hi đã một năm trôi qua, mà anh vẫn làm
như vậy mỗi ngày, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, loại hạnh phúc vô cùng rực rỡ. Đương nhiên, niềm hạnh phúc của tôi cũng không lâu dài. Tôi
cũng không trông cậy gì nhiều vào lần trở về này của Lịch Xuyên.
Tôi liền không có niềm tin gì thân ái
nóng bỏng với anh một năm, cảm giác rất tốt! Một năm này, Lịch Xuyên
không làm việc, không vẽ một bản vẽ nào. Ngoại trừ nấu cơm, đưa đón tôi
đi làm, đi dạo với tôi, đi xem phim ngoài rạp ra thì anh không làm gì
nữa.
Chỉ có điều, trong căn nhà trọ nhỏ hẹp
của tôi, Lịch Xuyên hành động không tiện lắm. Rốt cuộc có một ngày, tôi
nói với anh : “Lịch Xuyên, tụi mình không ở đây nữa. Tìm một căn nhà lớn hơn một chút ở đi.”
Anh lập tức cầm bút lên, nói : “Tìm cái gì? Để anh vẽ cho em một cái. Muốn kiểu gì, em nói đi.”
“Lớn một chút.”
“Chỉ có yêu cầu này thôi à?” buồn bực.
“Ừ. Trong phòng có gắn các thiết bị an toàn.”
“Còn có yêu cầu nào khác không?”
“Không.”
Hai ngày sau, Lịch Xuyên đã thiết kế
xong một ngôi nhà hai tầng màu trắng, các loại bản vẽ đều đã làm xong,
đưa cho tôi xem từng tờ một.
“Có rườm rà quá không?” tôi nhíu mày “Công ty nào chịu làm mấy cái này cho anh?”
“Ví dụ như, công ty của anh?”
“À…vậy thì anh sẽ mệt lắm. Sức khỏe của anh không tốt, không làm mấy việc này được.”
“Không mệt.” anh sung sướng nói.
“Không được, anh còn phải nấu cơm cho em nữa.”
“Như vậy.” anh trầm tư, sau đó, vào
phòng ngủ gọi điện thoại, quay lại nói với tôi : “Anh trai anh nói sẽ
tìm người tới làm hộ anh, điều kiện là anh ấy và René phải được thiết kế một phần.”
“Được, em không có ý kiến.”
“Anh có ý kiến,” anh nghĩ nghĩ, mắt sáng lên “Anh để hai người đó thiết kế tầng hầm.”
“Lãng phí nhân tài nha. Ai!”
Ba tháng nữa trôi qua, Lịch Xuyên vẫn
làm giúp việc theo giờ, một ngày ba bữa, bữa nào cũng do anh nấu. Việc
nhà của tôi chỉ còn lại xem TV và đọc truyện, lâu lâu rửa chén một lần,
còn bị anh chê là chưa sạch, anh lại đi rửa một lần nữa.
Nhà của chúng tôi xây trong một tiểu khu dựa vào chân núi, trong khu đó có rất nhiều nhà, nhà của chúng tôi là
căn nhà đẹp nhất. Lúc xây xong, Lịch Xuyên dẫn tôi đi xem, trên đường về anh hỏi tôi thích không : “Tầng trên tầng dưới em đều thích! Vườn hoa
cũng thích!”
“Thích nhất cái nào?”
“…tầng hầm.”
Lịch Xuyên đau khổ nói : “Xong rồi, anh chịu đả kích…phải tìm anh anh tính sổ mới được.”
Tôi cảm thấy tôi phải an ủi anh một chút.
Ngày đó, trời trong xanh không khí mát lành, lòng người thoải mái.
Tôi hỏi anh : “Lịch Xuyên, hôm nay có phải là ngày đẹp trời không?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay, có phải là ngày lành không?”
“Đúng luôn.”
“Vậy hôm nay, chúng ta đi đăng kí kết hôn thế nào?”
Anh giật mình, không nói. Một lát sau,
anh khó xử nói : “…nhất định phải kết hôn à? Cứ tiếp tục như vầy không
được à? Không phải anh không muốn, anh chỉ sợ mình sống không lâu, em
lại thành quả–”
“Anh nghiêm túc chút coi.” Tôi không vui.
“Ừm.”
““Ừm” có ý gì?”
““Ừm” nghĩa là được, nếu em nhất định phải kết hôn thì anh không có ý kiến.”
“Qua loa như vậy à? Không quỳ chân sau
gì gì đó à?” không công bằng nha, tại sao lúc nào cũng là tôi chịu thiệt hết vậy! Sau này anh sẽ nói là tôi vội vàng muốn gả cho anh.
“Người ta chỉ có một chân…em thông cảm chút đi mà.”
Tôi kéo anh tới cục dân chính. Làm thủ tục kết hôn là một bác gái rất hiền hòa.
“Có đủ giấy tờ chưa? Có ảnh chụp không?”
Tôi lấy vài loại giấy tờ từ trong túi ra : “Đây là hộ khẩu, chứng minh thư của cháu. Anh ấy là người nước ngoài, đây là hộ chiếu, visa của anh ấy. Đây là bản sao, còn có 3 tấm hình
chân dung chụp chung.” ảnh chụp chung không phải là ảnh vừa chụp mà là
ảnh từ mười năm trước. Tôi lấy mấy tờ giấy đó ra, có cảm giác như mình
đang âm mưu gì đó.
Bác gái kiểm tra giấy tờ của chúng tôi, thấy nãy giờ Lịch Xuyên không nói gì, hỏi tôi : “Cậu ta không biết nói tiếng Trung à?”
“Dạ biết…anh ấy kích động quá, kích động tới mức nói không nên lời.” tôi kéo tay anh, làm tư thế thân mật.
“Cậu ta là người Thụy Sĩ, còn cần một
bản “Chứng minh tình trạng hôn nhân” có công chứng nữa, chứng minh cậu
ta chưa kết hôn.” Bác gái rất quen thuộc với thủ tục.
Tôi và Lịch Xuyên đều trợn tròn mắt.
“Thấy chưa, đã bảo em đừng đi mà em cứ đòi đi.” anh nghiêm túc nhìn tôi “Bây giờ thấy phiền chưa?”
“Lịch Xuyên, đừng nói với em là anh có một cô vợ rồi nha?” tôi nổi điên.
“Làm gì dám?”
Anh lấy di động ra bấm số.
“Anh, em cần một bản “Chứng minh tình trạng hôn nhân” có công chứng.”
“Anh nói thử xem dùng làm gì?”
“Nhanh chút đi.”
“Ừ, vậy nhé.”
Bốn câu là dặn dò xong, anh gác máy, nói với tôi : “Hôm nay anh trai anh đi làm, tối bay, mai tới Côn Minh.”
“Được rồi, hiệu suất rất cao.” Tôi tặng bác gái một hộp chocolate Thụy Sĩ “Cô ơi, ngày mai tụi cháu lại tới.”
Hôm sau, tôi vẫn đi làm bình thường, tới chiều, chúng tôi tay trong tay, lại đi cục dân chính. Lịch Xuyên nói,
René và Tế Xuyên đều tới hết rồi, sẽ cầm “Chứng minh tình trạng hôn
nhân” đứng ngay cổng cục dân chính chờ chúng tôi. Tới cổng, quả nhiên
thấy hai người, đều mặc đồ nghiêm túc đàng hoàng. Tôi và Lịch Xuyên chỉ
mặc đồ bình thường.
Tôi có chút buồn bực, nói với Lịch Xuyên : “Anh thấy có nên ăn mặc nghiêm trang hơn một chút không?”
“Không cần. Hai đứa mình đi đâu cũng là trai tài gái sắc hết.”
Mọi người ôm nhau, René và Tế Xuyên chúc mừng chúng tôi. Tôi và Lịch Xuyên đi vào làm thủ tục kết hôn. Lúc đi
ra, tôi đột nhiên phát hiển ngoài cửa có rất nhiều người, già có trẻ có, nam có nữ có, còn có người nước ngoài, tất cả đều mặc lễ phục nghiêm
trang. Mọi người đều dùng ánh mắt kích động nhìn chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn Lịch Xuyên, phát hiện
Lịch Xuyên cũng giật mình. Sau đó, trong đám người có hai cô bé con lai
có vẻ là nữ sinh trung học, bỗng nhiên hét to lên : “Alex! Tiểu Thu! We
love you!”
Lịch Xuyên gật gật đầu với hai cô bé đó, kéo tay tôi nói : “Tiểu Thu, để anh giới thiệu người nhà và thân thích của anh.”
Chân tôi hơi run run, trước mặt có tới
hơn ba mươi người lận. Tôi thấp giọng hỏi anh : “Nhiều như vậy…tất cả
đều là người nhà anh à?”
“Đến cỡ một nửa rồi…chủ yếu đều tới hết.”
“Đây là ông bà ngại.” hai ông bà cụ
trông thật hiền lành “Khăn quàng cổ của em do bà ngoại đan. Bà ngoại có
tổng cộng năm cháu trai, bà đan cho mỗi cháu dâu một chiếc khăn, ngay cả René cũng có một cái. Ha ha.”
Bà ngoại Lịch Xuyên là người Pháp, ôm tôi nói một tràng tiếng Pháp, sau đó hôn má tôi liên tục.
“Đây là ông bà nội và bố anh.”
Ông nội Lịch Xuyên tôi đã quen từ trước, ông cụ cười ha ha vài tiếng, nói : “Thì ra Annie chính là Tiểu Thu!
Chết rồi, ông vừa gặp đã đắc tội cháu rồi. Không sao, sau này ông sẽ dẫn cháu đi chơi khắp Zurich. Cháu đừng bám dính với Lịch Xuyên mãi, về mặt ăn chơi, nhà họ Vương ông là số một.” bố Lịch Xuyên cũng có vóc dáng
cao gầy, nhìn ra được, lúc còn trẻ ông cũng rất anh tuấn. Vóc dáng bà
nội anh lại không cao, còn hơi béo, mái tóc bạc hơi quăn, vui tươi hớn
hở, nhìn rất giỏi giang. Bà nội nắm chặt tay tôi không chịu thả ra, nói
liên tục : “Cô gái xinh đẹp tốt như vậy, mấy năm nay Lịch Xuyên ít nhiều có cháu, Lịch Xuyên đúng là rất có phúc!”
Lịch Xuyên giới thiệu từng người từng người một : “Đây là chú, bác, cậu…đây là em họ, cháu gái của anh…”
Mọi người đều tiến lên chúc mừng tôi, ôm tôi. Tiếp theo, tôi thấy có một thằng nhóc đeo ba lô chạy tới : “Chị! Chị!”
A…Tiểu Đông!
“Tiểu Đông, sao em lại tới đây?”
“Có người gọi điện thoại tới văn phòng
khoa em, nói đã đặt vé máy bay cho em rồi, kêu em tới tham gia lễ cưới
của chị — tiếng Trung của người đó em nghe không hiểu lắm, chắc là anh
rể.”
Tôi sờ sờ đầu nó, nói : “Đó không phải là anh rể, là René.”
Lịch Xuyên cười đi tới bắt tay với nó :
“Chắc em là Tiểu Đông, anh là Lịch Xuyên. Chị em luôn nhắc tới em, cuối
cùng cũng gặp nhau.” Ngay sau đó, lại có một chiếc taxi trờ tới, bốn
người đi xuống xe cũng là người quen của tôi và Lịch Xuyên.
Chúng tôi vội vàng đi qua kêu lên : “Dì! Dượng! Chị họ! Anh rể!”
Sau khi kết hôn, Lịch Xuyên kiên trì
muốn đưa tôi đi châu Âu di lịch. Xét tới sức khỏe của anh, tôi kiên
quyết không đồng ý. Chúng tôi vẫn ở lại Côn Minh như cũ, nửa năm một lần lại đi Thụy Sĩ tái khám.
Lần đâu tiên chúng tôi lấy danh nghĩa vợ chồng đi qua cổng kiểm tra hải quan, Lịch Xuyên nghiêm trang đưa một tờ giấy màu đỏ cho nhân viên hải quan. Người kia nghiên cứu nửa ngày, hỏi : “Tiên sinh, hộ chiếu của anh đây à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao trên đây ghi toàn chữ Trung Quốc vậy?” chà, người nước ngoài kia còn biết đó là chữ Trung Quốc nữa.
“Đây là giấy chứng nhận kết hôn.” Lịch Xuyên nói “Hộ chiếu vợ tôi cầm rồi.”
Người nước ngoài kia cười ha ha : “Vậy anh cầm giấy chứng nhận kết hôn làm gì?”
“Vợ tôi bảo tôi cầm lúc qua hải quan, chứng minh tôi đã kết hôn rồi.”
“Phụt–” nhân viên hải quan phì cười,
đóng một con dấu lên giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi, “Chúc hai
người tân hôn vui vẻ!”
Qua cửa, Lịch Xuyên còn nghiêm túc cất
giấy chứng nhận kết hôn vào. Tôi nói : “Lịch Xuyên, giỡn với hải quan
không tốt lắm. Lần sau không làm nữa.”
“Sao không làm nữa? Lần nào cũng phải làm.”
HẾT