Chuyển Công Thành Thủ

Chương 12




Đường Văn Minh không thể ngờ được, hắn mới chỉ ra ngoài một lúc vậy mà Phương Dịch đã mò đến tận cửa.

Tống Kiến Quốc vui tươi hớn hở nói với hắn: “Thằng nhãi này bạn thân kiểu đó hả, có đối tượng cũng chẳng thèm khoe, may mà Phương Dịch đích thân đến chứ không tớ vẫn chẳng biết gì.”

Phương Dịch đang cười.

Đường Văn Minh đầu óc hoàn toàn không kịp xoay chuyển, không biết mọi chuyện thế nào lại biến thành như vậy.

Tống Kiến Quốc vỗ vỗ vai hắn, cười nói với Phương Dịch: “Anh xem thằng nhóc này vui mừng đến choáng váng kìa.”

“Này, sao lại không có phản ứng gì thế, hạnh phúc quá độ à? Đến đến đến, Phương Dịch mang cơm đến cho bọn mình kìa, cậu khá đấy, tìm được bạn trai hiền lành như vậy.”

Đường Văn Minh nhìn Phương Dịch, Phương Dịch chớp mắt cười với hắn.

Tống Kiến Quốc thấy bọn họ mắt đi mày lại, trong lòng càng thêm tin tưởng lời giải thích của Phương Dịch.

Đường Văn Minh mặt không chút thay đổi nhìn Tống Kiến Quốc, ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao người này lại xuất hiện ở nhà tớ?”

“Hả?” Tống Kiến Quốc thấy thái độ hắn quá mức bình tĩnh, chẳng hiểu sao tự nhiên thấy nhột, không biết lại chọc gì tới hắn rồi, vội vàng đáp: “Hôm nay cậu ra ngoài quên mang điện thoại, đúng lúc Phương Dịch gọi tới nên tớ nghe giúp.”

“Sau đó cậu cứ thế đưa địa chỉ nhà tớ cho người này?” Đường Văn Minh thiếu chút nữa nôn ra một búng máu, sau này nếu hắn có quên di động ở nhà thì cũng phải đá Tống Kiến Quốc ra ngoài trước đã! Không, đúng ra hắn không nên để Tống Kiến Quốc ở lại !

“Đúng vậy, Phương Dịch làm cơm tối mời cậu đến ăn, tớ liền dứt khoát kêu anh ấy đem qua đây luôn, đằng nào tớ cũng chưa ăn gì, he he.” Tống Kiến Quốc vẻ mặt đắc ý giống như mình đã làm một việc hoàn toàn đúng đắn.

Đường Văn Minh có thể cảm nhận được dạ dày co rút đau đớn, thằng ngốc này trong óc toàn là tương hồ sao? Tiếp điện thoại của người lạ đã đành, vậy mà còn kêu người ta đến đây!

“Tự nhiên lại đem người này về nhà, cậu quen anh ta à? Cậu không sợ bị lừa đảo sao?”

Tống Kiến Quốc sửng sốt, nói: “Điện thoại cậu rõ ràng hiện là ‘Anh Yêu’ mà, làm sao lừa đảo được?”

Mẹ nó! Quên sửa lại danh bạ! Đường Văn Minh á khẩu, lớn tiếng ho khan.

Phương Dịch ngồi không nhúc nhích, anh vốn chỉ định gọi điện cùng Đường Văn Minh liên lạc một chút tình cảm, nào biết lại có môt tên ngốc tiếp điện thoại, bị anh dùng hai ba câu nói ra quan hệ của mình với Đường Văn Minh, đối phương còn chủ động gọi anh tới cửa, quả thực làm Phương Dịch vui muốn chết. Biết thể nào Đường Văn Minh cũng bài xích loại hành vi “quấy rối” này nhưng Phương Dịch vẫn mặt dày mò đến, hiện tại thấy hắn đang nổi giận bên cạnh, anh quyết định án binh bất động, để Tống Kiến Quốc chịu trận trước.

Nghĩ thì rất hay, nhưng Đường Văn Minh hiển nhiên sẽ không làm theo suy tính của Phương Dịch.

Đường Văn Minh quay lại chỉ vào anh, hạ lệnh: “Anh, ra ngoài với tôi!”

“A ! Hai người đừng cãi nhau.” Tống Kiến Quốc chặn trước mặt Đường Văn Minh, “Hay là ăn cơm trước đi, bằng không đồ ăn nguội mất.”

“Tí nữa tính sổ cậu sau!” Đường Văn Minh hung ác trừng mắt nhìn Tống Kiến Quốc, sau đó quay sang phía Phương Dịch, vung tay đầy khí phách, nói: “Lại đây !”

Phương Dịch đột nhiên đứng lên, đau lòng nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ em muốn chia tay thật sao? Em nói đi rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt, anh sửa còn không được sao?”

Đường Văn Minh choáng váng, chẳng hiểu sao lại phát triển thành dạng này.

Đường Văn Minh đương nhiên không biết trước khi hắn trở về, Phương Dịch đã kể với Tống Kiến Quốc chuyện tình yêu của hai người mô-đi-phê từ các thể loại phim thần tượng, trong đó hắn là nam chính thứ nhất có mới nới cũ, còn Phương Dịch là nam chính thứ hai cố gắng níu kéo người yêu.

“Văn Minh à, tình cảm không dễ tìm, hơn nữa là yêu thì nên quý trọng.” Tống Kiến Quốc không biết có phải liên tưởng đến đời sống tình cảm mịt mờ của bản thân hay không, vẻ mặt đầy thương cảm, nói: “Có chuyện gì mọi người cứ ngồi xuống từ từ nói, không nên cả ngày đòi đánh đòi giết, cậu nhìn lại mình đi, càng ngày càng thô lỗ, may mà Phương Dịch là người tốt không chê trách gì cậu.”

Cậu quen biết anh ta được bao lâu? Mới đó đã giúp người ta nói chuyện rồi? !

Đường Văn Minh rất là bối rối, sao cứ có cảm giác như mình với hai người này hoàn toàn không cùng chung một thế giới.

“Đợi đã, khoan đã! Hai người đang nói cái gì vậy? Cái gì chia tay? Gì mà chê trách? Tớ yêu anh ta lúc nào vậy? Không phải chỉ ngủ với nhau mấy lần thôi sao? Làm gì mà cứ như tớ là người phụ lòng vậy?”

Tống Kiến Quốc ngược lại hít một ngụm khí lạnh, khó mà tin nổi nhìn Đường Văn Minh giống như đang nhìn một người xa lạ.

Đối diện với ánh mắt này, Đường Văn Minh rất khó chịu, tức giận nói: “Tớ cũng không nói sai cái gì, dù sao anh ta cũng được sảng khoái mà, không cần so đo như vậy.”

Tống Kiến Quốc vẻ mặt ghét bỏ nói với Đường Văn Minh: “Hôm nay xem như tớ được mở mang kiến thức, giới gay các cậu mà tuyệt tình so với trai thẳng bọn tớ còn đáng sợ hơn!”

“Im mồm! Đừng có nói lung tung, có tin tớ làm cậu hết nói nổi nữa không!” Đường Văn Minh có đôi lúc thật sự muốn lấy kéo cắt luôn đầu lưỡi Tống Kiến Quốc, người này lúc lý sự toàn khiến người ta nổi điên.

“Sao em có thể như vậy, lần đầu tiên của anh cũng cho em rồi, thế mà em… ” Phương Dịch giọng nói run run, mắt đỏ ngầu kiểu như sắp khóc đến nơi, biểu tình mong manh dễ vỡ.

Đường Văn Minh hết hồn, không biết đối phương đang diễn tuồng gì, thấy Tống Kiến Quốc quẳng cho mình ánh mắt không hài lòng, tự nhiên trong bụng bốc hỏa, hắn bất chấp tất cả kéo Phương Dịch bỏ chạy, miễn cho anh ta lại thốt ra mấy câu kinh người.

Tống Kiến Quốc nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, sờ sờ cằm, vẻ mặt vui mừng tươi cười.

“Ngoài miệng thì kêu ghét, trong lòng vẫn là thích muốn chết, vội vàng vào phòng như vậy, đúng là không biết xấu hổ!”

Chờ đến khi đóng cửa lại, Đường Văn Minh mới phát hiện hắn thế mà lại kéo đối phương vào phòng ngủ. Chưa kịp hối hận, cửa đã “Lạch cạch” một tiếng đóng lại, quay đầu thấy Phương Dịch đang tựa trên cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn, so với vẻ tội nghiệp trước mặt Tống Kiến Quốc vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Phương Dịch khí định thần nhàn như thế này mới là Phương Dịch trong ấn tượng của Đường Văn Minh.

“Rốt cuộc anh giở trò gì vậy, tại sao Tống Kiến Quốc lại vào hùa với anh?”

Phương Dịch lắc đầu, nói: “Tôi không hùa gì với cậu ấy, cậu đừng nói lung tung, như vậy làm tôi thương tâm đó.”

Đường Văn Minh chán nản: “Tôi mới là người thương tâm được không? ! Ai cho anh nói luyên thuyên với bạn tôi, bây giờ anh ra ngoài giải thích rõ ràng với cậu ấy chúng ta không hề có quan hệ, ngay lập tức !”

“Hai ta đều tiến tới bước ‘nhập động’ rồi, sao lại nói là không có quan hệ?” Phương Dịch cười cười, ánh mắt đen nhánh làm cho người ta nhìn không thấu, “Còn nữa, tôi đã cho bạn cậu xem ảnh chụp thân mật của chúng ta, giờ ra giải thích không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?”

“Cái gì? ! Anh cho cậu ấy xem hình rồi ? Chẳng lẽ là mấy tấm…”

Thấy Phương Dịch gật đầu, Đường Văn Minh nổi giận gầm lên một tiếng trực tiếp nhào đến, Phương Dịch chỉ cần hai ba phát là chế trụ được hắn, đem người ôm chặt trong lòng. Anh cúi đầu cười, hôn lên khóe miệng Đường Văn Minh một cái.

“Đã nói cậu đánh không lại tôi, tại sao lần nào cũng muốn thử? Không sợ lại dập trứng à?”

“Trứng cái đầu anh !”

“Ồ, ngày đó cậu khóc bù lu bù loa dễ thương biết bao, bây giờ đã trừng mắt với tôi ngay được rồi, mệt tôi còn tự tay làm đồ ăn mang đến cho cậu.”

Đường Văn Minh mặt đỏ bừng vì tức giận, hễ ở một chỗ với Phương Dịch là hắn lại trở nên hồ đồ, biến thành tâm phiền ý loạn.

“Buông ra !”

“Cậu bình tĩnh nói chuyện tôi mới buông tay.”

“Buông ra !” Đường Văn Minh quát.

“Hôn một cái mới buông.” Phương Dịch cười trêu hắn.

Đường Văn Minh không chút do dự cắn lên môi Phương Dịch một ngụm, Phương Dịch đúng hẹn buông hắn ra, liếm cánh môi ẩn ẩn đau, cảm thấy bộ dáng Đường Văn Minh thở phì phò cũng tức cười hết sức.

Phương Dịch điều chỉnh sắc mặt, nhìn vào mắt Đường Văn Minh, chậm rãi nói: “Tuy giờ chúng ta ngay cả quan hệ pháo hữu cũng không phải, nhưng xin đừng cự tuyệt tôi, cho tôi một cơ hội theo đuổi em được không.”

Đường Văn Minh trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Anh nghiêm túc?”

“Đương nhiên.”

“Tôi không tin.”

“Vậy em muốn tôi làm gì mới tin?”

“Không cần thiết phải tin tưởng.” Đường Văn Minh nhìn Phương Dịch, mặt không đổi sắc, có chút lạnh lùng vô tình, “Anh chẳng qua là nhất thời nổi lên dục vọng chinh phục mà thôi, không chiếm được lại càng muốn chiếm, điểm ấy tôi có thể hiểu, bởi vì tôi cũng vậy, anh không nên hiểu lầm thành tình cảm.”

“Ừ.” Phương Dịch gật đầu: “Em nói cũng có lý, hay là như vậy đi, để dục vọng chinh phục sớm nhạt dần, chẳng bằng em cùng một chỗ với tôi, cũng tiện cho tôi xem đoạn cảm tình này rốt cuộc có phải hiểu lầm hay không, thế nào?”

Đường Văn Minh đạp cửa đi ra ngoài, Phương Dịch bỗng bật cười, đi đến bên giường hắn nằm xuống, chẳng hề khách khí đánh giá phòng ngủ của Đường Văn Minh.

Ngoài cửa Đường Văn Minh cùng Tống Kiến Quốc hai mặt nhìn nhau, Tống Kiến Quốc cười ngượng ngùng.

“Tớ chỉ muốn hỏi bọn cậu có định ăn cơm hay không thôi, không phải nghe lén.”

Đường Văn Minh lại đạp cửa đi vào, Phương Dịch đang khoan thai nằm trên giường, thấy hắn tiến vào còn vẫy vẫy tay.

Đường Văn Minh nhìn Phương Dịch, đang nhìn bỗng nhiên ói ra.



Viêm tràng vị, Phương Dịch đen mặt nghe bác sĩ nói về chứng bệnh của Đường Văn Minh, cho dù như vậy, đây là lần đầu tiên có người nhìn mặt anh đến phát nôn, loại cảm giác này thật sự rất tệ.

Phương Dịch tâm tình kém cực kỳ.

Khi nhìn đến Tống Kiến Quốc xum xoe bên giường bệnh ân cần hỏi han Đường Văn Minh, tâm tình Phương Dịch lại càng kém hơn.

“Thần kinh chịu áp lực quá mức dẫn đến viêm tràng vị, chẳng lẽ cùng một chỗ với tôi làm em chán ghét như vậy?” Phương Dịch hỏi Đường Văn Minh.

Đường Văn Minh trầm mặc.

Tống Kiến Quốc ngồi bị kẹp giữa hai người muốn tiến thoái đều không được, y dịch tới dịch lui trên ghế, cuối cùng nghẹn ra một câu.

“Hay là tớ đi ra ngoài cho bọn cậu trò chuyện?”

“Không cần.” Phương Dịch chăm chú nhìn Đường Văn Minh, “Hôm nay tôi về trước, ngày mai lại đến thăm em.”

Tống Kiến Quốc vội vàng đứng lên nói với Phương Dịch: “Aish, chuyện này anh đừng nghĩ nhiều, Văn Minh sinh bệnh không hề liên quan tới anh, đừng quá để bụng, ngày mai anh mang cơm đến sao?”

Đường Văn Minh chộp lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường ném Tống Kiến Quốc, làm xong động tác này hắn thở hổn hển ngã xuống giường, hung hăng lườm y.

Tống Kiến Quốc chẳng hiểu ra sao nhìn hắn, hỏi: “Làm sao? Phát giận cái gì, tớ cũng không nói sai gì nha.”

Đường Văn Minh vẫn trừng y, Phương Dịch đi qua sờ sờ đầu hắn, dịu dàng cười nói: “Ngày mai em muốn ăn gì? Tôi làm cho em.”

Không phải vừa rồi anh rất nản lòng thoái chí sao? Như thế nào đảo mắt một cái đã dương quang sáng lạn lại rồi, Đường Văn Minh trợn trắng mắt.

Tống Kiến Quốc ở một bên chớp lấy thời cơ giúp bọn họ hoà giải: “Cậu xem Phương Dịch đối với cậu tốt biết bao? Cậu chấp nhận đi.”

Chấp nhận mẹ cậu ý ! Đường Văn Minh há miệng định nói, bỗng một cảm giác ghê tởm trào lên yết hầu, hắn vội vàng ngậm miệng.

Phương Dịch cười nói: “Em không nói lời nào tức là đồng ý?”

“Đúng vậy đúng vậy, không nói là đồng ý.” Tống Kiến Quốc hùa theo.

Hai người cút đi ! Ông đây có mà cảm thấy ghê tởm nói không nên lời ấy ! Đường Văn Minh thật sự muốn nôn vào mặt hai người này. Tống Kiến Quốc ơi Tống Kiến Quốc, mệt tớ với cậu làm bạn bè nhiều năm như vậy, cậu nỡ đối xử với tớ thế sao, tuyệt giao !

Tống Kiến Quốc thấy hắn mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, nghi hoặc hỏi: “Cậu nhìn tớ làm gì? Tớ sẽ không yêu cậu đâu.”

“Ọe  ! !”

Đường Văn Minh thật sự nhịn không được, lại phun ra.

Sau một phen luống cuống tay chân, Phương Dịch rốt cuộc an tâm, nguyên lai Đường Văn Minh nhìn mặt người khác cũng sẽ phun.

Phương Dịch nấu cháo yến mạch cho Đường Văn Minh, hạt gạo mềm mềm dẻo dẻo mà lại không nát ăn rất ngon miệng. Ngửi thấy mùi cháo, Đường Văn Minh quyết định tạm thời đối xử với Phương Dịch tốt hơn một tí.

‘Tốt’ của hắn chỉ nằm trong phạm vi không đuổi Phương Dịch đi, đối với thái độ này Phương Dịch tỏ vẻ bất mãn, bọn họ đều đã là quan hệ ‘Vô luận tật bệnh hay khỏe mạnh đều thương hắn, chiếu cố hắn’ thì cũng nên thân thiết một chút, lạnh nhạt thế này quả là quá phận mà.

Vì thế Phương Dịch thỉnh thoảng sẽ sờ sờ đầu Đường Văn Minh, thơm thơm mặt hắn, ôm hắn một cái, kết quả đều bị Đường Văn Minh gạt qua một bên.

Hắn hoàn toàn không quen thân mật kiểu bị động như vậy, trước nay chỉ có hắn ôm tiểu thụ vào trong ngực hôn một cái, nào có ai dám ôm hắn kiểu này đâu?

Đối với sự kháng nghị của Đường Văn Minh, Phương Dịch cười đầy ý vị thâm tường: “Em cũng có thể ôm tôi vào lòng hôn một cái ôm một cái mà, tôi không ngại.”

Đường Văn Minh tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, hai tuyển thủ đô vật to lớn ôm thành một cục, cả người hắn liền nổi da gà, vội vàng lắc đầu cự tuyệt.

Phương Dịch lại sờ sờ đầu hắn, vẻ mặt cảm thông, cười nói: “Nếu em không muốn thì để tôi làm vậy, ủy khuất em.”

Đường Văn Minh có chút hối hận vì đã đối tốt với Phương Dịch, chỉ cần cho người này một cây gậy, anh ta liền có thể chọc thủng trời !