Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 15: Giọt mưa thứ tám (2)




Tô Cảnh Cảnh thay một chiếc sườn xám đính cườm màu hồng nhạt thêu hải đường, muốn để bản thân nhìn có thêm chút không khí vui mừng. Sau đó cô lấy chiếc hộp gấm nhung màu tương ra, mở nắp hộp, ngón tay thon dài vươn ra khẽ chà xát, những viên ngọc chạm vào tay có cảm giác mát lạnh.

Một chiếc khoá ngọc phỉ thuý nho nhỏ, với anh mà nói rốt cuộc đại biểu cho điều gì đây? Cô thoáng lưỡng lự, nhìn cần cổ mình trong gương, trắng ngần như tuyết.

Cô lại cúi đầu ánh mắt dừng trên chiếc ngọc khoá hỉ thuý, ngọc óng ánh trong suốt quả là món trang sức tốt. lê quyđốn Nhớ anh từng nói: “Hi vọng có thể sớm nhìn thấy em đeo nó.”

Rốt cuộc cô vẫn trù trừ không quyết định, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không thể đưa ra quyết định. Đối với cô khoá ngọc phỉ thuý này chính là lời đáp ứng cuộc hôn nhân đó.

Mình yêu anh ta sao? Cô tự hỏi mình.

Chữ yêu này nhìn qua thì thấy tần thường như u lan nhưng trên thực tế, độc như cây thuốc phiện.

Thực ra, đã không quan trọng rồi, không phải ư?

Yêu hay không yêu, hận hay không hận đều không còn quan trọng nữa. Cuộc hôn nhân này, đối với cô, không có gì là bất lợi. Mà đối với mọi người, lợi nhiều hơn hại.

Nghĩ đến đây, cuối cùng cô cũng vui vẻ lên.

Từ trong hộp lấy ra chiếc khoá ngọc nho nhỏ đeo lên cổ, ngọc bích sấn tuyết, tương giao chiếu rọi lẫn nhau. lêquýđôn Cô nhìn hoa dành dành bên cạnh vẫn còn hương thơm, bình an đến thế, không nhiêm cõi trần song vẫn chỉ được dùng để tô điểm cho thế giới này.

Lúc Tô Cảnh Cảnh xuống lầu thì nghe thấy tiếng cười sang sảng của Đồng Hiên Tuấn. Hiếm mà thấy được, quen biết anh đến nay, thấy anh cười cũng chỉ là câu nệ, thật ra thì cô cũng giống vậy thôi, chính trực thận trọng, đây là phòng tuyến hai bên đặt ra, chưa hề thực sự đến gần.

Anh thấy cô xuống, ngược lại rất hào hứng, khoé môi không chú ý cong lên, đáy mắt cũng lộ thần sắc vui mừng.

Người đàn ông ngồi trên sofa đến thăm hỏi, tây phục màu đen, nghiêng mặt, cổ áo màu trắng tôn lên hình dáng khuôn mặt tuyệt đẹp của anh.

Từ cầu thang cô nhìn lại chỉ thấy một bên sườn mặt, mơ hồ thấy quen thuộc. lêquýđôn Trong lòng kinh ngạc, cước bộ chậm lại.

Đồng Hiên Tuấn liếc xéo cô, trong ánh mắt thấp thoáng khó hiểu.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa dành dành, nơi góc nhà có một chiếc bình khắc hoa sen cũng được cắm một bó dành dành. Hương thơm kia như một loại cổ*, cô tham luyến rồi lại sợ hãi. Cách xa đến thế, lại thấy thân cận. Thậm chí cô không biết mình đang sợ hãi điều gì.

“Làm sao vậy?” Giọng nói Đồng Hiên Tuấn không lớn, vừa vặn để cô nghe được rõ ràng.

Vì có khách ở đây, cô cười nói: “Không sao, hơi mệt thôi.” Cô cười nhẹ nhàng như vậy, tựa như đang nói đến chuyện không liên quan, song khi người khách kia ngẩng đầu lên, cô cười cũng không cười nổi.

Cô vẫn nhớ anh, nhiều năm trước anh ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam đến Nam Dương chỉ để nói với cô một câu: “Anh rất nhớ em.”

Lâu hơn trước, khi họ học chung trường, cô không nhps rõ thầy giáo dạy những gì, lúc nào cũng quên một ít, còn anh lại nhớ rất kỹ, mỗi lần cô không trả lời được anh sẽ giúp cô.

“Tự tử, tôn, chí tằng, huyền, nãi cửu tộc, nhân chi luân. Phụ tử ân*…” Anh đè thấp giọng giúp cô, cuối cùng vẫn bị thầy giáo phát hiện, thầy giáo phạt họ chép “Tam tự kinh” mười lần, cô lại ngoan cố không chịu chép.

*Trong tam tự kinh: “Tự tử tôn, chí huyền tằng” 自子孙,至玄曾 nghĩa là từ con, cháu, tới chắt, chít. “Nãi cửu tộc, nhân chi luân” 乃九族,人之伦 là chín họ, thứ bậc cuả người. “Phụ tử ân” 父子恩 là ơn cha con, tiếp của câu này là “phu phụ tùng” nghĩa là chồng vợ theo. (Nguồn: Wattpad)

Mùi đàn hương tràn ngập trong ngôi nhà cổ kính, bé gái buồn bực nằm sấp trên chiếc bàn vuông lâu năm. Cậu nhóc rón rén dợm bước đến gần bé gái, trong tay còn cầm theo một xâu mứt quả màu đỏ tươi.

Bé gái vẫn không vui, lúc cậu nhóc đến gần bé quay đầu sang chỗ khác. lêquýđôn Trong ngôi nhà cổ tản mát không khí âm u lạnh lẽo, chỉ có xâu mứt quả trong tay cậu nhóc toả ra hương thơm ngòn ngọt. Dù bé gái rất tức giận, nhưng chung quy vẫn chỉ là một đứa bé, không chống lại được đồ ăn ngon, tức giận như cũ nghiêng đầu về phía cậu nhóc.

Trên khuôn mặt cậu nhóc mang theo nụ cười cưng chiều, giương cao xâu mứt quả trong tay nói: “Tiểu Cảnh đừng tức giận, là anh Liệt không tốt.”

Bé gái vẫn tiếp tục tức giận, nhưng ánh mắt lại di chuyển theo xâu mứt quả. Cậu nhóc ngầm hiểu nhét xâu mứt quả vào trong tay bé gái cười hì hì: “Tiểu Cảnh tha thứ cho anh Liệt được không?”

Bé gái dẩu môi, không chống lại được sự cám dỗ ngọt ngào của xâu mứt quả, cắn một miếng.

Cuối cùng còn quay về phía cậu nhóc, tươi tỉnh trở lại cười một cái.

Mà lúc này, khoé môi cô hiện nụ cười hoàn hảo, ngay cả cười cũng thận trọng có lễ. Chuyện cũ như thuỷ triều, cuối cùng lại từ từ rút đi, ngay cả bóng dáng cũng không để lại.

Trong lòng cô hiểu rõ khoảng cách giữa bọn họ, cách rất nhiều năm nhiều sự việc, trước kia là thanh mai trúc mã, đến bây giờ chẳng qua chỉ là mây khói tiêu tán.

Cô thấy mắt anh hiện chút kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng dùng nụ cười trong sáng che giấu biểu hiện.

Đồng Hiên Tuấn cười nói: “Đây là Thi quân trưởng của quân Diên, hẳn hai người biết nhau?” Giọng nói nghe như không đếm xỉa, Tô Cảnh Cảnh sớm sợ đễn mức toàn thân mồ hôi lạnh, Đồng Hiên Tuấn hỏi vậy, e đã biết chút gì.

Mấy ngày liên tiếp cô đã thấy thủ đoạn của anh, lúc này cô chỉ có thể kiến trì nói: “Tôi luôn ở Nam Dương.” Noi xong, cô liếc mắt về phía Đồng Hiên Tuấn, nhưng vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn vẫn bình thường, không có gì không thích hợp, tâm trạng thoáng bình tĩnh lại.

Thi Gia Liệt hơi khom lưng với Tô Cảnh Cảnh: “Gặp qua Tô tiểu thư.”

Tô Cảnh Cảnh khẽ gật đầu. Đối với Thi Gia Liệ cô không thể nói bất cứ điều gì, lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo rồi lại nóng lên, lặp đi lặp lại đâm ra đổ rất nhiều mồ hôi.

Anh là đang làm rõ rằng anh biết cô, vậy thì cô lại không thể không có tâm tư suy nghĩ cẩn thận một lần.

Bảo hổ lột da, cuối cùng vẫn phải quyết tâm suy nghĩ. Cô tự biết mình không phải người thông minh tuyệt đỉnh, Đồng Hiên Tuấn lại là người trong sương mù, anh có tham vọng như nào, ý đồ như nào, sao cô có thể suy đoán.

Hình như Đồng Hiên Tuấn không thấy được thay đổi trên gương mặt cô, khuôn mặt là nụ cười như thường. Nhưng Tô Cảnh Cảnh không cho rằng Đông Hiên Tuấn là người tâm tư kín đáo không nhận ra sự khác thường giữa hai người họ, anh chỉ không tỏ thái độ mà thôi, nếu anh đã không tỏ thái độ cô cũng chẳng cần giải thích làm chi, chỉ có thể yên lặng chờ xem như nào.

“Như thế thì chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Đồng Hiên Tuấn nói với Thi Gia Liệt.

Tô Cảnh Cảnh đứng bên cạnh Đồng Hiên Tuấn, không lên tiếng.

Với thực lực của Đồng gia chưa chắc cần dùng đến Thi Gia Liệt, nhưng Thi Gia Liệt lại xuất hiện ở đây. Là ở đây chứ không phải Đồng gia. Xem chừng Đồng Hiên Tuấn cho anh vài phần mặt mũi, có lẽ quan hệ của họ không nhỏ.

Thi Gia Liệt và Đồng Hiên Tuấn.

Tô Cảnh Cảnh nhìn Thi Gia Liệt, chỉ nghe Thi Gia Liệt nói: “Đương nhiên rồi, lần này Minh Suất đến thành Cù An đành nhờ cậy Tam thiếu.”

Đồng Hiên Tuấn cười kéo tay Tô Cảnh Cảnh: “Đó là tất nhiên.”

Thi Gia Liệt nhìn Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh, dẫu sớm biết như thế nhưng trong lòng không tránh khỏi xao động, thấy vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh không có gì khác thường, anh chỉ có thể tự cười nhạo mình trong lòng mà thôi.

Minh Soát để anh tới đây, một là vì chuyện vào thành, hai là vì cô. Xem ra mối hôn sự này cứ quyết định vậy rồi.

Anh cứ như thế gả cô ra ngoài, kỳ thực trong lòng không tình nguyện, nhưng tình hình như thế anh không còn lựa chọn khác.

Giờ này khắc này tại nơi đây, ngay cả hơi sức để giãy dụa anh cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình từng yêu dựa trong lòng người đàn ông khác, còn bản thân lại phải ra vẻ làm thinh. Cảm giác ấy thật thảm thương giống như bị kẻ địch cắt thịt, trơ mắt nhìn quân địch nướng chín ăn vào trong bụng.

Đồng Hiên Tuấn mở miệng: “Hai thuyền súng đạn, lấy cảnh đổi lại.” Anh không nghĩ nhiều, sau khi Đồng Hiên Tuấn nói xong thì gật đầu.

Sở dĩ quân Diên nghị hoà với Tây Nam là bởi trong đó có một nguyên nhân chính là súng ống bọn họ không bằng người ta. Minh Suất luôn khinh thường dựa vào nước ngoài, hết lần này đến lần khác súng ống được sản xuất bởi nhà máy quân giới trong nước cơ bản không có cách chống lại nước ngoài, điều này cũng khiến cho hoả lực quân Diên yếu hơn thế lực khắp nơi. Lúc này, Đồng Hiên Tuấn chẳng những trợ giúp bọn họ vào thành trng hoàn cảnh hiểm nghèo còn cung cấp súng ống đạn dược.

Lợi thế như vậy anh có thể không đáp ứng sao?

Nghĩ vậy Thi Gia Liệt giương mắt nhìn Đồng Hiên Tuấn, anh thấy Đồng Hiên Tuấn khẽ mỉm cười với Tô Cảnh Cảnh, nhìn qua nụ cười trên khoé miệng Đồng Hiên Tuấn thật chân thành, bỗng nhiên anh bình thường trở lại.

Anh nghĩ, có lẽ Đồng Hiên Tuấn thực sự yêu Tiểu Cảnh, bằng không hẳn anh sẽ không cười thoải mái mà bộc trực như vậy.

“Vậy thì cảm ơn Đồng quân trưởng.”

Khoé môi đồng Hiên Tuấn hiện nét cười lạnh nhạt, ánh mắt anh quét qua từng góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt Thi Gia Liệt. Trong mắt Thi Gia Liệt có chút mệt mỏi, không biết bởi mấy ngày liên tục lên đường hay bởi cái khác.

Song lúc này Đồng Hiên Tuấn không có lòng dạ suy nghĩ nguyên nhân Thi Gia Liệt mệt mỏi, chuyện anh càng hứng thú lúc này là tình hình giao chiến giữa đội quân chủ chốt của Đồng Hiên Lân và quân Diên.