Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 13




Sau khi thưởng thức màn đổi ca của các binh sĩ, hai người họ tiếp tục đi xung quanh quảng trường để tìm kiếm gợi ý nhưng đi hết hai ba vòng mà vẫn không thu hoạch được gì. Đã sắp trưa mà vẫn chưa tìm được thẻ nhiệm vụ, hai người không khỏi vô cùng sốt ruột.

Đã thế lúc này ông chú bán thức ăn cho bồ câu kia lại tới quấy rầy, Hạ Hi Ngải dùng tiếng Anh sứt sẹo để từ chối nhưng đối phương lại tỏ ra không bán hàng thành công sẽ không chịu thôi, luôn miệng lải nhải đồng thời giơ số ba với cậu.

Hạ Hi Ngải nhìn mặt trời trên đầu, nghĩ ông chú này kiếm tiền cũng không dễ dàng nên thở dài, đành lấy ba đồng Euro trong túi đưa cho ông ta. Ở dưới quê của cậu số tiền này có thể mua được năm đến sáu cân thức ăn, ở đây lại chỉ mua được một túi to bàn nửa bàn tay.

Không ngờ ông chú kia xua tay một cái, tiếp tục đưa số ba, miệng thì nói: “Thirty!”

Cuối cùng Hạ Hi Ngải mới nghe hiểu, cậu khó tin trợn mắt: “Excuse me? Thirty??”

“Yes!”

“Are you, xem me, là... là stupid à!” Cậu tức giận giật tiền về rồi nói: “Chị Tô Chỉ, mặc kệ ông ta đi, ông ta tưởng bọn mình là đồ ngốc đấy, ai lại đi tiêu ba mươi đồng Euro để mua thức ăn cho động vật chứ.”

Tô Chỉ gật đầy bày tỏ đồng ý, đang định đi thì đột nhiên Hạ Hi Ngải dừng chân, kéo cô ấy lại.

“Khoan đã... Không đúng lắm, chẳng có ai dùng ba mươi Euro để mua thức ăn cho bồ câu cả... Chắc chú này cũng biết đắt quá sẽ không có người mua chứ, tại sao còn ra giá cao như vậy?”

Càng nghĩ càng thấy kì lạ, cậu nhìn xung quanh, tiếp tục nói: “Hơn nữa chị có phát hiện ra không ạ, hình như nãy giờ ông ta chỉ quấn lấy mình thôi ấy? Quanh đây có nhiều khách du lịch lắm mà, sao ông ta không rao hàng với họ?”

Tô Chỉ cũng đã lờ mờ nhận ra: “Ý cậu là...?”

Hạ Hi Ngải gật đầu, quyết định đánh cược một lần, lấy ba mươi Euro ra rồi trịnh trọng đưa cho ông chú kia, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng và mong đợi.

Ông chú hiểu ý nở nụ cười rồi thần bí lấy một thứ ra khỏi túi, sau đó nắm chặt trong tay và nghiêm túc đưa nó cho cậu.

Hạ Hi Ngải mừng thầm trong bụng, chậm rãi xòa bàn tay ra... Quả thật là... một túi thức ăn cho chim bồ câu.

“...”

Tô Chỉ: “... Em trai à, chắc là cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy, ông ấy xem cậu là thằng ngốc thật.”

Hạ Hi Ngải hoàn toàn cam chịu số phận, đầu đưa đám gục xuống: “Em xin lỗi, chị Tô Chỉ...”

“Không sao đâu, đã mua rồi thì cho chim ăn đi.”

Hạ Hi Ngải thở dài, đành ngồi xổm xuống, buồn rầu mà lấy vài hạt thức ăn đắt như vàng ra khỏi túi rồi rải bên chân mình, một đám bồ câu lập tức kêu “Cúc cu” xông tới ăn.

Cảnh tượng này thật sự giống với lúc cậu cho gà vịt ăn ở nông thôn.

Trong nông thôn non xanh nước biếc không có nhiều cơ sở giải trí, đối với tuổi thơ của cậu, việc giải trí nhất chính là chơi đùa ở ngoài đồng hay bên sông và làm ruộng. Mỗi lần đi học về nhà, việc đầu tiên cậu làm chính là đặt cặp xuống rồi lập tức cho gà vịt cá ăn, xong rồi thì ra đồng ruộng giúp ông nội nhổ cỏ xới đất, thỉnh thoảng còn thi đấu với mấy nhóc nhà bên xem ai sẽ xong trước.

Mỗi nhà trồng mỗi giống khác nhau, nhà Hạ Hi Ngải chủ yếu dựa vào cây ngải mà sống nên mới có tên của cậu như vậy.

Hi Ngải, chính là ngọn ngải nhỏ mang đến hy vọng. Cậu và cây ngải đều là hy vọng để ông nội được sống.

Mặc dù những ngày tháng sống ở nông thôn không thể nói là giàu có nhưng cũng không quá bần khổ, bao giờ ông nội cũng để lại cho cậu thứ tốt nhất, mình thì quần áo chắp vá may đi may lại hết ba năm thế mà Tết năm nào cũng đạp xe đạp hết ba tiếng đồng hồ để lên cửa hàng tổng hợp trên phố mua quần áo mới cho cậu.

Cậu vốn có ngoại hình tuấn tú, mặc quần áo thịnh hành trông rất đáng yêu, thường xuyên bị tưởng là bé gái, người lớn nào nhìn thấy cũng muốn bóp má, cộng thêm thành tích của cậu lại tốt, hay giúp mấy đứa trẻ khác giải đề nên luôn được chào đón trong thôn nhất, có nhiều bạn bè nhất, xem như là đại ca của mấy đứa nhóc.

Thời gian đó cậu rất thích cười, gần như chẳng bao giờ phải đau buồn, cả ngày đều không lo không nghĩ, ngây thơ hồn nhiên. Còn bây giờ, có lẽ là ông nội đã bảo vệ cậu quá cẩn thận, phủ lên mười một năm cuộc đời của cậu một tầng bảo vệ kín kẽ không một cơn gió nào có thể lọt vào, không đề cho cậu trải qua một chút gian khổ hiểm ác.

Nhưng cũng chính vì như vậy mà sau khi tầng bảo vệ đó sụp đổ, nó mới lập tức làm bại lộ sự khủng hoảng bất an của cậu trong sự muôn hình muôn vẻ của xã hội.

Vì xuất thần nên động tác đang rải thức ăn của cậu hơi dừng lại, đột nhiên có một con chim bồ câu bay lên, móng vuốt của nó đâm vào da cậu. Hạ Hi Ngải bị đau, giật mình lấy lại tinh thần, vừa định xua nó đi thì phát hiện trên chân nó có cột một cuộn giấy nhỏ.

Cậu ngẩn người, cẩn thận cởi xuống rồi chậm rãi mở ra. “Nhiệm vụ: Đường đến phía Tây.”

Ba mươi Euro quả không phí!

Cậu kích động nhảy cẫng lên: “Chị Tô Chỉ ơi! Chị nhìn này! Em tìm được gợi ý rồi!”

“Hửm? Để tôi nhìn xem, đường đến phía Tây... Không phải đây là tên của chương trình sao? Nghĩa là sao nhỉ?”

“Chắc là bảo chúng ta đi phía Tây ạ, có thể đi tiếp sẽ có những gợi ý khác.” Hạ Hi Ngải hí hửng xoay một vòng tại chỗ, rải hết thức ăn đi, thoáng chốc những con chim bồ câu đều bay đến quanh cậu chặn đường lại nhưng cậu không hề cảm thấy phiền mà nở nụ cười hết sức rực rỡ.

“Đi thôi, chúng ta ăn cơm trước rồi hoàn thành nhiệm vụ, lấy quỹ từ thiện về tay!”

Thiếu niên đang tắm dưới ánh mặt trời rực rỡ quá chói mắt, Tô Chỉ ngẩn ra, cho đến khi nghe Hạ Hi Ngải gọi mình thêm lần nữa thì cô ấy mới lấy lại tinh thần, mở bản đồ ra nhìn đường.

Tại tầng ba của một cửa hàng cách quảng trường không xa có một người đang lặng lẽ dựa vào khung cửa đổ nhìn xuống, ánh nhìn đặt trên bóng hình đang bị những con chim bồ câu vây quanh nơi giữa quảng trường xa xa. “Anh Thâm! Bà chủ nói chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi! Đây là mảnh ghép... Ơ, anh đang nhìn gì thế?”

Vưu Thanh tò mò đi qua, tưởng là dưới đường có hoạt động giải trí thú vị gì, kết quả lại thấy Hạ Hi Ngải và Tô Chỉ.

“... Sao hai người kia lại ở đây...”

Người quay phim nghe vậy thì nhấc camera lên định quay nhưng bị Giang Lưu Thâm cho một ánh mắt vô cùng áp bách khuyên dừng lại.

“Chắc là đang làm nhiệm vụ rồi.” Giang Lưu Thâm quay đầu tiếp tục nhìn về phía quảng trường, khóe môi vô thức nhoẻn lên: “Nhìn cậu ta vui vẻ chưa kìa, đúng là ngốc ngếch.”

Vưu Thanh cũng cười: “Cậu ta không ngốc đâu, thông minh nữa là đằng khác.”

Hiếm khi Giang Lưu Thâm có hứng thú đáp lại lời của anh ta: “Ồ? Cậu nói rõ hơn xem?”

“Anh Thâm nghĩ thử xem, rõ ràng tính cách của Hi Ngải không phải thuộc dạng hay cười nhưng lại có thể cười vui vẻ với camera một cách tự nhiên như thế, chứng tỏ cậu ta rất hiểu người xem và các fan muốn nhìn cái gì.

Giỏi lấy thiện cảm từ người khác và giành sự chú ý về phần mình như thế, chẳng lẽ không thông minh sao?”

Giang Lưu Thâm khẽ cười, giọng nói lại hơi lạnh đi: “Không, tôi nghĩ so với cậu thì cậu ta vẫn còn kém xa.”

Vưu Thanh còn tưởng anh đang khen mình thật, ngượng ngùng gãi đầu: “Anh Thâm quá khen rồi.”

Giang Lưu Thâm lười nói chuyện với anh ta, tiếp tục nhìn xuống dưới, thấy thiếu niên thanh tú cao lớn trong quảng trường kia sải đôi chân dài ra đi theo hướng Tây, trên mặt là ánh nắng tươi đẹp của vùng Địa Trung Hải, sau lưng là bầy bồ câu thánh khiết đang đập cánh vây quanh tựa như đứa con của thiên thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, thật sự là một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Hạ Hi Ngải như thế còn cần giành sự chú ý sao? Rõ ràng bản thân cậu chính là tiêu điểm.