Tôi đã hoàn thành quyển “Chuyện cũ của
Lịch Xuyên” trong thời gian rảnh rỗi, một ngày sau khi xuất bản, tôi
được một hiệu sách mời tới kí tên tặng sách.
Mặc dù Lịch Xuyên đã đọc vài chương đầu
của quyển sách này, nhưng anh thẳng thắn thừa nhận : thứ nhất, số lượng
chữ Hán anh biết rất hữu hạn, lại lười ta từ điển, cho nên cơ bản là đọc không hiểu. Thứ 2, phần mà anh xem làm cho mặt anh đỏ rực, anh từ chối
đọc tiếp…
“Vậy anh có để ý tên truyện là “Chuyện cũ của Lịch Xuyên” không? Giống như anh đã…ừm…chết rồi vậy?”
“Không để ý.”
“Nếu không em lấy tên khác cho nam chính đi, không gọi Lịch Xuyên nữa.”
“Đừng lo.”
Không đúng nha, Lịch Xuyên là người rất chú trọng quyền riêng tư nha. Tôi buồn bực.
“Tại sao không lo?”
“Nếu em hỏi bố anh, ông sẽ nói cho em
chữ “Lịch” không viết như vậy. Tên thật trên hộ chiếu của anh là tên
ghép vần, hai chữ “Lịch Xuyên” này vốn do em tự đặt.”
“Cái gì? Cái gì?” tôi nhảy dựng lên! Thì ra là kết hôn 1 năm rồi, ngay cả tên tiếng Trung của chồng mình cũng viết sai!
“Đúng vậy,” Lịch Xuyên cười nói “Lần đầu tiên em viết hai chữ này là lần đầu tiên em ở Long Trạch. Em để lại cho anh một tờ giấy, nói “Lịch Xuyên, tôi về trường. Không cần đưa tôi”,
trên tờ giấy đó viết như thế này, Lịch có chấm thủy. Nói thật, lúc ấy
anh còn không biết chữ này, lại là giản thể, anh còn chạy đi tra từ điển kìa.
“Vậy rốt cuộc thì anh là chữ Lịch nào?”
“Ha ha, không nói cho em. Đây là nhược điểm cả đời của em.”
Lúc tôi tới hiệu sách, Lịch Xuyên cũng
đi. Vì tôi nói cho anh, tôi sợ gặp độc giả. Lịch Xuyên nói để anh đi
theo tôi, anh sẽ lén lút ngồi đằng xa, cổ vũ tôi.
Hôm đó tôi ăn mặc rất lịch sự, ngồi
nghiêm trang kí tên. Người trong hiệu sách rất nhiều, nhưng mới kí có 10 phút đã xong. Ngẩng đầu nhìn, phía trước có một hàng khác, mỗi người
trong hàng đều đang cầm một quyển “Chuyện cũ của Lịch Xuyên” trong tay.
Kỳ quái, tôi là tác giả, tại sao người ta lại không tìm tôi xin chữ ký?
Tôi hỏi một cô gái trông giống học sinh trung học trong hàng : “Xin hỏi…bạn đang đợi tác giả ký tên à?”
Cô gái đó nhìn tôi một cái, gật gật đầu, lại lắc đầu.
Tôi vội vàng cười với cô gái : “Cái kia…tôi chính là tác giả, thật đó, không thật không lấy tiền.”
Cô gái thật khách khí bắt tay với tôi, mở sách ra, xin chữ ký. Sau đó không thèm để ý tới tôi nữa, tiếp tục xếp hàng.
Xấu hổ gần chết. Tôi kiễng chân nhìn ra đằng trước, mọi người xếp tới tận cửa, nhìn không thấy cuối.
“Xin hỏi, mọi người đang làm gì vậy?” tôi lễ phép hỏi.
“Chúng tôi đang đợi Lịch Xuyên ca ca kí tên.”
Ô hô! Lẫn lộn đầu đuôi, tôi trợn tròn mắt.
Tôi đi dọc theo tới cuối hàng, quả nhiên thấy bạn Lịch Xuyên thân yêu đang ngồi kí tên cho một nữ sinh, vừa ký
vừa nói : “Hy vọng bạn không để ý việc tôi ký tiếng anh, tên tiếng Trung tôi viết không tốt lắm, sợ bạn cười.”
Cô nữ sinh đỏ mặt, ngây ngô cười, lại
còn rưng rưng nước mắt : “Không, không, Lịch Xuyên ca ca, thấy anh vẫn
sống khỏe mạnh, em rất vui cho anh!”
“Ừ…quan lớn của các bạn có phải hành hạ tôi sắp chết trong sách luôn không?”
Một đám người vây quanh anh, liều mạng gật đầu : “Đúng vậy, đúng vậy, là thế đó, bọn em khóc gần hết nước mắt luôn!”
“Xin hỏi, Lịch Xuyên ca ca, có thật là anh chỉ có một chân không?” một nữ sinh khác sợ sệt nói.
“Đúng vậy,” vẻ mặt Lịch Xuyên rất vui vẻ “Bạn có muốn chứng thực một chút không?” đang nói tới đó, thấy tôi, cúi đầu xuống : “Oops!”
Sau đó anh ngẩng đầu nói với mọi người : “Quan lớn tác giả đang ở đây, xin mọi người cho tôi chút mặt mũi, xin
chữ ký của cô ấy nhiều hơn, được không?”
“Được nha được nha!”
Mọi người rốt cuộc vây quanh tôi lại.
Ra hiệu sách, tại một góc đường yên tĩnh, Lịch Xuyên bỗng nhiên kêu tôi lại.
Anh lấy một chiếc hộp gỗ kiểu cổ điển ra từ túi xách, mở hộp ra, lấy ra một tập giấy còn dày gấp hai lần sách của tôi.
Tập giấy kia nhìn có vẻ tinh xảo hơn sách của tôi, đóng thành dạng quyển sách, to khoảng bằng một tập tranh.
Anh hôn tôi một chút, đưa quyển vở cho tôi : “Hôm nay là sinh nhật của chúng ta, đây là quà sinh nhật của em.”
Trên bìa quyển sách đó viết :
“Letters to Xiaoqiu” (Thư gửi Tiểu Thu)
Mở trang đầu tiên ra, tôi thấy một lá thư tiếng Trung :
“Hi Lịch Xuyên,
Có kết quả kỳ thi giữa kỳ rồi. Em làm
bài khá tốt, ngay cả môn phương pháp đọc kém nhất cũng được 86 điểm. Anh thích không? Buổi trưa em và An An ra cổng Bắc ăn mì bò. Em bỏ rất
nhiều rau thơm. Mì rất thơm. Buổi tối em tự học, mang theo một ly trà
đặc. Ở đó em đọc xong quyển “Thiên Long Bát Bộ” cuối cùng. Đúng vậy, em
không chăm chỉ lắm, muốn nghỉ ngơi một chút. Tiểu Thu.”
Dưới đó là hồi âm của anh, tôi dịch ra thế này :
“Hi Tiểu Thu, làm bài kiểm tra tốt như
vậy, anh rất tự hào vì em. Mì thịt bò ở cổng Bắc, là chỗ chúng mình đã
ăn kia à? Anh còn nhớ em nói chỗ đó canh thịt bò màu trắng, nước dùng
tinh tế, mùi vị đậm đà. Thật xin lỗi, Tiểu Thu. Ngày chia tay anh không
thể nói gì, chỉ có thể vội vàng bỏ đi. Lúc đó anh cảm thấy mình đúng là
một người nhu nhược. Anh mang theo một chiếc gối em hay dùng, trên đó
còn vương lại hơi thở của em, hương vị thật đặc biệt. Bây giờ anh ở
trong bệnh viện, vẫn gối lên nó ngủ, dường như em vẫn còn ở cạnh anh. Ca mổ của anh được định vào 10 giờ sáng mai. Mọi người nhà anh đều đi nhà
thờ cầu nguyện cho anh. May mà em không có ở đây, cũng không hề biết gì, anh không muốn thấy em đau lòng khổ sở. Cho dù như thế nào đi nữa, em
đều chúc anh may mắn, đúng không? Yêu em, Lịch Xuyên.”
Tôi xem từ đầu tới cuối, kể từ giữa
sách, email của tôi đã hết, nhưng anh vẫn viết tiếp, những đoạn độc
thoại thật dài, tiếng Anh tiếng Trung xen lẫn nhau.
Tôi im lặng nhìn anh, vô cùng cảm động.
Anh vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nói :
“Thật ra mỗi một lá thư của em anh đều trả lời. Không có sức gõ chữ, anh lén ghi lại bằng máy ghi âm. Sau đó em không gửi thư cho anh nữa, anh
vẫn thường xuyên viết. Anh không nói cho René, điều này đã thành thói
quen của anh rồi.” anh đặt tay tôi lên tim anh, tiếp tục nói “Anh vốn
tính ủy thác những lá thư này cho René trong di chúc. Nếu có một ngày,
em xảy ra chuyện gì, hoặc không còn sống được bao lâu nữa, René sẽ gửi
những lá thư này cho em, để cho em biết trên thế giới này, từng có một
người yêu em vô cùng sâu đậm.”
Tôi ôm quyển sách dày cộm vào trong
ngực. Bỡn cợt nở nụ cười : “Chẳng lẽ anh chừa từng nghĩ tới, nếu em xảy
ra chuyện gì, thì hơn phân nửa là vì anh, nếu em thật sự sắp chết, cũng
hơn phân nửa là bị anh tức chết à?”
Lịch Xuyên nhìn vào mắt tôi, ánh mắt
thâm trầm, chăm chú, giống như đang tìm bóng dáng của chính mình trong
mắt tôi vậy : “Tiểu Thu, sau khi phẫu thuật, anh không dám nhìn chính
mình, cũng không chụp ảnh, trong nhà cũng không có chiếc gương to nào.
Anh vẫn nghĩ, những thứ đẹp đẽ sẽ luôn bỏ anh đi, chờ đợi anh, chỉ có
cái chết và sự mục rữa. Không phải sao? Nếu trong tay em cầm được chiếc
búa rồi, thì mọi thứ chỉ là một chiếc đinh mà thôi. Nhưng mà,” trong mắt anh ánh lên ánh mắt trời, cũng có những giọt mưa “Ở em anh lại thấy cái đẹp mà anh đã mất đi từ lâu, trong mắt em, anh đẹp đẽ như vậy.”