Trở về Cần Giả, thời gian trôi qua tương đối suông sẽ, nhưng mỗi người bận việc riêng. Viên Lãng diễn tập cuối cùng, nhiệm vụ, chọn binh, cắt bí đỏ, lại bận rộn diễn tập trung, đại đa số thời gian đều cùng lính của anh hỗn chiến tới trời tối, thỉnh thoảng đèn trong phòng làm việc sáng đến đêm khuya. Đột nhiên mất tích không thấy đó là chuyện thường như cơm bữa, Trương Nam đã thành thói quen lấy chồng trở về yên tĩnh một ngày nào đó coi như là niềm vui bất ngờ. Dù sao ở ký túc xá bộ đội, cái gì cũng có người trông nom, cũng không thiếu thiếu việc cho anh ở nhà làm gì. Viên Lãng trở về sẽ cùng vợ hi hi ha ha, ở bên ngoài nhiều mạo hiểm cũng không nói với Trương Nam.
Trương Nam cảm thấy Viên Lãng so với trước kia chú trọng bí đỏ hơn rồi, hiện tại anh dùng loại trạng thái gần như tham lam đi các nơi vơ vét có lính có tư chất, sau đó dùng thái độ hà khắc nhất đi kiểm tra kỹ lại một lần mới đưa những mầm mống mới này cho lão A xem. Ánh mắt kia, phảng phất là một con sói...
Trương Nam ở bệnh viện dã chiến tiếp nhận vài bàn giải phẩu, trị liệu hiệu quả rất có hy vọng, rất nhanh được tiếng ở trong quân khu, cũng bắt đầu bận rộn lên, bị lôi kéo qua lại giửa tất cả bệnh viện, cầm dao khắp nơi kéo người, nửa đêm ba giờ bệnh viện nào kéo đi cũng không thể không tới. Cuối cùng bận đến nỗi mặc dù cũng ở trong túc xá này, nhưng là do hành tung của cô phiêu bạt bất định, mỗi lần lúc Viên Lãng nới với bí đỏ mới vợ anh đẹp lắm, người ta đều cảm thấy anh khoác lác, nói chị dâu chính là một Ninja.
Viên Lãng cười, cũng không giải thích nhiều, bản năng, anh cảm thấy Trương Nam có ý thức mà đem ngăn cách mình với lính của chồng, làm cho Viên Lãng có cảm giác lẽ loi cô độc. Viên Lãng suy nghĩ vợ có chừng mực, có chút cảm kích, có chút thở dài. Tổng thể thái độ: Từ chối cho ý kiến.
Viên Lãng thỉnh thoảng có thể trông thấy Trương Nam mơ màng mà cải nhau với điện thoại khẩn cấp, sau đó có từ xe hơi đến phi cơ trực thăng tới đốn cô, giống như bình thường đồng chí Trương Nam có thong lệ mất tích ba ngày năm ngày, lúc trở về lại chó phép nằm sấp ngủ trên giường rất cao hứng.
Có đôi khi Viên Lãng hiếu kỳ, thì đẩy cô: "Bọn họ lại kéo em đến đâu vậy?" Trương Nam buồn ngủ mắt lim dim: "Em nhớ chỗ nào đó, nhớ ánh sáng trong ca bệnh..." Viên Lãng không có cách nào khác, giúp cô đắp kín mền, chọc bộ não cô: "Khiến phi cơ trực thăng lừa gạt đi một lần cũng không nhớ lâu." Trương Nam vùi ngẩng đầu lên xấu lắm: "Không thích! Em mệt..."
Sau ngày hôm đó, thấy đồng chí Viên Lãng tham gia diễn tập mấy ngày đã trở lại, đuôi khóe mắt và đuôi lông mày đều đổ máu. Trương Nam nhìn thấy mà đau lòng, cau mày, kiểm tra bên dưới không có trở ngại, vui vẻ: "Đây là em đã trêu chọc ai?” Nói xong mở ra bao thuốc. Không phải không lo lắng, lo lắng cũng vô dụng.
Tùy tiện để cho Trương Nam xử lý vết trầy trên da, Viên Lãng chẳng hề để ý: "Vợ, chồng của em đã bị người ta bắt rồi." Tay Trương Nam không ngừng, có chút ngoài ý muốn: "Sao Phương đại hiệp vì dân trừ hại?" Viên Lãng méo miệng, bộ dạng dỡ khóc dỡ cười: "Là một tên liều lĩnh, tên là Hứa Tam Đa." Đột nhiên sửng sốt: "Hỏng rồi, anh may mắn ném bọn họ vào trận địa rồi." Trương Nam xoa huyệt Thái Dương, hết sức buồn nản: "Tháng này chúng tôi đã ba lần đem cây lau nhà đến cho ngài chà đạp rồi. Hậu cần đều biết em."
Trương Nam đoán cái tên lính Hứa Tam Đa kia được Viên Lãng coi trọng, nhưng cô không ngờ được chính là, quen biết Hứa Tam Đa, hao tổn chỉ là mới bắt đầu, một năm sau đó Trương Nam nghĩ lại, thẳng thừng phỉ nhổ bản thân chưa trải qua việc đời, cuối cùng so với cái giẽ lau nhà thì cái này chả là gì.
Quả nhiên, mấy tháng sau đó, Viên Lãng cho gọi Hứa Tam Đa trở lại, Trương Nam nhớ rõ lần tập huấn đó, Tề hoàn khẩn cấp thổi còi tập hợp bí mật, làm cho ban đêm Trương Nam đang ngủ say giấc sờ tìm xung quanh xem có ai hay không, cũng sắp bị cưỡng bách rồi. Những ngày sau đó, Trương Nam đang ngủ ngon chìm trong mộng đẹp, một giọng nói lạ lẫm trong bóng tối làm cô choàng tĩnh. Có người nạy cánh cửa ra! Trong lòng Trương Nam tự nhủ: Kẻ trộm nơi nào, dám đến trộm ở lữ đoàn lão A sao?
Gần đỏ thì đỏ hoặc là gần mực thì đen, hôm nay Trương Nam cũng không phải ngồi không, khẽ bước đi tới cửa, đợi địch mệt mõi rồi tấn công. Chờ đến lúc Viên Lãng khom lưng lẻn vào xong, trước mắt lóe lên ánh sáng, tự mình xẹt qua con dao phẫu thuật. Nhận ra Viên Lãng, không phải mình nằm mơ, Trương Nam hỏi: "Đây là định gia tăng cuộc sống tình thú sao?" Viên Lãng cười hì: "Chìa khóa của anh cho một bí đỏ mới rồi. Anh trao quyền cho anh ta kiểm tra phòng làm việc của anh." Trương Nam vừa nghe thì nóng nảy, nhảy dựng lên đi dọn dẹp lại phòng ốc: "Sớm phải nói cho em biết, gần đây đều không dọn dẹp.” Viên Lãng túm cô qua một bên, biểu lộ cực kỳ hung ác: "Hắn ta muốn tra vợ anh, anh chặt hắn ta!"
Trương Nam có cảm giác, nhóm bí đỏ này không giống bình thường, cố ý lúc Viên Lãng hung hăng huấn luyện bọn họ thì đi nhìn trộm chổ ở của anh. Thật đáng thương! Nhóm bí đỏ bị giày vò cũng vô cùng thê thảm. Trương Nam về nhà nói Viên Lãng: "Anh thật sự là ác bá." Viên Lãng cười mờ ám: "Ai ác bá?" Ôm eo Trương Nam. Trương Nam nhướng mi mắt, nghiêng đầu cười hắn: "Anh đó!"
Nghe nói, tuy đám bí đỏ kia không có nhiều người hợp ý với Viên Lãng lắm, nhưng rất may mắn đều được giữ lại.
Ai ngờ không lâu sau đó không hiểu sau Viên Lãng không có tiền lương, lúc chịu không được đành vay tiền Trương Nam, nói: "Tiền lương giúp Hứa Tam Đa chích thuốc tê mổ ruột thừa." Lại ruột thừa, lại là thuốc tê. Trương Nam bị điểm tử huyệt cũng không hỏi. Tháng kia Viên Lãng không có mua thuốc, Trương Nam do dự một chút, mua hai gói đặt trên bàn, phía trên mặt có ghi: Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Không ngờ, chuyện này chưa xong, một đêm tối nào đó không ánh sao, Viên Lãng trở về nhà rất sớm, không chỉ giúp Trương Nam nấu cơm, mua đồ ăn vặt cô thúc, Hơn nữa còn chủ động xắn tay áo giúp cô giặt quần áo, Trương Nam có dự cảm không bình thường, dựa vào cửa, cũng không hỏi, trong lòng tự nhủ: Địch không động ta không động.
Trận chiến này chỉ kiên trì mười phút, Trương Nam thấy Viên Lãng làm bộ muốn đem tất cả ga giường trong phòng nhúng vào nước, trong lòng thở dài: Đạo hạnh của phu quân cũng nông sâu như cô. Dứt khoát kéo Viên Lãng ngồi xuống: "Nói đi, làm sao vậy?" Viên Lãng rất trực tiếp: " Trong nhà Hứa Tam Đa xảy ra chuyện rồi, thiếu 20 vạn." Trương Nam cúi đầu tính một lúc, không nói gì, xoay người lại cứu ga giường, để một mình Viên Lãng cắn chặt răng ở đây, trong lòng tự nhủ: Không đàu giỡn nữa rồi, vợ nóng nảy.
Viên Lãng cũng không ngờ không lâu sau đó tiền lại xuất hiện trên bàn. Hơn nữa trong vòng 3 ngày sau Trương Nam lại gom góp đưa thêm 4 vạn, sau đó có chút áy náy nói cho anh biết: "Thực sự không đủ rôi. Nếu không anh bán em đi, em sẽ trở về?" Viên Lãng chợt vui vẽ, "Đã gom đủ giúp Hứa Tam Đa rồi." Giương mắt, giữa vợ chồng son khó khó có được lời nói trinh trọng: "Nam Nam, cám ơn em." Ai biết ngay sau đó, vợ lão không có hình tượng nằm sấp trên bàn ca thán: "Hắn ta đủ rồi, tháng sau em sống sau đây?"
Cuộc sống sau này, Viên Lãng cũng may, dù sao ăn ở nhà ăn không cần tiền, nhưng Trương Nam phải mua phiếu cơm, kết quả lãnh trách nhiệm ăn chay trên lưng cho Viên Lãng. Lúc này tật xấu giết người ăn kiêng đều đã quay lại, trong giấc mơ của Trương Nam đều có thể nhìn thấy thịt hầm cách thủy. Chờ cho đến khi Viên Lãng phát hiện cô gầy đi, mới biết được chuyện gì đang xảy ra, vừa đau lòng vừa áy náy. Qua ngày cố ý mua một chút thịt xương đem về cùng ăn, đứa nhỏ Trương Nam dường như vui mừng tranh ra mặt tranh đoạt với Viên Lãng.
Có thể đã quen với thức ăn đơn giản, Trương Nam đột nhiên cảm thấy thịt có mùi kỳ lạ, trong dạ dày trào lên, che miệng chạy đến nhà vệ sinh, đem tất cả phun ra.