Editor: Nguyệt
Lục Vân Dương và Quan Cẩm một trước một sau bước vào văn phòng, một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Nghe nói anh cũng bị bệnh? Sắc mặt đúng là không tốt lắm.” Đinh Đinh lo lắng nhìn Lục Vân Dương, “Dù sao cũng không có vụ án gì lớn, anh trở về tĩnh dưỡng đi.”
“Không sao, cảm ơn đã quan tâm tôi. Chung quy ở mãi trong nhà không bằng ra ngoài hít thở không khí được.”
“Ây nhô, giáo sư đẹp trai, mấy tháng rồi không gặp anh đó. Tôi còn tưởng chúng tôi không được hưởng phúc lợi có cố vấn nữa. Được gặp lại anh đúng là hạnh phúc ” Trần Kiều Vũ không thèm che giấu bản chất hoa si của mình.
Lục Vân Dương vội vàng ứng đối. Quan Cẩm hừ lạnh một tiếng, một mình ngồi vào bàn làm việc.
Không quá vài giây sau, Lục Vân Dương đã nhanh chóng đuổi mọi người đi, lập tức ngồi bên cạnh Quan Cẩm: “Tiểu Cẩm, tôi có giúp được gì không?”
“Không cần. Thân thể anh không khỏe, tôi nào dám bắt đại giáo sư lao động.”
Mọi người cúi đầu giả vờ bận rộn, vểnh tai lên nghe.
“Tôi đâu làm việc gì nặng nhọc, chỉ động não thì không sao.”
“Không phải đầu anh cũng hỏng rồi à?”
“… Vẫn dùng được.”
Quan Cẩm nhìn chồng hồ sơ cao như núi bên cạnh, nhoẻn miệng cười: “Vậy cũng tốt, không nên để đầu óc rỉ sét. Đây là các hồ sơ tội phạm mà tôi đang phân loại. Nếu anh đã chủ động yêu cầu thì giao cho anh đấy. Tôi còn phải làm việc khác quan trọng hơn.”
“Được.” Lục Vân Dương vui vẻ lao đến, giống như đó không phải một đống giấy mà là một đống vàng.
Tình trạng một người tỏa khí lạnh âm 400, một người dịu dàng tim hồng bay tứ tán này rốt cuộc là sao! Tâm hồn hóng hớt của mọi người đang sục sôi. Tiếc là hôm nay Quan Cẩm có hơi đáng sợ, không ai dám tiến lên hỏi thăm, chỉ đành chịu khó tưởng tượng vậy.
Đúng lúc đó, Nhạc Phàm dạo bước thư thả ghé qua, đến trước mặt Trịnh Phi, đặt một xấp văn kiện đánh rầm xuống bàn: “Báo cáo khám nghiệm tử thi cậu cần đây.”
Báo cáo khám nghiệm tử thi? Trịnh Phi cúi đầu nhìn: “Nhạc Phàm, anh ở bên giám định chứng cứ mà? Đổi sang làm pháp y từ bao giờ thế?”
“Không được à? Gần đây tôi thấy hứng thú với giải phẫu, nên đi theo nhóm lão Vương học tập.” Nhạc Phàm để lộ nụ cười quái dị.
Trịnh Phi rụt cổ: “Anh đừng cười. Tôi thấy anh cười cứ như ma giết người biến thái ấy.”
“Thế à? Gần đây tôi đúng là rất muốn giết người. Phải đi làm mấy đao cho đỡ ghiền mới được.” Nhạc Phàm thong thả rời đi, để lại cả phòng sởn gai ốc.
“Anh ta bị cái gì kích thích vậy?” Quan Cẩm không hiểu.
Trần Kiều Vũ lắc đầu: “Ài, bạn học Tiểu Cẩm à, cậu thoát ly vòng tin tức của quần chúng quá, như vậy không tốt đâu.”
“Sinh hoạt gia đình nhà Nhạc Tiểu Phàm không hài hòa cho lắm, gần đây bị ‘nóng’ trong người. Cậu hiểu mà.” Đinh Đinh nháy mắt tinh nghịch.
Sao tôi phải hiểu? Quan Cẩm vừa định nói, lại nhìn thấy Lục Vân Dương nhìn chằm chằm cửa phòng ra vẻ ngẫm nghĩ.
“Phổi không đau hả?” Quan Cẩm trầm giọng hỏi.
“Hả?”
“Cần tôi bắn thêm một phát không?”
Lục Vân Dương lập tức vùi đầu vào tập hồ sơ, tỏ vẻ nghiêm túc chăm chú nghiên cứu.
Hừ, coi như anh thức thời.
Tại nhà ăn. Giờ cơm trưa, Quan Cẩm ngồi cạnh Nhạc Phàm, nhìn anh chọc miếng thịt kho tàu đến sắp nát.
“Sao? Gần đây sinh hoạt *** không hài hòa?”
“Khụ khụ khụ khụ …” Nhàm Phàm suýt thì bị miếng thịt kho tàu vừa cho vào miệng làm sặc chết.
“Cậu nói cái gì đấy!”
“Tôi nghe người ta nói thế.” Quan Cẩm chẳng hề áy náy, “Mặc dù các cô ấy nói rất uyển chuyển hàm súc, nhưng thật ra là chỉ chuyện đó đúng không? Cùng là đàn ông cả, có gì phải giấu.”
“… Cậu cởi mở quá nhỉ. Không như cậu nghĩ đâu.”
“Cái tên kia thật sự theo đuổi được anh rồi à? Hồi trước anh khinh thường hắn lắm mà?”
Nhạc Phàm thở dài bất đắc dĩ: “Nữ cương trực sợ trai bám dai. Đàn ông cũng vậy.”
Thầm hồi tưởng lại quá trình Kim Mạch Long nịnh nọt điên cuồng theo đuổi Nhạc Phàm, không khỏi cho ra một kết luận: “Mấy tên đó mặt ngoài toàn giả ngu, thật ra không có ai tốt cả, trong lòng tính toán kỹ cả rồi.”
“Đúng thế! Cùng một giuộc với nhau cả!” Nhạc Phàm đập bàn.
Mấy cô cảnh sát nữ bên cạnh kích động dựng thẳng lỗ tai: phim sến lúc tám giờ này, tiểu thụ tụ lại với nhau công khai lên án người đàn ông hư hỏng nhà mình. Mẹ nó, nói to lên một chút nào!
Tan làm, Quan Cẩm gặp Kim Mạch Long đứng chờ ở cửa đã lâu. Vẫn áo quần bảnh bao, có điều đã đổi một chiếc xe có màu giản dị hơn. Mong ngóng chờ trông như con chó chờ chủ nhân trở về.
“Ồ, chờ Nhạc Phàm à?”
Kim Mạch Long nhìn thấy đồng nghiệp của Nhạc Phàm lập tức ra vẻ nịnh nọt sáp lại: “Cảnh sát Quan à, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? Tiểu Phàm đang ở trong đó à? Hôm nay anh ấy tăng ca sao?”
“Sao không tự gọi điện hỏi?” Quan Cẩm không hiểu sao hắn lại ngu như thế.
“… Anh ấy không nhận điện thoại của tôi.” Trung khuyển ủ rũ.
“Vậy anh chờ ở đây đi. Tôi cũng chịu thôi.” Quan Cẩm vui sướng khi người khác gặp họa, tiếp tục đi.
Hắn liếc nhìn người nào đó vẫn giữ im lặng theo sau mình, lẩm bẩm: “Phạm sai lầm tất phải ăn quả đắng, đó là một bài học.”
Người nào đó ngoan ngoãn mờ cửa xe, mời ông chủ lớn lên xe: “Em muốn về nhà hay đi ăn?”
“Nghe nói ở đường Duyên Hải có một nhà hàng hải sản mới mở, có món tôm hùm Himalaya.”
“À … Himalaya hình như không phải tôm hùm mà?”
Quan Cẩm giữ nguyên bộ mặt than chậm rãi quay sang nhìn lái xe.
“Đi, chúng ta đi ăn tôm hùm Himalaya!” Lái xe không hề dị nghị, nhấn ga phóng thẳng đến nhà hàng hải sản.
“Ôn Tĩnh Hàn nói hai ngày này phải đi công tác, muốn nhờ tôi chăm sóc cho con mèo nhà anh ta.” Quan Cẩm nói với Lục Vân Dương báo cáo đúng giờ mỗi ngày.
“Không thành vấn đề, để tôi chăm sóc cho. Nếu em lo nó đánh nhau với A Qua, tôi sẽ mang mèo về nhà mình.” Lục Vân Dương xung phong nhận việc theo thói quen.
“Phổi anh còn chưa khỏi mà. Đừng có dính đến mấy thứ có lông.”
Lục Vân Dương cong cong khóe mắt: “Không sao, chỉ hai ngày thôi, giờ cũng không phải mùa động vật rụng lông.”
Kết quả là mèo Tucker đời thứ mười sáu cao quý – công tước mèo A Ngốc tỏ vẻ ghét bỏ bước vào phòng trọ nhỏ của Quan Cẩm.
Đúng là đồ bình dân, nhà còn đơn sơ hơn cả nhà cái tên đáng ghét kia.
A Ngốc nhảy lên ghế sa lông. A Qua nằm bên cạnh đúng lúc ngẩng đầu nhìn nó.
A Ngốc không bình tĩnh được rồi … Mới có mấy tháng mà sao con chó ngốc này lớn nhanh thế. Aaaaa, chuyện này không khoa học!
A Qua im lặng nhảy lên ghế, lại gần ngửi ngửi: quả nhiên là con mèo kia. Chúng ta cùng chơi đi?
A Ngốc rụt lại đằng sau. Con chó to kia, đừng có qua đây!
A Qua lại tiến lên, dồn con mèo vào góc ghế, đến gần nó cọ cọ: Chúng ta cùng chơi đi.
Cứu mạng!!
“Em xem chúng nó thân chưa kia. Không thể tưởng được mèo và chó cũng có thể thân thiết như thế.” Lục Vân Dương cảm thán. Hiển nhiên, nhận thức của vị giáo sư nghiên cứu con người này đối với động vật rất hữu hạn.
“Ôn Tĩnh Hàn nói con mèo này là thú cưng gia truyền mấy đời của gia tộc nhà tên công tước mặt liệt kia, giống thuần chủng gì gì đó. Anh xem, chạy cũng không nổi, béo thế này liệu có bị gan nhiễm mỡ không?” Quan Cẩm ngồi xổm xuống nhìn.
Mi mới bị gan nhiễm mỡ! Đồ bình dân không có hiểu biết! A Ngốc vừa thở phì phì trèo lên lưng A Qua, vừa tức giận kêu meo meo.
“Ồ, mèo công tước à … Hay là,” Lục Vân Dương toét miệng cười, “Chúng ta giúp nó giảm béo đi?”
Quan Cẩm và anh nhìn nhau, ngầm hiểu. Quả nhiên là tên khốn nạn, ngay cả một con mèo cũng không buông tha. Nhưng, bắt nạt mèo công tước nghe cũng thú vị đấy chứ.
A Ngốc đáng thương phải ở nhà Quan Cẩm hai ngày ba đêm. Đến khi Ôn Tĩnh Hàn tới đón, nó đang tứ chi run rẩy nằm gục trên ghế sa lông.
“Sao trông thảm thương thế này?” Ôn Tĩnh Hàn ôm nó lên.
Hức hức, vẫn là người này tốt nhất.
“Không có gì đâu, chơi với A Qua hăng quá ấy mà, nghỉ ngơi một lát là ổn.” – Quan Cẩm nói.
Ai chơi với nó hả! Dám bảo con chó ngốc kia đuổi ta, hại ta ngày nào cũng phải chạy khắp phòng, còn chỉ cho ăn hai bữa cơm! Không có thiên lý, hung tàn ngược đãi! A Ngốc khóc không ra nước mắt dụi dụi vào lòng Ôn Tĩnh Hàn lên án.
“Phải vận động nhiều mới tốt. Nó ít hoạt động quá, ngay cả cái tủ thấp cũng không nhảy lên được.” Quan Cẩm tỏ vẻ thương tiếc.
“Đúng là trông gầy đi thật. Có lý, lúc về tôi sẽ mua cho nó một cái giá cho mèo, mỗi ngày giám sát nó vận động.” Ôn Tĩnh Hàn cực lực tán thành.
… Bọn bình dân các người đều là một lũ ác ôn. Chủ nhân ngài đang ở đâu, mau tới cứu ta … A Ngốc nằm trong lòng Ôn Tĩnh Hàn trợn trắng mắt.
“Tĩnh Hàn đi rồi à?” Lục Vân Dương bước từ phòng khách ra.
“Anh trốn làm cái gì, nợ anh ta tiền à?”
“Tĩnh Hàn cũng là người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Để anh ta thấy tôi ở đây không chừng lại nói lung tung, gây thêm rắc rối cho em.” Lục Vân Dương vô cùng thức thời.
Quan Cẩm vừa mặc áo khoác vừa nói: “Vậy còn ở đó làm gì? Chẳng phải muốn đi khám sao.”
“Ừ. Em … muốn ra ngoài?”
“Tôi đi với anh.”
Lục Vân Dương kinh ngạc: “Em đi cùng tôi?”
“Tôi đi để xem cái phổi của anh có yếu như anh nói không, tránh cho anh ở lì trong này giả đáng thương.” Quan Cẩm liếc anh.
“Được ”