Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 32




Dư Điền Điền vùi đầu vào lồng ngực Trần Thước, hai gò má áp vào chiếc áo khoác lông mềm mại tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Cô khóc đến mức mặt đỏ bừng nên cọ vào áo anh toàn là nước mắt.

Trần Thước từ từ cúi đầu xuống, sau đó anh chậm chậm dang tay ôm lấy cô.

Anh đang ở rất gần cô, gần đến mức có thể nghe thấy âm thanh nức nở của cô trong lòng mình, có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt vương lại trên mái tóc cô.

Chỉ cần gần thêm chút nữa thôi, anh sẽ được như ý nguyện mà hôn lên những sợi tóc sáng bóng mềm mại kia.

Nhưng ngay trong lúc anh đang do dự, cũng chỉ một giây sau đó, người đang áp mặt trong lồng ngực anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“À ừm, còn Hi Hi cô ấy…”

Động tác anh ngừng lại.

Dư Điền Điền cũng không biết anh đang muốn làm gì, chỉ là hai mắt ngập nước mắt mở to nhìn anh.

Cô hỏi anh Trần Hi thế nào.

Trần Thước ngẩng đầu lên, bối rối kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

“Hi Hi cô…”

Anh vừa mới nói ra một câu, Dư Điền Điền giống như hối hận rồi, cô nhanh chóng cắt lời anh, “Đừng nói nữa, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé!”

Hai mắt cô đỏ hồng nhìn anh, hối hận vô cùng.

Tại sao cô có thể hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?

Căn bản không nên hỏi mới đúng!

Khi Trần Thước vươn tay tới chạm vào lông mi của cô, anh dùng đầu ngón tay đỡ lấy giọt nước mắt sắp trào xuống má kia.

Dừng lại một chút, anh nói: “Dư Điền Điền, em đừng có nghĩ lung tung, Hi Hi không có chết.”

Dư Điền Điền ngơ vài giây, sau đó đột nhiên như trút được gánh nặng, trái tim cô giống như vừa lơ lửng trên không liền từ từ đáp xuống mặt đất.

Cô lau nước mắt, muốn cười với anh một cái, lại nghe thấy anh nói: “Nhưng dây thần kinh xương sống của nó đã xảy ra vấn đề, con bé không thể đứng được nữa, bởi vì xương sống bị tổn thương nên đã ảnh hưởng đến toàn bộ các dây thần kinh vận động, cảm giác của hai tay cũng không còn nhanh nhạy như người bình thường.”

“…”

“Bởi vì tôi không kịp ngăn hai người ấy lại, bởi vì tôi đã đến muộn một bước, cho nên mẹ tôi chết, còn Hi Hi cả đời này sẽ không thể vẽ tranh được nữa .”

Dư Điền Điền không thể nói được câu nào.

Cô nghĩ tới câu chuyện anh đã kể cho cô nghe ở Hoa viên giữa trời ngày ây, trong câu chuyện có một cô gái từ bé đã mơ làm họa sĩ, mỗi ngày cô mang theo bản vẽ nho nhỏ đi học vẽ bất chấp cả trời mưa gió.

Cô từng hỏi anh, sau này Trần Hi có trở thành họa sĩ không, nhưng anh cũng không trả lời cô, mà cô lại bị những chuyện khác hấp dẫn lòng hiếu kỳ.

Mà hôm nay.

Hôm nay, cô rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân tại sao anh lảng tránh câu hỏi đó.

Bầu trời càng ngày càng mờ mịt vì trận tuyết đã rơi nặng hạt hơn.

Gió lạnh thổi mạnh vù vù, đem những bông tuyết nhảy loạn trong không trung.

Trần Thước im lặng mà ngồi tại chỗ đó, trên mặt không tỏ thái độ gì, đôi mắt cũng mờ mịt, không nhìn thấy một điểm sáng.

Dư Điền Điền cẩn thận đưa tay lau những hạt tuyết dính trên lông mi Trần Thước, sau đó nói với anh: “Bác sĩ Trần, tôi lạnh.”

Anh nhìn cô, thấy cô lau nước mắt, cười nói với anh: “Bác sĩ Trần, anh có thể đưa tôi tới nhà anh, pha cho tôi một chén cà phê nóng không? Tôi lạnh đến mức cóng cả người rồi này.”

Anh không hiểu vì sao cô đột nhiên lại đổi đề tài.

Nhưng thấy trên chóp mũi lỗ tai cô đều bị lạnh tới mức đỏ ửng lên, trong lòng anh bỗng mềm lại vài phần.

“Được.”

***

Vừa bước vào cửa nhà Trần Thước thì một cái bóng đen to chạy vọt từ phòng ra.

Dư Điền Điền nhìn chú chó đang vẫy đuôi chào đón chủ nhân, đang muốn chào nó, nhưng lại không nhớ rõ nó tên là gì.

Tên nó là gì ấy nhỉ?

Cô mơ hồ nhớ lại hình như là…

“Chào mày, Xúc Xích.” Cô cúi người đang muốn sờ đầu chú chó lông vàng.

Chú chó vừa bị cô gọi với cái tên “Xúc xích” tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt, nó lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm cô.

Trần Thước đang đứng sau lưng cô sửa lại: “Không phải Xúc Xích mà là Hotdog.”

Dư Điền Điền có chút xấu hổ, “Xúc xích hay Hotdog chẳng phải cũng chả khác nhau là mấy à.”

“Ờ, cũng không khác nhau lắm.” Trần Thước lấy dép đi trong nhà cho cô, “Chỉ là một cái tên mang hương vị Trung Hoa, một cái tên mang phong cách Quốc Tế thôi.”

“Nói cách khác đây chính là một chú chó đã bị quốc tế hóa.” Dư Điền Điền cười gượng một cái.

Cô đang mặc áo khoác lông màu hồng, lại vì đứng dưới tuyết quá lâu, nên áo bên ngoài đã bị ướt hết, tóc cũng ướt nhẹp dính lại trên má.

Trần Thước nhìn cô một cái, sau đó anh dẫn cô tới phòng vệ sinh.

“Bật bình nước nóng rồi tắm một cái đi.”

Dư Điền Điền đi theo sau anh, cuống quít nói: “Không sao không sao, tôi đã làm phiền anh nhiều rồi—— “

“Không phiền.” Bởi vì chuyện vừa nãy, tâm trạng của anh dường như rất tệ, cũng không nói nhiều nữa mà chỉ bảo, “Đừng để bị cảm.”

Anh giúp cô bật bình nước nóng, lại kiên nhẫn chờ đến khi có nước nóng, rồi đưa tay thử độ ấm của nước, sau đó cúi người lấy một chiếc khăn sạch từ trong ngăn tủ.

“Áo khoác đưa cho tôi, tôi sẽ sấy khô lại cho em.”

Cầm áo khoác Dư Điền Điền vừa cởi, anh lại đưa tay chỉ lên bồn rửa mặt, “Dầu gội đầu và sữa tắm đều ở đó, nếu nhiệt độ nước chưa hợp em có thể tự điều chỉnh lại, xoay sang màu xanh bên trái là nước lạnh, màu đỏ bên phải là nước nóng.”

Sau khi hướng dẫn cô đầy đủ, anh mới ra khỏi phòng vệ sinh, sau khi đi ra còn đóng cửa lại giúp cô.

Hai người đứng cách nhau một cánh cửa, Dư Điền Điền cứ tựa mình vào cửa chứ không vội vàng đi tắm rửa.

Cô ôm chiếc khăn lông màu xanh kia vào lòng, chỉ cảm thấy hơi ấm trong không khí cũng dần dần thấm vào lồng ngực.

Nước nóng xóa tan cơn lạnh, cũng xóa đi những ấn tượng xấu của người đàn ông kia trong mắt cô.

Anh xấu tính, anh độc miệng, anh tinh quái, anh không lịch sự.

Nhưng những chuyện đó dường như đã xảy ra rất lâu rồi, mà đến giờ cô cũng không nhớ rõ nữa, trong đầu cô chỉ có những ưu điểm của anh.

Ví dụ như anh thường có những cử chỉ rất dịu dàng với cô, ví dụ như khi anh chăm chú vẻ mặt rất nghiêm túc, lại có lúc anh đau lòng ánh mắt mơ màng lại khiến cô cũng cảm thấy cô đơn.

Dư Điền Điền nhắm mắt đứng trong căn phòng tràn ngập hơi nước, cô cảm thấy trong cơ thể mình đang có một cảm giác không ngừng dâng lên đó là cám giác mang tên ấm áp.

Đến khi cô ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy Trần Thước đang ngồi trên sofa dùng máy sấy giúp cô hong khô áo khoác.

Anh ngồi trên sofa ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, khẽ giọng nói: “Trên bàn có sữa nóng, nhưng em cũng chưa ăn trưa, cho nên tôi vừa xuống lầu mua cho em túi bánh, em ăn chút bánh xong hãy uống sữa.”

Dư Điền Điền quay đầu nhìn lại trên bàn cơm, chỉ thấy một cốc sữa nóng đang tỏa ra hơi nóng mang theo mùi sữa thơm.

“Quần áo phải chút nữa mới khô, em ăn bánh uống sữa trước đi. Đừng ăn nhiều bánh quá, không chiều lại không ăn cơm nữa.” Giọng nói của anh bị tiếng rè rè của máy sấy che đi một phần, bởi vì có vẻ nghe không rõ, ngược lại có thêm vài phần dịu dàng.

Dư Điền Điền bất động, chăm chú nhìn anh.

Tóc anh cũng đang ướt, sau khi tháo áo khoác ra, trên người chỉ mặc một chếc áo len màu xám, không còn là hình tượng bác sĩ ngoại khoa tài giỏi như thường ngày, ngược lại trông càng giống một người đàn ông bình thường hơn.

… Ngay cả anh cũng chưa kịp sấy khô tóc, lại giúp cô pha sữa, sau đó còn bắt đầu giúp cô sấy quần áo.

Trong lòng Dư Điền Điền có chút cảm động.

Cô không biết vì sao cả những hành động rất nhỏ này cũng có thể làm cô rung động đến thế.

Cô chỉ có thể vội vàng đi đến bên bàn uống hớp sữa, ăn miếng bánh dâu tây, sữa làm ấm dạ dày, vừa uống một hớp, liền cảm thấy trong lồng ngực như ấm lên nhiều.

Chuyện chăm sóc người khác anh làm rất thành thạo, gần như là không chút nghĩ ngợi làm rất tự nhiên… Dư Điền Điền chợt nghĩ tới Trần Hi, vì thế không nhịn được lại nghĩ tới cảnh tượng hai anh em bên nhau.

Anh nhất định là một người anh tốt.

Cô uống hết cốc sữa, quay đầu nhìn lại thì vẫn thấy Trần Thước đang ngồi đó giúp cô sấy quần áo.

Anh cúi đầu, nửa khuôn mặt bị che dưới ánh sáng nhạt màu.

Khung cảnh xung quanh chính là mặt trời đang dần dần xuống núi, và những bông tuyết nhỏ bay khắp trời.

Còn anh vẫn ngồi đó, vẻ mặt dịu dàng.

Cô bỗng nhiên lại xúc động muốn khóc rồi.

Có lẽ là bởi vì người đàn ông này đã phải trải qua quá khứ đau buồn, cũng có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn cô chưa được ai quan tâm lo lắng, trưởng thành rât lâu rồi khiến cô không quen với cảm giác được người khác chăm sóc, mà hôm nay lại được nếm trải cảm giác này…

Trái tim cô không ngừng đập thình thịch.

Trần Thước rốt cuộc sấy xong quần áo, anh xếp gọn để sang bên cạnh, rồi đứng dậy nhìn cô, “Uống xong rồi?”

Cô gật đầu.

“Cơm chiều em muốn ăn gì?” Anh nhìn đồng hồ trên tường hỏi, “Cũng sắp năm giờ rồi.”

“Ăn ở nhà anh sao?”

“Ừm, tôi làm.” Anh lời ít mà ý nhiều.

Dư Điền Điền không dám yêu cầu gì nhiều, với kinh nghiệm lần trước, cô rất sợ trong tủ lạnh Trần Thước lại trống rỗng, mà anh cũng chỉ có thể luộc trứng gà cho cô.

Trần Thước nhìn vẻ mặt cô thì biết cô đang suy nghĩ gì, anh liền kéo cửa tủ lạnh ra cho cô nhìn.

… Nguyên một tủ lạnh đều là nguyên liệu nấu ăn.

Cô nói nhỏ: “Hôm nay sao tủ lạnh nhiều thứ vậy? Rõ ràng lần trước còn trống trơn mà.”

“Tôi sợ cô y tá tham ăn nào đó lại chạy đến nhà tôi đòi ăn, còn ghét bỏ món mì trứng của tôi không ngon.” Trần Thước bắt đầu lấy nguyên liệu nấu ăn ra ngoài.

Dư Điền Điền đỏ mặt, trong lòng lại cảm thấy dịu dàng.

Trần Thước bắt cô ngồi xem tivi ngoài sofa, cô lại vểnh tai nghe động tĩnh trong phòng bếp.

Anh đang thái rau, tiếng dao chặt chặt vào thớt vang lên không ngừng.

Anh nói: “Hot dog, mày đừng quanh quẩn ở đây nữa, mau ra ngoài tiếp khách đi.”

Hotdog gâu gâu gâu.

Anh bắt đầu xào rau, tiếng muôi chạm vào thành chảo vang lên tiếng leng keng của kim loại.

Anh nói: “Chó ngốc, mày đừng không có tiền đồ như vậy, đi ra, ra ngoài chơi đi. Có phải mày không biết cô ấy đâu, lần trước người ta còn chia trứng gà cho mày mà!”

Hot dog vẫn sủa gâu gâu gâu.

Một lát sau, anh bưng đĩa thức ăn đầu tiên đi ra, còn không quên đá vào mông HotDog một cái, “Đi, mau ra tiếp khách!”

Hotdog gục đầu chạy tới bên cạnh Dư Điền Điền.

Dư Điền Điền cười xoa xoa đầu nó, nó quay đầu nhìn vẻ mặt Trần Thước, sau đó buồn bã cọ cọ vào tay Dư Điền Điền, tỏ vẻ tiếp thu ý tốt của cô.

Một người một chó cùng xem TV, chờ đợi bếp trưởng đại nhân hoàn thành bữa tối.

Bữa cơm tối nay thực phong phú, món mặn là ngô xào ớt, trứng thịt, cùng với thịt bò xào xả ớt.

Dư Điền Điền vừa ăn một ngụm, vừa ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt mong chờ của Trần Thước.

Anh hỏi: “Thế nào, hương vị cũng không tệ lắm phải không?”

Dư Điền Điền nuốt một miếng, đầu lưỡi cũng cảm nhận được vị cay rất nồng, toàn thân tràn ngập cảm giác nóng.

Cô gật gật đầu, nể mặt anh nói một câu ngon.

Cô nhìn Trần Thước nở nụ cười, trong ánh mắt phát ra thứ ánh sáng giống như ánh sao đêm vây.

Trong phòng khách TV đang phát chương trình tin tức thời sự.

Hotdog lại gấp đến độ chạy vòng quanh bàn ăn không ngừng rồi vẫy đuôi la hét.

Hai người không nói nhiều, chỉ lẳng lặng vùi đầu xuống ăn cơm, thỉnh thoảng cũng chỉ nói vài câu.

Ngoài cửa sổ, tuyết vừa rơi đã trở thành trận mưa tuyết, có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách đập vào mái hiên.

Tất cả âm thanh như biến mất, đột nhiên cô cảm nhận được không khí gia đình.

Trần Thước từ từ ngước mắt nhìn Dư Điền Điền đang ăn rất nghiêm túc, chợt có cảm giác kỳ quái bắt đầu lên men trong lòng.

Nếu như.

Nếu như sau này, cuộc sống mỗi ngày của anh đều trải qua như hôm nay, thì thật là tốt.

Không cần một mình cô đơn trong căn phòng trống vắng.

Không cần một mình ăn đống thức ăn nhanh đó.

Không cần một mình nói chuyện với chó.

Khi anh ăn cơm chợt cảm thấy lúc hai người ăn cùng nhau thì mọi món ăn trên bàn cơm đều trở thành mỹ vị.

Sau bữa cơm Dư Điền Điền tranh chức rửa bát, còn anh thì dựa lưng đứng ở cửa phòng bếp quan sát, trông động tác thành thạo, gò má quen thuộc của cô.

Anh cứ như bị thần xui quỷ khiến mà thốt ra một câu: “Dư Điền Điền, tôi đã từng nói chưa, thật ra trông em rất đáng yêu?”

Tay Dư Điền Điền run lên, thiếu chút nữa liền làm rơi cái chén.

Cô xoay đầu lại vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Thước, “Câu tiếp theo anh định mỉa mai tôi gì nữa?”

Trần Thước nói: “Chỉ có một câu thôi, hết rồi, không có câu tiếp theo.”

Ánh mắt anh nhìn cô rất nghiêm túc, sau đó cong khóe miệng cười một cái.

“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không cảm thấy em có gì đặc biệt, còn nghĩ rằng chỉ cần để lạc em trong đám người sẽ không thể tìm thấy em nữa, nhưng nhìn thêm vài lần, lại cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.”

Chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nếu lạc cô giữa đám người, anh sẽ không nhịn được mà tìm ra cô bằng được.

Vì sao à?

Bởi vì có cô bên cạnh, anh cảm thấy rất thoải mái, rất bình yên.

Bởi vì lúc không thấy cô, trong lòng anh sẽ trống rỗng.