Bên trong phòng của khách sạn năm sao, trên bàn đặt một ít bông băng và một ít viên đá.
Từ Dương đang gọi điện thoại: "Không sao không sao không sao, chỉ chảy chút máu mũi, xe bị quẹt xước chút sơn thôi ạ. Bác cứ yên tâm, vâng cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Vâng, anh ấy ạ? Bây giờ tâm trạng anh ấy không tốt lắm, nói là tối nay sẽ gọi điện về cho bác… vâng vâng, cháu rõ ạ. Vâng, cháu chào bác."
Cúp điện thoại xong, Từ Dương mới thở dài một hơi như trút được gánh nặng vậy.
"Hù chết em rồi, may mà anh không có chuyện gì, nếu không bà Giang nhà anh sẽ cho em ban cho em một thước lụa trắng mất."
Hai tay Giang Lưu Thâm nắm lấy nhau đặt hờ trên bụng, anh cứng ngắc nằm thẳng ở đó trông không khác nào một người đang đợi xuống mồ. Đầu anh hơi ngửa lên, trong lỗ mũi nhét bông, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Thằng nhóc khốn nạn kia chính là sát tinh của mình mà..." "Hả? Cái gì?" Từ Dương ghé sát anh hỏi lại.
"Lần nào gặp cậu ta tôi cũng xui xẻo... Đời tôi có hai lần mất hết mặt mũi, đều do cậu ta hại hết…"
Đột nhiên, Giang Lưu Thâm nhớ ra cái gì đó, nghiêm giọng nói: "Không có ai chụp được cảnh đó chứ?"
"Không có, mấy người kia không mang máy ảnh, di động cũng không lấy ra."
"Vậy thì tốt…" Nghe vậy anh thoáng an tâm đôi chút.
Nếu như bức ảnh anh giàn giụa máu mũi bị người ta chụp được đăng lên mạng thì anh sẽ tự kỉ lặn thêm một năm nữa mất.
Chẳng qua là, Giang Lưu Thâm lập tức nhớ tới một chuyện khác còn quan trọng hơn.
"Hình như… anh với cậu ta vừa hôn môi thì phải." Từ Dương khiếp sợ hỏi lại: "Hả?"
"Lúc va vào nhau... Anh cảm thấy môi anh đụng vào cái gì đó mềm lắm, chắc chắn không phải ngực đâu."
"Vậy thì còn cái gì nữa, cho dù có đụng thật cũng chỉ là bất ngờ thôi, anh đừng để trong lòng."
"Sao anh có thể không để trong lòng được!" Giang Lưu Thâm ngồi phắt dậy gào lên: "Đây là nụ hôn đầu của anh cậu đấy! Cậu biết cái gì gọi nụ hôn đầu không? First kiss, ok? Cái chuyện máu chó gì thế này, nếu như theo kịch bản của phim thần tượng, chẳng phải nội dung tiếp theo sẽ là tôi và cậu ta hai bên tình nguyện hạnh phúc bên nhau sao? Tôi nhổ vào! Ọe ọe ọe!"
Từ Dương: "..."
Nếu để fan của ảnh đế Giang phong lưu đa tình nhìn thấy tình cảnh này, e rằng bọn họ sẽ chạy mất dép không bao giờ quay lại nữa mất.
"Không phải… Anh Thâm à, anh giữ lại nụ hôn đầu làm cái gì? Có ai ngăn cản anh đâu, anh có biết có bao nhiêu fan đều ngóng trông anh dùng dao thật súng thật diễn cảnh hôn không."
"Thứ cậu nhìn thấy chỉ là một phần thôi." Giang Lưu Thâm lại nằm xuống tiếp tục lải nhải: "Có rất nhiều người đã khóc thảm thiết khi thấy cảnh hôn giả của anh đấy. Nếu anh diễn thật, lỡ như có người luẩn quẩn trong lòng thì sao đây? Vẫn nên từ từ thì hơn. Ôi, siêu sao Thiên vương khổ não quá mà."
Từ Dương không nhịn được nữa nói: "Thôi đi, ai sẽ vì phim của anh mà luẩn quẩn trong lòng chứ? Anh xem mình là thần tượng luôn đấy à?"
Giang Lưu Thâm khẽ hừ một tiếng, không nói nữa, đăm chiêu nhìn chăm chú vào trần nhà một chút, lại hỏi: "Nói đến mới nhớ, cái thằng nhóc họ Hạ kia đâu rồi?"
"Anh ta không sao, đã về phòng nghỉ ngơi trước rồi."
"Không sao? Sao đầu thằng nhóc đó lại rắn như sắt thế chứ, nó luyện Thiết Đầu Công chắc?"
"Được rồi, anh cũng đừng trách anh ta nữa. Không phải anh ta đã nói rồi sao, anh ta tưởng anh sẽ bị thương mới theo quán tính kéo anh qua. Người ta nào có ác ý gì, còn rất tốt bụng nữa chứ."
"Tốt cái quái gì." Giang Lưu Thâm xem thường nói: "Cậu ta nói thế nào thì cậu tin thế à? Ai biết có phải cậu ta muốn mưu sát anh hay không, trong giới giải trí này người muốn hại trẫm còn ít sao?"
Từ Dương: "... Không buôn với anh nữa, anh tiếp tục nằm đó đi, tạm biệt." "Chờ đã." Giang Lưu Thâm gọi cậu ta lại hỏi: "Mấy người kia… Xử lý như thế nào?"
"Tài xế lái xe đưa bọn họ đến cục cảnh sát rồi, hình như đều là mấy người được thuê thì phải. Trước đây đã từng nhận tiền để theo xe của người ta rồi, đều là những gương mặt quen lắm..." Từ Dương nhún nhún vai: "Còn làm gì được? Người ta tông xe là vì muốn nhìn anh ở khoảng cách gần, với lại đây cũng không phải lần đầu tiên, phê bình giáo dục một trận rồi đuổi đi là hết. Nếu anh muốn dạy bảo bọn họ, em sẽ đăng bài tiết lộ chuyện lần này một chút, đảm bảo fan của anh sẽ giúp sắp xếp rõ ràng."
Giang Lưu Thâm cân nhắc một chút: "Quên đi, đừng phát ra, tránh cho mọi người lo lắng."
"… Anh Thâm à, từ bao giờ anh biết săn sóc người ta thế?" "Anh lúc nào không săn sóc?"
"Anh còn không thấy ngại mà hỏi à… Năm ngoái là ai không thèm nói lấy một câu cứ thế ra thẳng nước ngoài? Anh có biết trên dưới phòng làm việc của chúng ta ứng phó phóng viên giới truyền thông khốn khổ đến nhường nào không? Fan nào cũng kêu trời trách đất mong anh quay lại. Còn anh thì sao, lòng dạ ác độc, nói đi là đi, còn săn sóc? Không nói anh vô tình là tốt lắm rồi."
"…" Giang Lưu Thâm im lặng vài giây, rổi bảo: "Được thôi, nói thật nhé. Anh cảm thấy một khi fan biết việc này sẽ lại hấp tấp đưa anh lên hotsearch. Anh đây nào có muốn thấy cái tin mất mặt như "Giang Lưu Thâm bị xe rượt xảy ra tai nạn xe cộ chảy máu mũi" chứ."
Từ Dương yên lặng nhổ nước bọt trong lòng, hóa ra ngài ta còn sợ mất mặt cơ đấy.
Lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng “Cộc cộc”.
Từ Dương đi mở cửa, ngưởi bên ngoài còn chưa bước chân vào phòng đã nghe thấy giọng nói có nam có nữ gọi: "Anh Thâm!"
Giang Lưu Thâm lập tức ngồi thẳng dậy, tao nhã thanh thản tựa vào đầu giường, hai cái chân dài khẽ bắt chéo lên, cả người toát ra dáng vẻ lười biếng như vừa tỉnh ngủ, khẽ mỉm cười nhìn mấy người vừa vào: "Hi."
Từ Dương thấy vậy phát tởm, nhưng cậu ta biết làm sao, Giang Lưu Thâm người ta có được một túi da tốt, có thành ra thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui cực kì.
Đoàn người vừa đến chính là đám khách mời tham gia chương trình lần này: Vưu Thanh, Châu Vũ Huyên và Đào Tiểu Đào. Trong những người này Vưu Thanh là người anh quen nhất, trước đây hai người đã từng hợp tác trong một bộ phim điện ảnh rất hot. Vưu Thanh đóng vai em trai Giang Lưu Thâm, bởi vì được mọi người yêu thích nên đã từ một người mới tuyến mười tám nhanh chóng thăng hạng bước vào hàng ngũ tiểu thịt tươi top đầu.
Bản thân Vưu Thanh cũng hiểu, anh ta biết mình có thể nổi được như vậy là nhờ việc tạo couple với Giang Lưu Thâm nên vừa đến khách sạn đã lập tức đến đây thăm hỏi.
Hai vị khách mời nữ còn lại có Đào Tiểu Đào là thần tượng theo hệ đáng yêu mới nổi, từng ra mấy ca khúc, bài nào cũng sảng khoái vui tươi. Cô ấy rất hay tham gia các chương trình truyền hình thực tế, được rất nhiều người yêu thích, rất có duyên với khán giả. Châu Vũ Huyên là tiểu hoa đán nổi tiếng trong làng giải trí, hay đóng các vai nữ chính ôn nhu thanh thuần, lại thêm dáng người rất đáng tự hào nên được mệnh danh là "Nữ thần của trạch nam".
Vị trí của bọn họ đều kém xa Giang Lưu Thâm, tự nhiên phải đến thăm tiền bối theo lễ nghĩa rồi.
Vừa thấy mũi Giang Lưu Thâm nhét bông, mấy người đều thân thiết hỏi thăm: "Anh Thâm, anh sao thế?"
Giang Lưu Thâm đang muốn nói dăm ba câu cho qua chuyện thì đột nhiên thấy được phía sau bọn họ còn có thêm một người.
Dường như Hạ Hi Ngải đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Cậu liên tục trốn phía sau Vưu Thanh, nhưng tiếc thay cậu cao hơn người ta cả nửa cái đầu, dù có khom lưng uốn gối cũng không thể ẩn thân hoàn toàn được. Hơn nữa cậu làm vậy không khác nào có tật giật mình, càng làm người khác chú ý hơn.
Giang Lưu Thâm âm thầm cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Vậy thì phải hỏi bạn nhỏ phía sau mọi người rồi."
Trong nháy mắt, ánh nhìn của mấy người đồng loạt chuyển hướng nhìn về phía Hạ Hi Ngải.
Hạ Hi Ngải chỉ muốn độn thổ luôn cho xong, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đứng ra nói: "Anh Thâm, xin lỗi anh."
Cho dù trước đó hai người có va chạm với nhau thì chuyện này cũng là do cậu sai. Vô duyên vô cớ hại Giang Lưu Thâm bị thương, trong lòng Hạ Hi Ngải cậu cũng có chút băn khoăn.
Giang Lưu Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu cụp mắt mím môi, dáng dấp kia như bị oan ức thật khiến người ta đau lòng.
Còn dám giả bộ ở đây nữa hả. "Xin lỗi cái gì?" Anh cố ý hỏi.
Câu hỏi đúng kiểu được voi đòi tiên đây mà, chút áy náy trong lòng Hạ Hi Ngải bay sạch sành sanh không còn sót lại chút nào, đối với cái loại lão lưu manh này quả nhiên không thể quá nhẹ dạ được.
"Xin lỗi… vì đã hại anh... tóe máu tại chỗ." Giang Lưu Thâm: "???"
"Phụt!" Đào Tiểu Đào không nhịn được bật cười: "Hi Ngải, đừng nói là môn Ngữ Văn của anh cũng do thầy thể dục dạy như tôi đấy chứ? Làm gì có ai xin lỗi người ta như thế ha ha ha."
Hạ Hi Ngải vốn còn chưa nghĩ ra nên xin lỗi thế nào, nghe cô ấy nói vậy thì càng không biết nên nói tiếp làm sao. May mà có Vưu Thanh bên cạnh đã cười mở miệng: "Tiểu Đào, cô làm khó Hi Ngải rồi, sau khi tốt nghiệp cấp hai cậu ấy có đi học nữa đâu, vì bận mưu sinh kiếm sống mà."
Giang Lưu Thâm thầm phỉ nhổ trong lòng, cái miệng của tên Vưu Thanh này vẫn như trước, ác mồm ác miệng. Lúc trước nếu không phải là vì Giang Tiểu Phù rất thích nhân vật do cậu ta diễn thì sao cậu ta có cơ hội dựa vào việc sao tác với anh để hot được?
Tuy rằng chính Giang Lưu Thâm cũng hay nói móc nói mỉa người khác, thế nhưng trước giờ đều có nguyên nhân mới làm vậy chứ anh chưa bao giờ tùy tiện hạ thấp người khác. Loại người như Vưu Thanh luôn khinh thường, làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác. Anh xem thường cách làm như vậy nhưng anh cũng lười nói lời ngăn cản, kẻ tám lạng người nửa cân, anh rất muốn xem cái tên nhóc khốn nạn kia sẽ nói thế nào.
"Tuy tôi chỉ có bằng cấp hai." Hạ Hi Ngải nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của Vưu Thanh nhưng không rụt rè chút nào, nói thẳng: "Nhưng Ngữ Văn
của tôi rất tốt, lúc học cấp hai lần nào viết văn cũng được trọn điểm." Giang Lưu Thâm ngẩn người.
Thằng nhóc này sao không xử sự theo lẽ thường chút nào thế?
Lúc này, cửa phòng lại vang lên, người vào là đạo diễn Chu Chí Minh, theo sau là vị khách mời cuối cùng, Tô Chỉ.
"Ơ! Đều ở đây cả này? Lưu Thâm, tôi nghe nói cậu bị thương, không sao chứ?"
Giang Lưu Thâm dẹp sạch những suy nghĩ linh tinh trong đầu, mỉm cười chuyên nghiệp bảo: "Không sao, bị thương chút thôi, ngày mai vẫn có thể xuất phát cùng mọi người."
Anh biết Chu Chí Minh quan tâm đ/ến chuyện gì nên nhanh chóng cho ông ta một viên thuốc an thần.
Chu Chí Minh lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Thế thì tốt rồi. Tranh thủ có mặt mọi người ở đây, tôi nói luôn một chút, sáng mai sẽ sắp xếp mọi thứ cho mọi người, trước khi xuất phát sẽ có phỏng vấn. Qua buổi chiều chúng ta sẽ tới sân bay, khi đến Athens là buổi tối, mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai chính thức quay, không thành vấn đề chứ?"
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ phía mọi người, ông ta tiếp tục đưa ra kịch bản cho từng hành trình: "Hãy xem lịch trình đêm nay trước đi nào. Chương trình này của chúng ta hướng tới mục tiêu thực tế nên mọi người không cần quá gò bó, cứ là như ngày bình thường là được."
Hạ Hi Ngải nghĩ thầm, muốn mô phỏng theo dáng vẻ cuộc sống thường ngày thất, chắc chắn cậu sẽ ở trong phòng trạch cả mười lăm ngày này, bổ sung tình trạng thiếu ngủ trường kỳ của mình.
Chờ khi đạo diễn đi khỏi, những người còn lại cũng dự định rút lui, thi nhau nói lời tạm biệt với Giang Lưu Thâm. Hạ Hi Ngải cũng lúng búng nói "Tạm biệt", chuẩn bị cùng mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
"Ai chờ chút, thằng... tiểu Ngải Ngải."
Thế nhưng cậu lại bị Giang Lưu Thâm gọi lại.
Hạ Hi Ngải bất đắc dĩ xoay người, bày ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn như kiểu muốn hỏi "Anh lại có chuyện gì nữa?"
Mấy người khác thấy hai người còn có lời muốn nói với nhau bèn đi trước. Vừa đóng cửa xong, Châu Vũ Huyên đã không nhịn được nhiều chuyện: "Anh Thâm và Hạ Hi Ngải quen thân lắm hả? Lúc thì "bạn nhỏ", lúc lại "tiểu Ngải Ngải", giọng điệu nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm? Vưu Thanh, anh và Hạ Hi Ngải thuộc cùng một công ty, anh có biết không?"
"À, họ mới gặp nhau có một lần trong đêm hội Trung thu thôi." Con ngươi Vưu Thanh đảo một vòng, nói thêm một câu: "Lần kia công ty vốn muốn để tôi đi, nhưng lại thấy Hi Ngải rất muốn đi nên đã để cho cậu ấy đi. Kết quả lại gây họa, khiến anh Thâm không vui, hai người liền thành như vậy. Thực tế thế nào tôi cũng không rõ lắm, nói lung tung không tốt."
"Tự cậu đã nói đủ rồi."
Dưới cọng kính râm, đôi mắt đẹp đẽ của Tô Chỉ hờ hững nhìn cậu ta một cái, sau đó cô ấy đi thẳng về căn phòng của mình.
"Nữ thần chính là nữ thần, người theo đông quá, chẳng trách có thể gả vào nhà giàu." Châu Vũ Huyên khẽ hừ một tiếng. Tuy cô ấy mang danh "Nữ thần của trạch nam", nhưng so với Tô Chỉ cầm biết bao giải thưởng âm nhạc, sáng tác bao ca khúc mà nói thì cô ta vẫn còn cách cả một đoạn dài. Mà lúc này hai nhân vật chính trong câu chuyện của họ lại đang đối mặt nhau mà không nói gì.
Giang Lưu Thâm kêu Từ Dương đi, sau đó ngoắc ngoắc tay về phía người kia bảo: "Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Hạ Hi Ngải bất đắc dĩ đi đến bên giường ngồi xuống: "Chuyện gì?"
Đến gần nhìn kỹ rồi mới thấy, Giang Lưu Thâm không thể không thừa nhận tên nhóc này rất đẹp. Trong giới này, mấy bé trai tuổi trẻ xinh đẹp anh đã nhìn nhiều lắm rồi, thường thường càng đẹp sẽ càng dễ dàng bị chê là ẻo lả. Thế nhưng, khuôn mặt này của Hạ Hi Ngải,= lại đẹp theo kiểu nhẹ nhàng, thoải mái, vô cùng tự nhiên không cần cố sức. Ánh mắt đơn thuần thông
suốt, nhìn rất có thiện cảm, không khác nào mấy học sinh còn đang đi học, một chút cũng không giống một nghệ sĩ vừa hot sau khi chìm nổi gần hai năm trước đầu sóng ngọn gió trong giới giải trí.
Mà khi đôi môi trái tim có điểm nhấn ở giữa rõ ràng, có chút đáng yêu của cậu khẽ mím lại, sẽ sinh ra mấy phần xa cách hờ hững làm người ta kính sợ, tránh xa.
Ví như lúc này vậy.
"Không có chuyện gì thì tôi đi đây."
"Chờ đã, tôi hỏi cậu." Giang Lưu Thâm lập tức ngăn cậu lại: "Lúc trước ở trên xe, khi chúng ta va vào nhau, có phải là tôi đã... hôn cậu không?"
Anh không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến Hạ Hi Ngải đã muốn điên lên. Cậu lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị cùng một người chiếm đến hai lần, đã thế còn là một gã đàn ông nữa chứ.
"Cái kia không gọi hôn, mà là va vào." Có chết cậu cũng không thừa nhận lúc đó mình bị lão lưu manh này hôn.
Giang Lưu Thâm được chứng thực, tâm trạng tụt xuống hơn phân nửa: "Mẹ kiếp, va vào chỗ nào rồi?"
"Trên mặt chứ còn đâu nữa, anh còn muốn va vào chỗ nào? Đồ lưu manh."
Giang Lưu Thâm mới vừa thở phào nhẹ nhõm lại nghe được hai chữ "lưu manh", lập tức giận sôi máu: "Đây là lần thứ hai cậu bêu xấu tôi rồi đấy, nói xin lỗi đi."
Hạ Hi Ngải dựa vào lí lẽ biện luận: "Tôi đã xin lỗi vì va vào anh rồi. Nhưng lần trước anh nắm... của tôi, tôi cũng có thể kiện anh tội quấy rối."
"Lẽ nào lần trước tôi không xin lỗi sao? Tôi không kiện cậu làm người khác bị thương là tốt lắm rồi, cậu còn muốn kiện lại tôi?"
"Tôi va phải anh là vô tình không phải cố ý, ai biết vóc người anh cao lớn tố chất thân thể lại yếu đuối như thế, mới đụng một cái đã chảy máu mũi."
"Ha? Thế là tôi bị cậu đập cho đổ máu là lỗi của tôi đúng không?" Không thể nhẫn nhịn được nữa, Giang Lưu Thâm vươn tay nắm lấy cổ áo của Hạ Hi Ngải, nhanh chóng lật người ta lại, vươn mình cưỡi lên trên.
"Tố chất thân thể của tôi kém á? Cậu lặp lại lần nữa xem nào? Nhìn cơ bụng tám múi của tôi lặp lại lần nữa xem nào?"
Hạ Hi Ngải dốc hết sức phản kháng nhưng thể lực của Giang Lưu Thâm mạnh hơn cậu quá nhiều, có giãy dụa thế nào cũng không mảy may nhúc nhích được. Cậu khẽ cắn răng, quyết tâm định đập đầu vào người đối diện. Thế nhưng cậu còn chưa kịp làm đã bị Giang Lưu Thâm phản ứng nhanh nhẹn đè trán lại, đè cậu xuống giường.
"Còn muốn đập đầu tôi hả?" Giang Lưu Thâm cười lạnh: "Tên nhóc khốn nạn, nói xin lỗi với anh cậu mau."
Hạ Hi Ngải không cam lòng thở hổn hển quát: "Anh không sợ tôi… phanh phui chuyện này ra ngoài ánh sáng… đưa anh lên mạng à!"
"Cậu cứ tự nhiên. Ai sẽ tin tưởng vào chuyện tôi quấy rối cậu chứ hả…" Giang Lưu Thâm quét mắt về phía lồng ngực bằng phẳng của người dưới thân, một mặt ghét bỏ nói: "Thằng nhóc con chưa dứt sữa như cậu à? Đừng nói tôi không thèm làm, cho dù tôi làm thật thì cậu định làm gì tôi?" "Anh… Ỷ thế hiếp người!"
Giang Lưu Thâm bị chọc cười: "Ô, ngữ văn của thằng nhóc con nhà cậu cũng khá lắm, dùng từ đúng người đúng chỗ. Vậy để anh đây dạy thêm cho cậu một câu thành ngữ ‘Lòng người hiểm ác" nữa nhé. Tôi đã nói lý lẽ đủ rồi, cậu còn nói xấu tôi, nói tôi là lưu manh. Thế nhưng tôi chỉ cần cậu nói một lời xin lỗi mà thôi, nếu là người khác, cậu cho rằng người ta sẽ bỏ qua như thế à?”
“Lần trước cậu hắt cả cốc coca lên người tôi cũng thế, nếu tôi không truy cứu, không giúp cậu khắc phục hậu quả, cậu đoán xem những người ngồi cùng bàn kia sẽ nói những gì? Bọn họ chấp nhận đắc tội với một kẻ có tiền có quyền như tôi hay là đồng ý mượn cơ hội diệt trừ một ca sĩ vừa hot quá nhanh nhưng không có chỗ nương tựa như cậu?"
Giang Lưu Thâm búng trán cậu một cái, sau đó đứng dậy buông cậu ra, Hạ Hi Ngải lập tức nhảy lên trốn thật xa.
"Bạn nhỏ, tôi khuyên cậu nên học ngoan đi. Với cái tính cách này của cậu, trong giới giải trí hỗn loạn này, sớm muộn gì cũng sẽ té đau thôi."
"Không cần anh nhọc lòng." Hạ Hi Ngải xoay người đi thẳng về phía cửa, mới vừa mở cửa, do dự mãi, vẫn nghiêng đầu nói:
"Nếu như lần trước anh thật sự không cố ý chạm tôi, vậy tôi… xin lỗi anh." Đôi mày thanh tú của cậu khẽ nhăn lại: "Với cả, "lòng người hiểm ác" không phải là một câu thành ngữ, đừng có sỉ nhục trình độ ngữ văn của tôi." "Rầm!"
Tiếng đóng cửa vang dội khiến Giang Lưu Thâm có chút bối rối.
Thằng nhóc này… lúc đòi cậu xin lỗi thì vô cùng bướng bình, có làm thế nào cũng không chịu nói. Thế nhưng anh vừa mới giáo huấn cậu mấy câu, còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nghe mắng lại, kết quả chờ được lại là một lời xin lỗi.
Anh đã lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải một người không hành động theo lẽ thường như thế.
Chậc... Có chút mới mẻ.
Lời tác giả:
Chương này rất dài, tóm tắt trọng điểm: Tên nhóc khốn nạn thành công gợi lên hứng thú của ảnh đế bá đạo, Ngải Ngải siêu đáng yêu, tuy Ngải Ngải chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai nhưng lại rất thông minh! (Chuyện bằng cấp còn có nguyên nhân.) Được anh Thâm thơm mặt, được anh Thâm cho xem cơ bụng tám múi… Còn lại các bạn tự bổ não!