Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 5 - Chương 1




HỒ SƠ IV: CHUYẾN DU THUYỀN KINH HOÀNG

Editor: Nguyệt

Sáng sớm, Lục Vân Dương bò lên nhà Quan Cẩm ở tầng sáu, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu ăn mặc chỉnh tề xách vali đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chằm cầu thang, lúc thấy hắn thì mắt sáng rực như đèn pha.

Lục Vân Dương ôm trán thở dài: “Tiểu Cẩm, không phải em đứng chờ ở đây từ tối qua chứ?”

“Tôi mà ngốc thế à. Đã hẹn nhau bảy giờ rồi còn gì, tôi chỉ đúng hẹn thôi.” Quan Cẩm chỉ đồng hồ.

“Em tích cực chuẩn bị cho chuyến đi Hawaii như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm rằng em đã đón nhận tình cảm của tôi, bằng lòng sống bên tôi đấy.” Vẻ mặt Lục Vân Dương có phần hoang mang.

“Chỉ là hiểu nhầm thôi. Tôi có hứng thú với biển, không có hứng thú với anh.”

Lục Vân Dương đứng quan sát cậu chốc lát, đột nhiên hỏi: “Trong vali của em có quần áo dày không?”

“Hả?” Quan Cẩm nhìn hành lý của mình. “Chúng ta đi Hawaii chứ có đi nam cực đâu.”

“Nhưng sẽ qua một vùng không thuộc khu vực nhiệt đới. Giờ đang là cuối thu, gió biển lạnh lắm đấy.”

“Không cần đâu.” Quan Cẩm kéo hành lý đi xuống.

“Em xuống trước chờ một lát, tôi lên lấy cho em.” Lục Vân Dương vừa nói vừa lách qua Quan Cẩm mở cửa bước vào.

“Phiền phức!” Quan Cẩm chẳng cảm kích chút nào, xách hành lý bước xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ: ngay cả việc tôi mặc gì cũng có ý kiến, anh đúng là lắm chuyện … Nhưng nếu có gương soi lúc này, hắn sẽ thấy vẻ mặt của mình trông thật đắc ý.

Vào phòng ngủ của Quan Cẩm, mở tủ lấy một cái áo rất dày, giở ra nhìn lại thấy là size lớn hơn áo cậu một cỡ. Đây chắc không phải áo của Quan Cẩm? Rối rắm nửa phút, Lục Vân Dương bỏ cái đang cầm trên tay xuống, lấy cái khác. Anh cầm áo phao lông vũ siêu nhẹ lên vắt qua tay, rồi đóng cửa tủ lại. Liếc nhìn qua góc tủ, thấy trên đó thò ra một góc hộp màu hồng phấn. Chẳng phải đó là cái hộp chứa món đồ đó đó sao? Lục Vân Dương nhìn chằm chằm nó một lúc …

“Anh ấp trứng ở trên đấy à? Làm gì mà lâu thế.” Quan Cẩm ló đầu qua cửa xe, nói với vẻ bực dọc.

“Có đến sớm cũng chưa lên thuyền được, em vội làm gì.” Lục Vân Dương đưa áo cho hắn, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Quan Cẩm nhìn áo lông đang cầm trong tay: “Nói thật đi, anh lừa tôi đúng không, thật ra chúng ta đến Nam Cực ngắm gấu đúng không?”

“Em tưởng đến Nam Cực dễ lắm sao. Mà ở Nam Cực không có gấu.”

“… Đúng ý là được rồi, để ý tiểu tiết làm gì.”

… Có lẽ con gấu sẽ rất để ý.

“Em lại gửi A Qua ở chỗ Ôn Tĩnh Hàn à?”

“Không, tôi nhờ Kiều Vũ chăm sóc.”

“Em làm chủ nhân mà cứ như thế, không biết đến lúc về nó còn nhận em không nữa. À phải rồi,” Lục Vân Dương nhớ tới công việc của Quan Cẩm, “Xin nghỉ phép dài ngày như vậy mà Ôn Tĩnh Hàn cũng duyệt sao?”

“Bản thân anh ta còn xin nghỉ dài hạn thì lấy tư cách gì cấm cản người khác.”

Gió ngoài cảng lớn hơn trong nội thành. Nhìn chiếc du thuyền bốn tầng xa hoa ngay trước mắt, Quan Cẩm hít một hơi thật sâu. Hắn biết đây là cơ hội duy nhất, nếu một lần không trúng, hắn sẽ không còn khả năng tiếp cận mục tiêu nữa.

“Dưới này gió lớn, chúng ta lên thuyền đi.” – Lục Vân Dương nói.

Hai người đi cầu thang lên boong tàu. Vài thuyền viên đang bận bịu làm việc bên lan can. Một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mặc vest trắng đứng ở giữa, cúi người chào đón họ: “Chào mừng đã đến với Weatherlight. Tôi là thuyền trưởng James Greene, hân hạnh được phục vụ các vị.”

Quan Cẩm cẩn thận quan sát người này vài lượt. Tuổi chừng 45, làn da sạm màu nắng gió, xem ra là người sinh hoạt trên biển thời gian dài. Trước mặt người khác, Hermes chắc chắn phải ngụy trang che giấu thân phận, nhưng làm thuyền trưởng thì … Quan Cẩm lắc đầu, chắc không đâu.

Đang nghĩ tới đó, đột nhiên thấy có ngón tay nào đó cứ chọc chọc mình. Quan Cẩm nhíu mày: “Gì đấy?”

“Tôi nghĩ mình đã biết lý do Ôn Tĩnh Hàn xin nghỉ phép rồi.” – Lục Vân Dương nói nhỏ.

“Hửm?”

“Phía sau bên trái em, hướng tám giờ.”

Quan Cẩm chậm rãi quay đầu lại, liền thấy Ôn Tĩnh Hàn mặc áo bành tô đứng bên cột buồm cũng giật mình nhìn qua.

“Tôi còn đang nghĩ xem sao cậu lại xin nghỉ phép, hóa ra là hẹn hò với giai nhân.” Ôn Tĩnh Hàn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhàn nhã bước tới.

“Anh thì sao? Giai nhân nhà anh chắc không để bồ câu xổ ***g đâu nhỉ.” Quan Cẩm nhìn ra đằng sau anh.

“À, đến từ lâu rồi. Có điều, anh ta nổi quá, sợ bị vây xem nên trốn rồi. Gặp người quen ở đây chơi cũng vui hơn.” Ôn Tĩnh Hàn nói giọng vui đùa, khiến người ta chẳng biết thật hay giả.

Quan Cẩm thầm giật mình. Có Ôn Tĩnh Hàn ở đây thì tình hình càng phức tạp. Mắt anh ta cũng tinh lắm, có khi đã sớm nghi ngờ biểu hiện khác thường của mình rồi. Không lẽ anh ta đến đây để giám thị mình?

Ôn Tĩnh Hàn tán gẫu với Lục Vân Dương, theo nhân viên phục vụ tới phòng khách.

Du thuyền có tổng cộng bốn tầng. Tầng một có phòng vũ hội, phòng chiếu phim, phòng giải trí và phòng ăn. Tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách, gồm năm mươi gian nhỏ, có thể chứa được tối đa một trăm hai mươi vị khách. Tầng bốn là bể bơi lộ thiên và khu hoạt động tự do ngoài trời. Trên cùng là khoang điều khiển, dưới chót là khu vực dành cho thuyền viên và nhân viên phục vụ.

Quan Cẩm với Lục Vân Dương ở tầng hai, phòng ngay cạnh nhau.

“Anh ở phòng nào?” Quan Cẩm hỏi Ôn Tĩnh Hàn.

Ôn Tĩnh Hàn chỉ lên trên: “Tầng trên, bên trái, phòng 306. Tôi lên trước, hai người nghỉ ngơi đi. Tối nay có tiệc chiêu đãi, đến lúc đó gặp lại.”

Ôn Tĩnh Hàn xoay người, phất tay chào tạm biệt, chuẩn bị lên tầng trên, nhưng rồi chợt dừng bước.

“Không ngờ lại gặp các vị ở đây. Quả là nhân sinh nơi nào chẳng gặp nhau.” Mẫn Ngôn đứng ở đầu cầu thang tầng hai, tao nhã vẫy tay chào bọn họ.

Quan Cẩm thật muốn đập đầu vào bức tường bên cạnh. Hắn chỉ quen biết có mấy người, kết quả cả đám đó đều nhào vô góp vui, có cần loạn như thế không!

“Sao không thấy Vân Thâm đâu? Cậu ấy đi sau à?” Mẫn Ngôn hỏi Lục Vân Dương trước.

“Anh tôi ở nhà với chị dâu rồi. Tôi thay anh ấy tới.” Lục Vân Dương cười rất chuẩn mực.

“Vợ chồng cậu cả nhà họ Lục thật là tình nồng ý thắm. Nhưng, sao tôi chưa từng nghe tin anh ấy kết hôn?” Mẫn Ngôn nói đầy thâm ý.

“Bọn họ không thích phô trương.”

“À … vậy hai anh cảnh sát đây đi cùng Vân Dương sao?”

“Tôi nào có cái vinh hạnh ấy. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.” Ôn Tĩnh Hàn ra vẻ không có hứng với Mẫn Ngôn, đi thẳng lên tầng ba.

Mẫn Ngôn nhướn mày kinh ngạc: “Anh ta ở tầng ba?”

“Ở tầng ba thì làm sao?” – Quan Cẩm hỏi.

“Nghe nói người ở tầng ba là một vị khách quý của chủ thuyền, thân phận không tầm thường. Tất cả khách khứa, bao gồm cả Phương Sâm, đều ở tầng hai. Chỉ riêng người đó mang theo vệ sĩ ở tầng ba. Cảnh sát Ôn …”

“Thì ra anh ta nhận việc riêng, làm vệ sĩ cho nhân vật lớn.” Quan Cẩm ăn nói lung tung, chẳng thèm để ý đến danh dự của cấp trên.

“… Đãi ngộ của cảnh sát kém thế à, tôi đã sớm mời hai người gia nhập công ty rồi, bây giờ mong muốn đó vẫn còn mãnh liệt lắm. Cậu với cảnh sát Ôn thử cân nhắc lời đề nghị của tôi xem, tôi cam đoan sẽ làm hai người nổi tiếng, đếm tiền đến mỏi tay, lại không phải mạo hiểm tính mạng.” Mẫn Ngôn nhìn Quan Cẩm đầy kỳ vọng.

Quan Cẩm gật đầu cho có lệ.

“Vậy tôi không quấy rấy hai người nữa, tối nay gặp lại.”

Sắp xếp hành lý xong, Quan Cẩm chẳng thèm gõ cửa xông thẳng vào phòng Lục Vân Dương.

“Fuck! Anh biến thái hử, ban ngày ban mặt mà ***!” Quan Cẩm quay đầu sang chỗ khác, hét lên.

Lục Vân Dương thong thả cầm cái khăn tắm quấn quanh hông: “Tôi đang định đi tắm, tắm thì phải cởi quần áo chứ sao. Chẳng lẽ ở trong phòng mình cũng phải lén lén lút lút?”

Quan Cẩm quay đầu lại, săm soi người Lục Vân Dương một hồi. Đúng là hay tập luyện có khác, người này cởi quần áo ra trông vẫn rất được, không phải dạng cuồn cuộn cơ bắp, mà đường nét rõ ràng, cân đôi, cơ thể săn chắc rắn rỏi, rất đẹp. Quan Cẩm thầm phỉ nhổ cái sự ganh tỵ khó lòng kiềm chế của mình.

“Thế nào? Có hài lòng không?” Lục Vân Dương không ngại ngùng, để mặc Quan Cẩm quan sát, còn không quên hỏi cảm tưởng.

“Anh còn có thể buồn nôn hơn nữa không?”

“Cưng à, em có hài lòng với cơ thể của anh không?” Lục Vân Dương nháy mắt với Quan Cẩm.

“… Anh thắng rồi.” Quan Cẩm kiên quyết dừng cái đề tài càng lúc càng phát triển theo hướng cấm trẻ vị thành niên này.

“Chẳng phải anh đã nói là sẽ hỏi thăm tình hình chuyến đi này sao?” Hắn càng quan tâm đến tình hình hiện tại hơn.

“Người tổ chức chuyến du thuyền này là gia chủ đương nhiệm nhà họ Phương – Phương Sâm và phu nhân của ông ấy. Năm nay hai người họ kỷ niệm tròn 8 năm ngày kết hôn. Để ăn mừng sự kiện này, Phương Sâm đã trưng dụng chiếc du thuyền thuộc quyền công ty mình, tổ chức một chuyến đi tư nhân, còn mời thêm một vài bạn bè và những người thân quen trong giới kinh doanh, nghe nói tổng cộng có hai mươi vị khách. Điểm cuối của chuyến đi này là Hawaii, ông ấy và phu nhân sẽ ở lại đó hưởng thụ thời gian riêng tư của hai người, những người khác thì đi máy bay về nước.”

“Phương Sâm có phải là chủ nhân của chuỗi khách sạn nhà hàng cao cấp không?”

“Chính là ông ấy. Nhà họ kinh doanh lĩnh vực này đã nhiều năm, hiện nay trong nước không ai có thể sánh ngang với bọn họ.”

“Hừ, thương nhân đúng là thương nhân, kỷ niệm ngày kết hôn cũng không quên tận dùng thời cơ để củng cố mối quan hệ làm ăn.” Quan Cẩm cười khẩy.

“Xem như một công đôi việc.”

Lúc này, từ ngoài truyền đến một hồi còi thật dài.

“Rời cảng rồi.” Lục Vân Dương kéo Quan Cẩm đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mạn tàu. “Hành trình của chúng ta bắt đầu.”

Quan Cẩm nhìn biển xanh trải dài vô tận, lòng bỗng nặng trĩu. Chẳng biết chuyến đi này có đến được điểm cuối không.

Đương lúc hai người chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cửa đột nhiên mở bật ra.

“Dương Dương! Sao không ra ngoài ngắm cảnh rời cảng, ở lỳ trong phòng làm chuyện xấu xa gì đó ”