Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 14




Vài người mặc đồ ngụy trang, mang mặt nạ màu đen cổ quái dẫn hai tên tù binh mới đi vào. Trương Nam nghe thấy tiếng bước chân đoán được bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chĩnh; Viên Lãng ngã nghiêng trên mặt đất, thấy trong đó có hai đôi giày vô cùng quen thuộc thuộc của quân xanh, rất nhanh xoay chuyển suy nghĩ.

Khi kẻ địch đi đến trước mặt, Viên Lãng rất muốn cười nhạo bọn họ, ai biết người ta căn bản không để ý đến mình, người cầm đầu nọ dùng mũi chân chọc vào cằm Trương Nam, từ trên cao nhìn xuống xem xét: "Quả nhiên xinh đẹp lại thông minh. Đem phù hiệu trên tay bỏ xuống cũng vô dụng." Trương Nam quay đầu cùng Viên Lãng hai mặt nhìn nhau, bí mật thuộc về hai người, hoàn cảnh khẩn trương cũng muốn cười châm biếm.

Người thẩm vấn dĩ nhiên không vừa lòng cho bọn họ trao đổi bằng ánh mắt, mũi chân chuyển qua khuôn mặt trắng nõn của Trương Nam: "Đừng nhìn hắn, tôi tìm cô." Nghiêng đầu tránh cái chiếc giày đáng ghét này, Trương Nam lạnh lùng cùng đối diện với tên thẩm vấn mình. Đối phương nhẫn nại cúi đầu, giọng nói dụ dỗ: "Nói đi, cô nương, kế hoạch TJ là cái gì?"

Trương Nam gục đầu xuống, mặt không cảm xúc, hai đầu gối quỳ ngồi, không nói biết, cũng không nói không biết. Một giây sau, giày đối phương liền hung hăng đạp vào đầu vai Trương Nam, đạp một cái làm cô lảo đảo ngả xuống.

"Không nói?" Giọng nói trở nên dữ tợn, hung tợn đá một cước bên eo cô. Trong nháy mắt đó, Viên Lãng nhắm hai mắt lại, vốn động tác trên tay đang tạm dừng lại tăng nhanh rồi.

Lần ngả lăn này đụng tới tảng đá mới có thể dừng lại, Trương Nam thở dốc một lát, bắt đầu lay động thân, ánh mắt vẫn như cũ không gợn sóng, điều chỉnh tư thế một chút, thân thể hơi phát run, nhưng vẫn không nhìn Viên Lãng.

Người hỏi cung dĩ nhiên không có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, nhấc chân dẫm lên tay phải Trương Nam: "Tay thật đẹp, nếu tôi dùng sức, cả đời này của cô, sẽ không có cách nào phẫu thuật nữa rồi." Ánh mắt Trương Nam đột nhiên trợn to, hồ nghi nhìn đối phương.

Dường như phát hiện mình nói sai, người đối diện cũng sửng sốt một chút: "Bác sĩ, có thể mời cô, bằng lòng dạy tôi một khóa học." Trương Nam cắn môi, chau mày không nói chuyện, chân người nọ dùng sức nghiền xuống dưới, tay đứt ruột xót, dĩ nhiên Trương Nam đau đến cực độ, không khống chế được la lên một tiếng kêu thảm thiết, trên trán đều đổ mồ hôi lạnh, nước mắt chảy ròng.

Chịu đến khi người nọ thu chân lại, cô cố gắng hô hấp, cả người run lên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, hất cằm lên, mạnh mẽ cắn chặt răng cho hắn thấy.

Viên Lãng yên tĩnh ngã xuống ở một bên, trên trán mạch máu nổi lên cô gắng không để lộ ra sơ suất, nắm bắt lúc Trương Nam đang hấp dẫn địch, nhân thời cơ, cố gắng cưa sợi dây thừng.

Một tên mang mặt nạ thong thả đi lại, cười lạnh một tiếng, bỗng chốc kéo Trương Nam lên, vuốt ve mặt cô, "Xẹt" một tiếng vạch áo dã chiến của Trương Nam tìm tòi, lộ ra bờ vai trắng nõn rét lạnh trong không khí. Trương Nam run một chút, xoay mặt đi. Người nọ được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay to đầy lông thăm dò trước ngực Trương Nam.

Viên Lãng cảm thấy Trương Nam tuy mặt lộ vẻ lo sợ, nhưng trong ánh mắt chợt hiện lên một tia giảo hoạt. Thấy bàn tay dò xét gằn mình, cô bỗng nhiên quay đầu hung hăn cắn xuống mu bàn tay của hắn ta. Lần cắn này là hận đến cực đại, lập tức thấy máu. Người nọ "A" một tiếng, theo bản năng đá một cước vào bụng Trương Nam. Thân người Trương Nam mảnh khảnh lập tức bay ra ngoài. "Chạm vào" vách núi nhấp nhô, sau đó ngã xuống lăn lông lốc ra xa mới dừng lại. Cô như thiên nga sắp chết nằm sắp trên mặt đấy, cả buổi trời không nhúc nhích, bỗng nhiên ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Nói rằng cuối cùng mặt trời cũng làm tan sương mù, Trương Nam nhìn thấy phía sau không xa, nở nụ cười đắc ý. Đột nhiên sau đó chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi mang máu nói một câu với Viên Lãng, trong lúc đó đem một chút ý cười khắc ở trên mặt, liếc anh một cái thật sâu như vậy, là một cỗ màu sắc tươi đẹp pha lẫn chút ly biệt là đau thương...

Viên Lãng tận lực hét lên một tiếng, vài tên thẩm vấn ùa lên, vây lấy anh đám đá, rất nhanh khiến anh hôn mê bất tỉnh. Trương Nam lo lắng lạ thường, dìu Viên Lãng đi qua, kiểm tra anh đã mất đi tri giác là thật hay giả, đá một đá. Ai ngờ Viên Lãng đột nhiên tĩnh dậy, cuộn hai chân đạp ở hạ bộ hắn một cước, mượn lực nhào lộn một vòng ra phía sau, lướt qua hắn, một tay ghìm chặt đầu kẻ thẩm vấn, một tay lấy dao phẫu thuật chỉ vào mắt hắn rống lên: "Thả cô ấy! Bằng không tao đâm mày chết!"

Có tiếng vỗ tay "Bốp bốp bốp bốp" ở góc xó vang lên, một ông già mang quân hàm thiếu tướng từ trong bóng tối đi ra.

"Thiếu tướng Lý Trinh?" Viên Lãng nhận ra ông ta, là vì lúc ở học viện quân sự có nghe qua đại danh của người này. Biệt hiệu người này là "Quỷ Cốc Tử." Nghe nói chẳng những dùng binh như thần, hơn nữa còn mang binh tướng ra ngoài riêng biệt chưa từng lặp lại, ở trong quân khu chính là truyền kỳ, đại đội trưởng Đường Sắt chính là cũng chịu qua sự bồi dưỡng của ông ta.

Tướng quân Lý đi đến bên cạnh Trương Nam, mở còng tay của cô ra: "Chúc mừng cô, đồng chí Trương Nam, cô được thông qua khảo nghiệm tập huấn đối với cô. Hoan nghênh gia nhập Kế hoạch TJ." Trương Nam sửng sốt một lúc, cười khổ một tiếng, yếu ớt gật đầu.

Một đám người thẩm vấn kéo mặt nạ ra, một loạt gương mặt lộn xộn chủng tộc. Trương Nam vỗ đầu, nhận ra mình được tra tấn chính mà một trong những huấn luyện viên ở doanh trại tập huấn, còn cái người vô lại với mình - là Andrew. Ánh mắt tướng quân Lý quét qua Viên Lãng: "Còn không buông tay?"

Viên Lãng oán hận buông tên kia ra, chạy tới ôm lấy Trương Nam, Trương Nam vô lực yếu đuối ở trong lòng anh. Áo rách, trên vai hiện lên một vết thương dữ tợn. Viên Lãng nhanh chóng kiểm tra một chút: Nhiều chỗ bị tụ máu nghiêm trọng, vài chỗ bị giày đè lên bị tróc da bong thịt. Tay phải sưng to lên. Bất quá đều trị vết thương là tốt. Viên Lãng nhanh chóng cởi áo khoác của mình đem quấn lấy cô, cảm thấy Trương Nam không khống chế nổi run lên ở trong lòng mình, cúi đầu nhìn, thây môi cô đau đều run lên rồi.

Viên Lãng không nhịn được nữa: "Các người khảo nghiệm người như vậy à? Đánh cô ấy đến chết! Lớn tuổi như vậy, còn có Chủ Nghĩa Nhân Đạo không?" Ai biết tướng quân Lý nở nụ cười: "Tiểu tử, thấy tôi đầu tóc đã bạc, cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?" Viên Lãng liền tức giận nói: "70!" Tướng quân Lý vui vẽ: "Tôi còn chưa đến 60 tuổi." Thấy Viên Lãng sửng sờ, ông già sờ tóc nói: "Quan tâm thế nào." Sau đó tự nhiên thong thả nói tiếp: "Tuy rằng sống trong thời đại hòa bình, lính cũng sẽ đụng tới nhiều chuyện xảy ra. Tôi là tên lính, cũng là người mang lính. Cả đời này đánh nhau thắng không ít, mà tôi mỗi ngày đều phí hết tâm huyết, cũng không dám mơ mộng nói chuyện thắng lợi. Bởi vì tôi thầm nghĩ cấp dưới của tôi ở trên chiến trường sẽ chết vài người. Nhân đạo? Tôi cảm thấy đây mới là nhân đạo của chúng tôi." Quay đầu nhìn thấy Trương Nam yếu ớt, quay đầu chống lại ánh mắt lợi hại của Viên Lãng: "Nghiêm khắc đem lính, có thể làm cho sinh mệt người đẹp tươi sống trở về, đối với cô ấy, mới là nhân đạo lớn nhất. Thiếu tá, cậu nói sao?" Viên Lãng im lặng.

Tướng quân Lý cảm thấy hứng thú nhìn Viên Lãng: "Cậu thật sự là một đứa nhỏ có tài. Sự xuất hiện ngoài ý muốn của cậu làm cho sự đuổi bắt của bắn tỉa càng khó khăn hơn. Nếu không phải trên tay tôi có tài liệu liên tục có thể xoay chuyển không ngừng, cậu có cơ hội thắng. Dù vậy, nếu cậu không cần mang theo cái chiến thuật rèn luyện quân y kém cậu rất nhiều. Cậu cũng. Cậu cũng có thể chuồn mất." Quay đầu nhìn người đội trưởng mái tóc có chút hoa râm đứng bên cạnh: "Lão Vương, ông đem lính so không bằng sao?"

Đội trưởng Vương cười: "Không công bằng, anh ta là người trẻ tuổi thật sự, chúng tôi đánh đạn giấy. Chúng tôi không dám lại gần phía trước, chỉ có thể tiêu hao chiến thuật. Lính của tôi trang bị mũ sắt chống đạn đến tận răng, còn bị cậu ấy làm bị thương vài người. Vì phối hợp với kế hoạch của ông, đoàn 702 của chúng tôi đủ bán mạng rồi." Tướng quân Lý cũng cười: "Dù sao cũng là dùng địch nhiều. Cậu ta cũng không rõ tình huống, ngay lúc hoàn cảnh tuyệt vọng, áp lực tâm lý lơn hơn nữa, cho nên tôi phán định." Nhìn trước ngực Viên Lãng:"Viễn Lãng thắng lợi."

Nghe xong tướng quân nói chuyện vì quân y mà liên lụy, mắt Trương Nam hàm chứa xin lỗi nhìn Viên Lãng--- Liên lụy anh rồi. Viên Lãng cỗ vai cô, sóng mắt ôn nhu, lắc đầu, cười.

Ông Lý nói với Trương Nam: "Cô không tệ. Làm nhân viên chuyên nghiệp vượt qua sự tưởng tượng của tôi." Quay đầu lại hỏi Viên Lãng: "Động tác của các người thật giống nhau, lần này, lão hổ là sư phụ mèo?" Viên Lãng nhức đàu, nở nụ cười. Lý tướng quân gật đầu: "Là người mang dẫn đầu trông coi!"

Lúc này Andrew chạy tới, thật có lỗi nói với Trương Nam: "Trương, thực xin lỗi, diễn tập cần. Hai người bị thương, để cho tôi tiêm thuốc ngừa uốn ván trước rồi biểu đạt xin lỗi sao?" Viên Lãng cảm thấy Trương Nam buồn hừ một tiếng, sau đó đem mặt cố gắng chui vào lòng mình, biết cô bực bội với người này, vỗ trấn an, Trương Nam không giãy giụa, mặc cho Andrew chích hai mũi thuốc cho mình. Andrew nói: "Một mũi ngừa uốn ván, một mũi giảm đau."

Có lẽ quá mệt, có lẽ trong thuốc giảm đau có thành phần an thần, rất nhanh Trương Nam nắm lấy vạt áo Viên Lãng mơ màng ngũ, thẳng đến khi Lý tướng quân đưa Viên Lãng trở về đại đội A cũng không tĩnh. Lúc Viên Lãng nên xuống xe, Trương Nam thế nào cũng đong đưa bất tĩnh, tay phải bị thương gắt gao nắm lấy Viên Lãng.

Tướng quân Lý buồn cười nhìn cái tiểu tử nhanh nhẹn trên chiến trường đã có ý đồ đem móng vuốt của Trương Nam từ trên người mình bẻ xuống, lại sợ động vào vết thương, tiến lùi không được, bộ dáng rất thú vị, nói rõ ràng: "Thích đúng không? Đem cô ấy cho cậu mượn, qua hai ngày sau tôi tới lấy."

Viên Lãng đỏ mặt, không tin tưởng nhìn tướng quân Lý. Tướng quân Lý cười: "Sợ tôi lừa cậu?" Viên Lãng gật đầu: "Sợ, ông gạt người đều dùng súng máy, đáng sợ." Thiếu tướng Lý Trinh có chút đắc ý: "Hôm nay lừa các người, quý ở chỗ thuận thế làm, trước thật sự là cứu hộ, sau là giả địch, hành văn liền mạch lưu loát. Bất quá tôi cũng không phải là vì lừa cậu. Tôi muôn gạt cô ấy, ai biết cậu nửa đường nhảy vào." Nói đến đây dừng một chút: "Đối với cậu cũng có lợi, tiểu tử, tính cho cậu về sau làm bộ dáng gạt người." Nói xong, lái xe đi mất.

Đại đội trường Đường Sắt thấy Viên Lãng bình an trở về, nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói: "Lão đầu Lý gần đây cầm trên tay đều là chuyện tuyệt mật phiền toái. Bảo tôi nhanh chóng rút lui lúc cậu đã tiến vào khu diễn tập rồi. Không phải cố ý ném cậu, có một số việc, đại đội A không nên biết không thể giúp đỡ. Tôi bâng khuâng chính là mọi người."

Viên Lãng gật đầu tỏ vẽ hiểu, nhìn lại người trên vai mình, Trương Nam ngủ như con mèo đáng yêu, mày lo lắng nhíu lại. Đường Sắt lần này phá lệ chiếu cố đối với Trương Nam, chẳng những an bày bố trí nhà khách, hơn nữa còn thả cho Viên Lãng hai ngày.

Chờ Trương Nam tỉnh lại, đã là bình minh ngày hôm sau, ngủ rất thoải máu, Trương Nam mơ hồ nghĩ. sau đó tự nhiên dựa vào người bên cạnh, cọ vào làm nũng...Ám áp? Đột nhiên Trương Nam mở to hai mắt, mặt nghiêng của đồng chí Viên Lãng xuất hiện gần mình trong tam mắt. Có lẽ cảm giác được hố hấp của Trương Nam thay đổi, Viên Lãng nháy mắt mấy cái, cũng tĩnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác rất kỳ lạ....

Sờ trán Trương Nam, tốt không bị sốt, "Tỉnh?" Viên Lãng bình tĩnh hỏi, tiếp tục nằm nghiêng ở bên người Trương Nam, không có chút dâu hiệu nào muốn đứng dậy.

Trí nhớ dần dần trở lại, Trương Nam khiếp sợ nhìn anh, dùng biểu cảm hy vọng anh đứng lên, ít nhất cũng phải giải thích một chút. Thở dài một cái, đồng chí Viên Lãng trở mình dìu Trương Nam dựa đầu xuống, ánh mắt như hố sâu dẫn theo cảm giác áp bách lạ thường, rất nghiêm túc chống lại cô, gằn từng chữ:"Nam Nam, em, buông tôi ra."

Trương Nam cúi đầu, mặt đỏ lên, tay mình đến bay giờ còn gắt gao nắm áo người ta. Nóng đến buông tay, tay chân Trương Nam luống cuống, mắt không biết nhìn chỗ nào cho thích hợp.

Viên Lãng hoạt động cổ mõi tê, giận dữ:"Em thật giỏi, nắm chặt mười mấy giờ, không cạy ra được."

Cổ Trương Nam đều đỏ lên, tay chân luống cuống muốn ngồi dậy.

Đau! Nhếch miệng kêu lên một tiếng. Viên Lãng trở lại cố gắng dìu cô đứng dậy. Trương Nam cúi đầu nhìn trên người băng bó đơn giản, nhíu mày vô cùng đau đớn:"Anh làm cho?"Viên Lãng khom lưng cúi đầu: "Từng chiêu một, do ngài lúc trước dạy." Trương Nam xoi mói nói: "Không biết còn cho rằng xác ướp trở về. Cầu xin anh ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói tôi dạy anh cấp cứu." Viên Lãng thành khẩn: "Rõ. Tôi cũng xin cô em đừng nói cho người khác biết tôi dạy em thuật phòng thân."

Im lặng nhìn nhau, sau đó cười lên một tiếng, hai người đều vui vẽ.

Thấy Trương Nam xuống đất đi được hai bước, dường như tốt. Viên Lãng nhẹ thở ra, đưa cho cô một túi quần áo:"Tướng quân Lý của em cho em ở lại nơi này hai ngày, đâu là đồ của vợ Thiết đội, em trước mặt đối phó, bọn họ cho người đi tìm đồ tắm rửa." Sau đó đưa cô một bao thuốc, chỉ vào tolet: "Tự em chỉnh lý một chút, tôi chờ một lát đưa em đi bệnh viện."

Bản thân Trương Nam cảm giác một chút, lắc đầu: "Không cần đi bệnh viện. Tôi có chừng mực." Viên Lãng gật đầu, " Có cần gì lớn tiêng gọi." Thật cẩn thận đi ra ngoài.

Mười lăm phút sau, Trương Nam ở trong lòng lớn tiếng gọi "Viên Lãng!"

Viên Lãng mở cửa "Phanh" một tiếng, vẻ mặt khẳn trương:"Nam Nam? Muốn đi bệnh viện sao?" Trương Nam xoa xoa bụng nhìn anh, thật vô tội hỏi: "Có thể đến căn tin không?" Viên Lãng dựa vào cửa vui vẻ, an tâm triệt để, biết đói bụng, không đáng ngại.