vừa nói xong đã gây nên một trận xôn xao.

Lâm Sanh:"Nghe nói lần này đi máy bay đến huyện W là trường bỏ tiền, cũng xem như được du lịch một chuyến."

Lần này đến huyện W chủ yếu là để khai thác tài nguyên du lịch.Huyện W ở phía nam, cảnh sắc mỹ lệ,cũng có một công ty nổi tiếng muốn đầu tư trong lĩnh vực du lịch, đang định kết hợp cùng một công ty du lịch nữa.Bởi vì khoản tiền khá lớn nên GP muốn đến phân tích thêm, GP cùng trường B cũng có nhiều quan hệ nên lần này cùng nhau hợp tác.

Ôn Nhiễm vừa cất sách vở vừa nhìn xung quanh:"Sao không thấy Đồng Chu?"

Lâm Sanh vuốt tóc, không để ý lắm:"À Đồng Chu không trúng tuyển."

Ôn Nhiễm dừng lại một chút:"Chu Chu không trúng sao?"Giọng điệu có vẻ không tin, ngày đó gặp Đồng Chu, cô ấy chuẩn bị nhiều như vậy, sao lại không trúng?

"Ừ."Lâm Sanh lên tiếng,"Bạn ấy thời gian này giống như kiệt sức, còn đang chuẩn bị cuộc thi GRE lại vừa sang phỏng vấn GP.Ngày đó phỏng vấn lại trúng Sư thái cho nên đành chịu.Nhưng mà cũng có điểm lạ, ban đầu nói nhận hai mươi người, sau này lại công bố hai mươi mốt."

Ôn Nhiễm lúng túng nói:"Mình sao không biết điều đó."

Lâm Sanh cười dò xét:"Thế mới nói cậu ngốc nha."

Trở lại văn phòng, Ôn Nhiễm vội vàng sửa sang lại vài tài liệu, tiếng di động vang lên, cô tùy tay nhấc máy, đầu dây truyền đến tiếng cười trầm:"Cô giáo nhỏ, đang làm gì vậy?"

Tài liệu rất nhiều, cô sắp xếp mà muốn nổ tung đầu:"Sửa sang này nọ thôi, lộn xộn quá."

"Xuống lầu đi, anh đưa đi ăn cơm."

"Anh về rồi sao?"Diệp Dĩ Trinh mấy ngày nay cứ sang thành phố B rồi lại về thành phố T, trước là vì chuyện hợp tác của trường sau còn bận cả công tác trong công ty.

Vẫn chiếc xe Bentley màu đen, đỗ trên đường.Ôn Nhiễm hơi sửng sốt rồi mở cửa xe, Diệp Dĩ Trinh đang xem tài liệu vừa thấy cô liền mỉm cười, vỗ vỗ sang vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô xích gần một chút.Ôn Nhiễm mặt đỏ lên, ngồi cạnh anh.

Trợ lý Hàng đưa qua một ly nước ấm cộng thêm thuốc, Diệp Dĩ Trinh nhíu mày, đành nhận lấy.Ôn Nhiễm không phải lần đầu thấy anh uống thuốc, tò mò hỏi:"Thầy Diệp, thầy không khỏe sao?"

"Không sao."Lại nói ít, còn là một đáp án quá đơn giản, cô cũng không thèm nói lại.

Mãi một lát sau, Diệp Dĩ Trinh không chịu được đành hỏi:"Sao thê?"

Ôn Nhiễm thở dài,"Em chỉ bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của anh."

"Câu gì?"Anh hứng thú nhíu mi.

"Anh nói, nói dối sẽ không giấu được điều gì."

Cô vừa nói xong, trợ lý Hàng không nhịn được nở nụ cười.

Thầy Diệp chớp mắt, vài giây sau đành phải đầu hàng:"Thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Hử?"Cô mở to hai mắt nhìn anh, anh xoa hai bên mắt, nghiêng đầu nhìn cô:"Em có nhớ có lần anh kể về chuyến phiêu lưu nguy hiểm ở Seberia không?"

"Đương nhiên."Cô gật đầu.

"Lần đó mặc dù chạy thoát nhưng mà ở trong tuyết quá lâu cho nên anh và các bạn đều mắc bệnh?"

"Bệnh gì?"

"Đau nửa đầu".Diệp Dĩ Trinh nhẹ giọng nói, có vẻ như không để ý,"Lúc đầu đau nhiều hơn, bây giờ tốt hơn nhiều rồi."Chỉ có những lúc đặc biệt mới thế.

Nói xong Diệp Dĩ Trinh nhìn Ôn Nhiễm, cô quả nhiên lại mềm lòng, vừa nghe anh nói có bệnh đã bày ra vẻ mặt lo lắng đến thế, tuy là cười rộ lên rất đẹp mắt, nhưng mà bộ dạng sốt ruột thế này, ngẫu nhiên thưởng thức một chút cũng hay.

Ôn Nhiễm mắt chợt sáng lên:"Mẹ em cũng bị đau nửa đâu, lúc bị tê rần lên luôn gọi em đến mát xa, em làm rất tốt đấy."Nói xong liền thực hiện ngay trên đầu Diệp Dĩ Trinh.

Anh chớp mắt một cái, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.

"Đúng rồi, em có việc muốn hỏi anh."Lúc mới xuống lầu cô thấy dì lao công đang dọn rác, thế nên lại nhớ đến sự kiện kia.

"Ừ."Diệp Dĩ Trinh vừa hưởng thụ mát xa vừa đáp.

"Em nhớ năm ngoái chị Trình Bắc giúp anh dọn phòng, những thứ không cần thì đóng hộp mang vất, sau đó em thấy luận văn của em trong đó."Cô nói xong, dừng lại.

Diệp Dĩ Trinh bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn Ôn Nhiễm nửa quỳ bên cạnh.Vẻ mặt cô có chút ảm đạm, làm cho cảm giác áy náy trong anh càng tăng,"Đó là lỗi của anh."

Khi đó công việc bận quá, nhiều tư liệu nên không có thời gian xem xét kĩ.Đến khi anh rảnh rỗi hơn mới phát hiện không thấy luận văn của cô.Đúng lúc hỏi Trình Bắc mới biết được mình bỏ nhầm vào thùng rác, sau đó cô đã cầm đi.Trình Bắc cũng nói, Ôn Nhiễm cứ cật lực giữ, nhưng mà vẻ mặt rất mất mát.

Anh kéo thắt lưng cô lại, hôn lên trán:"Về sau sẽ không thế nữa."

Ôn Nhiễm bị anh nhìn như vậy, cố gắng vui vẻ, khẽ nở nụ cười:"Nếu còn tái phạm, chức vụ của anh e là khó giữ."

.........................

Cuối học kì công việc luôn đặc biệt nhiều, phải tham dự bao nhiêu hội nghị tổng kết, một ngày Ôn Nhiễm phải làm việc liên tục, khi về đến kí túc xá đã không còn chút sức lực.

Kí túc xá vẫn như cũ chỉ có mình Lâm Sanh, ôn Nhiễm vừa thay quần áo vừa hỏi:"Về sớm vậy, sao không bật đèn lên?"

Lâm Sanh trả lời:"Tháng này điện dùng nhiều quá, bác gái quản lý dưới lầu đi vắng, cho nên mấy buổi tối nay đành chịu vậy."

Đại học B mỗi học kì cung ứng một trăm chữ điện, nếu quá học sinh phải tự trả tiền mua.Ôn Nhiễm chép miệng:"Trường học thật là..."

"Cũng không phải, cậu ở giường trước, khi lên giường rồi cũng nên kiềm chế chút, chúng ta đang nằm trên chiếc giường có niên đại đã trăm năm không chịu nổi sức nặng của cậu đâu, đừng để cảnh cúp điện rồi còn bị dạy dỗ."

Ôn Nhiễm căm tức liếc bạn một cái, Lâm Sanh bình thản nhún vai, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ, còn chưa kịp nằm chợt nghe trong bóng đêm a một tiếng, sau đó còn có tiếng vật gì rơi vỡ.

Hình như là bị ngã?!Lâm Sanh xốc chăn lên, nhìn xuống trong bóng đêm chỉ thấy Ôn Nhiễm co rúm lại bên giường, cầm đầu gối xuýt xoa.

"Sao vậy?"Cô leo xuống xem chân bạn.

"Đừng, đừng chạm vào."Ôn Nhiễm run run nói

"Sao lại thế?"Lâm Sanh với lấy đèn pin, nhờ vào thứ ánh sáng mỏng manh ấy, cô hét lên:"Sao, sao lại có nhiều mảnh thủy tinh vậy?"

Bệnh viện thành phố.

Lâm Sanh ở hành lang hồi lâu nghe bên trong truyền ra những tiếng đau đớn.Trong lòng lo lắng không thôi, vội kéo rèm cửa đi vào:"Anh không thể nhẹ tay tí sao, anh không thấy cô ấy đau đến thế rồi à?"

Vị bác sĩ thực tập trẻ tuổi mặt đỏ lên, đẩy kính mắt, chân tay luống cuống cầm cặp trong tay, nhìn cô gái xinh đẹp giận dữ trước mặt:"Không, xin lỗi.Nhưng mà mảnh thủy tinh đâm quá sâu, tôi phải lấy cho hêt."

Ôn Nhiễm thở hổn hển, cầm chặt tay Lâm Sanh, thì thào:"Không sao mà, để anh ta lấy đi."

Lâm Sanh khi đó mới tránh ra cho vị bác sĩ trẻ này làm tiếp.

Mấy mảnh thủy tinh lấy ra dính đầy vết máu, vừa tron bóng vừa đỏ tươi.Lâm Sanh đứng đó, lúc này vẫn đang mặc áo ngủ, nếu không ở đây, cô thực không thể tưởng tượng ra.Lâm Sanh hít một hơi, đi ra ngoài, giống như nhớ ra gì đó, vội lôi điện thoại ra.

Vị bác sĩ này khử trùng cho đầu gối Ôn Nhiễm, bôi thuốc rồi còn băng bó thật dày.Ôn Nhiễm muốn tự mình đứng lên lại đau đớn đến nhăn nhó mặt mày.

Lâm Sanh nói chuyện điện thoại xong quay lại thấy Ôn Nhiễm đang cố gắng lết ra, nhíu chặt mày:"Sao cậu lại tự mình đi ra?"

"Không sao mà."Ôn Nhiễm thấp giọng.

Bác sĩ kia mang đến một đống thuốc:"Tốt nhất nên đến bệnh viện thêm vài lần nữa, đến khi có thể xác định an toàn thì thôi, ở nhà có thể dùng thêm mấy loại thuốc này."

Ôn Nhiễm vội vàng cảm ơn, nhận lấy.

Hiện tại thật đúng là như mới qua cơn hoạn nàn, trong bệnh viện đâu đâu cũng là người.Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, thấy cũng không nên ở đây.Hơn nửa người được chống đỡ trên người Lâm Sanh, chậm rãi đi ra ngoài.

"Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Lâm Sanh khó hiểu:"Giường cậu làm gì có thủy tinh ở đâu?"

Ôn Nhiễm lắc đầu, cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó vội nói với Lâm Sanh:"A Sanh, chuyện này đừng nói cho ai cả, nhé?"

Lâm Sanh gật đầu, rồi lại nhíu mày:"Chân cậu bị thương vậy sao giấu giếm được?"

Ôn Nhiễm cười:"Là chuyện của mình mà."

Cô vừa quay đầu đã thấy chiếc xe màu xám từ xa đi đến, quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cô sửng sốt.Cô vội quay lại nhìn Lâm Sanh đang cố gắng vờ như không có việc gì.

"Cậu thật là."Ôn Nhiễm nghiến răng nghiến lợi.

Người đó xuống xe, bước vài bước đã thấy cô, vội chạy sang.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô có thể thấy được vẻ lo lắng của anh, theo bản năng rụt cổ lại.

Mãi một lúc anh mới thở dài một hơi:"Đứng yên đó, đừng nhúc nhích."

Anh đi tới, cúi xuống như muốn bế cô.Thấy thế Ôn Nhiễm vội lùi ra sau, lại đụng tói miệng vết thương, đau đến nhíu mày.

Diệp Dĩ Trinh tức giận, lập tức bế bổng cô lên, không để ý đến kháng nghị của cô, nhìn sang phía Lâm Sanh:"Có thể lái xe không?"

Lâm Sanh bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ngẩn cả người, nhìn thầy Diệp đến xuất thần, gật gật đầu:"Được."

Lâm Sanh đem xe dừng lại trước nhà trọ của thầy xong liền lập tức chạy lấy người, Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn bạn, xong lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Diệp Dĩ Trinh, đem lời muốn nói nuốt vào trong.

Nhà trọ của Diệp Dĩ Trinh có mười tầng, còn có thang máy nên không cần tốn công ôm cô đi.

Ôn Nhiễm ngồi trên ghế, bất an nhìn người người đàn ông trước mặt đang chăm chú xem vết thương của mình.Tất của cô vì bị vết thương nên phải cởi ra, chân để ngoài không khí làm lạnh cả người, lúc được anh nắm trong tay, nhiệt từ đó truyền sang mới thoải mái thở ra một tiếng.

Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của cô.Cặp mắt màu rám nắng, ánh mắt đó đảo vài cái rồi lại cúi thấp xuống.Anh thở dài:"Có đau không?"

"Không đau."Cô cười lấy lòng.

Anh cũng lười vạch trần lời nói dối sứt sẹo này của cô, vừa băng vết thương lại, vừa nhẹ giọng hỏi:"Bạn họcÔnNhiễm, em hẳn là có số điện thoại của anh?"

"Có".Ôn Nhiễm gật gật đầu.

"Vậy là tốt."Anh không nhanh không chậm nói,"Anh không hy vọng em thuộc làu nhưng mà ít nhất khi có chuyện xảy ra, cũng đừng quên nó, được không bạn học ÔnNhiễm?"

"Vâng..."ÔnNhiễm lúng ta lúng túng đáp, cô sợ sệt gọi một tiếng:"Thầy Diệp."

"Ừ?"

"Thực sự, cũng hơi đau..."

Diệp Dĩ Trinh đang xem xét miệng vết thương ngừng lại một chút, khẽ cười nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ đứng đắn:"Ôn tiểu thư, lần sau còn nói dối nữa, cẩn thận chức vị này khó giữ."