Tám giờ tối, dạ hội đêm Trung thu chính thức bắt đầu.
Sau một màn trình diễn hát múa vô cùng đặc sắc, bốn người dẫn chương trình nhanh chóng bước ra, đứng giữa các vũ công.
"Các bạn khán giả thân mến!"
"Xin chào các bạn khán giả người Hoa và các bạn Hoa kiều trên toàn bộ thế giới!"
"Xin chào buổi tối, tất! Cả! Mọi! Người!"
…
Tranh thủ trên sân khấu đang biểu diễn, Giang Lưu Thâm nhanh chóng xuống sân khấu bước về phòng hóa trang của mình. Thời gian thay quần áo quá eo hẹp, thế nên anh buộc phải vừa đi vừa cởi cúc áo, cởi xong anh tiện tay ném luôn bộ tây trang vào lồng ngực Từ Dương đang đi cạnh mình.
Từ Dương cẩn thận vươn tay đỡ lấy trang phục tài trợ, đây đều là thiết kế của những thương hiệu hàng đầu trên thế giới. Dù chúng được gửi về nhiều đến nỗi sắp chất thành núi đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người ta, nếu lỡ may làm hỏng một chút thôi, chắc chắn thứ phải bỏ ra để đền chính là tiền lương của cậu ta, thế nên Từ Dương làm sao có thể thờ ơ được?
"Mấy lời này làm anh thấy buồn ngủ quá đi mất." Giang Lưu Thâm nhanh chóng tháo chiếc nơ trên cổ ra và nhận lấy bộ trang phục mới do Alan đưa tới. Anh vừa thay đồ vừa nói: "Anh thấy có ông cụ hàng đầu tiên đang ngủ gà ngủ gật thì bị cái giọng oang oang của Đặng Khang hét cho một tiếng tỉnh luôn. Cảnh đó làm anh suýt chút nữa cười thành tiếng đấy."
Từ Dương nói: "Dù sao cũng là chương trình truyền hình phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, chung quy cũng phải trang trọng nghiêm túc một chút."
Giang Lưu Thâm xem thường hừ một tiếng bảo: "Nếu ba anh không thích xem, chắc chắn anh sẽ không nhận lời làm MC cho cái chương trình Thu Vãn* gì gì này đâu. Cậu có biết ông ấy gợi ý cho anh lời mở đầu thế nào không? ‘Các bạn khán giả thân mến! Tôi nhớ các bạn chết mất thôi!", há há há, chắc ổng muốn anh biểu diễn cảnh tự sát cho mọi người xem đây mà."
*Thu Vãn: tác giả viết lái của Xuân Vãn, một chương trình mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.
Từ Dương nhịn cười, không dám hùa theo anh: "Chủ tịch cũng vì… cũng vì muốn tốt cho anh thôi. Có biết bao nhiêu người vì muốn lên sân khấu đêm nay đã phải đánh nhau toác đầu chảy máu đấy. Chương trình truyền hình phát sóng trực tiếp toàn quốc trên tám đài, chỉ cần được tham gia thôi đã một bước lên tiên rồi."
"Anh cậu mà còn cần một bước lên tiên kiểu này nữa à?" Tựa như vừa nghe được câu chuyện gì hài hước lắm, Giang Lưu Thâm trêu cợt: "Anh sợ khán giả cả nước nhìn khuôn mặt đẹp trai này của anh phát chán rồi cũng nên." Từ Dương cạn lời, nhìn đồng hồ trên tay và nói: "Còn mười lăm phút nữa là phải lên sân khấu rồi, lẹ lên ông."
"Được rồi được rồi." Giang Lưu Thâm vừa thắt cà vạt vừa để Alan chỉnh lại kiểu tóc cho mình. Xong xuôi anh lập tức mở cửa phòng hóa trang đi ra ngoài: "Phải rồi, tiết mục tiếp theo là…"
Còn chưa dứt lời, anh đã nhìn khách mời của tiết mục tiếp theo cũng đang đi ra từ cửa phòng đối diện.
Hạ Hi Ngải rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang đi ra khỏi phòng hóa trang trước mặt.
Giang Lưu Thâm đang mặc một bộ âu phục có hoa văn sẫm màu, từng đường kim mũi chỉ đều toát lên sự xa hoa dưới ánh đèn, nhấp nháy không
ngừng, làm tôn lên sự tao nhã, trang trọng cho bề ngoài tuấn tú của anh. ‘Quả nhiên người thật đẹp hơn trên ti vi rất nhiều.’ Hạ Hi Ngải âm thầm cảm thán.
Trước khi bước vào giới giải trí, cậu chỉ có thể biết đến những ngôi sao lớn này qua màn hình ti vi. Trong ấn tượng của Hạ Hi Ngải, có một vài ngôi sao sẽ xuất hiện liên tục trong một khoảng thời gian, sau đó lại lặn mất tăm, không biết họ đã đi đâu mất. Bên cạnh đó cũng có không ít ngôi sao tựa như cây thường xuân vậy, vĩnh viễn tắm mình trong ánh sáng, dường như họ không bao giờ hết phim để đóng. Những người như vậy phần lớn là các nghệ sĩ lão làng có tên có tuổi, cũng có một vài gương mặt trẻ.
Giang Lưu Thâm chính là một người trong số vài người trẻ tuổi đó.
Ngoại hình của anh rất đẹp, muốn quên cũng rất khó, huống hồ anh còn tham gia diễn nhiều bộ phim kinh điển trên sóng truyền hình như vậy, gần như toàn bộ khán giả trên cả nước đều biết đến anh.
Sau khi nổi tiếng từ lúc giành quán quân cuộc tuyển chọn, Hạ Hi Ngải chính thức bước chân vào làng giải trí. Tại đây, cậu được nhìn thấy không ít những nhân vật lớn mà ngày trước chỉ có thể thấy trên ti vi, Giang Lưu Thâm thì cậu không nhớ lắm, cũng không biết anh ra nước ngoài học diễn xuất chuyên sâut. Cho đến tận ngày hôm nay vô tình gặp nhau sau cánh gà, cậu mới nhớ tới chuyện quả thật đã có một thời gian cậu không thấy phim anh đóng.
Về tuổi đời cậu chỉ kém anh chừng năm tuổi, nhưng về tuổi nghề và trình độ thì chắc chắn Giang Lưu Thâm có đủ tư cách làm đàn anh của cậu. Bởi vậy cho nên khi Hạ Hi Ngải vừa ra khỏi cửa đã gặp anh, cậu chỉ ngẩn người một lát rồi lập tức kính cẩn cúi đầu nói:
"Chào anh, Giang… tiền bối Giang." Phương diện lễ nghĩa giao tiếp của cậu còn nhiều khiếm khuyết, dưới tình huống bất ngờ đụng mặt nhau thế này cậu không tìm ra được cách xưng hô nào khác.
"Ơ, vừa mở miệng đã làm tôi già đi hai chục tuổi rồi." Giang Lưu Thâm bị cách xưng hô của cậu chọc cười. Dù sao thì anh cũng là người từng trải, nghệ thuật giao tiếp được anh lĩnh ngộ một cách trọn vẹn: "Gọi tên tôi là được rồi, tuổi của chúng ta cũng không hơn kém nhau mấy, Hi Ngải."
Hạ Hi Ngải ngạc nhiên, mở to mắt hỏi: "Anh biết tôi sao?"
Giang Lưu Thâm cười nói: "Tất nhiên, cậu nổi như thế, không biết cũng rất khó."
Từ Dương đứng cạnh anh nãy giờ thầm trợn mắt nghĩ: ‘Rõ ràng là hôm nay ông mới biết có người như thế, đúng là nói dối không chớp mắt mà.’
Thế nhưng Hạ Hi Ngải lại tin sái cổ. Cậu biết rõ tiếng tăm của bản thân không chân thực, cũng không cảm thấy mình nổi cho lắm, nhưng được một người có tên tuổi như Giang Lưu Thâm tán thưởng như vậy, bỗng nhiên cậu có cảm giác ‘Ồ hóa ra mình nổi thế à’.
Hơn nữa cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một diễn viên có cấp bậc cao như Giang Lưu Thâm lại thân thiết, hiền hoà, không có chút kiêu căng nào như thế. Điều đó khiến cho ánh mắt cậu nhìn đối phương có thêm mấy phần ngưỡng mộ và kính phục.
Giang Lưu Thâm thấy cậu mặc Hán phục, còn có trợ lý đi theo phía sau hỗ trợ nâng tà áo liền săn sóc nói: "Trang phục cậu mặc rất dễ nhăn, lát nữa nên sân khấu nhớ chỉnh trang lại một chút. Tôi đi lên trước để giới thiệu tiết mục của cậu đây. Biểu diễn thuận lợi nhé." Nói xong còn tặng kèm một cái nháy mắt nữa.
Hạ Hi Ngải lập tức gật đầu: "Vâng, cảm ơn tiền... Cảm ơn anh Lưu Thâm." Giang Lưu Thâm vừa định xoay người rời đi lại nghe thấy tiếng gọi này, nụ cười khách sáo trên khuôn mặt anh lập tức ngưng lại.
Giọng nói của tên nhóc này dễ nghe thật đấy.
- -----oOo------