Chuyển Công Thành Thủ

Chương 14




Ngày Đường Văn Minh xuất viện, Tống Kiến Quốc mang theo bao lớn bao nhỏ tới đón, Đường Văn Minh kỳ quái hỏi y: “Dù sao cũng xuất viện rồi, cậu còn mang đồ đến làm gì?”

Tống Kiến Quốc cười ngượng ngùng hất hất cằm về phía Phương Dịch, nói: “Còn không phải mua cho Phương Dịch sao, cơm chiều hôm nay hoàn toàn dựa vào ảnh.”

Đường Văn Minh mở một túi ra xem, bên trong toàn là thịt thà rau dưa, hắn tức giận trừng Tống Kiến Quốc, Tống Kiến Quốc lại quay sang cười lấy lòng Phương Dịch, Phương Dịch mỉm cười đáp trả, hàm ý không rõ.

Đường Văn Minh rất khí phách phất phất tay với Phương Dịch, nói: “Anh, về đi.”

Tay còn lại chỉ vào Tống Kiến Quốc, hạ lệnh: “Nếu cậu mua đồ ăn, vậy cơm chiều hôm nay cậu làm đi.”

Tống Kiến Quốc mặt dài như trái mướp, ai oán nhìn Phương Dịch, nói: “Tớ chỉ biết úp mì…”

“A ! Vậy cậu gọi đồ ăn nhanh về cũng được !” Đường Văn Minh nói với Phương Dịch: “Đừng để ý đến cậu ta, anh về nhà đi.”

Phương Dịch niết niết bờ vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Vừa hay tủ lạnh nhà tôi trống rỗng, nếu không ngại thì để tôi đến nhà em cọ cơm đi?”

Đường Văn Minh chưa kịp cự tuyệt, Tống Kiến Quốc lập tức đẩy hắn ra, chạy đến trước mặt Phương Dịch gật đầu như giã tỏi: “Không ngại không ngại ! Đến đến đến, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài, đi bên này.”

Nói xong Tống Kiến Quốc nhét đồ ăn vào tay Đường Văn Minh, còn mình thì kéo tay Phương Dịch rời đi, Đường Văn Minh bị chọc tức rồi. Phương Dịch ngoan ngoãn đi cùng Tống Kiến Quốc, bỗng quay lại mỉm cười với Đường Văn Minh, Đường Văn Minh sắp xổ một tràng nhất thời bị nghẹn trở về, cực kỳ buồn bực.

Nhìn Phương Dịch bận rộn trong bếp, Tống Kiến Quốc xoa cằm lắc đầu thở dài: “Đúng là đảm đang chịu khó ! Nếu Phương Dịch là nữ tớ đã sớm theo đuổi.”

Đường Văn Minh sờ sờ vành tai hơi nóng lên, không ngờ động tác Phương Dịch mang tạp dề cầm dao vừa man vừa khêu gợi đến vậy, lần trước ở nhà anh ta hắn còn mải đau trứng nên không để ý. Nghe Tống Kiến Quốc nói thế, hắn cười lạnh, quay lại khinh miệt nhìn Tống Kiến Quốc, nói: “Anh ta mà là nữ cũng sẽ không coi trọng cậu.”

Tống Kiến Quốc buồn bực, tức giận đáp trả: “Phải phải phải, Phương Dịch mà là nữ cũng chỉ coi trọng Đường Văn Minh Đường đại gia nhà ngài, ai bảo ngài sức quyến rũ vô song hào khí ngút trời phủ khắp thiên hạ chứ? Chỉ cần là người thì đều sẽ khuất phục dưới lòng bàn chân ngài, khí thế của ngài trải dài Đông Nam Á, bay vọt đến Bắc Mĩ, lao ra tầng khí quyển đâm vào cả vũ trụ !”

Đường Văn Minh nghiêng mắt nhìn y giống như đang nhìn một kẻ chết.

“Cậu bớt nói hai câu sẽ không bị đám con gái chán ghét.”

Tống Kiến Quốc bị đánh trúng nhược điểm ngay lập tức, vội vàng bu lại xin chỉ giáo: “Tại sao vậy? Không phải phụ nữ yêu bằng tai, thích nhất lầ lời ngon tiếng ngọt sao? Vì nâng cao kỹ năng tán gái, mỗi ngày tớ đều xem phim đọc truyện, thơ từ ca phú thuộc hết bài này đến bài khác, tớ cảm giác bằng vào tài ăn nói bây giờ có làm MC ở CCTV tuyệt đối không thành vấn đề.”

Đường Văn Minh đánh giá y trên dưới một phen, nói: “Người ta nói gọi là lời ngon tiếng ngọt, đến cậu nói gọi là hồ ngôn loạn ngữ; người ta là dẻo mồm, còn cậu ấy à, là nói nhảm, đóa cúc dại ven đường khác hẳn với mẫu đơn nhé, cậu chính là đóa cúc dại bị vùi dập trong mưa gió kia, vĩnh viễn không có khả năng trở thành mẫu đơn, buông tay đi.”

Tống Kiến Quốc không phục, phản bác: “Tớ giống bông cúc dại chỗ nào? Thẩm mỹ của cậu quá là lệch lạc, tớ bét ra cũng phải là một đóa sen trắng dính bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh cao thuần khiết, biết bao cô em bị khí chất xuất trần của tớ mê đảo.”

“Ôi, mình đúng là tội nhân !” Tống Kiến Quốc vẻ mặt từ bi không đành.

Đường Văn Minh thật sự không biết tên này lấy đâu ra mà lắm tự tin thế, bành trướng đến sắp nổ tung rồi. Hắn đang định đả kích một phen, Phương Dịch bỗng nhiên thở ra một câu làm hắn im bặt.

“Tôi thấy em rất giống đóa súp lơ, khỏe mạnh bổ dưỡng lại còn ngon.”

Hai kẻ đang đứng ở cửa bếp bỗng ngây ngẩn cả người, Tống Kiến Quốc định thần lại trước tiên, chỉ vào Đường Văn Minh cười chảy cả nước mắt.

“Đóa… đóa súp lơ, ha ha ha ha ! Đường Văn Minh, cậu có thể tắm rửa trong nồi ! Ha ha ha ha !”

Đường Văn Minh đạp Tống Kiến Quốc một cước, xoay người xông về phía Phương Dịch, khí thế mười phần hung ác. Đáng tiếc, Phương Dịch đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ hắn đến yêu thương nhung nhớ, hai ba phát là chế trụ hắn bên tủ, cúi đầu cắn lên môi hắn hai miếng, cười nói: “Tôi thích ăn súp lơ, hương vị rất ngon, giống em vậy.”

Đường Văn Minh thật sự là tức cũng không được mà nộ cũng không xong, chỉ có thể hung hăng lườm anh. Phương Dịch thấy bộ dáng này của hắn thì càng cao hứng, liếm liếm bờ môi hắn, đầu lưỡi thò vào cạy mở khớp hàm. Đường Văn Minh nén giận đã lâu, bị anh trêu chọc như vậy trong lòng hỏa cũng bốc lên, há miệng để Phương Dịch tiến vào, còn chủ động dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Hai người dây dưa một chỗ, đồ ăn trong chảo “lép bép lép bép” vang lên bên cạnh, dầu nóng bắn tung tóe lên nắp vung phát ra tiếng giòn vang.

Tống Kiến Quốc choáng váng, nhìn hai gã đàn ông trong bếp ôm ôm ấp ấp, y có cảm giác tâm hồn mình bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mà người gây ra thương tổn cho y lúc này hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của y.

Tống Kiến Quốc lệ rơi đầy mặt, đầu năm nay ngay cả “cơ lão” cũng thích show ân ái, rất quá đáng ! Thật muốn thiêu cháy luôn đôi cẩu nam nam này !

Đường Văn Minh ăn xong liền buồn ngủ, để mặc Phương Dịch cùng Tống Kiến Quốc ngồi pha trò, hắn về phòng tính ngủ một lúc. Khi tỉnh lại phát hiện bốn bề hết sức yên tĩnh, hắn ngái ngủ móc di động cạnh gối ra nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.

Cái gì ! Mới nhắm mắt một tí liền ngủ đến ngày hôm sau.

Đường Văn Minh ngáp một cái, lật người nhắm mắt tiếp tục ngủ, đột nhiên thắt lưng như bị ai siết chặt, hắn giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn ngồi bật dậy xoay sang xem, thấy bên cạnh có một người đang ngủ, hắn sợ tới mức theo phản xạ có điều kiện trực tiếp đạp người nọ một phát, người kia bị hắn đá tỉnh, mở to mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Đường Văn Minh rốt cuộc nhận ra người này, là Phương Dịch, tại sao anh ta lại ngủ cạnh mình?

“Aiz…” Phương Dịch duỗi người ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương, lại hỏi: “Mấy giờ rồi? Trời chưa sáng đúng không?”

“Sao anh lại ngủ trên giường tôi?”

“Không ngủ giường cậu chẳng lẽ muốn tôi ngủ giường Tống Kiến Quốc?”

Đường Văn Minh cảm thấy lời này cũng có lý, nhưng ngẫm lại lại không đúng lắm: “Anh nên về nhà ngủ.”

“Hừ.” Phương Dịch khẽ cười một tiếng, quay ra nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, sau đó ôm Đường Văn Minh nằm xuống, chôn đầu trong hõm cổ hắn, ghé vào tai hắn thở dài: “Ngủ đi, cũng không phải chưa ngủ với nhau bao giờ.”

Đường Văn Minh cảm giác anh nói cũng không sai, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như có chỗ nào đó không đúng, mơ mơ màng màng thế nhưng lại thiếp đi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ hắn bỗng nhớ ra mấu chốt vấn đề nhưng lại bị chu công nhanh tay hơn đánh bại, cái gì cũng không nhớ rõ.

Đường Văn Minh hô hấp dần ổn định, Phương Dịch mở mắt ngẩng đầu nhìn hắn, lúc ngủ tóc hắn có chút lộn xộn, tóc mái hơi dài mềm mại rủ xuống khiến khuôn mặt hắn bình thường có vẻ lạnh nhạt trở nên nhu hòa hơn.

Phương Dịch nhẹ nhàng khều khều ngón trỏ lên chóp mũi Đường Văn Minh, hắn bị gây rối liền chun mũi, cọ cọ vào gối đầu, quay mặt sang hướng khác, vừa vặn đối mặt với Phương Dịch.

Phương Dịch thấp giọng cười, làm sao bây giờ? Hình như càng ngày anh càng thích tên này.

“Em cũng phải thích tôi đó.”

Phương Dịch nói với Đường Văn Minh như vậy, Đường Văn Minh lầm bầm gì đó, không biết đang mơ thấy gì.

Phương Dịch niết niết vành tai hắn, ghé gần vào lỗ tai hắn thì thầm: “Mơ về Phương Dịch…”

“Ưm?”

Đường Văn Minh nhíu mày trở người, Phương Dịch đè lên người hắn, coi hắn như cái đệm nhắm mắt lại ngủ, khuôn mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.

Đường Văn Minh mơ thấy mình biến thành Tôn Ngộ Không, bị Như Lai Phật Tổ nhốt trong Ngũ Hành sơn không thể động đậy, ngay cả lật người cũng chỉ là vọng tưởng.