Chuyện Cũ Của Bạch Dương

Chương 48




Tưởng Hiểu Lỗ mơ thấy mình ôm một con ngỗng trắng lớn, đứng ở nơi hoàn toàn xa lạ, những người mặc đồ đen bao quanh cô, lôi kéo cô.

Đằng sau họ là tấm thớt và dao giết mổ thi nhau nhe răng nanh với cô.

- Tới đây, tới chỗ ta đây nè.

Tưởng Hiểu Lỗ bảo vệ con ngỗng trắng trong lòng, lắc đầu nguầy nguậy lùi về sau.

Người khác chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cô, khuyên bảo:

- Tới đi, tới chỗ tôi nè, con ngỗng của cô bị ngốc rồi, chân lại què, bán không được giá đâu, chỉ có giết nó ăn thịt mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Những tấm thớt kia vô cùng tanh tưởi, lưỡi dao vì để lâu mà lóe lên ánh sáng rỉ sét cũ kỹ, lộ vẻ sắc bén.

Tưởng Hiểu Lỗ ôm con ngỗng, nói:

- Tôi không đưa.

Con ngỗng trắng duỗi cái cổ dài kêu lên, Tưởng Hiểu Lỗ bảo vệ càng chặt hơn:

- Nó ngốc tôi mang theo, nó què tôi dắt đi, tôi, tôi, tôi nuôi nó cả đời!

- Tới đi, tới cũng tới rồi, cô không thể quay đầu đâu.

Các đồ tể cùng nhau tiến tới, thi nhau duỗi bàn tay tội ác, muốn kéo cô vào trong tiệm, muốn cướp con ngỗng trắng khỏi tay cô.

Tưởng Hiểu Lỗ khóc lóc ngồi xổm trên đất, dùng thân thể bảo vệ con ngỗng trắng, cõi lòng tan nát:

- Không... không... Tôi không giết...

Nước mắt chảy vào lông vũ mềm mại của con ngỗng, ngỗng cũng quyến luyến sợ hãi cọ cọ mặt cô, Tưởng Hiểu Lỗ đấm đá cùng các đồ tể, đồ tể cười âm u nói, cô không giết nó, chúng tôi không thể đi không công một chuyến, vậy chúng tôi sẽ giết cô.

Răng nanh u ám, cánh tay giơ lên, loạn đao chặt xuống, Tưởng Hiểu Lỗ chợt duỗi chân, giật mình tỉnh dậy.

Hự___

Dọa chết cô rồi, dọa chết cô rồi.

Tim đập thình thịch cuồng loạn trong lồng ngực, Tưởng Hiểu Lỗ nằm trên giường bình phục hồi lâu mới từ từ ngồi dậy.

Kiểm tra lại đường ống khí trong nhà, tắt điện, tắt nước, tới trưa cô mới khôi phục như thường, cô nhìn đồng hồ ở đầu giường, xách một túi giấy ở phòng khách vào bếp.

Trong túi là dược liệu bán lẻ, cần cho vào túi vải thưa may kín, cô tay chân vụng về chỉ chấm chút xíu, hồn vía lên mây.

Từ khi biết mình mang thai đến giờ, cô như đang nằm mơ.

Đại khái là phát hiện kinh nguyệt muộn mười mấy ngày, khi đó cô còn ở trong nhà Thường Giai.

Thường Giai sáng sớm hấp tấp vọt vào nhà vệ sinh, mắng bảo hôm nay đi công tác, kết quả chuyện tốt tới, Tưởng Hiểu Lỗ mới chợt nhớ đến mình, bèn lật lịch tính ngày, lòng trầm xuống.

Ban ngày cô đến bệnh viện thăm Lý Triều Xán, vốn tưởng dạo đó tâm trạng dao động lớn nên kinh nguyệt không chuẩn cũng là điều bình thường, nhưng khi cô đi tới lầu một, đúng lúc thấy trong hành lang bệnh có chuyên khám phụ khoa, bèn ngập ngừng làm kiểm tra.

- Mang thai?

Ngồi trong phòng khám, cô mờ mịt bối rối:

- Bác sĩ, tôi có uống thuốc tránh thai mà.

- Thuốc tránh thai dài hạn hay thuốc tránh thai sau quan hệ?

Tưởng Hiểu Lỗ mờ mịt, cẩn thận nhớ lại:

- Là thuốc sau quan hệ, từng uống hai lần.

- Lần cuối cùng thì sao?

Không nhớ, thực sự không nhớ được.

- Không bảo đảm 100%.

Bác sĩ viết xong bệnh án, ngước mắt:

- Nhưng thuốc sau quan hệ có nhiều progesterone, quả thực sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, có thể sinh ra dị dạng hoặc trở ngại về trí tuệ, bây giờ tháng của cô chưa lớn, hay là đợi tháng sau đi xét nghiệm siêu âm để quan sát trước.

Thấy Tưởng Hiểu Lỗ tâm sự nặng nề, bác sĩ hỏi:

- Có phải chưa chuẩn bị tốt việc mang thai không?

Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, thẳng thắn:

- Vâng.

- Vậy cô về suy nghĩ thêm, đương nhiên ảnh hưởng của thuốc với thai nhi cũng không thể hoàn toàn xác định, có mức độ nguy hiểm, điều mà bác sĩ chúng tôi có thể làm là nói rõ với cô, còn cụ thể làm thế nào thì tùy cô.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Tưởng Hiểu Lỗ rất phức tạp, biết mình mang thai, cô mừng rỡ, ảo não, hoảng sợ. Lúc đó cô còn đang chiến tranh lạnh với Ninh Tiểu Thành, chẳng lẽ về tùy tiện nói, ê, anh Tiểu Thành, em mang thai rồi, sau đó lại bồi thêm một câu: nhưng em uống thuốc tránh thai nên đứa bé có thể bị khiếm khuyết? Cô không mở miệng được.

Khoảng thời gian đó áp lực trong lòng cô rất lớn, bạn bè xung quanh đều không ai có kinh nghiệm sinh con, nói với mẹ thì vừa nghĩ tới tính cách hay lo hay nghĩ lung tung của mẹ, cô sợ khiến mẹ thêm phiền não. Cô đang khỏe mạnh nhưng vì nguyên nhân bản thân mà có thể khiến con bị khiếm khuyết, chịu đau khổ.

Tưởng Hiểu Lỗ luôn muốn đợi số trời, cô đi bệnh viện xét nghiệm xem có dị dạng không, đồng thời search thông tin liên quan trên internet, xem những kinh nghiệm tâm đắc của các bà mẹ nổi tiếng.

Trên internet đều là chuyện của người khác, không phải tuyệt đối, càng xem lòng càng sợ, càng nghi ngờ bản thân, ban đầu tối nào cô cũng không ngủ được, trằn trọc trở trăn, đắn đo trăm mối. Nếu con đang khỏe, bị cô bỏ đi thì nghiệp chướng nặng nề; nếu con không khỏe mà sinh ra, không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người mà còn là sự vô trách nhiệm với chính bản thân nó.

Cô muốn tìm một thời cơ bỏ đứa bé đi, dưỡng sức khỏe cho tốt, không dùng thuốc tránh thai nữa. Sau đó mấy tháng, công việc kết thúc, cô sẽ an tâm mang thai, dù nghỉ việc, cô cũng muốn sinh một đứa con khỏe mạnh cho Ninh Tiểu Thành.

Cô luôn không tìm được cơ hội thích hợp để nói với Ninh Tiểu Thành.

Rất nhiều lần lời đã đến bên môi nhưng chẳng thể thốt ra.

Cô sợ anh ghét cô, sợ anh cảm thấy cô ích kỷ, xấu xa, không muốn để anh cùng chia sẻ nỗi đớn đau này.

Dù cô biết, làm chồng hay làm cha, anh đều nên biết chuyện này.

Đúng lúc anh nói anh sắp đi Quảng Châu công tác, Tưởng Hiểu Lỗ cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng tóm được cơ hội. Nhưng khi đến cửa phòng phẫu thuật, cô mới nhận ra chuyện này không dễ dàng như cô nghĩ. Cô thật sự hối hận.

Tiếng chuông điện thoại bàn phòng khách vang lên, Tưởng Hiểu Lỗ hoàn hồn, lau tay bắt máy.

Là Đoàn Thụy:

- Hiểu Lỗ hả con?

Tưởng Hiểu Lỗ đáp:

- A lô, vâng mẹ. Con đang ở nhà.

Đoàn Thụy nhẹ nhàng nói:

- Mẹ không có chuyện gì đâu, hai ngày trước mấy bà già bọn mẹ ra ngoài du lịch, chỗ đó có bán tổ yến, mẹ thấy rất tốt nên mua về một ít, hôm nay về tới nhà, vốn định bảo Tiểu Thành đem về cho con nếm thử, không ngờ gọi điện thoại thì nó tắt máy, có phải còn chưa dậy không?

Tưởng Hiểu Lỗ đứng trong phòng khách:

- Anh Tiểu Thành đi Quảng Châu công tác rồi ạ.

- À____

Đoàn Thụy ngồi trong sofa:

- Chừng nào nó về?

- Dạ tối mai ạ.

- Vậy hôm nay con ở nhà ăn gì, hay là qua chỗ mẹ đi, mẹ nấu thức ăn ngon cho ăn rồi con mang tổ yến về luôn, mẹ dạy con cách nấu. Mẹ nói con nghe, mẹ đây chính là ví dụ nè, hồi trẻ không lo chăm sóc, già rồi mình đầy bệnh tật, con còn trẻ, phải tự chăm sóc tốt cho mình.

Mũi Tưởng Hiểu Lỗ ê ẩm, nghe Đoàn Thụy thân thiết với mình thì nước mắt rưng rưng, cố nén nghẹt mũi:

- Mẹ... con không đi đâu ạ, hôm nay con hơi lười, để hôm khác con ghé thăm mẹ rồi đem về luôn nhé?

- Vậy cũng được.

Đoàn Thụy chỉ nghĩ bọn trẻ không thích ở chung với người già nên lại dặn dò nhiều thêm mấy câu.

Không gì ngoài mấy câu như cùng sống tốt với Tiểu Thành, bao dung lẫn nhau, quan tâm bản thân nhiều vào.

Nước trên nồi đất sôi, Tưởng Hiểu Lỗ bỏ thuốc vào, thở ra một hơi dài. Nhà bếp có bếp lửa, hơi nước nóng bay lên, rất ấm áp, Tưởng Hiểu Lỗ dứt khoát kéo một cái ghế tới, ngồi bên cạnh xem.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Thành phong trần mệt mỏi mở cửa về, thấy cảnh trong nhà thì hơi cau mày.

Anh đi một ngày mà nhà bị cô gieo vạ thành thế này.

Trên sofa vứt lung ta lung tung nào là túi là đồ công sở của cô, trên bàn trà có túi đồ ăn, ấm nước, và mấy hộp thuốc.

Anh lặng lẽ thay dép đi vào, đến bên bàn trà:

- Tưởng Hiểu Lỗ, anh mới đi bao lâu chứ? Em đại náo thiên cung à?

Tưởng Hiểu Lỗ trong bếp đơ người, bật dậy:

- Sao anh về rồi?

- Bất ngờ hả? Có phải nghĩ mai anh mới về nên có thể phóng túng ở nhà thêm một ngày không?

Ninh Tiểu Thành tiện tay dọn dẹp cho cô, cười hỏi:

- Ngày mai Quảng Châu dự báo là có mưa to, anh sợ không về được nên đổi vé về sớm, em đang làm gì trong bếp thế?

Trong tiếng sột soạt nhặt áo khoác và quần của cô cho vào sọt giặt, Ninh Tiểu Thành cầm cái túi của cô lên.

Nút gài túi không đóng, đồ đạc bên trong ào ào rơi ra. Chìa khóa xe, ví tiền, son môi, và một xấp giấy nhăn nhúm biến dạng.

- Mấy thứ linh ta linh tinh trong túi này là gì thế, em bệnh à?

Hỏng.

Tưởng Hiểu Lỗ ném vá chạy tới.

Ninh Tiểu Thành vô tâm mở xấp giấy nhăn kia ra xem, nháy mắt sắc mặt cứng đờ.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Của em?

Tưởng Hiểu Lỗ hoảng:

- Không phải, anh nghe em giải...

- Khi nào?

Ninh Tiểu Thành cau mày ngắt lời cô, lại cụp mắt nhìn kỹ ngày trên tờ giấy:

- Hôm qua?

Hơi nóng nồi đất bốc lên đẩy nắp ra, thuốc đông y nóng hổi sắp trào.

- Anh Tiểu Thành____

- Tưởng Hiểu Lỗ, rốt cuộc em có quyền gì mà làm như vậy hả?

Một tiếng chất vấn giận dữ, Ninh Tiểu Thành triệt để trở mặt.

Trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi phản ứng của Tưởng Hiểu Lỗ trong một tháng gần đây, Ninh Tiểu Thành càng nghĩ càng phẫn nộ, anh lạnh lùng nhìn cô, mỉa mai phân tích:

- Anh nói sao em lại hưng phấn như vậy khi nghe tin anh đi Quảng Châu, không ngờ là tìm cơ hội chờ anh đi đúng không? Em ác lắm, chuyện này ít cũng hơn một tháng rồi chứ gì?

Anh cười ngắn ngủi:

- Hơn một tháng trước em làm gì? Vì Lý Triều Xán mà chiến tranh lạnh với anh, sao hả, hận anh tới mức ngay cả con cũng không muốn? Anh còn thấy lạ, hôm đó sao bỗng dưng em chạy về, còn tưởng lương tâm em trỗi dậy, nhận ra điểm tốt của anh, anh hiểu rồi, khi đó em đã tính toán xong xuôi là không muốn hổ thẹn trong lòng với anh chứ gì? Muốn quay về lấy thân trả nợ?

Ninh Tiểu Thành cảm thấy khó mà tin nổi, anh phát hiện khi mình thực sự nổi giận thì ngay cả rống cũng không rống được, là nỗi tuyệt vọng tâm như tro tàn.

Hoàn toàn là chơi đùa.

Anh một lòng một dạ tốt với cô, chỉ đổi lấy được lòng lang dạ sói, tự cô quyết định, không hề tin tưởng.

Tưởng Hiểu Lỗ cuống muốn khóc, lao tới ôm anh:

- Không phải như vậy, không phải như vậy, anh nghe em nói, em không____

- Anh nghe em nói gì đây?

Âm thanh chợt cao lên quãng tám.

Ninh Tiểu Thành chợt hất tay cô ra, Tưởng Hiểu Lỗ lảo đảo về sau hai bước, rốt cuộc anh nổi giận, chỉ về phía cô:

- Tưởng Hiểu Lỗ, anh muốn lấy thân trả nợ thì anh tìm em làm gì, anh có bệnh nên anh móc tim móc phổi cùng em lên giường chơi hả? Anh nói với em chưa, rằng em không muốn có con thì hai ta có thể đợi, em sợ đau sợ hỏng dáng anh đều chấp nhận, có lần nào anh ép buộc em chưa? Nhưng tại sao em ngay cả mang thai cũng không cho anh biết? Một mình lặng lẽ phá thai bỏ con? Em có xem anh ra gì không hả? Con là của một mình em chắc? Nhắm mắt lại nói mang thai là mang thai? Không dính líu gì tới anh?

Tưởng Hiểu Lỗ cảm giác mình sắp không lấy hơi nổi, sau khi bị hất ra cô vẫn kiên trì túm lấy anh, mặt đỏ lên:

- Chính em cũng không biết mình mang thai, đi kiểm tra mới biết, trước đó em luôn uống thuốc tránh thai, bác sĩ nói, bác sĩ nói có khả năng...

Ninh Tiểu Thành nhanh chóng chặn lời cô, rất lý trí:

- Có khả năng dị dạng, có khả năng không khỏe mạnh, có khả năng nhược trí?

Tưởng Hiểu Lỗ tưởng cuối cùng anh cũng hiểu cho cô, bèn điên cuồng gật đầu:

- Phải___

Anh cười trào phúng, giơ hóa đơn kia lên:

- Sau đó em đại nghĩa quên mình, thay anh quyết định, dứt khoát nhắm mắt, bỏ coi như xong, dù sao anh cũng không biết, trở về em tốt anh tốt mọi người đều tốt, xem như không xảy ra gì cả? Nhưng vạn lần không ngờ anh đổi vé về sớm, chưa kịp thu dọn đồ đạc trên bàn này chứ gì?

Tay Tưởng Hiểu Lỗ chợt buông lỏng.

- Bất hạnh bị anh nói trúng rồi.

Ninh Tiểu Thành nhìn chằm chằm cô, sự không thoải mái kiềm chế trong lòng nhiều ngày nay tuôn trào, anh chợt cảm thấy mình nghĩ không thấu Tưởng Hiểu Lỗ.

- Có phải đôi lúc em cảm thấy mình rất thông minh không? Hả?

Anh xoa đầu cô, đụng tới mặt cô, nước mắt nóng hổi dính vào ngón tay anh, Tiểu Thành nói từ kẽ răng:

- Em nên xé thứ này rồi ném vào thùng rác bệnh viện, thậm chí là ném xuống dưới lầu ấy, sao hả, muốn giữ lại làm kỉ niệm, sau này phơi ra nói với người khác, xem xem tôi nhẫn tâm cỡ nào nè?

Tưởng Hiểu Lỗ không chịu nổi nữa, tức giận đẩy Ninh Tiểu Thành ra, môi run run, nói cũng nói không rõ ràng:

- Bỏ nó đi, người đau là em, người khổ sở cũng là em...

Ninh Tiểu Thành giận dữ hỏi:

- Là anh ép em bỏ sao? Có nguy cơ dị dạng thì em cứ nói với anh, dù chỉ nói với anh một câu thôi, anh đi với em, anh sẽ vì đứa bé này mà mặc kệ em nguy hiểm sao? Tưởng Hiểu Lỗ, moẹ nó em rốt cuộc kết hôn với anh vì cái gì? 

Cuối cùng, anh cũng có lúc sụp đổ không chịu nổi.

Chạm đến đề tài không thể chạm đến nhất.

Tâm Ninh Tiểu Thành nguội như tro tàn:

- Vì trả thù mẹ em? Vì trả thù nỗi bất công mà em gánh chịu suốt bao nhiêu năm qua, ờ, tự gả mình vào cái nhà này, cho người ta nhìn xem em tài giỏi cỡ nào, em nở mày nở mặt cỡ nào? Còn anh chỉ là thằng hề? Nếu đã như vậy, tại sao em không trực tiếp làm một phu nhân nhàn rỗi đi, tiền trong nhà không đủ cho em tiêu? Hay anh bớt xén phần ăn phần uống của em? Sao phải vất vả đi tìm việc chứ, à___

Anh gật gù sâu xa, cố ý chọc giận cô:

- Vì để thể hiện năng lực làm việc của mình trước mặt thầy, công việc bận, tăng ca mệt, nghiệp vụ khó, có một đứa bé là điều liên lụy. Chỉ khi được người khác xem trọng như vậy, em mới có thể cho mình cảm giác an toàn? Hay em muốn cùng anh ta phát triển lại đoạn tình duyên năm xưa ở Hongkong không thành nên tiếc nuối?

Tưởng Hiểu Lỗ luống cuống tay chân, không ngờ Ninh Tiểu Thành lại hiểu lầm cô như vậy, không ngờ anh biết chuyện Hoa Khang.

Cô lấy dũng khí chất vấn:

- Anh nghĩ em như thế à?

Ninh Tiểu Thành hối hận, vội quay đầu nhìn ngoài cửa sổ:

- Anh nghĩ em thế nào? Là chuyện em làm khiến anh không thể không nghĩ vậy.

- Em và Hoa Khang chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, không có gì khác, lúc em đến công ty, em cũng không biết đó là công ty của anh ấy, khi đấy em chỉ là quá muốn có công việc thôi.

Bị chồng nghi vấn lòng chung thủy của mình với hôn nhân là điều khiến Tưởng Hiểu Lỗ còn khó chịu hơn cả giết:

- Em không biết sao anh lại biết chuyện giữa em và anh ấy ở Hongkong, em ở Hongkong tổng cộng ba tháng, anh ấy là thầy giáo của em, chỉ vậy thôi.

Ninh Tiểu Thành chợt hỏi:

- Em biết Nguyên Thăng chứ? Việc em đang làm, việc em không tiếc lấy mạng con ra đánh đổi ấy.

Anh cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ đúng là không có lương tâm.

Tưởng Hiểu Lỗ không hiểu sao đột nhiên anh lại nhắc đến Nguyên Thăng.

- Chắc em nghiên cứu Hà Biện Sinh rất kỹ đúng không, đó là người năm xưa cho anh thùng tiền đầu tiên, không có ông ấy sẽ không có anh, năm xưa anh mệt như chó cùng ông ấy vực dậy Nguyên Thăng, hiện tại ngày ngày nhìn em vui vẻ phấn khởi đi làm, nhìn em cùng người khác thương lượng làm thế nào để mua lại nó với giá rẻ, nhìn em làm thế nào để chà đạp lên tâm huyết ban đầu của anh, em biết anh có cảm nhận gì không? Thấy vợ anh bị tình nhân cũ sử dụng như mũi thương để chỉnh anh, anh ta đoán đúng là anh không dám nhận.

Ninh Tiểu Thành cười:

- Hiểu Lỗ, làm người phải chú ý lương tâm. Tâm của em quá lớn. Em chỉ biết đến chính em, cũng chỉ sống vì chính em.

Ầm ầm ầm____

Phảng phất như ngày ấy bức tường sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn.

Nước mắt như mưa.

Ninh Tiểu Thành cụp mắt nhìn đôi dép lê trên chân Tưởng Hiểu Lỗ, trái tim như bị đấm một cú, giọng anh dịu lại:

- Hiểu Lỗ, hai ta bình tĩnh lại, em cũng để anh suy nghĩ. Anh cảm thấy hôn nhân của hai ta không vững. Nhìn bây giờ xem___

Ninh Tiểu Thành khựng lại, nói một câu nặng lời như một thanh đao đâm thẳng vào lòng Tưởng Hiểu Lỗ:

- Em bỏ con có lẽ cũng là chuyện tốt, với cả anh và em.

Chỉ một câu này đã đưa Tưởng Hiểu Lỗ vào nơi vạn kiếp bất phục, khiến cô tuyệt vọng. Vốn dĩ định giãy giụa lên bờ, mong anh có thể cúi đầu nhìn cô, kết quả lại bị anh trở tay đẩy đi càng xa hơn.

Cô nhếch môi, giọng khàn đi:

- Anh hối hận rồi.

Im lặng trầm mặc, tức ngầm thừa nhận.

Khóc cũng khóc không ra tiếng, gọi cũng không gọi được, như một cánh tay chặn ngang cuống họng, đè hết thiên ngôn vạn ngữ, nghẹn ra những oán giận và thương tâm tích tụ.

Tưởng Hiểu Lỗ đỏ mắt, gật đầu, lấy tay lau nước mắt, không muốn đầu hàng:

- Được, trước đây em gả cho anh đúng là vì trả thù, em bị mẹ em ép đến cùng đường bí lối, em hết cách, anh giống như cọng cỏ cứu mạng, em cảm thấy nếu em không bắt lấy thì sẽ mất, em không còn cơ hội nữa, cảm giác đó giống như em luôn ngâm mình trong nước, muốn lên bờ, muốn phơi nắng, lúc đấy bất kể người ven đường tới là ai, chỉ cần có thể kéo em lên là được. Có lẽ anh tới còn kịp lúc hơn cả cọng cỏ cứu mạng, là một chiếc thuyền có thể che gió chắn mưa, giống như anh nói, tuổi tác anh thích hợp, anh lại còn có tiền. Biết gốc biết rễ nhau, tìm anh, thích hợp hơn tìm người khác nhiều.

Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu, áy náy đơn côi:

- Có phải em rất vật chất rất hư vinh không?

Không phải.

Không phải.

Rõ ràng không phải như vậy.

- Em biết anh ưu tú, bên ngoài có bao nhiêu cô gái muốn có anh. Sao lại cứ là em chứ?

Tưởng Hiểu Lỗ hít nước mũi, cười miễn cưỡng:

- Haiz, anh Tiểu Thành, có phải khi đó anh cũng trùng hợp không? Không cưới em cũng sẽ cưới người khác?

Tổn thương đến cực hạn, là tự giễu.

Không ai muốn nhượng bộ, dù chỉ là nói một câu nhẹ nhàng.

Ninh Tiểu Thành cũng nhếch môi, không tỏ ý kiến.

- Đúng không?

Tưởng Hiểu Lỗ chớp chớp mắt:

- Vậy bây giờ có phải anh rất ghét em không?

Cô ích kỷ, cô đáng đời.

Anh mang giày da trong tủ, cầm chìa khóa đặt ở cửa trước, lại cầm quần áo anh vắt lên sofa mang đi.

Cửa đóng cạch một tiếng____

Nồi đất trong bếp vì mãi không chịu mở nắp, không chịu nổi sức nén nên vang một tiếng to, cuối cùng nổ tung.

Nước thuốc đông y nồng nặc mùi đắng nghét trào ra, tưới tắt lửa, khí gas kêu một tiếng báo động dài, cuối cùng van bảo vệ tự động ngắt, kết thúc tất cả.

Bốn phía yên tĩnh.

Tưởng Hiểu Lỗ lặng lẽ về phòng ngủ, đóng cửa phòng, cuộn tròn trong chăn.

Ban đầu muốn gả cho anh.

Bắt đầu từ khi nào?

Khi mừng như điên nghe anh nói, Hiểu Lỗ, hay là hai đứa mình gom lại thành một nhà.

Hoặc khi bi thương thấy anh điên cuồng đập vỡ bể cá.

Ninh Tiểu Thành như thế quá cô độc.

Bị người ta lôi kéo, điên cuồng muốn có cô gái mình ao ước, nhưng vẫn không có được.

Tưởng Hiểu Lỗ muốn xông qua ôm chặt anh.

Muốn nói anh Tiểu Thành, anh đừng buồn nhé.

Hãy quay đầu nhìn em, em luôn ở đây, nguyện lòng ở bên anh.

Trong sắc trời dìu dịu lúc hoàng hôn, Ninh Tiểu Thành bước từng bước trên đường.

Điện thoại cuối cùng cũng thông, Triệu Hợp Bình hỏi:

- Bàn bạc sao rồi?

- Anh nói với Hà phu nhân, chuyển nhượng quyền cổ phần cho em, em đồng ý với bà ấy.

Triệu Hợp Bình cười nói:

- Cái này dễ táng gia bại sản lắm đó nha.

- Vậy thì táng gia bại sản.

Một câu trả lời bình thản, không hề để ý.

Phảng phất như Ninh Tiểu Thành năm ấy nói lỗ là lỗ.

Đầy tính công kích, bụng dạ lạnh lùng, hại người mà không tự biết.

Cất điện thoại vào lần nữa, đi hai bước, Ninh Tiểu Thành hít sâu một hơi, chợt cảm thấy mệt mỏi.