Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu

Chương 21: Cô có ngại…




Thịt kho tàu phải ninh trên lửa nhỏ một tiếng đồng hồ, trong thời gian chờ đợi món ngon, hai người chỉ có thể xem tivi để giết thời gian.

Trên tivi đang chiếu bộ phim thần tượng rất hot gần đây, trai xinh gái đẹp rất bổ mắt, chỉ là tình tiết phim hơi khó hiểu.

“Vì sao không giải thích hiểu lầm này? Hai người họ không có miệng à?” Lâm Tất Tất không hiểu nổi: “Ôi chao, đúng là già rồi, không xem nổi kịch bản hoàng tử như thế này mà lại chết mê chết mệt cô bé lọ lem không có chút ưu điểm nào.”

“Không phải vì tuổi tác mà là do trải đời. Kịch bản phim thần tượng phi logic như vậy chiếu lên để cho mấy cô bé không có kinh nghiệm xã hội xem. Cô đã biết sự bất hợp lý của mấy kịch bản này nên tất nhiên là không xem nổi rồi.” Triệu Thanh Nhượng móc điện thoại ra lướt tìm: “Hay là chúng ta cùng nhau đọc tài liệu tham khảo đi, cô muốn đọc đề tài nào?”

Khóe miệng Lâm Tất Tất giật giật.

Anh trai à, có nhất thiết phải chăm học như vậy không? Thời gian đợi cơm cũng học nữa??? Anh không làm phó giáo sư thì còn ai làm phó giáo sư đây?

“Xuất tinh sớm.”

Triệu Thanh Nhượng dừng ngón tay đang định gõ chữ tìm kiếm lại: “Hả?”

Lâm Tất Tất mỉm cười nói: “Hạng mục gần đây tôi làm là ứng dụng lâm sàng của hệ thống điều trị bằng ánh sáng đỏ để phục hồi bệnh xuất tinh sớm”

Cô vỗ vai Triệu Thanh Nhượng: “Anh cũng có thể học chung với tôi.”

Triệu Thanh Nhượng: ….

*

Lâm Tất Tất nấu món thịt kho tàu có mùi vị gần là giống hệt món mà bà Lâm nấu, có điều là cô cho thêm bún và gà chiên chạy vào thịt kho nên rất hút nước.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, một bữa trưa ăn hơn bốn mươi phút.

“Sắp một rưỡi rồi.” Lâm Tất Tất kinh ngạc, tám giờ sáng cô đã ngồi trên Huolala nha.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Thanh Nhượng xoa xoa khoé mắt: “Tôi về trước nhé.”

Anh còn có ca làm buổi tối, ít nhiều gì buổi chiều cũng phải ngủ một chút.

“Ca tối nay của anh là trực ban hay phẫu thuật?”

Bệnh viện Hiệp Chúng là bệnh viện tốt nhất ở thành phố này, khoa phẫu thuật thần kinh của Triệu Thanh Nhượng là khoa chủ chốt ở đây. Các bệnh nhân từ những thành phố lân cận vì chuộng danh của nó mà đến, số lượng bệnh nhân rất đông, có lúc xếp lịch phẫu thuật ban ngày không hết phải xếp đến tối muộn, chuyện cả một ca buổi tối đều làm phẫu thuật là chuyện thường.

“Phẫu thuật.”

Bản thân Lâm Tất Tất đã từng phẫu thuật ca tối, tên này hay lắm, cái chân đó của anh sắp giãn tĩnh mạch tới nơi rồi.

“Anh về nhà thì mất thời gian đi đường, hay là ngủ ở chỗ của tôi luôn đi, chỗ tôi gần bệnh viện.”

“Hả?”

“Anh đừng hiểu nhầm, chỗ tôi còn có một phòng ngủ, chẳng phải anh vừa quét dọn xong à? Trải giường xong là có thể ngủ rồi, anh đợi một chút.”

Lâm Tất Tất nhanh nhẹn trải ga giường và phủ chăn lên.

Cả buổi sáng Triệu Thanh Nhượng đã giúp cô quét dọn, anh chịu mệt nhọc mà buổi tối còn phải làm phẫu thuật nên buổi chiều phải ngủ một giấc thật ngon.

Không cho Triệu Thanh Nhượng cơ hội phản bác, Lâm Tất Tất trực tiếp đẩy anh vào phòng ngủ: “Mau ngủ đi.”

“Không phải, vừa mới ăn xong tôi phải đứng một lúc.”


Lâm Tất Tất: ….

Dưỡng sinh tốt.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Tất Tất rung lên, là bác sĩ Lý gọi đến.

“Bác sĩ Lâm, kết quả kiểm tra của giường số tám có rồi, là u ác tính. Ý kiến của tôi và bác sĩ Hoàng là cắt bỏ hai túi tinh, bàng quang và tuyến tiền liệt. Chắc trưởng khoa sẽ có phương án phẫu thuật tốt hơn nhưng cô cũng biết rồi đó. Trưởng khoa đã đến Bắc Kinh tham gia hội thảo nghiên cứu, không thể về ngay được. Vậy nên tôi muốn xem cô và bác sĩ Tân có phương án nào tốt hơn không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ok, đúng lúc tôi cũng ở gần bệnh viện, mười phút nữa tôi đến ngay.”

“Ừm, bác sĩ Tân cũng nói mười phút nữa là đến.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Tất Tất, Triệu Thanh Nhượng biết là bệnh viện có việc gấp: “Tôi đưa cô đi.”

“Không cần, xe của anh vẫn chưa ra đến nơi thì có khi tôi đã đến bệnh viện rồi.”

“Ý tôi là tôi đi bộ tiễn cô cũng dễ tiêu cơm hơn.”

“Thế được.” Lâm Tất Tất đưa chìa khoá cho Triệu Thanh Nhượng: “Chốc nữa anh cứ về nhà tôi đi, tôi còn một chìa khoá nữa.”

“Cô vẫn chưa tìm được bạn cùng phòng à?”

“Chưa.” Lâm Tất Tất thay giày ở cửa nhà: “Thật trùng hợp là các bác sĩ, y tá gần đây tôi quen đều không cần thuê nhà, chắc là tôi phải lên mạng đăng tin cho thuê rồi.”

Triệu Thanh Nhượng ấn thang máy, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ, chỉ là anh không biết nên mở miệng thế nào.

Anh xoắn xuýt cả nửa ngày, cuối cùng lúc sắp đến cổng chung cư mới mở miệng: “Thế cô có ngại…”

“Bác sĩ Tân!” Lâm Tất Tất chạy qua chào hỏi: “Trùng hợp vậy, anh cũng chuyển đến khu này à?”

“Đúng vậy, chẳng phải căn nhà lúc trước của tôi gần với khu bệnh viện cũ à. Giờ chuyển đến khu bệnh viện mới rồi, nếu vợ chồng tôi thuê nhà thì phiền lắm, nên chúng tôi mua một căn ở đây luôn.”

Lâm Tất Tất: ….

Cô nghi bác sĩ Tân đang khoe của nhưng cô không có chứng cứ.