Chuyện Con Mèo Báo Ân

Chương 14




Nghe nói con mèo nhà mình gây ra chuyện lớn như vậy, Thụy Vương phi xấu hổ đỏ bừng mặt. Ngược lại Thái hậu phải an ủi bà: “Không sao đâu, chỉ là con mèo thôi mà, xảy ra chuyện gì được chứ? Bệ hạ cũng lạ thật đấy, muốn mắng thì phải mắng mấy tên thị vệ đứng gác chứ. Quả Cầu Tuyết chỉ là một con mèo thôi, sao nó hiểu được chỗ nào được đến chỗ nào không chứ.”

Thụy Vương phi nói: “Trong cung không được tự do như bên ngoài mà Quả Cầu Tuyết lại không hiểu chuyện, con dâu lo nó lại gây họa gì nữa. Không bằng mang nó về Vương phủ.”

Thái hậu lại không đồng ý, lắc đầu nói: “Quả Cầu Tuyết là bảo bối của Thuận Ca, con mang nó đi, chắc chắn Thuận Ca không chịu. Hơn nữa, mèo con còn có linh tính, lần trước còn tự mò đường đến được đây, con nghĩ nó sẽ ngoan ngoãn ở lại phủ hả?”

Thực ra Thụy Vương phi đang tìm cớ đưa nhi tử xuất cung, tuy trong cung có Thái hậu che chở nhưng làm sao yên tâm bằng để con bên cạnh mình. Trong cung còn có mấy vị nương nương đấu đá nhau, ngay cả Thái tử còn bị người ra tay thì sao bà dám yên tâm để con ở lại cung.

Thái hậu thấy bà biến sắc thì sao không hiểu tâm trạng của bà, mắt Thái hậu đỏ lên, tay thì vuốt ngực: “Ta đã sống mấy chục năm rồi, cũng chẳng biết còn bao nhiêu thời gian nữa, chỉ mong được nhìn thấy Thuận Ca Nhi nhiều hơn, tránh lúc ra đi vẫn không an lòng…” Bà càng nói mắt càng đỏ.

Bà đã làm đến mức này, Thụy Vương phi đâu dám nói muốn đưa nhi tử xuất cung mà cuống quít thỉnh tội, rồi dỗ dành khuyên bảo mãi Thái hậu mới bình tĩnh lại.

Còn phía Triệu Thành Cẩn, vì cả buổi không thấy Hứa Du đâu nên cậu tức lắm, thấy Hứa Du nhảy lên giường mình cậu còn bĩu môi nghiêng người về phía khác không thèm để ý đến nàng,

Hứa Du ngoe nguẩy đuôi nhảy lên đùi cậu, ‘meo’ một cái lấy lòng cậu. Nhưng tiểu tử kia không thèm để ý, ngẩng đầu nói với Thúy Vũ: “Thúy Vũ tỷ tỷ, ta muốn ăn thịt kho khô.”

“Thế tử gia, thái y nói hiện tại người phải ăn các món thanh đạm, còn mấy món thịt kho…” Thúy Vũ mới nói một nửa nhưng thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Triệu Thành Cẩn thì hiểu ra, cố nín cười, nói “Vâng” rồi quay người ra ngoài phân phó cung nữ đến Ngự thiện phòng gọi món thịt kho khô.

Chỉ trong chốc lát, các cung nữ đã mang một mâm thịt khô lớn đến, trong đó còn có rất nhiều gia vị, mỗi thứ một tí mà xếp được thành một mâm. Hứa Du ngửi thấy mùi thơm liền cảm thấy đói bụng.

Tiểu quỷ này nhìn thấu nàng rồi!

Hứa Du nỗ lực ép mình không quay đầu nhìn bàn thức ăn kia, cào móng vuốt lên người Triệu Thành Cẩn, cậu không nhúc nhích khiến nàng dễ dàng bò lên cọ cọ vào ngực cậu. Tiểu quỷ cũng chỉ hơi giận nên sao địch nổi sự làm nũng của nàng, chỉ một lúc sau đã hết giận, không chịu nổi nhột nên cười khanh khách, cuối cùng ôm Hứa Du lên, đút cho nàng ăn.

“… Lần tới ngươi không được tự ý chạy ra ngoài, có biết không?” Triệu Thành Cẩn làm mặt nghiêm túc dặn dò Hứa Du, “Ở ngoài có diều hâu chuyên ăn thịt mèo đó.”

Xin hỏi Thế tử gia, ý cậu tên chuyên ăn thịt mèo là Hoàng đế hả?

Đến buổi tối, tên chuyên ăn thịt mèo lại thưởng không ít thứ, phần lớn là cho Triệu Thành Cẩn, nào là thỏ ngọc trông vô cùng sống động, ngà voi khắc hình Quan Âm, vòng bạch ngọc, linh tinh mấy thứ mà xếp đầy cả một bàn. Triệu Thành Cẩn lại chỉ chú ý đến mấy món đồ chơi lông xù sặc sỡ để chơi với Hứa Du.

Nếu là bình thường, mấy món đồ chơi này không thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt nàng thì Hứa Du cũng có tính tự chủ đấy nhưng một khi chúng bắt đầu “nhảy nhót” thì nàng không kiềm chế nổi, lúc đầu chỉ có ánh mắt theo đuôi bọn chúng, rồi cái đầu cũng đung đưa theo nhịp và cuối cùng thì… “Meooo” nàng mãnh liệt nhào về phía trước, túm lấy con rối.

Triệu Thành Cẩn sung sướng cười sằng sặc, Hứa Du giận dỗi vứt con rối qua một bên, bi thương gào một tiếng rồi chui vào trong màn không chịu ra nữa.

Xấu hổ quá đi mất!

Mãi cho đến bữa khuya Hứa Du mới chịu ra.

Đồ ăn của cung An Bình không tệ, ngon hơn con cá bé nàng trộm trong Ngự thiện phòng không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn kém hơn Thụy Vương phủ một chút, nói trắng ra là nàng muốn về lắm rồi. Hứa Du cảm thấy Triệu Thành Cẩn cũng muốn về nhưng cậu không nói, vẫn giả vờ vui vẻ, cậu còn rất hiểu chuyện đến chơi với Thái hậu.

Hứa Du biết Thụy Vương phi không nói gì với cậu nên có thể thấy đó là ý của cậu, điều này khiến Hứa Du hơi đau lòng. Tuy bình thường tiểu gia hỏa này thường ra vẻ một cậu ấm được nuông chiều từ bé nhưng thực ra lại rất hiểu chuyện.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy thằng bé này đáng yêu chết đi được, không chịu nổi nhảy lên bàn bẹo mặt cậu, đến khi vừa duỗi móng vuốt ra mới đau buồn phát hiện nệm thịt này không thể làm động tác bóp được nên đành nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt non nớt của thằng bé. Thật sự ghét chết đi được.

Ngày hôm sau, Triệu Thành Cẩn được phép xuống giường đi lại rồi.

Cậu vốn muốn ôm nàng nhưng Thúy Vũ và các cung nữ đều nghĩ cậu là đậu phụ nên đâu chịu, toàn giành ôm mèo giúp. Hứa Du dứt khoát nhảy xuống tự đi.

Nàng cảm thấy mình cần tập luyện một chút nếu không cứ sống theo kiểu này thì nhất định sẽ béo phì. Nghĩ đến tương lai mình sẽ cồng kềnh đến nỗi không cử động được là Hứa Du lại sợ chết khiếp, nàng không cho phép mình biến thành như vậy… Nghe nói mèo quá béo còn dễ bị bệnh nữa!

Vì vậy, lúc Hoàng đế đến cung An Bình thăm Thái hậu liền nhìn một một thằng bé cùng một con mèo trắng mập mạp đi dạo trong sân.

“Hoàng bá…” Triệu Thành Cẩn tinh mắt nhìn thấy người tới liền sung sướng chạy đến, nhưng cách Hoàng đế hai bước thì dừng lại định hành lễ. Hoàng đế đứng dậy bế cậu lên, yêu thương hỏi: “Thuận Ca Nhi khỏi rồi hả?”

“Đã khỏe từ lâu rồi ạ!” Triệu Thành Cẩn dẩu môi làm nũng, “Nhưng Hoàng tổ mẫu không cho con ra ngoài, hôm nay mới được đi trong sân, con khó chịu chết mất. Hoàng bá, con tìm Thái tử ca ca chơi được không ạ?”

Hoàng đế ôm cậu đi đến chính điện, vừa đi vừa cười nói: “Thái tử ca ca của con hàng ngày đều phải đến thư phòng học bài, chỉ sợ không có thời gian rảnh chơi với con. Hay là con cùng nó đi học?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thành Cẩn lập tức biến sắc, cậu sợ hãi lắc đầu: “Thôi ạ, con… con chơi với Quả Cầu Tuyết là được rồi.” Lúc nói còn lén lút tụt xuống nhưng Hoàng đế không chịu buông tay, cố ý cười nhìn cậu bé đang hoảng loạn.

“Con nuôi con mèo này… tốt đấy.” Hoàng đế nhìn Hứa Du khiến lòng nàng phát lạnh, cẩn thận ngồi xổm ở đằng xa không dám lại gần, dáng ngồi co quắp, ánh mắt bất định, lơ đãng liếc Hoàng đế nhưng thấy Hoàng đế cũng đang nhìn mình thì vội vàng dời mắt đi.

Hôm qua ở Ngự thư phòng Hoàng đế đã thấy con mèo này có hơi đặc biệt, bây giờ cái cảm giác quái dị lại càng mãnh liệt hơn. Hắn không vội đi thỉnh an Thái hậu mà buông Triệu Thành Cẩn xuống, thuận thế ngồi xổm vẫy tay với Hứa Du: “Tới đây.” Lúc hắn nói mặt vẫn mang theo ý cười nhưng Hứa Du lại cảm thấy da gà da vịt trên người mình nổi hết cả lên rồi.

Có lẽ là do như thấy một con hổ đang vẫy tay với mình: Tới đây, tới đây, ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu.

Hứa Du cảm thấy tiểu Thế tử đã biết được chân tướng rồi, sao cậu lại biết Hoàng đế bệ hạ chính là tên chuyên ăn thịt mèo nhỉ!

Tuy bị Thái Sơn đè đầu nhưng Hứa Du vẫn không nhúc nhích. Với tư cách là một con mèo có linh tính, một sủng vật thông minh, sao có thể vì một người tùy tiện gọi mà hấp tấp chạy tới được? Hiện tại nàng chỉ là một con mèo, không biết con cọp trước mặt mình là Hoàng đế!

Thấy nàng bất động, người Lưu công công đổ đầy mồ hôi, hắn liếc trộm Hoàng đế, thấy mặt ngài vẫn treo nụ cười thì hai chân như nhũn ra, cắn răng, lấy hết can đảm giải thích: “Bệ hạ, mèo không so được với chó, xưa nay tinh thần cảnh giác rất cao, nếu không phải được nuôi lâu thì ngay cả chủ nhân cũng không nhận.”

Hoàng đế cười “À” một tiếng, tỏ vẻ rất sung sướng khiến Lưu công công càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Triệu Thành Cẩn ngồi xổm bên cạnh Hoàng đế, ngoắc tay với Hứa Du, híp mắt gọi nàng: “Quả Cầu Tuyết, đến đây nào.”

Hứa Du lập tức vui vẻ chạy lại.

Hoàng đế cười: “Hóa ra là thích Tiểu Cẩn.”

Triệu Thành Cẩn đắc ý, ôm Hứa Du vào ngực, toét miệng cười với Hoàng đế: “Quả Cầu Tuyết rất thân với con, nó chỉ thích con mà thôi.”

“Thật sao?” Nụ cười trên mặt Hoàng đế cũng dịu dàng hơn, thoạt nhìn không đáng sợ như vừa nãy, “Con mèo này có duyên với Thuận Ca Nhi, đúng là khó có được.”

Triệu Thành Cẩn cười ngây ngốc.

Hoàng đế cùng Lưu công công đi thăm hỏi Thái hậu, Triệu Thành Cẩn không đi theo, cậu ôm Hứa Du tiếp tục đi dạo trong sân. Hứa Du vẫn còn rất căng thẳng, cả người căng cứng cả lại, đến khi Hoàng đế đi khỏi nàng mới thở dài một hơi.

Loại sinh vật mang tên Hoàng đế thật đáng sợ.

Vài ngày tiếp theo, Hứa Du rất biết điều, không còn ỷ lại vào miêu bài Thái hậu thưởng cho mà đi loạn nữa. Nhưng tinh thần tự giác ấy chỉ tồn tại được trong vài ngày, phải biết rằng, trí nhớ của mèo không được tốt lắm, tật xấu này đã ảnh hưởng đến Hứa Du… tối thiểu thì nàng cho là vậy.

Vết thương của Triệu Thành Cẩn đã khỏi từ lâu, cậu đã bắt đầu đi chơi lung tung trong cung, Thái hậu cũng không ngăn cản mà chỉ phái một đống cung nhân luôn kè kè theo sau. Không tới mấy ngày, cậu đã thu phục được hai người chưa phải đi học là Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, ba đứa bé chưa đủ lông đủ cánh dám tung hoành trong cung mà không hề sợ hãi khiến các cung nhân đều rất đau đầu.

Có bạn cùng tuổi chơi cùng, tất nhiên Triệu Thành Cẩn không ôm Hứa Du đi khắp nơi nữa. Hứa Du cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí. Ngoại trừ tẩm cung và thư phòng của Hoàng đế thì nàng có thể đi bất cứ đâu, đương nhiên nơi được ưu tiên nhất chính là lục cung của các mỹ nhân rồi.