Chuyện Do Em Quyết Định

Chương 15




Hai tuần liên tục cô và Trần Thước cùng nhau tới Hoa viên giữa trời ăn cơm, không biết có phải khuôn mặt Trần Thước rất dễ nhận ra hay không, mà nhân viên tiếp khách ngoài cửa lại nhận ra bọn họ,cô cười ngọt ngào nói với Dư Điền Điền : “Kính chào quý khách, hai vị lại tới rồi?”

Không nói thì không biết, vừa nói ra thì thật kỳ diệu.

Dư Điền Điền cũng cảm thấy rất thần kỳ, cô lại có thể cùng Trần Thước đến một nơi lãng mạn thích hợp với hẹn hò xem mắt này tới hai lần.

Cô quay đầu qua nhìn anh bên cạnh, anh lịch sự cười lại với nhân viên tiếp khách, hai chiếc má lúm đồng tiền liền xuất hiện.

Ông trời đúng thật là không công bằng, cho anh cái miệng độc địa như vậy, nhưng cũng cố tình cho anh bộ da mặt người cũng dễ nhìn không kém.

Ăn cơm dù sao cũng phải tìm chút đề tài tâm sự, Dư Điền Điền lại nghĩ tới câu chuyện lần trước khi cô và Trần Thước cùng nhau uống bia đêm hôm đó, liền nhớ tới em gái anh, Trần Hi.

Cô hỏi anh: “Em gái anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Thước chỉ nói: “Tôi năm nay 29 tuổi, con bé nhỏ hơn tôi năm tuổi.”

Dư Điền Điền cảm thấy anh thật tự kỷ, rõ ràng người cô hỏi là em gái anh, anh lại nhất định muốn đem tuổi của mình ra nói, cứ như là thuận mồm mới nhắc đến tuổi của Trần Hi vậy.

Cô hỏi: “Vậy em gái anh bây giờ đang làm gì?”

Trần Thước nghĩ nghĩ, trả lời: “Từ nhỏ nó luôn muốn trở thành một họa sĩ, khi còn bé cha mẹ tôi từng đưa nó đi học vẽ, bây giờ trong nhà còn treo mấy bức tranh nó vẽ.”

Dư Điền Điền muốn hỏi hiện tại cô ấy đang làm gì, có phải trở thành họa sĩ tự do đường phố hay không, nhưng nhân viên phục vụ đúng lúc đưa rượu đỏ lên, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.

Trần Thước nói: “Chúng tôi không gọi rượu đỏ.”

Nhân viên phục vụ cười giải thích: “Hôm nay là thứ tư, cũng là đêm tình nhân, vì thế chai rượu đỏ này là nhà hàng muốn tặng cho hai vị .”

Trần Thước vừa định mở miệng, Dư Điền Điền liền nhanh chóng cắt lời anh, cô nhìn nhân viên phục vụ cười ngọt ngào, “Cám ơn cô.”

Nhìn nhân viên phục vụ đi xa, cô vừa chiếm được đồ tốt nên tâm trạng cao hứng, cô thả lỏng nói với Trần Thước: “May mà tôi thông minh, không để anh giải thích với anh ta. Dù sao nhà hàng người ta thành tâm muốn tặng rượu đỏ, không uống không phải kẻ ngốc sao!”

Trần Thước thấy cô hăng hái liền nói, “Cô nghĩ gì mà cho rằng tôi đang định giải thích vói anh ta? Tôi định nói rõ ràng với anh ta hai chúng ta là vợ chồng, cao hơn tình nhân một bậc, rượu này có phải cũng nên tặng loại cao cấp hơn một bậc hay không.”

Dư Điền Điền sửng sốt nửa ngày, tặng anh một ngón cái.

“Cao thủ!”

Cô rất thích nghe chuyện về anh trai và em gái nhà anh, vì thế quấn lấy Trần Thước muốn anh kể chuyện cho cô nghe.

Kỳ thật ngoại trừ Dư Điền Điền, anh hầu như chưa từng kể lại cho ai nghe những kỷ niệm nho nhỏ hồi bé của anh và Trần Hi. Nhưng nhìn cô tràn đầy hưng thú bừng bừng, anh cũng không nỡ từ chối, nghĩ ngợi một chút, vẫn là mở miệng kể lại.

Anh và Trần Hi thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau, lần cãi nhau ấn tượng sâu đậm nhất là khi anh 15 tuổi, năm ấy Trần Hi 10 tuổi.

“Cụ thể nguyên nhân cãi nhau là gì tôi cũng quên mất rồi, hình như là vì tôi muốn đi tham gia sinh nhật cậu bạn, nhưng hôm ấy cũng là ngày Trần Hi phải đi học vẽ tranh. Trước đây tôi đã đồng ý đưa con bé đi học, sau đó đón nó trở về, nhưng thời gian không kịp, liền gạt con bé vụng trộm bỏ đi sinh nhật, để mẹ tôi đưa nó đi học vẽ tranh.”

“Sau đó thì sao? Cô ấy phát hiện anh bỏ trốn, liền tức giận?”

Nghĩ đến đây, Trần Thước cúi đầu cười bất đắc dĩ rồi nói: “Chạy đi đâu được mà chạy? Con bé đúng là quỷ tinh nghịch, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của tôi và cậu bạn, nó liền cảm thấy tôi sẽ bỏ trốn, cho nên bám sát theo tôi cả ngày hôm đó, ngay cả lúc tôi đi WC nó cũng đứng canh giữ ở ngoài cửa.”

“Sau đó anh và cô ấy cãi nhau một trận?”

“Không có, tôi muốn giảng cho con bé hiểu, nhưng nó không chịu nghe, khóc lóc la hét nhất quyết muốn tôi đưa nó đi học. Không còn cách nào, tôi đành phải gọi điện thoại cho cậu bạn nói tối nay mới có thể đến,vì tôi còn phải đưa em gái đi học vẽ.”

Ngày ấy ,Trần Thước mới 15 tuổi đang ở độ tuổi trẻ con hiếu thắng,anh không muốn thỏa hiệp , cũng không nhịn được liền nói vài câu giận dỗi với Trần Hi .

Anh vừa thay giày ra cửa, vừa lạnh nhạt nói với cô: “Cũng chỉ có anh mới vô điều kiện nhường em như vậy, dung túng cho em làm bừa! Nhưng chỉ một lần này thôi, không còn có lần sau. Nếu sau này em cứ cố tình gây sự như vậy, anh sẽ không thèm để ý đến em nữa, em đi tìm người khác mà gọi anh hai, tóm lại đừng tìm anh.”

Anh trưng ra bộ mặt tức giận nhìn Trần Hi, còn hù dọa cô nói: “Anh luôn nói thật, nếu có lần sau, anh sẽ không nhận đứa em gái này nữa!”

Trần Hi khóc lớn, cô bé tức giận đến mức đoạt lấy quyển vở vẽ trong tay anh hét: “Em không cần anh đưa đi ! Anh đi đi, sau này em sẽ không gọi anh là anh hai nữa!”

Trần Thước cũng tức giận, quay đầu bước đi, “Được rồi, không cần anh đưa đi thì anh không đi nữa, em nghĩ anh muốn đưa em đi lắm à?”

Anh sải bước đi ra khỏi nhà, đầu cũng không thèm quay lại nhìn cô.

Nhưng chỉ vừa ra đến phố lớn, anh liền nhanh chóng quay đầu nhìn lướt một cái, con bé kia đang đi sau lưng anh một đoạn, vừa đi vừa lau nước mắt nhìn anh hậm hực.

Thấy anh quay đầu lại, cô chạy thật nhanh đến đoạn đường dành cho người đi bộ qua đường, để sang bên đường đối diện, nhằm chứng tỏ chính mình là người có cốt khí, cô không thèm đi theo anh, chỉ là vừa đúng lúc đi trên cùng một con phố mà thôi.

Lúc thấy cô chạy đến đường dành cho người đi bộ để sang đường, tim Trần Thước cũng muốn ngừng đập theo luôn .

Anh hận không thể chạy lên trước ngăn cản mấy chiếc xe đang đi trên đường, để tránh Trần Hi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, may mắn, may mà con bé qua đường thuận lợi.

Anh không thể xuống nước làm hòa, chỉ có thể vừa đi, vừa quay đầu nhìn bóng dáng của Trần Hi từ trong tủ kính.

Cứ nhìn như vậy, anh cũng nhận ra Trần Hi vẫn đang nhìn về phía anh.

Mắt của cô sưng lên, vẻ mặt đỏ lên vì tức, nhưng lại tràn ngập khát vọng nhìn anh, như là đang chờ anh hai chủ động nhận sai, đi sang đường lại dịu dàng nắm lấy tay cô như trước.

Cô cắn môi dưới, hai tay cầm chặt quyển vở vẽ, dáng người bé nhỏ cứ đi trong mơ màng như vậy.

Sau đó cô không cẩn thận va phải một người qua đường, cô ngẩng đầu nhìn lên, đó là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất hung dữ, nhất thời cô khóc ra thành tiếng.

Vừa thấy hai mắt cô đẫm nước mắt, bỗng nhiên không biết từ lúc nào đã thấy Trần Thước chạy băng qua đường, anh nhanh chóng ôm cô vào lòng, “Đụng vào đâu rôi? Đụng vào đâu rồi? Nói cho anh hai, anh hai xem chỗ nào đau!”

Anh nói rất vội vàng, vừa nói xong vài câu liền khiến Trần Hi khóc càng lớn hơn.

Cô thút tha thút thít ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra từ trong khóe mắt.

Cô nói: “Chỗ này, chỗ này đau lắm.”

Là giọng nói nũng nịu của đứa bé, nhưng khàn khàn, còn mang theo tiếng khóc.

Bàn tay mập mạp xoa xoa lên lồng ngực, vì không biết trái tim là nằm bên nào, cuối cùng còn buồn cười chỉ vào bên phải.

Cô khóc thút tha thút thít đáp: “Anh hai không cần Hi Hi nữa, Hi Hi đau lắm…”

Giây phút ấy, đôi mắt Trần Thước cũng đỏ lên rồi.

Đây là đứa em gái anh thương yêu vô cùng.

Bất luận có thứ gì tốt, anh đều sẽ nghĩ đến cô đầu tiên, muốn dành tặng nó cho cô.

Đây là Hi Hi đứa em gái anh nuông chiều nhất.

Anh nhận sai , đồng ý thỏa hiệp , tối hôm ấy anh cũng không đi sinh nhật cậu bạn nữa, chỉ cầm tay Trần Hi cùng vẽ tranh, chờ cô vẽ xong sau đó đưa cô đi ăn kem, kiên nhẫn cùng cô chơi búp bê.

Đêm đó hai người về nhà rất muộn, lúc ấy trên trời đã lấp lánh ánh sao, cô gái nhỏ cảm thấy mệt mỏi, đi không nổi, giọng nói ngái ngủ quấn lấy anh hai đòi cõng. Còn cô thì tự do tự tại nằm trên lưng anh trai vui vẻ hát ca, hát được một lúc, giọng hát bỗng nhiên nhỏ dần, sau đó thì im hẳn.

“Tôi quay đầu nhìn con bé, liền thấy nó nhắm mắt ngủ rất say, còn dang hai tay ôm chặt cổ tôi, hai mắt hơi sưng, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười ngọt ngào.”

“Tôi cõng con bé, từng bước từng bước đi về nhà, bầu trời thì lấp lánh ánh sao, xung quanh là tiếng côn trùng ồn ào xao động. Tuy đường về nhà còn rất dài, nhưng tôi lại không cảm thấy mệt chút nào, lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu như có thể để cho con bé cả đời này cứ an tâm ngủ trên lưng tôi cũng được, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ nó, vậy cũng tốt.”

Trần Thước giọng nói dần dần nhỏ lại, vì giọng anh luôn trầm thấp mà càng trở nên buồn hơn, nhưng lại rất dịu dàng, giống như anh đang vẽ nên một bức tranh rất sinh động, khiến người nghe như Dư Điền Điền cũng có ảo giác mình đang ở đêm hôm đó, dường như cô cũng nhìn thấy một thiếu niên 15 tuổi đang cõng Trần Hi ở ngay trước mắt.

Dáng người anh cao gầy, trên lưng cõng một cô bé vì mệt mà ngủ thiếp đi, mặc dù trông anh cũng rất mệt, nhưng từng bước chân bước đi lại vô cùng mạnh mẽ kiên định.

Dư Điền Điền không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, cô chỉ thấy trong đôi mắt kia có một thứ rất dịu dàng rất yên tĩnh.

Giống như mặt hồ yên ả, dù bất kỳ cơn gió nào thổi lay đám cỏ đều phản chiếu trên mặt hồ, mà ngay cả bản thân nó cũng ẩn chứa vẻ đẹp rung động lòng người nhất thế gian này.

Cô thấp giọng nói: “Trần Hi thật hạnh phúc.”

Là thật lòng hâm mộ, hâm mộ vì cô có một người anh trai yêu thương cô như vậy.

Trần Thước lại chỉ cúi đầu cười nhẹ, sau đó hỏi cô: “Vậy còn cô, cô không có anh chị em gì sao?”

Dư Điền Điền lắc đầu, có chút phiền muộn nói: “Tôi á, tôi là con gái duy nhất.”

“Con gái duy nhất có gì không tốt? Cha mẹ lại nâng niu yêu thương cô như hòn ngọc trên tay, sẽ không vì anh chị em mà bỏ quên cô.”

“Nếu thật sự được làm hòn ngọc quý trên tay thì tốt biết mấy.” Dư Điền Điền tức giận nói, nghĩ tới cha mẹ mình, cô vừa cảm thấy chán lại vừa cảm thấy hạnh phúc.

Cô nói cha mẹ cô xem như là nửa nghệ thuật gia lại thêm nửa nghệ thuật gia nữa, cộng lại vừa tròn là một.

Cha cô là giáo viên dạy vẽ, mẹ cô là giáo sư học viện âm nhạc.

Điều đáng tiếc là cô không nhận được tế bào nghệ thuật nào di truyền từ cha mẹ, hồi còn học tiểu học cứ đến giờ mĩ thuật cô luôn vẽ nhưng thứ khiến thầy mỹ thuật suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, đến tiết âm nhạc vừa mở miệng hát liền khiến người khác buồn cười đến đau cả bụng, quả thực là ngũ âm không hoàn chỉnh.

Cũng may cô còn là đứa con gái biết nấu ăn, biết đi chợ mua đồ, biết mặc cả, từ khi còn nhỏ, nước điện khí than trong nhà mọi thứ đều do cô quản lý, cả nhà đều được cô xử lý rất gọn gàng ngăn nắp.

Cũng bởi vậy, cha mẹ cô là nghệ thuật gia không dính bụi trần, ngược lại cô có đôi khi giống như con buôn.

Đại khái cũng bởi vì tính cách cha mẹ cô quá hiền lành, cho nên vì là con gái của họ ngược lại cô phải trở nên kiên cường hơn, sớm đảm đương trách nhiệm bảo vệ cha mẹ mình.

Họ hàng đều nói, cô và cha mẹ cô phải đổi vị trí cho nhau mới đúng.

Dư Điền Điền mất tập trung cắt một miếng beefsteak đưa vào miệng:

“Anh có biết mẹ tôi làm việc nhà kém cỏi đến mức nào không? Năm tôi 12 tuổi, có một ngày tôi vừa tan học về nhà, liền nhìn thấy bà đang sợ hãi đứng trên ghế sofa, nước trong máy giặt đã tràn hết vào phòng khách, giống như nhà tôi vừa bị mưa lụt vậy. Tôi chạy vào WC nhìn,thì phát hiện ra vì bà không biết nên đã làm vỡ ống nước nằm sau chiếc máy giặt ,nên dù có tắt tắt bật bật máy giặt cũng vô dụng, trời biết nước là từ trong ống nước kia chạy ra, bà liều mạng tắt bật cái máy giặt cũng có tác dụng gì!”

Cô tức giận như vậy, nhưng Trần Thước vừa nghe xong thì cười lớn, “Mẹ cô cũng đúng là nhân tài.”

“Không được nói xấu mẹ tôi!” Dư Điền Điền trừng mắt.

Trần Thước đen mặt, “Chuyện này chẳng lẽ không phải do cô kể ra trước?”

“Mẹ tôi đương nhiên chỉ có tôi mới có thể nói, sao có thể để người khác nói?” Cô vẫn rất tức giận.

Trần Thước trừng mắt nhìn cô, mất hứng nói: “Dư Điền Điền cô là người không chịu nói đạo lý.”

“Không nói đạo lý là đặc quyền của phụ nữ.” Dư Điền Điền có lý chẳng sợ phản công.

“Vậy cô nói xem đàn ông có đặc quyền gì?”

“Khi phụ nữ không nói đạo lý, anh phải nhường nhịn cô ấy, không được so đo đặc quyền với cô ấy.”

“…” Trần Thước nhìn cô nửa ngày, cuối cùng nhếch miệng cười, “Hóa ra tôi có đặc quyền ấy, nhưng quyền ấy không có tác dụng với cô. Đàn ông đúng là nên nhường phụ nữ một chút, nhưng cô không phải phụ nữ, mồm miệng sắc bén tính cách lại thô lỗ như đàn ông.”

Dư Điền Điền nổi giận đùng đùng chọc dĩa ăn về phía anh: “Bác sĩ Trần, tôi thấy thầy giáo chỉ dạy anh cách phẫu thuật, cũng không dạy anh cách làm người như thế nào có phải không?”

Trần Thước bị cô chọc cười vui vẻ, cuối cùng anh vừa cười vừa lắc đầu, mở chai rượu đỏ rót rượu vào hai ly, cầm lấy một cái trong số đó lắc lắc.

“Khó có dịp chúng ta chung sống hoà bình một lần, Dư Điền Điền, chúng ta vẫn nên chạm cốc, chúc mừng một chút đi.”

Dư Điền Điền vừa cùng anh chạm cốc, vừa hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta chung sống hoà bình khi nào? Không phải vừa cãi nhau đó sao…”

Nhưng vừa nói xong, cô liền nhấp một ngụp rượu đỏ, không nhịn được khóe miệng cong lên.

Kỳ thật, bác sĩ Trần đã bắt đầu nhường nhịn cô rồi.

Bạn thấy không, lời nói cuối cùng của anh rõ ràng chứng tỏ anh đang muốn nhường cô đây mà.