Nguyên nhân, là Trịnh Hân muốn kết hôn.
Tưởng Hiểu Lỗ dọn về, Trịnh Hòa Văn vô cùng vui vẻ. Buổi tối ngồi bên nhau, ông còn nói:
- Hiểu Lỗ, lần này về thì đừng dọn đi nữa, gia đình chúng ta sống cùng nhau, tương lai hai con gái lấy chồng, thời gian ở với cha và mẹ con quá ít.
Tưởng Hiểu Lỗ biết Trịnh Hòa Văn nói đều là lời thực lòng nên hơi do dự.
Người lớn tuổi luôn mong gia đình có thể ở bên nhau.
Buổi tối Trịnh Hân nằm trên giường nghịch điện thoại, Tưởng Hiểu Lỗ ngồi trước bàn dùng laptop viết gì đó, hai chị em chẳng ai quấy rầy ai, viết xong một bản báo cáo, Tưởng Hiểu Lỗ thấy Trịnh Hân ngủ thiếp đi, bèn lặng lẽ lấy một điếu thuốc ra ban công, đóng cửa lại.
Cô không hay hút thuốc, thỉnh thoảng áp lực tinh thần quá lớn mới hút một điếu để giảm stress.
Châm lửa, Tưởng Hiểu Lỗ ngồi xếp bằng trên đất, dùng thời gian xả hơi hiếm có mở phần mềm xã hội ra xem tình hình bạn bè.
Tin mới nhất là của “Tâm Hoài Viễn Phương” đăng.
Tổng cộng chín bức ảnh, giống như là đi tới một vườn cây nào đó, hoa lê từng mảng từng mảng lớn, trong ảnh là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt có chút tang thương nhưng cười rất vui vẻ.
Bà ấy mặc áo khoác đỏ kiểu của người đứng tuổi, quấn khăn lụa màu sáng, đứng trước một cây hoa lê cười xấu hổ.
Tưởng Hiểu Lỗ phóng to ảnh ra xem, sau đó phả ra một làn khói dài, bình tĩnh nghĩ, ờ, đây chắc là mẹ kế của mình.
Không đẹp như Đỗ Huệ Tâm, nhưng sống ung dung hạnh phúc hơn Đỗ Huệ Tâm.
Một người đàn ông sẵn lòng công khai người nhà mình trên phần mềm xã hội như rất nhiều đôi vợ chồng già chia sẻ chút chuyện trong đời sống, ít nhất chứng minh người đó rất yêu bạn, hoặc hài lòng với tình trạng hiện có.
Yên lặng một lát, Tưởng Hiểu Lỗ lại nghĩ, không biết Tưởng Hoài và người phụ nữ này có sinh thêm đứa con nào không. Nếu có thì nó đã bao lớn?
Đang xuất thần thì Trịnh Hân đứng phía sau hô lên kinh ngạc như nắm được điểm yếu của cô:
- Sao chị lại hút thuốc trong phòng!!!
Tưởng Hiểu Lỗ giật mình, tàn thuốc rơi xuống người, cô vội vã tìm đồ dập thuốc, đứng dậy:
- La gì mà la.
Cô cau mày:
- Lo ngủ đi, nửa đêm nửa hôm mà không chút tiếng động.
- Em đi vệ sinh.
Trịnh Hân tò mò thứ trên điện thoại di động của cô, ló đầu ra:
- Chị xem gì mà chăm chú vậy?
Tưởng Hiểu Lỗ tiện tay tắt màn hình, kéo mở cửa ban công:
- Chị xem gì kệ chị.
- Nè.
Trịnh Hân đi theo phía sau cô, kéo một góc rèm cửa sổ, như có tâm sự:
- Dạo này chị sống thế nào?
- Có ý gì?
Tưởng Hiểu Lỗ chần chừ:
- Có gì nói thẳng đi.
- Em... ừm... dạo này chị không thiếu tiền chứ?
Trịnh Hân lẩm bẩm.
- Không thiếu.
Tưởng Hiểu Lỗ nhìn cô ấy chằm chằm:
- Em muốn mua gì à?
- Cũng không phải... ừ...
Ngón tay xoắn xoắn rèm cửa sổ, Tưởng Hiểu Lỗ ghét nhất là dáng vẻ muốn nói mà không chịu nói này của Trịnh Hân, bực dọc:
- Em có nói hay không đây, chị đi tắm.
Mãi đến ngày thứ ba, Tưởng Hiểu Lỗ tan làm về nhà, cả nhà tề tụ ăn bữa cơm, cô mới hiểu ý câu hỏi kia của Trịnh Hân.
Là Đỗ Huệ Tâm lên tiếng trước, nói như nói chuyện nhà trên bàn ăn:
- Hiểu Lỗ, em gái con sắp đi làm nữ tiếp viên hàng không.
Tưởng Hiểu Lỗ khựng lại, gắp cải xanh:
- Đang yên đang lành sao lại đi làm tiếp viên hàng không? Không phải em học nghề người mẫu thời trang sao?
- Nghề người mẫu đó mẹ và chú Trịnh con đều không xem trọng, cảm thấy không phải nghề nghiệp đàng hoàng, vừa khéo nó có một người bạn là tiếp viên trưởng của công ty hàng không hợp ý điều kiện của Hân Hân, bảo nó thử. Nếu thuận lợi thì qua một thời gian sẽ làm chính thức.
- Ồ, rất tốt.
Tưởng Hiểu Lỗ nuốt cơm trong miệng xuống:
- Nhưng nghề tiếp viên hàng không rất cực, đi chuyến dài phải đứng mười mấy tiếng, chưa kể mấy hành khách không nói lý lẽ nữa, tính tình của em có kiên trì được không?
Trịnh Hân không để bụng:
- Em học nghề người mẫu cũng mang giày cao gót đứng mười mấy tiếng mà, giới thiết kế có ai không vậy chứ. (1)
(1) Chỗ này mình không hiểu lắm, ban đầu tác giả bảo Trịnh Hân học thiết kế thời trang nhưng quen biết rộng cả nghề người mẫu và nghề thiết kế, đoạn này lại bảo là Trịnh Hân học nghề người mẫu và giới thiết kế??? Loạn quá xá, ai đi ngang mà biết xin chỉ giáo giúp.
- Em thích là được.
Tưởng Hiểu Lỗ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trịnh Hân và Đỗ Huệ Tâm nhìn nhau, Đỗ Huệ Tâm lại nhìn Trịnh Hòa Văn, ba người dường như có lời muốn nói, Trịnh Hòa Văn lộ vẻ khó xử, không muốn mở miệng.
Trịnh Hân liên tục dùng chân nhắc mẹ dưới bàn, bầu không khí rất yên tĩnh.
Tưởng Hiểu Lỗ cảm thấy không ổn, ngẩng đầu:
- Sao thế? Có chuyện gì?
- Ơ.
Đỗ Huệ Tâm nắm hai tay lại, giọng điệu lấy lòng:
- Hân Hân vẫn chưa có công việc, con biết đấy, nó và Tào Tiểu Phi đã yêu đương hai năm, tình cảm rất tốt, Tiểu Phi thương nó lắm.
Tưởng Hiểu Lỗ buồn bực, sao lại nói chuyện này với cô? Giống như cô là trưởng bối trong nhà, làm chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của cô vậy không bằng.
Cô dứt khoát để đũa xuống, im lặng chờ đoạn sau.
Cuối cùng:
- Hân Hân và Tào Tiểu Phi muốn nghỉ lễ quốc khánh năm nay kết hôn.
Tưởng Hiểu Lỗ khó mà tin nổi:
- Em mới bao lớn mà kết hôn?
- Em đã 22 tuổi mụ rồi chứ bộ.
Trịnh Hân chột dạ, mắt đảo quanh.
Tưởng Hiểu Lỗ kinh hãi:
- Lúc chị 22 tuổi còn ngồi chồm hổm trong phòng học bài thi cuối kỳ kìa! Còn em thì đòi kết hôn?
- Nhìn đi nhìn đi nhìn đi, con nói rồi mà, mẹ.
Trịnh Hân bĩu môi, đẩy chén ra:
- Tự chị ấy không có bạn trai không ai thèm lấy thì đi phá người khác.
- Đừng có chụp cái mũ này cho chị.
Tính tình Tưởng Hiểu Lỗ bộc trực, nói thẳng với Trịnh Hân:
- Em kết hôn khi nào, gả cho ai đều không chút dính líu nào tới chị, chị là chị em nên tốt bụng khuyên em, tuổi còn trẻ mà vội lập gia đình sẽ tổn thất rất nhiều thứ.
Trịnh Hân phản bác:
- Sao em tổn thất chứ? Em kết hôn cũng có thể làm chuyện em thích mà, đâu phải làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, hai đứa em đã bàn bạc xong xuôi rồi, sau khi kết hôn sẽ không can thiệp chuyện của nhau, anh ấy yêu em muốn cưới em em quản được chắc? Mạch Kỳ lớn hơn em một tuổi mà có hai đứa con rồi kìa.
- Em đừng lôi chuyện người khác ra nói! Chồng Mạch Kỳ lớn hơn cô ấy 30 tuổi có thể không gấp sinh con sao?
Tưởng Hiểu Lỗ không kiên nhẫn khoát tay:
- Em muốn làm sao thì làm.
Hai chị em cãi nhau, Đỗ Huệ Tâm hơi thấp thỏm không yên.
Ngược lại Trịnh Hòa Văn rất bình tĩnh, luôn ngồi một bên lắng nghe, không nói một lời.
Khi ông mới nghe Trịnh Hân nói muốn kết hôn cũng rất giận, một là cảm thấy không thiết thực, hai là cảm thấy cô ấy còn quá nhỏ nên lo lắng cho tương lai cô ấy.
Nhưng ông không chịu nổi Trịnh Hân làm dữ quá, ngày nào cũng đáng thương đứng ở cửa thư phòng ông, là người cha, ông cũng xuôi xuôi theo.
Bây giờ Trịnh Hân bị Tưởng Hiểu Lỗ mắng, Trịnh Hòa Văn cho rằng không phải việc gì xấu.
Tình cảnh bế tắc như vậy, Đỗ Huệ Tâm không biết nên nói tiếp thế nào, do dự tới do dự lui:
- Trịnh Hân sắp đi làm, lại sắp kết hôn, cái gì cũng dựa vào Tào Tiểu Phi cũng không hay, tuy thằng nhóc đó điều kiện gia đình không tệ nhưng chúng ta không thể để người khác đàm tiếu sau lưng, mẹ và chú Trịnh con đã thương lượng, muốn mua cho Hân Hân một chiếc xe để sau này thuận tiện cho nó hơn, cũng coi như của hồi môn trong nhà chuẩn bị. Vả lại nó đi làm thì sau này đường tới sân bay cũng xa hơn.
Tưởng Hiểu Lỗ nghe hiểu ý mẹ:
- Thiếu bao nhiêu?
Đỗ Huệ Tâm không nói:
- Tiền tiết kiệm của mẹ và chú Trịnh con đều là tiết kiệm có kỳ hạn… nên quay vòng đỡ từ chỗ con, đến hạn mẹ sẽ đưa con. Cụ thể thiếu bao nhiêu mẹ cũng không rõ.
Tưởng Hiểu Lỗ chớp mắt nhìn Trịnh Hân.
Trịnh Hân rụt cổ, báo tên một loại xe Porsche.
- Bao nhiêu???
Tưởng Hiểu Lỗ nổi giận:
- Em lặp lại lần nữa.
Cô cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là loại xe Porsche mấy trăm ngàn.
Trịnh Hân cúi đầu.
- Chị không có.
Tưởng Hiểu Lỗ từ chối rất dứt khoát, không cho phép phản bác:
- Nếu em cần một con xe bình thường để đi thay đôi chân, chị có thể cho em, một con nhóc chưa tốt nghiệp đại học ngay cả lương cũng không có như em, há mồm là đòi xe đắt tiền như vậy, không phải chị cho hay không cho mà dù em có mua đi nữa thì tương lai lương của em cũng không nuôi nổi nó.
Trịnh Hân oan ức, nước mắt lưng tròng:
- Chị kiếm được nhiều tiền như vậy...
Tưởng Hiểu Lỗ giận đến bùng nổ:
- Chị kiếm được nhiều tiền như vậy? Bao nhiêu thì tính là nhiều? Chị kiếm được nhiều tiền như vậy thì chị phải trợ cấp cho em sao?
- Hân Hân cũng đâu phải lấy không.
Đỗ Huệ Tâm không biết giá chiếc xe đó, thử nói giúp Trịnh Hân:
- Sau này nó làm tiếp viên hàng không, có lương sẽ từ từ trả cho con, bay quốc tế nhiều phụ cấp lắm, nó còn nhỏ, thích mấy thứ của người trẻ... tương lai nếu chị gái như con có chuyện gì thì em gái như nó có thể không giúp sao?
...
- Nghe nói dạo này con ở công ty làm việc rất tốt, nửa cuối năm còn có hoa hồng, mẹ biết con tài giỏi, con giúp Hân Hân nhé. Mấy năm nay mẹ và chú Trịnh cũng tích góp cho hai con chút ít, chờ khi con kết hôn, mẹ sẽ đưa cả phần của em gái cho con.
Tâm Tưởng Hiểu Lỗ chợt lạnh.
Cô hỏi:
- Mẹ biết xe đó bao nhiêu tiền không? Ít cũng hai triệu, mẹ bảo con bán thân hay bán thận đây?
Đỗ Huệ Tâm sững sờ, không ngờ con gái lớn sẽ nói như vậy, cũng không ngờ Trịnh Hân mở miệng lại đòi nhiều như vậy.
Tưởng Hiểu Lỗ đẩy chén cơm ra, từ từ đứng dậy nhìn mẹ:
- Mẹ và chú Trịnh là trưởng bối, con cần tiền dưỡng lão của hai người sao? Tiền tích góp vẫn là tiền của hai người.
Ngón tay Tưởng Hiểu Lỗ chống trên bàn, nói từng chữ từng câu:
- Số tiền kia đừng nói con không có, dù có con cũng sẽ không cho.
Bị phản bác như vậy, Đỗ Huệ Tâm thấy mất mặt:
- Con nhìn con đi... bây giờ con sống tốt, lái xe ngon, mặc đồ đẹp, tới lượt em gái thì con không muốn?
- Con chính là không muốn đấy.
Mắt Tưởng Hiểu Lỗ đỏ lên, kiên trì phản bác:
- Trịnh Hân nhỏ, lúc mẹ mang thai nó sinh non, sức đề kháng của nó kém, sức khỏe nó yếu, cái gì con cũng nhường nó. Nhường từ tiểu học nhường lên tới đại học. Mẹ xem con như đứa con hoang, con không để ý.
...
- Mẹ cảm thấy con kiếm tiền dễ lắm, nhưng mẹ có thấy ai cầm bao tải đứng ngoài đường đợi bánh từ trên trời rơi xuống chưa? Trịnh Hân thiếu tiền mua xe, con có thể cho, nhưng tiền đề là số tiền này phải hợp tình hợp lý và nằm trong phạm vi chấp nhận được của con. Con gái thích chưng diện, có lòng hư vinh, con có thể hiểu. Vì chính con cũng vậy. Con cũng từng trải qua cái tuổi của nó mà.
Tưởng Hiểu Lỗ cố sức giữ ổn giọng mình:
- Con không mong mẹ công bằng nhưng ít nhất cũng phải để lại cho con đường sống chứ.
Nói xong, Tưởng Hiểu Lỗ cảm thấy rất mỉa mai, cười lạnh:
- Có lúc con thật nghi ngờ con có phải là con ruột của mẹ không.
- Hiểu Lỗ...
Trịnh Hòa Văn tằng hắng, muốn phá vỡ tình hình trước mắt.
Tưởng Hiểu Lỗ chặn những lời kế tiếp của ông:
- Chú Trịnh, chuyện này không phải nhắm vào chú, cũng không phải nhắm vào Trịnh Hân.
Cô nhìn mẹ mình, nước mắt trào ra, những oán hận, tủi thân chất chứa nhiều năm với mẹ như tìm được chỗ trống thích hợp mà tuôn xuống:
- Con cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con khi sống trong cái nhà này ngoại trừ thêm phiền phức thì là vì thể diện của mẹ, cũng giống như miếng giẻ lau trong tay mẹ, khi cần dùng thì mẹ cầm lên lau, khi không cần thì mẹ vứt vào thau nước ngay cả giặt cũng lười.
...
- Mấy năm qua mẹ có từng hỏi con một câu không, rằng con sống có tốt không, bị oan ức có sợ không, trời lạnh mặc có ấm không, lúc con ở bên ngoài bị người ta chế giễu chê cười thì mẹ ở đâu? Con nói sao mà mẹ lại gấp gáp bảo con đến Thẩm Dương xem mắt như vậy___
Tưởng Hiểu Lỗ nản lòng đến cực điểm, nói chẳng nghĩ suy:
- Là vì muốn gả con ra ngoài sớm sớm để đừng làm lỡ dở Trịnh Hân lấy chồng chứ gì.
...
- Có một người chị là gái ế chưa gả thì em gái như nó về tình về lý đều nói rất khó nghe.
- Tưởng Hiểu Lỗ!
Đỗ Huệ Tâm giận run người, đập bàn đứng dậy, tức giận chỉ vào cô:
- Mày nói thêm một chữ nữa xem.
- Con nói nữa cũng vẫn là câu đó!!!
Tưởng Hiểu Lỗ kích động, giọng nói cao hơn bình thường:
- Mẹ vui vẻ sống cuộc sống của mẹ, trong đầu mẹ nghĩ đều là Trịnh Hân, tại sao mẹ thiên vị nó như thế, chẳng qua vì ban đầu mẹ muốn sinh cho chú Trịnh một bé trai nhưng kết quả lại sinh ra bé gái thôi, mẹ cảm thấy mẹ nợ họ, mẹ không ngóc đầu lên được, vậy nên mấy năm nay mẹ luôn đối đãi cẩn trọng dè dặt với Trịnh Hân, chỉ sợ người ngoài cho rằng nó thấp kém hơn người khác nên cái gì mẹ cũng chiều nó.
...
- Chỉ cần nó vui, con sống con chết mẹ có quan tâm sao? Mẹ chỉ lo cho chính mẹ thôi! Nếu đã như vậy, ban đầu tại sao mẹ__
Chát!!!
Một cái bạt tai vang dội!
Tưởng Hiểu Lỗ bị đánh mạnh nghiêng đầu đi.
- Tưởng Hiểu Lỗ!
- Mẹ!
- Huệ Tâm!
Ba tiếng hô lên, mặt Đỗ Huệ Tâm trắng bệch, môi run run, tay run rẩy chỉ vào cửa:
- Cút!
Bà nhìn chằm chằm Tưởng Hiểu Lỗ, nước mắt đau lòng dần tuôn:
- Điều tao hối hận nhất là hồi đó không để mày lại cho thằng cha kia của mày.
Tưởng Hiểu Lỗ quật cường thẳng lưng, ánh chiều tà sau lưng cô chiếu vào phòng, tạo nên hình ảnh cắt vi diệu của một nhà bốn người trong phòng.
Đỗ Huệ Tâm chỉ vào cửa.
Trịnh Hân kinh ngạc che miệng.
Trịnh Hòa Văn cau mày.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng đối diện với họ 3 giây rồi tông cửa xông ra.
Đỗ Huệ Tâm cuối cùng khóc thành tiếng, ngồi trên sofa khóc lóc kể lể:
- Lão Trịnh… em… em thật không biết…
- Anh biết anh biết.
Trịnh Hòa Văn đôn hậu vỗ nhẹ vai bà an ủi, cũng rất bất đắc dĩ:
- Qua một thời gian là tốt thôi, lời giận hờn của con trẻ, em đừng để trong lòng.
……
Tưởng Hiểu Lỗ ra khỏi nhà một mình, không đem theo gì cả, cô mặc áo tay ngắn màu đen ở nhà, quần jeans thoải mái và mang đôi dép lê.
Người qua kẻ lại, cô sợ người khác nhìn thấy nên kéo đứt chun cột tóc, thả tóc xuống che mặt.
Đi được hai bước, cô dừng lại, đưa hai tay che mặt, muốn khóc.
Trên đường đều là người, cô nắm chặt nắm đấm, kiềm nén.
Cô đến dưới lầu nhà Lý Triều Xán, nhớ hồi nhỏ cậu luôn ở dưới lầu gọi cô, Hiểu Lỗ? Hiểu Lỗ? Cô giẫm lên băng ghế ló đầu ra, gì?
Cậu mặt mày lem luốc vẫy tay dưới lầu, xuống đây, mẹ mình mới cho mình tiền tiêu vặt nè, mình mua cà rem cho cậu ăn.
Mỗi khi đến lúc này, Tưởng Hiểu Lỗ sẽ nhảy xuống băng ghế, lén lén lút lút chạy xuống lầu, cùng Lý Triều Xán ra ngoài làm một bữa ngon.
Tưởng Hiểu Lỗ dừng lại, chợt rất nhớ cậu.
Cô ngửa đầu gọi:
- Triều Xán___Lý Triều Xán____
Qua vài giây, không có động tĩnh.
Bình thường nếu nghe thấy tiếng cô, Lý Triều Xán đều sẽ vắt khăn lên cổ, miệng đầy bọt kem đánh răng chửi đổng đứng bên cửa sổ.
Tưởng Hiểu Lỗ lại gọi hai tiếng:
- Lý Triều Xán___
Trần Thục Phương cười từ trên lầu nhìn xuống:
- Hiểu Lỗ, con tìm Triều Xán hả?
Tưởng Hiểu Lỗ ngơ ngác, vô thức cúi đầu:
- Dì ơi, cậu ấy có nhà không?
- Không, còn chưa tan làm kìa.
Trần Thục Phương vẫy tay thân thiết với cô:
- Lên đi, nhà dì mới ăn cơm, có đồ ngon nè.
- Dạ khỏi dì, con ăn cơm rồi, Triều Xán không có đây thì con đi, không có gì đâu ạ.
Trần Thục Phương vội gọi cô lại:
- Này, con gái ngoan, nếu con gấp thì lát nữa Triều Xán về, dì bảo nó đi tìm con.
Tưởng Hiểu Lỗ vội phủ nhận:
- Dạ không cần không cần. Con thật sự không có chuyện gì, chỉ là tìm cậu ấy tám chơi thôi ạ. Tạm biệt dì.
- Ừm.
Trần Thục Phương cười.
Tưởng Hiểu Lỗ chán nản đi trên đường, không biết mình có thể đi đâu, cô sờ túi, bên trong còn mấy chục tệ, chừa 30 tệ mua vé tàu điện ngầm đi ở nhờ Thường Giai, còn lại…
Tưởng Hiểu Lỗ liếc nhìn quầy đồ ăn vặt bên kia đường, thong thả bước qua.
Lúc Ninh Tiểu Thành thấy cô, cô đang đầu bù tóc rối ngồi bên vệ đường, dưới chân để hai lon nước ngọt đã uống hết, đang giải quyết cây kem thứ sáu.
Tiểu Thành thấy rất mới mẻ, bèn dừng lại bên kia đường nhìn cô.
Một que Bắc Băng Dương, Tưởng Hiểu Lỗ ung dung nhìn đường phố người qua kẻ lại, thành thục xé bao bì, trung bình mỗi que cắn năm sáu cái là xong, hơn nữa cắn cái nào cũng không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.
Cách ăn này như mang theo nỗi hận, có ý trả thù xã hội vậy.
Nhìn cô ăn liên tục hai que, Tiểu Thành bước qua đường, bỏ đi những lời khách sáo, dù sao hai người họ cũng đủ thân quen, anh trực tiếp mỉm cười trêu cô.
- Trời đâu nóng tới vậy đâu, em ăn kiểu này là trong lòng hận ai đó?
Tưởng Hiểu Lỗ nghe tiếng ngẩng đầu lên.
Vốn chỉ là câu nói đùa chào hỏi, nhưng khi thấy mặt cô, Tiểu Thành sững sờ.
Tưởng Hiểu Lỗ nắm chặt que gỗ nhỏ trong tay, không nhiệt tình như bình thường, vội vã cúi đầu, vờ như nhìn sang nơi khác:
- Anh Tiểu Thành, anh cũng ra ngoài đi dạo à?
Tiểu Thành chắp tay sau lưng, trầm mặc vài giây, mỉm cười, hỏi dò:
- Em bị đánh?
Tưởng Hiểu Lỗ vẫn quay đầu không nhìn anh, chợt nghe anh hỏi vậy, không biết đã chạm phải dây thần kinh nào, hai giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Ninh Tiểu Thành vờ như không nhìn thấy, cũng dời mắt đi nơi khác.
Tưởng Hiểu Lỗ hít mũi, dùng ngón tay lau nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ:
- Không có. Em cãi nhau với mẹ, bị đuổi ra ngoài.
Dù sao cũng rảnh rỗi, Ninh Tiểu Thành thở dài, đặt mông ngồi xuống cạnh cô, châm thuốc hút:
- Nói đi.
Anh nheo mắt, tiện tay phủi tro bay trên giầy:
- Em giấu ở trong lòng rất ngột ngạt, nói anh nghe, giải buồn.
Tưởng Hiểu Lỗ im lặng vài giây, lắc đầu:
- Anh không giúp được, là chuyện trong nhà, không ai giúp được.
- Không có gì là không thể giải quyết, trừ sinh lão bệnh tử mới hết cách thôi, mà nếu thật đến bước đó thì còn có bác sĩ, không phải sao?
Tiểu Thành cảm thấy bọn con gái các cô tầm nhìn hẹp, làm căng với gia đình quá nửa là chuyện trong nhà, anh cố ý nói nhẹ nhàng hời hợt cho Tưởng Hiểu Lỗ giải sầu.
Sự xuất hiện của Tiểu Thành là một cơ hội.
Tưởng Hiểu Lỗ bây giờ thật rất muốn tìm một người để nói chuyện, giấu trong lòng những lời này quá mệt mỏi.
Nghe xong, Ninh Tiểu Thành hỏi____
- Chiếc xe mà Trịnh Hân muốn mua kia, bao nhiêu tiền?
Tưởng Hiểu Lỗ thở dài, vươn ngón tay.
Tiểu Thành cười:
- Anh còn tưởng là chuyện bao lớn.
Chuyện chỉ thế này, không đáng cho một cô gái bị đánh thành như vậy.
Da Tưởng Hiểu Lỗ vừa mỏng vừa mềm, cái tát kia Đỗ Huệ Tâm đánh rất mạnh làm mặt cô đỏ lên rất không bình thường, rất lúng túng.
Tưởng Hiểu Lỗ gõ cằm lên đầu gối, lắc đầu nói lời tận đáy lòng:
- Anh Tiểu Thành, chuyện này đối với anh mà nói có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Trước đây em luôn cho rằng không có chuyện gì là tiền không thể giải quyết, nhưng lớn rồi mới nhận ra, rất nhiều thứ, có tiền cũng không giải quyết được.
Chẳng hạn như tình thân, chẳng hạn như khát vọng, lại chẳng hạn như lòng hào hiệp không bị trói buộc điều gì.
Ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt Tưởng Hiểu Lỗ đong đầy một loại khát vọng nào đó với cuộc đời:
- Anh không biết đâu, có lúc em thật hi vọng ích kỷ rằng mình có thể gả đi, mẹ em thường nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, giống như hễ em gả đi rồi là cắt đứt quan hệ với nhà này vậy. Đi đâu cũng được.
Tưởng Hiểu Lỗ uể oải nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ nghĩ lung tung, nhớ tới quân nhân Khương Mạnh lần trước được giới thiệu cho cô, khẽ lẩm bẩm:
- Tự mình có một mái nhà, không cần phải nhìn sắc mặt ai, cũng không cần về nữa.
Cuộc sống phải tới mức nào mới có thể khiến cô ấy bất chấp như vậy?
Ninh Tiểu Thành cũng trở nên trầm tư.
Nói là chuyện nhà nhưng thật hại người, Tưởng Hiểu Lỗ nhiều năm nay đều xem như ăn nhờ ở đậu.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, có gió nhẹ ôn hòa ấm áp, có lá cây xanh biếc và có xe cộ tấp nập ồn ào.
Hai người ngồi sánh vai nhau bên đường.
Đằng sau họ là người qua đường vội vã muốn về nhà, xách theo rau dưa tươi ngon, gọi điện thoại, cưỡi xe đạp, dường như mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.
Trong nháy mắt.
Ninh Tiểu Thành nhìn Tưởng Hiểu Lỗ, mặt mày sinh động, thanh xuân rực rỡ, trái tim khẽ rung rinh.
Ma xui quỷ khiến.
- Ưm…
Lời vừa ra khỏi miệng mới thấy giọng hơi khàn.
Anh ho khan một tiếng, nhìn sang nơi khác để che giấu sự lúng túng, cố dùng giọng điệu bình thản không để tâm nói:
- Hay là hai đứa mình gom lại thành một nhà?
Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu, há miệng, tưởng anh đùa:
- Hả?
- Dù sao hai đứa mình đều độc thân, nhà anh cũng hối dữ lắm, em lại vội gả, thế thì dứt khoát khỏi phí công tìm nữa.
Ninh Tiểu Thành dụi đầu thuốc lá bên đường, biểu cảm nghiêm túc như hồi nhỏ chơi cát vậy:
- Anh cưới em.