Chuyện Con Cóc Thích Sờ Mông

Chương 11: Chương 11





19.

Đành vậy, chuyện nhỏ không nhịn việc lớn khó thành.

Tôi là người có thể làm việc lớn.

Tôi nhịn.

Chuyện mà Cố Kham nói là sắp xếp phân loại tài liệu giùm hắn, chuyện này vốn vô cùng đơn giản, nhưng thật không may, mấy bữa trước phòng tài liệu có sự cố, cả đống tài liệu đổ nhào vào nhau thành một mớ hỗn độn, cho nên giờ mà ngồi sắp xếp lại thì cũng hết cmn thanh xuân của tôi rồi.

"May quá em có một tháng để sắp xếp lại lận, mà đấy là tôi ưu tiên cho em đấy, gặp người khác thì không có một tháng đâu.

"
Tôi cười nhạt mấy tiếng, chẳng lẽ lại muốn tôi cám ơn hắn vì đã rộng lượng cho tôi tận một tháng để sắp xếp lại tài liệu hả?
Mặt nhăn như khỉ, tôi vào phòng lưu trữ ôm tài liệu ra, sau đó sắp xếp lại theo đúng thứ tự thời gian, sau đó còn phải nhập từng cái vào hệ thống nữa.

Công việc nhìn thì đơn giản, nhưng cực kỳ tốn thời gian.

Tôi ngồi đồng trong văn phòng đến tận tối muộn mới lò dò đi về, lúc tôi về, Cố Kham còn đang xử lý công việc, tự nhiên thấy hắn cũng cực ghê.

Nhưng lúc nhìn thấy tôi thu dọn đồ đạc, Cố Kham ngẩng đầu lên, gỡ kính ra dụi mắt.


Chắc là do bộ dạng tôi quá uể oải, ánh mắt hắn nhìn tôi cũng có vẻ hơi mông lung, mắt muốn mở cũng mở không ra.

"Chuẩn bị về à?"
Tôi nhìn đồng hồ, giờ ra ăn một miếng về ký túc xá ngủ là vừa đẹp.

"Phải, tôi chuẩn bị đi ăn tối, hội trưởng có đi luôn không?"
Cố Kham không trả lời, nhưng hắn đứng dậy dọn dẹp đồ đạc khoác ba-lô lên vai.

Sau đó theo tôi đi ra ngoài, khóa cửa văn phòng lại rồi gỡ một chiếc chìa khóa đưa cho tôi.

"Lúc nào không có tiết thì sang đây.

"
20.

Tôi lắc lắc chìa khóa trong tay, sau đó nhìn Cố Kham: "Hội trưởng không sợ tôi lấy trộm tài liệu của anh à?"
Cố Kham bất lực chống trán suy nghĩ, sau đó vỗ vai tôi nói: "Mấy chuyện như vậy chỉ hợp với cáo thôi, không hợp với bé cóc nhà em đâu, cho nên em đừng có mà làm vậy đấy, nếu em mà dám cả gan làm vậy thì! "
Tôi nhìn Cố Kham đang cười gian xảo, đột nhiên cảm thấy con cáo kia hẳn là Cố Kham rồi.

"Tôi sẽ cho em biết thế nào là lễ hội.


"
Tôi rụt cổ, tự nhiên thấy sống lưng lành lạnh.

Sau khi ăn cơm với Cố Kham, hắn có ý đưa tôi về ký túc xá, mặc dù tôi ra sức từ chối nhưng không thể ngăn bước chân người nào đấy cứ đi về phía ký túc xá.

Thôi vậy, thế thì tôi chỉ đành đi chung với Cố Kham thôi chứ biết làm sao giờ.

Ban đầu còn người trước người sau, chẳng hiểu thế quái nào mà một lúc sau đã sóng vai tôi cùng đi.

Hơn nữa, khi người phía sau sắp tông vào tôi, hắn bèn đưa tay ra ôm lấy tôi.

Người kia đi qua rồi còn quay đầu lại xin lỗi.

Tôi còn đang định nói gì đó thì Cố Kham đang ôm tôi gượng gạo nói: "Cẩn thận chút.

"
Đến lúc người kia đi xa rồi Cố Kham mới buông tôi ra, nhưng hắn đột nhiên nhíu mày.

Sau đó đưa tay đỡ eo nhìn tôi nói: "Trong túi em đựng cái gì vậy?"
"Sách, sao vậy?"
Sau đó tôi thấy Cố Kham không kiêng kỵ gì vén áo lên, tôi định xoay người nhưng không ngờ hắn kéo tôi lại bắt tôi nhìn.

Da hắn rất trắng, cho nên một chút dấu vết nhỏ cũng rất rõ, eo Cố Kham đỏ ửng một mảng.

Nếu tôi đoán không sai, chắc là do vừa nãy ôm tôi mà có.

"Bé cóc, cái dấu này có phải không tiện giải thích lắm không? Em nói xem em có định chịu trách nhiệm không?"
(Còn tiếp).