Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 3 - Chương 16




Editor: Nguyệt

Lý Cường sau khi tỉnh lại vẫn còn di chứng của hoảng sợ quá độ, dù đã thuật lại khái quát tình hình đêm đó, nhưng không cung cấp được manh mối nào có giá trị.

“Tên hung thủ này thật sự rất cao tay, không để lại bất cứ dấu vết nào có thể khiến mình bị bại lộ, từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt, kể cả giọng nói cũng thế.” Đinh Đinh cười khổ.

“Hung thủ ra tay không nhanh không có nghĩa là hắn sẽ biết chừng mực. Tốt nhất chúng ta vẫn nên để ý đến những người còn lại. Chỉ sợ hắn đã bắt đầu nhắm đến mục tiêu kế tiếp rồi.” – Quan Cẩm nói.

“Thật không tài nào tưởng tượng nổi trong số họ lại có một kẻ cuồng giết người …” – Lâm Bạch lẩm bẩm – “Phải rồi, bên Cố Tương có điều tra nhật ký cuộc gọi của họ, kết quả cho thấy họ chưa từng liên hệ với Văn Văn ở nước ngoài lần nào. Có lẽ họ dùng điện thoại công cộng, hoặc là liên lạc qua thư tín, hay một phương thức nào khác. Em đang cố xâm nhập vào máy tính của họ thông qua hệ thống mạng của trường, nhưng cần chút thời gian, còn phải tiến hành bí mật nữa.”

“… Như thế là xâm phạm nhân quyền mà?” Quan Cẩm liếc cậu.

“Bây giờ tôi đang là hacker trường học.”

“Thì vẫn là phạm tội.”

“Nhưng tôi là cảnh sát nằm vùng.”

“… Whatever.”

“Ái chà, cậu vào khoa Tiếng Anh một cái là trình độ tăng lên liền nha ”

Quan Cẩm tiếp tục cuộc sống lên lớp rồi tan học, nhưng đã chú ý nhiều hơn đến nhất cử nhất động của Tần Tiếu và Trần Tiến. Tần Tiếu không còn quấn lấy hắn nói chuyện như trước nữa, nhưng thỉnh thoảng Quan Cẩm quay sang nhìn, cậu ta lại mỉm cười rất quái dị. Cái cảm giác khó chịu này khiến Quan Cẩm chỉ hận không thể lao lên đánh cho mặt cậu ta sưng thành đầu heo.

Còn Trần Tiến thì vẫn cần cù học tập như trước, cố gắng trả lời các câu hỏi của giáo viên, dốc lòng giúp đỡ bạn học, nói chung không nhìn ra được biến hóa gì cả.

“Thông báo đây, cuối tuần này trường mình tổ chức lễ hội, các bạn nhớ phải đeo huy hiệu trường đấy.” Lớp trưởng gõ cửa phòng ký túc đến thông báo, Quan Cẩm phá lệ xung phong hỗ trợ sang các phòng khác truyền tin.

“Cuối tuần tổ chức lễ hội, mọi người nhớ đeo huy hiệu trường.” Quan Cẩm gõ cửa căn phòng cuối cùng, cả Trần Tiến và ba người khác đều có mặt.

“Phiền phức, truyền thống cái nỗi gì chứ.” Một nam sinh lục tìm trên cái bàn lộn xộn như đống rác. “Tìm không thấy lại phải đi mua cái mới.”

Bàn của Trần Tiến đương nhiên là gọn gàng ngăn nắp. Cậu ta mở ngăn kéo ra tìm huy hiệu. Quan Cẩm thấy không có gì khác thường, xoay người định đi, lại nghe thấy chỗ Trần Tiến truyền đến âm thanh dồn dập hỗn loạn. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua.

Trần Tiến cau mày, lục tung ngăn kéo lên, tiếng động càng lúc càng lớn.

“Cậu cũng không tìm thấy à?” – Quan Cẩm hỏi.

Trần Tiến khựng lại, ngẩng đầu lên cười: “Cái huy hiệu đó nhỏ quá, chắc tôi tiện tay ném đâu đó rồi, không chừng ngày mai lại tìm ra.”

Quan Cẩm hừ một tiếng, xoay người rời đi. Lúc đóng cửa, hắn liếc thấy Trần Tiến vội vã lục tìm các ngắn tủ khác.



Trần Tiến cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, xác nhận không có ai rồi mới vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, đi lên sân thượng. Cậu ta hốt hoảng cúi người tìm khắp mọi nơi, cuối cùng tìm được cái gì đó giữa hai cục nóng điều hòa. Trần Tiến kích động nhặt nó lên, chà lau bụi bẩn bám trên đó.

“Cậu tiện tay ném nó ở đây à.”

Trần Tiến giật nảy mình, hoảng sợ quay đầu nhìn Quan Cẩm đang khoanh tay đứng cách đó không xa.

“Cậu … sao cậu lại lên đây?”

“Tôi thấy cửa mở, tưởng lại có ai định nhảy lầu, nên đi lên xem thử liệu có cứu được không. Cậu vừa tìm được cái gì thế?”

“Không có gì, tôi lên kiểm tra thôi.”

“Nhưng mà tôi thấy …” Quan Cẩm chỉ hai mắt mình, “Cậu nhặt lên một cái huy hiệu trường. Cậu đến đây chỉ để tìm nó thôi phải không?”

Vẻ mặt Trần Tiến bỗng trở nên dữ tợn: “Cậu có ý gì?!”

“Sao? Cũng định đẩy tôi ngã từ trên này xuống à? Cậu nên tỉnh táo lại đi. Vừa rồi khi phát hiện cửa mở, để đảm bảo an toàn … tôi đã gọi bảo vệ rồi, chắc bây giờ họ đang mang cảnh sát chạy lên đây đấy.”

Trần Tiến đột nhiên gắt giọng: “Tôi đi tìm huy hiệu trường đấy, được chưa? Tôi lại chẳng làm gì sai trái.”

“Theo như tôi biết, từ lúc khai giảng đến giờ chưa từng có thông báo tu sửa hay quét dọn sân thượng. Tuần đầu tiên sau khi khai giảng chắc cậu vẫn còn đeo huy hiệu nhỉ, thế sao nó lại xuất hiện ở đây?”

“Tôi có chìa khóa, thỉnh thoảng sẽ lên đây kiểm tra …”

“Mà vị trí rơi của nó cũng thật đặc biệt. Phía đối diện hình như là chỗ Đổng Bình nhảy lầu. Cậu cũng lớn gan gớm.” Quan Cẩm nói hơi khoa trương.

“Tôi … tôi …” Trần Tiến cuống lên, không biết phải phản bác thế nào.

“Tôi chỉ là một sinh viên hiếu kỳ. Cậu không cần giải thích gì với tôi cả, hãy nói với cảnh sát đi.”

Lời còn chưa dứt, Trần Kiều Vũ đã mang theo hai bảo vệ vọt lên.

Mặt Trần Tiến xám ngoét.



“Chị cảnh sát, tôi thật sự chưa làm gì cả!” Trần Tiến liều mạng bào chữa cho mình.

“Cậu nói mình không làm gì thì lấy chứng cứ ra đây cho tôi xem.” Lần này Trần Kiều Vũ không tỏ thái độ ôn hòa với cậu sinh viên trẻ tuổi này nữa. Ngồi đối diện với cô bây giờ là một nghi phạm.

“Tôi lên sân thượng tìm đồ mà cũng phạm pháp à?”

“Không phạm pháp. Nhưng lần trước rõ ràng cậu nói với chúng tôi rằng chưa từng nhận được thông báo mở cửa thông lên sân thượng. Hiện tại, cho dù cậu không làm gì, thì trường học vẫn nghi ngờ cậu thường xuyên tự ý mở cửa, nên Đổng Bình mới có cơ hội chạy lên đó nhảy lầu.”

“Tôi luôn nhớ khóa kỹ cửa mà … Với lại ngày Đổng Bình chết tôi chưa từng rời khỏi thư viện.”

“Có thật không? Cậu tưởng có máy quẹt thẻ trợ giúp là có thể lừa được mọi người sao? Thẻ thư viện của cậu cho thấy đúng là cậu chưa từng rời khỏi đó, trừ một tiếng ra ngoài để ăn trưa. Thế nhưng, thẻ của Tiểu Bàn cùng đến thư viện tự học với cậu lại cho thấy cậu ta từng rời khỏi đó từ khoảng bốn rưỡi đến năm giờ chiều. Theo như những gì cậu ta nhớ, lúc ấy thẻ của cậu không mượn thêm được cuốn sách nào nữa, cho nên cậu mới mượn thẻ của cậu ta lên tầng trệt để lấy sách, thời gian vào khoảng từ bốn đến năm giờ chiều. Trong lúc đó cậu đã cầm thẻ của cậu ta đi đâu? Mặt khác, ngày Đổng Bình nhảy lầu tự tử là thứ bảy, mà trường yêu cầu đeo huy hiệu đến hết tiết chào cờ thứ hai. Tôi đã điều tra rồi, hôm chủ nhật bạn cùng phòng của cậu làm hỏng huy hiệu, muốn mượn của cậu dùng tạm cho qua đợt kiểm tra, lúc đó cậu đi toilet, cậu ta không tìm được trong áo khoác của cậu nên đành vội vàng sang phòng đối diện mượn. Huy hiệu của cậu đã chẳng thấy tăm hơi đâu từ ngày chủ nhật, vậy mà cậu không hề phát hiện. Bởi vì trong lòng cậu còn đang vướng bận chuyện khác quan trọng hơn, không có thời gian để một người cẩn thận tỉ mỉ như cậu chú ý đến việc nhỏ nhặt đó. Bởi vì cậu đã đẩy Đổng Bình ngã từ trên sân thượng xuống, cho nên vẫn luôn thấp thỏm lo âu.”

“Không phải! Không phải!” – Trần Tiến ôm đầu gào lên – “Tôi không đẩy cậu ấy! Là tự cậu ấy bất cẩn ngã xuống!”

Nhoáng cái Trần Kiều Vũ đã bỏ đi vẻ nghiêm túc lẫn khí thế chèn ép người khác, nhẹ nhàng dựa người vào lưng ghế: “Vậy cậu kể lại đi.”

“Ngày đó, Đổng Bình gọi điện thoại tìm tôi, nói là tôi tố cáo với giáo viên chuyện cậu ta không về ký túc đêm hôm khai giảng, hại cậu ta bị trừ điểm. Tôi không muốn to tiếng với cậu ta ở thư viện, cho nên dẫn cậu ta lên sân thượng giải thích. Tôi nói với cậu ta đó không phải cáo trạng, mà chỉ là kiểm tra định kỳ theo quy định thôi. Mà việc cả đêm không về ký túc xá chẳng những gây phiền phức cho quản lý trường, còn ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu ta nữa. Kết quả cậu ta tức lên, nói tôi là tay sai cho trường học, rồi chó săn gì đó … rất khó nghe. Tôi cũng giận lắm, tranh cãi với cậu ta mấy câu. Rồi cậu ta đẩy tôi, tôi giơ tay lên phản kháng hại cậu ta quàng chân ngã xuống đất. Tôi định kéo cậu ta dậy giải thích, nào ngờ cậu ta tự dưng nhảy chồm lên lao vào tôi. Lúc đó tôi rất sợ, ngần ấy tuổi đầu rồi mà chưa từng đánh nhau với ai lần nào, chưa kịp ý thức thì cơ thể đã chạy vụt đi, vậy mà cậu ta vẫn đuổi theo. Tôi cứ vừa chạy vừa trốn, cậu ta vung tay lên nhưng đấm hụt, cả người mất trọng tâm nên ngã vào cái lan can thấp gần đó, rồi cứ thế … Đến bây giờ tôi vẫn có cảm giác đó như một giấc mơ! Chị cảnh sát, tôi thật sự không cố ý đâu. Tôi chưa làm gì cả, chỉ tránh né cậu ta thôi, ai ngờ …” Trần Tiến co rụt người lại ngồi trên ghế, mặt gục xuống bàn, tay ôm đầu cứ vò, bứt tóc mãi.



“Tai nạn năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.” – Lâm Bạch cảm thán.

“Chuyện Trần Tiến nói có đúng là sự thật không?” – Quan Cẩm hỏi.

“Cậu ta là người sống duy nhất có mặt tại hiện trường, nói thế nào chẳng phải đều do cậu ta quyết định sao? Nhưng tôi đã điều tra rồi, đúng là Đổng Bình từng tuyên bố sẽ đi dạy cho cậu ta một trận vì bị trừ điểm. Còn việc cậu ta trượt chân hay bị đẩy ngã thì rất khó nói.” – Trần Kiều Vũ đáp – “Không đủ chứng cứ, chỉ đành thả cậu ta thôi.”

Lục Vân Dương phân tích: “Trần Tiến là một người yếu đuối, nhát gan. Cậu ta cố gắng hòa mình vào tập thể, cố gắng lấy lòng giáo viên nhưng không mấy hiệu quả, cho nên càng cẩn thận hơn. Người như thế rất dễ bị lung lạc, tôi tin chỉ cần dọa một chút là phòng tuyến của cậu ta sụp đổ, tâm tư đâu mà đi nói dối.”

“Vậy cậu ta có khả năng là hung thủ của các vụ án khác không?” – Quan Cẩm hỏi.

“Khả năng không cao. Hiện tại, tôi cho rằng một hung thủ mạo hiểm phạm án, điềm tĩnh tự tin, lại thận trọng như thế, tuyệt đối không phải điều khiển người có nhân cách phụ thuộc gây án mà là tự mình ra tay. Trần Tiến có lẽ dễ bị khống chế, nhưng tính cách của cậu ta quá khác biệt so với hung thủ, lại không có sở thích đứng trên cao nhìn xuống hết thảy, hưởng thụ cảm giác nguy hiểm. Tôi từng điều tra gia đình cậu ta, rất phổ thông, cha mẹ đều còn sống, có một em gái; từ tiểu học đã học rất giỏi, luôn là niềm tự hào của cả nhà, giáo viên cũng khen cậu ta rất cố gắng, chỉ là tương đối hướng nội, nhưng không đến mức trầm cảm, vẫn hòa đồng với bạn bè; lên đại học, sinh viên cởi mở năng động hơn khiến nhược điểm kém giao tiếp của cậu ta càng lộ rõ, dẫn đến việc mất cân bằng tâm lý, từ một học sinh tài giỏi được người người ngợi khen bỗng trở thành một sinh viên tầm thường chẳng ai ngó ngàng đến, ngọn nguồn duy nhất cho sự tự tin đột nhiên mất đi khiến cậu ta càng lúc càng tự ti, thận trọng. Nhưng theo như các giáo viên nói, sau đó cậu ta rất tích cực tham gia sinh hoạt câu lạc bộ, làm thêm giúp đỡ quản lý ký túc xá, nhiều người khen cậu ta chăm chỉ chịu khó, cậu ta mới thả lỏng hơn so với khi mới vào học. Điều này chứng tỏ cậu ta điều chỉnh bản thân thành công, sẽ không nảy sinh tính cách vặn vẹo đến mức đi giết người.”

“Thế cũng tốt, loại trừ được một người. À, Văn Văn vẫn đang ở nước ngoài chưa về cũng có thể gạch tên. Hiện tại còn Tần Tiếu, Phương Vũ Thiên, Đường Tử Du và Lục Mẫn Mẫn.” – Đinh Đinh tổng kết.