Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 44




Mỗi buổi sáng rời giường, tâm trạng của Dư Điền Điền rất tốt vì đánh thức cô không phải tiếng chuông điện thoại báo thức cứng nhắc như trước mà thay vào đó là bác sĩ Trần, giọng nói dịu dàng của anh đã tự động trở thành chuông báo thức quen thuộc của cô.

Đúng bảy giờ sáng, khi cô còn đang say trong giấc mộng, điện thoại di động sẽ vang lên

Mơ mơ màng màng áp điện thoại vào tai, cô vừa ngáp vừa nhận điện thoại: “Alo”

Bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm mà dịu dàng: “Còn đang ngủ sao?”

Cô từ từ tỉnh ngủ, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của anh: “Sâu lười, em đã tỉnh chưa?”

Lần này là vô cùng vô cùng tinh ngủ rồi.

Mang theo tai nghe bluetooth vào đánh răng rửa mặt, khi cô mở vòi hoa sen thì nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia cũng truyền đến tiếng nước chảy; khi cô ngẩng đầu lên nhìn miệng đang đầy bọt trong gương, thì bên phía Trần Thước đang phát tiếng máy cạo râu điện xoẹt xoẹt.

Bọn họ không ở cùng một nơi, nhưng lại làm những việc vô cùng ăn ý. Vì thế khi Dư Điền Điền đang làm những chuyện này đồng thời cũng không kìm được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của anh.

Lúc đổ trứng vào trong chảo thì Trần Thước hỏi cô: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

Cô nói: “Bánh mì ốp la.”

“Đó không phải là sandwich sao?”

“Trung Quốc có món sandwich sao?” Cô cười rộ lên, “Em vẫn thường gọi nó là bánh mì ốp la.”

“Cái tên của anh không phải mang phong cách Tây sao, Tiểu dế nhũi.” Anh dương dương tự đắc.

“Nếu em là tiểu dễ nhũi, vậy anh thích dễ nhũi như em, thì gọi anh là gì?”

“Người đàn ông của dế nhũi!” Anh đáp rất hợp tình hợp lý, đáp án quả thực thể hiện rõ phong cách của bác sĩ Trần.

Trong lúc nấu bữa sáng, trên mặt Dư Điền Điền đều lộ ra vẻ hạnh phúc khó nói thành lời, cười đến không khép nổi miệng, cho nên khi cô nàng tắt bếp gas, bưng đĩa định ra ngoài thì liền nhìn thấy Lục Tuệ Mẫn đang cười như không mà dựa ở cửa phòng bếp nhìn cô.

“Mình nói này sáng sớm đã muốn ngược chết FA, hai người có chút đạo đức được không?”

Dư Điền Điền nhét cái đĩa vào trong tay cô nàng, nhướn mày, “Được, chút đạo đức đúng không? Vậy cậu mau nấu cơm đi! Nếu cậu nhận nấu cơm, mình có thể thoải mái ngồi trong phòng đóng cửa tán ngẫu với bác sĩ Trần, cậu cũng không phải lo tụi mình nói chuyện sẽ ngược chết FA.”

Nếu như bình thường, nhất định cô sẽ cao giọng phản công, nhẹ thì tức giận, nặng thì trừng mắt. Vậy mà hôm nay, tâm trạng rất tốt, cô vừa đánh trả còn vừa cong khóe miệng hài lòng.

Lục Tuệ Mẫn cùng ngồi xuống bàn cơm với cô, cô nàng cầm sandwich kiểu Trung Quốc cắn một miếng đồng thời còn không quên oán hận nói: “Mắng chó cũng phải nhìn mặt chủ! Cậu có dám mạnh miệng mắng mình nữa không? Đừng biểu lộ vẻ mặt kìm nén liếc mắt đưa tình đó nữa, mấy cái da gà trên người mình sắp rụng hết rồi.”

Dư Điền Điền bỗng nhiên cười ha ha, cười xong còn ngẩng đầu nhìn Lục Tuệ Mẫn, “Bác sĩ Trần nhờ mình chuyển lời cho cậu, sau này nếu mình liếc mắt đưa tình với anh ấy thì cậu cố mà chịu đi, nếu như vì mình liếc mắt đưa tình mà cảm thấy trong người có chỗ nào không thoải mái, anh ấy sẽ xem bệnh miễn phí cho cậu, muốn chọn cách nào đây?”

Lục Tuệ Mẫn tức giận bưng đĩa đi về phòng khách, “Hai ngươi quả thực là trời sinh một cặp, tiện được cả đôi! Đừng có ân ái trước mặt người ta nữa!

Dư Điền Điền còn không quên mạnh miệng đáp lại một câu: “Biểu hiện ân ái gì chứ? Đó là bình thường mà. Mình còn chưa đồng ý làm bạn gái bác sĩ Trần đâu, bây giờ mới đang ở giai đoạn nam nữ quen thân đơn giản thôi.”

Trần Thước ở đầu bên kia như cười như không nói: “À, thì ra Dư Điền Điền em thoải mái như vậy, giai đoạn quen nhau ban đầu lại có thể nắm tay hôn trán.”

“…” Một giay sau Dư Điền Điền liền cúp điện thoại.

Cả buổi sáng hôm đó, tâm trạng cô rất hưng phấn.

Trần Thước lái xe đón cô và Lục Tuệ Mẫn đi làm, cả đường ba người trò chuyện vô cùng náo nhiệt, Lục Tuệ Mẫn lấy trứng chọi đá lấy một địch hai, kết quả thảm bại dưới miệng độc của bác sĩ Trần và sự yểm trợ của Dư Điền Điền.

Cô nàng nổi giận đùng đùng nhảy xuống xe, “Tôi thèm vào, để sống lâu thêm vài năm nữa, từ mai tôi lại ngồi xe bus đi làm là tốt nhất!”

Để lại Dư Điền Điền và Trần Thước chậm chạp đi từ bãi đỗ xe vào thang máy.

Đến tầng hai, Trần Thước còn đứng ở ngoài thang máy nói với cô: “Dư Điền Điền, hôm nay lại cố gắng làm việc nhé.”

Cửa thang máy khép lại, cô vui vẻ cong khóe miệng đến tận mang tai ngay cả mắt cũng cong lên như ánh trăng khuyết.

Sao có thể không vui vẻ chứ? Từ lúc có anh bên cạnh, mỗi buổi sáng mở mắt giây đầu tiên cô liền cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Nhưng công việc có thuận lợi hay không lại phải dựa vào nhân tố vận mệnh, chưa đầy một tiếng sau khi Trần Thước nói câu đó, cái “Không thuận lợi” của Dư Điền Điền liền tới.

Chuyện “Không thuận lợi” bắt nguồn từ hai vị khách không mời mà đến.

Lúc ấy Dư Điền Điền vừa kiểm tra một loạt giường bệnh trở về phòng nghỉ, còn chưa đến bàn trực y tá, cô liền nghe thấy chủ nhiệm Mã đang đứng cuối hành lang gọi cô: “Dư Điền Điền, cô qua đây một chút!”

Cô cũng không nghĩ nhiều, ôm tập hồ sơ đi đến cửa văn phòng, Thần mặt đen đứng ở cửa nói với cô: “Có người tìm cô, nói là có việc gấp.”

Ông chỉ vào văn phòng, đem không gian nhường lại cho Dư Điền Điền và người đang ở bên trong.

Từ thái độ của ông, Dư Điền Điền có dự cảm không tốt, bởi vì Mã chủ nhiệm vốn là người rất khó tính, hôm nay bỗng nhiên lại tỏ vẻ khách khí với cô, lại còn chủ động đem văn phòng nhường lại cho cô, điều đó chứng tỏ người đang ngồi trong phòng có lai lịch không tầm thường.

Trong lòng Dư Điền Điền hồi hộp một chút, sau đó đẩy cánh cửa đang khép hờ kia ra.

Trong văn phòng Trần Lộ Dao đang ngồi trên ghế sofa tiếp khách, trong tay nâng một ly trà xanh nóng đang bốc khói nghi ngút, mà đứng trước cửa sổ là một bóng người cao lớn, tuổi tầm gần năm mươi, nhưng nhờ chăm sóc rất khá nên không cảm thấy có những nét của người trung niên.

“Chị Dư.” Trần Lộ Dao đang ngồi trên sofa cười đứng dậy.

Sau đó bóng người đang đứng trước cửa sổ từ từ quay lại, Trần Diệu Phàm bình tĩnh nhìn Dư Điền Điền, cười lịch sự, “Dư tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

***

Đầu tiên, trong đầu Dư Điền Điền xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, gần như là chỉ trong vài giây, một ý nghĩ mãnh liệt nhất nói với cô: có lẽ Trần Diệu Phàm tới là để yêu cầu cô tránh xa Trần Thước.

Trong phim truyền hình dài tập không phải luôn có tình tiết cẩu huyết này sao?

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Trần Diệu Phàm cũng không vênh váo tự đắc thể hiện gương mặt lạnh thái độ cao cao tại thượng yêu cầu cô rời xa Trần Thước, ngược lại thái độ của ông rất thành khẩn, thậm chí gần như ăn nói khép nép khẩn cầu cô .

Ngay từ đầu ông cũng khách sáo hỏi cô một câu: “Theo tôi được biết, cháu và A Thước đang qua lại với nhau, có phải thế không?”

Dư Điền Điền chần chừ trong chốc lát sau đó gật đầu xác nhận.

Kỳ thật chính cô cũng hiểu rõ, bây giờ cô chỉ đang làm loạn la hét muốn Trần Thước hoàn thành quá trình nam truy nữ, mà trên thực tế mối quan hệ của hai người đã vượt xa giai đoạn bạn bè trên danh nghĩa từ lâu rồi.

Cho nên cô không phủ nhận.

Trần Diệu Phàm cũng không tỏ ra thái độ khó chịu như cô vẫn nghĩ, ngược lại ông cười dịu dàng, ánh mắt vui vẻ nhìn cô, chân thành nói: “Tôi rất vui vì cháu và A Thước có thể ở bên nhau.”

Dư Điền Điền nửa tin nửa ngờ, không nói gì.

Ông đặt cốc trà đang cầm trên tay xuống bàn, tiến lại vài bước nói với cô: “A Thước rất khó tính, không hòa đồng cho lắm, tôi vẫn luôn lo lắng tính cách này sẽ khiến nó khó có bạn bè, càng không nói tới bạn gái. Cho nên hôm nay biết nó có bạn gái, hơn nữa còn là một cô gái nhà gia giáo xinh đẹp, tôi cảm thấy rất mừng.”

Thái độ của ông hoàn toàn là một người ba hiền, giơ tay nhấc chân cũng tản ra cảm giác rất hài lòng về cô. Dĩ nhiên, chuyện làm ăn của ông cũng rất nổi tiếng trong thành phố này, dự án công trình của chính phủ cũng có một phần vốn góp của ông ta, từ công việc giao dịch làm ăn hàng ngày bồi dưỡng ra khí chất thong dong ôn hòa này cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng khi Dư Điền Điền thấy ông ta ra vẻ thoải mái khi nhắc đến Trần Thước thì trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Nếu như cô không biết quá khứ của biết Trần Thước, chắc hẳn cô còn có thể vì mị lực trong nhân cách của Trần Diệu Phàm thuyết phục, sẽ cảm thấy đàn ông thành thục nên có khí chất như vậy.

Nhưng cô đã biết toàn bộ chuyện nhà Trần Thước.

Ông ta có tư cách gì khi nhắc tới Trần Thước còn thể hiện mình là người ba rất yêu thương con mình?

Chẳng lẽ ông ta không cảm thấy mình có lỗi với Trần Thước, có lỗi với Trần Hi, có lỗi với vợ của ông ta sao?

Dư Điền Điền im lặng nhìn ông, một hồi lâu sau mới đáp lại: “Bác sĩ Trần là người rất tốt, tâm địa lương thiện, đầu óc thông minh, nếu như nhất định phải nói anh ấy tính tình không tốt, cả người đây gai nhọn, chắc hẳn cũng do hoàn cảnh trưởng thành gây nên. Dù sao cũng không có ai trời sinh liền muốn mình sẽ như vậy, có những khuyết điểm đó cũng không thể trách anh ấy, muốn trách là phải trách người không thể tạo ra môi trường trưởng thành tốt nhất cho anh ấy.”

Trong lúc nói đồng thời cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng Trần Diệu Phàm, từng câu từng từ nói rất bình tĩnh chậm rãi, từ ngữ chuẩn xác.

Mặt Trần Diệu Phàm cứng lại trong chốc lát.

Lúc này, Trần Lộ Dao vừa vặn rót nước từ máy lọc nước xong, cô ta đưa cốc cho Dư Điền Điền, cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và ba mình: “Chị Dư, uống nước đi.”

Động tác như vậy khiến Dư Điền Điền không thể nào từ chối, cũng để Trần Diệu Phàm có đủ thời gian tiêu trừ cảm giác xấu hổ trong lòng.

Dư Điền Điền nhận cốc nước kia, im lặng không nói gì nhìn thoáng qua Trần Lộ Dao.

Cô ta nở nụ cười nhẹ nhàng, giống như hành động này rất tự nhiên, dường như hoàn toàn không nhận ra cảm giác ngại ngùng trong cuộc trò chuyện vừa rồi.

Giờ phút này, Dư Điền Điền nhớ Trần Thước đã miêu tả cô “em gái” này, tâm cơ sâu nặng quả nhiên anh không nói sai.

Trần Diệu Phàm tới đây là muốn Dư Điền Điền giúp đỡ khuyên nhủ Trần Thước , con gái ông sắp kết hôn rồi, bất luận như thế nào con trai ông cũng không đồng ý tham dự hôn lễ này, nếu việc này truyền ra ngoài không phải để thiên hạ chê cười sao.

Đã nhiều năm trôi qua sự nghiệp của ông lại rực rỡ như vậy, người ngoài nhìn vào thường nghĩ tương lai của ông rất rộng mở, nghiễm nhiên là thành công cả đời.

Nhưng con gái nhỏ lại bị tàn tật, còn đang ở nước ngoài; con trai lớn lại không nguyện ý kế thừa gia nghiệp, trước nay không chịu về nhà. Bên cạnh Trần Diệu Phàm cũng chỉ có con gái của ông và người vợ thứ hai là Trần Lộ Dao.

Trần Thước về nhà tham gia hôn lễ của Trần Lộ Dao, đây không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà nó còn giải quyết khúc mắc trong lòng ông.

Ông trầm giọng nói: “Dư tiểu thư, tôi biết nhất định A Thước đã nói cho cháu nghe chuyện trong nhà chúng tôi, tình hình lúc đó quả thực rất phức tạp, tôi cũng làm sai một vài chuyện. Thế nhưng có ai không phạm lỗi sai khi còn trẻ? Tôi thừa nhận lỗi sai của tôi nghiêm trọng hơn nhiều người khác, nhưng tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, tuy rằng có hối hận, nhưng cũng không có cơ hội làm lại từ đầu.”

Dù sao cũng là người có máu mặt, ông không muốn nói thêm về chuyện quá khứ của mình, ông chỉ nói qua vài câu rồi thở dài, chuyển đề tài.

“Tôi cũng lớn tuổi rồi, con cái lại không ở bên cạnh, tuy rằng sản nghiệp giàu có, nhưng đứa con trai duy nhất lại không muốn về nhà… Đây là tiếc nuối cả đời tôi, dù nhà có giàu thế nào cũng không bù đắp nổi tổn thất này. Nếu cháu và A Thước quan hệ nghiêm túc, A Thước cũng rất để ý đến suy nghĩ của cháu, nếu như có thể, tôi hi vọng cháu có thể giúp tôi khuyên nó một chút. Dù sao sản nghiệp nhà tôi cũng cần nó kế thừa, để cuộc sống sau này của hai đứa cũng sẽ được cải thiện nhiều hơn, đối với tôi hay đối với hai đứa mà nói, đây chính là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?”

Ông là thương nhân, thương nhân luôn rất giỏi trong đàm phán, thái độ không cứng, cũng không có ý ép buộc, nhưng ông ta nói ra đâu ra đấy, lợi ích về tình cảm và phương diện hai bên, làm cho cô cảm thấy rõ khuyên nhủ Trần Thước về nhà là chuyện nên làm.

Nếu như Trần Thước trở về, dĩ nhiên cô sẽ là con dâu Trần gia, sau này sẽ cùng Trần Thước trải qua những ngày tháng giàu có, trở thành thương nhân thành đạt trong giới thượng lưu.

Nhưng chuyện ấy đối với Dư Điền Điền mà nói, là sự châm chọc quả đỗi buồn cười.

Cô đặt cốc trà chưa uống được ngụm nào lên bàn, tầm mắt dừng lại trước những làn khói trắng đang bốc hơi.

“Trần tiên sinh.” Cô gọi ông như vậy, không phải bác Trần, cũng không phải gọi ba cho thân mật, “Kỳ thật việc này ông nói với tôi cũng không có ích gì, tuy rằng tôi đã nghe anh ấy kể về chuyện của gia đình mình, nhưng người trải qua chuyện đó không phải tôi, người bị tổn thương cũng không phải tôi, tôi không định xen vào chuyện này hay có tư cách đồng ý lời đề nghị của ông.”

Luồng sương trắng trong chén trà kia không ngừng bốc lên, bay lên cao xoay tròn xoay tròn rồi biến mất trong không khí, rồi lại thêm càng nhiều vòng khói bay lên nữa.

Cũng như một người từng chịu tổn thương, nếu như nỗi đau đã cốt khắc ghi tâm, thì mỗi lần nhớ lại sẽ là một lần đau.

Mỗi lần nhớ lại, cũng như đang trải qua cảm giác khó chịu nhất cuộc đời mình.

Cô ngẩng đầu thản nhiên nhìn Trần Diệu Phàm.

“Dù tôi có tư cách ra mặt bình luận khoa tay múa chân vì chuyện này, nhưng tôi cũng không giúp ông thuyết phục bác sĩ Trần đến tham gia hôn lễ, sau đó thuận tiện mà về nhà tiếp nhận sản nghiệp của ông. Ngược lại, nếu như ông muốn tôi tham gia, tôi sẽ cố gắng giúp bác sĩ Trần cả đời này, chẳng sợ cả đời anh chỉ là bác sĩ, mặc dù không có sự nghiệp thành công như ông, nhưng tôi cũng sẽ vì anh ấy mà hành diện mà cảm thấy an tâm. Bởi vì ít nhất từ chuyện gia đình nhà mấy người tôi nhận ra, dù có tiền cũng không phải là chuyện tốt. Lòng người rồi sẽ thay đổi, rồi sẽ bị tiền tài mua chuộc mà bào mòn.”

Cô lịch sự cười nói: “Xin lỗi, đã để ông mất công tới đây rồi.”

Trước khi rời đi, Trần Lộ Dao gọi tên cô, dưới tình thế cấp bách còn nắm chặt bàn tay cô đang đặt trên nắm cửa.

“Chị Dư, cứ coi như chị không tham tiền tài, cũng không quan tâm đến sản nghiệp nhà chúng tôi, nhưng chị không nghĩ cho anh trai tôi sao? Anh ấy sống một mình đã bao năm nay, cô đơn không có người nhà quan tâm, chị muốn cả đời này anh ấy sẽ đơn độc như thế sao?”

Dư Điền Điền dừng bước.

Trần Lộ Dao thấy cô dừng lại, giọng nói cũng hòa hoãn một ít, thấp giọng lên tiếng: “Chị Dư, em thương ba em, cũng rất thương anh hai. Ba em cần con trai về nhà, mà anh hai đã nhiều năm chỉ sống một mình, càng cần một gia đình hơn, cần sự quan tâm chăm sóc của người nhà. Nếu như chị yêu anh ấy, thương anh ấy, chị hãy nghĩ cho anh —— “

“Cám ơn sự quan tâm của cô.” Dư Điền Điền quay đầu nhìn cô ta, sau đó rút tay lại, “Về chuyện này, tôi nghĩ cả hai bên đều hiểu rõ. Tôi rất vui vì mấy người còn biết những năm qua anh ấy sống rất cô đơn, là người có nhà nhưng không thể về, có người thân nhưng không ai thèm quan tâm chăm sóc. Nếu như tôi và anh ấy lấy nhau, anh ấy sẽ có gia đình, cũng sẽ có người nhà, chút chuyện này hai người cứ yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, bù đắp tất cả những gì mà hai người không thể làm cho anh ấy.”

Dừng một chút, Dư Điền Điền cong khóe miệng cười châm iếm, “Về phần cô, sự nghiệp của ba cô có thể do cô thừa kế, cuộc sống tương lai không biết sẽ bận rộn cỡ nào, sao có thể phân tâm quan tâm đến anh trai mình nữa?”

Vừa nói xong lời này, cô liền mở cửa rời đi mà không quay đầu lại.

Hành lang không dài, nhưng khoảng cách vài chục bước lại khiến cô cảm thấy bản thân mình đi thật lâu thật lâu, sống lưng thẳng tắp, mắt không chớp.

Không biết dũng khí từ đâu tới khiến cô kiên quyết mà mạnh mồm nói ra những lời ấy, bây giờ nghĩ lại dĩ nhiên cũng cảm thấy thật khó tin.

Nhưng lại rất hả giận.

Người làm tổn thương bác sĩ Trần nhà cô là hai kẻ trong văn phòng kia, hai kẻ mượn danh người thân mà tùy ý tổn thương anh, trước đây thì chẳng thèm quan tâm tới anh, mà nay nhà có chuyện thì cho rằng chỉ cần mở miệng là có thể gọi anh về nhà.

Cô biết khi Trần Thước đối mặt với bọn họ có thể mạnh mẽ phản công, nhưng trong lòng anh tuyệt đối sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên thay vì để anh phải đối mặt với chuyện này, không bằng cô ra mặt trước nhanh chóng giúp anh dẹp loạn.

Không phải trước đây cô đã quyết định rồi đó sao? Từ nay về sau cô sẽ là mặt trời nhỏ của anh, chẳng sợ bờ vai gầy yếu cũng nhất định sẽ đem hết khả năng của mình bảo vệ anh.

Dư Điền Điền nắm chặt tay thành nắm đấm, giờ phút này cô cảm thấy bản thân quả thực là Iron Man trong cơ thể tràn đầy sức mạnh.