Editor: Nguyệt
Pháo hoa nở bùng trên cao, lập lòe tỏa sáng, chiếu lên mặt mọi người khi tỏ khi mờ. Dường như ai nấy đều quên đi mọi hiểm nguy, ngẩng đầu chìm đắm trong cảnh sắc tươi sáng lúc này.
“Tôi dẫn người xuống dưới xem thế nào.” Thuyền trưởng James không biết chạy từ buồng lái đến từ lúc nào, dẫn theo hai thuyền viên, cầm bình cứu hỏa chạy xuống cầu thang.
Mọi người như sực tỉnh.
Đào Vũ đứng bên lan can chỉ về phía trước, nói: “Đằng kia, chỗ gần đầu thuyền, có khói rất dày.”
Tần Tiếu cũng ngó qua nhìn: “Đúng thế.”
Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm một cái rồi nói: “Tôi xuống hỗ trợ.”
“Tôi cũng đi.”
Thế là một đoàn người chạy xuống dưới.
Ôn Tĩnh Hàn ở tầng ba cũng đi đến chỗ cầu thang, đang định xuống dưới cùng mọi người thì bị công tước tóm lấy: “Đây là vùng biển quốc tế, không thuộc phạm vi quản lý của em.”
Ôn Tĩnh Hàn gạt tay hắn ra: “Xin ngài, con thuyền này đang lênh đênh trên biển, nếu nổ thật thì anh còn có thể làm như chuyện không liên quan đến mình không?” Nói rồi anh mặc kệ ngài công tước mặt mày sa sầm vì bị cắt ngang chuyện tốt, lập tức chạy xuống tầng dưới.
Công tước đứng tại chỗ rối rắm chốc lát, rồi hất cằm nói với người mặc áo đen: “Đi theo.”
Tom hiểu ý, chạy vọt theo Ôn Tĩnh Hàn. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải bảo vệ “phu nhân” của ngài công tước!
Xác pháo tơi tả nằm trong một cái rương gỗ bị nổ tanh bành, đang tỏa khói nồng nặc, thỉnh thoảng còn có tia lửa bùng lên.
Thuyền viên dùng bình cứu hỏa nhanh chóng dập lửa. CO2 đông khô bị gió biển tạt ngược lên người mọi người.
“Khụ khụ.” Có người bị sặc, vội vàng lùi lại đằng sau.
“Chỗ pháo hoa này ở đâu ra?” – Lục Vân Dương hỏi.
“Là tôi bảo người ta mang lên thuyền, vốn là để trình diễn một màn bắn pháo hoa. Nhưng tôi đã cho làm công tác bảo toàn rất cẩn thận rồi mà, sẽ không nổ mạnh, càng không thể xuất hiện trên boong thuyền.” Phương Sâm nhíu chặt hai đầu chân mày.
“Tiếng nổ lúc nãy không phải tiếng pháo nổ. Chỉ e còn có thứ khác.” Tần Tiếu lại gần quan sát, đáng tiếc mọi thứ đã nát thành bột, không nhìn ra là vật gì.
“Là một hỗn hợp thuốc nổ có lực sát thương vừa phải, boong thuyền không bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng hình như bên ngoài có bọc thứ gì đó để tạo thành tiếng nổ lớn. Sau đấy mới cháy lan sang pháo hoa.” Mẫn Ngôn không biết từ lúc nào đã ngồi xổm ở chỗ đó, lòng bàn tay có một nhúm bột phấn.
“Ngài Mẫn hiểu biết ghê.” Ôn Tĩnh Hàn tỏ vẻ khâm phục.
“Ha ha, ngày bé thích chơi pháo hoa ấy mà.”
Quỷ mới tin một công tử nhà giàu khi còn bé có thể ngày ngày nghịch pháo hoa, là chơi bom mới đúng. Nhưng lúc này không ai để tâm vặn vẹo vấn đề này.
“Chắc không phải lại là trò đùa dai chứ. Chuyện này càng ngày càng kỳ cục!” Vẻ mặt Phương Sâm có chút khó chịu. Ở đây hầu hết là những người ông hao tâm tổn sức mới mời được, xảy ra chuyện thế này thật đúng là mất hết mặt mũi, người ta cũng chẳng còn hứng thú gì.
Ngoài một vài thuyền viên không thể rời khỏi buồng lái, tất cả mọi người trên thuyền đều lục tục chạy tới, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Chuyện gì thế này? Pháo hoa tuy rất đẹp, nhưng tiếng động này cũng quá khiếp người.” Khương Linh Huyên thở hổn hển do chạy nhanh.
Vương Húc Đồng nói với giọng trách cứ: “Anh bảo em ở dưới phòng ăn cơ mà? Nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì sao?”
“Nhưng mà … đầu bếp chạy hết rồi, một mình em ở đó sợ lắm.” Khương Linh Huyên bước đến, “Húc Đồng, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Nghĩ lại mấy ngày nay … em thấy nôn nao bất an lắm.”
“Không sao, đã có anh rồi.” Vương Húc Đồng mặt mày nặng nề nhìn phía trước.
Những người ở đó đều cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.
Phương Sâm nghiêm túc nói: “James, phiền anh bố trí người vứt chỗ pháo hoa còn lại xuống biển, chú ý an toàn. Kiểm tra lại toàn bộ hệ thống thiết bị an toàn trên thuyền, giữ liên lạc với các phi cơ trực thăng mà tôi đã sắp xếp với ngành hàng hải.”
“Xin ngài yên tâm.” James dẫn theo toàn thể thuyền viên bắt đầu làm việc.
“Chúng tôi cũng có thể hỗ trợ.” Quan Cẩm xung phong giúp đỡ.
“Không không, sao lại làm phiền mọi người được. Các vị là khách, tôi tiếp đãi không chu toàn là lỗi của tôi, thật ngại quá.”
“Nhưng chúng ta cùng ở trên một con thuyền, xảy ra chuyện gì cũng chạy không thoát. Hãy để chúng tôi làm chút gì đó vì sự an toàn của bản thân, như thế chúng tôi sẽ thấy yên tâm hơn.” Quan Cẩm chẳng hề khách khí.
Phương Sâm mặt mày tái nhợt, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy phiền mọi người đi kiểm tra tầng trệt. Chuyện khác cứ giao cho thuyền viên làm. Uyển Tình, em tiếp đãi các quý cô đây đi.”
“Không cần, tôi không sợ, tôi cũng muốn giúp!” Tần Sắt hô lên.
Mộ Thiên Hạc và Elena đều tỏ ý không muốn nhàn rỗi.
“Vậy …” Phương Sâm còn chưa nói xong đã có một nhân viên phục vụ hoảng hốt chạy tới, “Ngài … ngài Phương … đằng sau … đằng sau …”
Phương Sâm rùng mình: “Đằng sau làm sao?”
“Cái giá treo hình nhân đằng sau … lại … lại có một người bị treo lên …” Nhân viên phục vụ run giọng nói.
Phương Sâm thật sự muốn giết người. Cả một đám người lại bị một kẻ đùa bỡn xoay mòng mòng thế này.
“Sao lại có chuyện đó? Chẳng phải lúc trước …” Các nhân viên khác do ở bên kia boong thuyền nên nhìn không rõ.
“Thật mà …”
“Tuy trời tối, sương mù dày đặc, nhưng hình nhân đó mặc áo choàng rất rộng, còn bay lật phật theo gió, chẳng cần căng mắt cũng nhìn ra được có thứ gì treo ở trên không. Lúc tôi đến phòng bếp chắc chắn là không nhìn thấy vật gì treo trên đó cả.” Vương Húc Đồng nói.
Khương Linh Huyên gật đầu: “Lúc tôi đi ngang qua cũng không thấy có vật gì treo trên giá.”
“Nói mấy lời vô dụng này làm gì. Đi xem chẳng phải sẽ biết sao.” Quan Cẩm không nhịn được nữa, chạy đến đuôi thuyền.
Quả nhiên, giữa làn sương mù mờ ảo, có một hình nhân treo cao trên giá, áo choàng màu đen bay phần phật trong gió.
“Chẳng phải thứ này bị khóa trong phòng rồi sao?” – Ôn Tĩnh Hàn nói.
Một thuyền viên giơ chìa khóa trong tay lên: “Tôi khóa rồi mà! Chìa khóa căn phòng đó ở chỗ tôi suốt. Lại không có cửa sổ. Tôi luôn mang chìa khóa trên người, không có ai mượn cả!”
Mọi người quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt đầy ngờ vực.
“Không phải tôi! Hôm nay tôi ở trong buồng lái suốt. Thuyền trưởng có thể làm chứng!” Thuyền viên hoảng sợ, vội vàng biện bạch cho mình.
James gật đầu.
“Mấy người đừng ồn. Chuyện này có gì đó lạ lắm …” Ôn Tĩnh Hàn ra hiệu cho mọi người im lặng, chậm rãi lại gần giá sắt.
Quan Cẩm và Lục Vân Dương liếc nhìn nhau. Quả nhiên là có chuyện lạ.
Ôn Tĩnh Hàn mặt mày nặng nề, vươn tay lên nhẹ nhàng vén mũ áo choàng: “Đây không phải hình nhân …”
“Là sao?” Phương Sâm ngẩn người.
“Tức là đây là một người chết, người chết thật sự.” Ôn Tĩnh Hàn nhìn mọi người. Chiếc áo choàng phía sau vẫn bồng bềnh trong gió.
Phương phu nhân che miệng, nhưng không bịt được tiếng hô kinh hãi.
“Là ai?” Quan Cẩm đã sớm cảm nhận được luồng hơi thở tử vong mờ nhạt. Đây là trực giác nhiều năm qua hình thành.
Ôn Tĩnh Hàn không nói, lật mũ áo choàng ra.
“A!!!!” Mấy cô gái không kìm được hét toáng lên.
Người bị treo trên giá sắt, đầu rũ xuống, mặt mày tái nhợt, tóc hơi ướt, chính là Đổng Xung.
Phương Sâm thấy chân mền nhũn. Người này là đứa con trai yêu quý của người bạn lâu năm của nhà họ Phương, có quan hệ tương đối thân thiết với mình. Dù xét về mặt tình cảm hay lợi ích, ông đều cảm thấy khó có thể chấp nhận việc này. Hơn nữa, người này chết trên thuyền của ông. Ông biết ăn nói sao với nhà họ Đổng đây …
“Anh ơi!” Triệu Uyển Tình đỡ Phương Sâm, mặt cắt không còn giọt máu.
Điền Thanh Lâm run giọng nói: “Cậu ấy … cậu ấy đang uống rượu nghỉ ngơi mà … làm sao … Cứu người! Mau cứu người!”
“Vô ích, anh ta chết hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Thi thể đã bắt đầu cứng lại.” Ôn Tĩnh Hàn lạnh lùng dập tắt tia hy vọng cuối cùng của anh ta.”
“Sao có thể như thế …” Điền Thanh Lâm ngã ngồi dưới đất.
“A!!!” Phương Lâm đột nhiên thét lên, xô mọi người ra, chạy thục mạng.
Phương Sâm mệt mỏi quá độ, gọi cô một tiếng thấy không nghe thì không để ý nữa.
“Mọi người đừng lo, để tôi qua xem cô ấy.” Elena vậy mà lại chủ động đi theo Phương Lâm.
“Anh ta chết thế nào?” Quan Cẩm lại gần quan sát.
“Hình như không có vết thương ngoài. Phải kiểm tra kỹ hơn mới xác định được.” Ôn Tĩnh Hàn bắt đầu nhớ Nhạc Phàm.
Quan Cẩm và Lục Vân Dương cùng lại gần nhìn thi thể Đổng Xung được gỡ xuống, đặt trên boong thuyền.
“Để tôi thử xem.” Tần Sắt đi tới, dường như không hề sợ hãi.
“Cô?” Quan Cẩm nhìn cô.
“Tôi từng học pháp y. Hãy tin tôi!” Tần Sắt vỗ ngực bảo đảm.
Lục Vân Dương kéo Quan Cẩm lùi ra: “Để em ấy xem đi.”
“Cô ấy học pháp y thật à?” Quan Cẩm hỏi nhỏ.
“Chú của em ấy nghiên cứu về ngành pháp y. Từ nhỏ em ấy đã theo chú học hỏi, vào phòng phẫu thuật không biết bao nhiêu lần rồi. Nói tóm lại, em ấy giỏi hơn người bình thường.” Lục Vân Dương nhỏ giọng trả lời.
Quan Cẩm chậc lưỡi. Chẳng trách lại cưới được Lục Vân Trì tung hoành giới thời trang, quả nhiên là một cô gái khác người.
“Mặt trắng, miệng xanh tím, chảy máu niêm mạc mắt, trong tai có nước, có vẻ như là chết đuối.” Tần Sắt quan sát một lúc rồi nói.
“Chết đuối? Chẳng lẽ anh ta uống rượu xong rồi rơi xuống biển?” Mẫn Ngôn hỏi.
“Rơi xuống biển rồi thì mò lên kiểu gì? Với lại, lúc trước ở đây chẳng có ai cả, trong thời gian ngắn như thế làm sao treo anh ta lên được. Là người thật chứ có phải hình nhân đâu mà dễ dàng di chuyển.” Quan Cẩm liếc anh.
“Không thể, không thể …” Điền Thanh Lâm lẩm bẩm, rồi đột nhiên vẻ mặt kinh hoảng chạy đi.
Quả nhiên có điều bất thường. Quan Cẩm nhớ lại những phân tích lúc trước, không khỏi nhìn về phía Khương Linh Huyên. Giống hầu hết mọi người, cô ta mặt mày tái mét, sợ hãi, hai tay túm chặt áo Vương Húc Đồng, rồi lại không nhịn được nhìn thi thể. Vương Húc Đông ôm cô vào lòng, dường như đang trấn an.
“Rốt cuộc anh ta bị treo lên bằng cách nào?” Mẫn Ngôn không hiểu nổi, “Vừa nãy chúng ta đều ở tầng bốn. Vương Húc Đồng và Khương Linh Huyền thì ở dưới phòng bếp.”
“Tôi lại muốn biết là ai giết anh ta, và giết vì lý do gì.” Quan Cẩm trầm giọng nói.