Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 1 - Chương 17




Editor: Nguyệt

Tổng cộng có ba người, tên cầm đầu đè giọng nói: “Sao không thấy đâu? Không phải chúng mày nói nó chạy ra đây à?”

“Nó chạy từ cửa ngầm ra, tao tận mắt nhìn thấy mà.” Một tên khác tranh luận.

“Chúng mày đừng cãi nữa. Bây giờ còn bắt thằng nhóc đó làm gì, cảnh sát đến tận cửa rồi, nhanh chạy trốn đi thì hơn.” Tên thứ ba lo lắng.

“Được, đi nhanh lên.”

Ba người bắt đầu men theo một bức tường khác tới câu lạc bộ Tử Lan.

Xem ra trên bức tường kia cũng có cửa ngầm. Quan Cẩm quay đầu nhỏ giọng hỏi Lục Vân Dương: “Anh có súng không?”

Lục Vân Dương vẻ mặt chế nhạo: “Cảnh sát, cậu có lầm không đó, tôi là bình dân, còn cậu mới là cảnh sát.”

Quan Cẩm liếc mắt xem thường. Nếu anh mà là bình dân thì tôi thật sự là cảnh sát!

“Nhưng, chúng ta không có, bọn họ có.” Lục Vân Dương chỉ mấy tên đang chạy trốn.

Quan Cẩm nhíu mày, thuận tay cầm một chậu cây cảnh bên cạnh, ném đi.

“Choang!” Vừa lúc nện vào kẻ chạy sau cùng.

“Ai?”

“Đoàng!” Tiếng súng vang lên. Một trong ba tên nã bừa một phát súng về phía sau.

“Đồ ngu! Ai cho mày nổ súng!” Hai tên khác tức đến thở hổn hển.

Tiếng súng dường như đã kinh động đến cảnh sát, làm nổi lên một trận xôn xao.

Lúc này, bọn chúng phát hiện ra bóng Quan Cẩm đang cố tình lấp ló. “Ở bên kia! Không được để cho nó đi nói với cảnh sát hành tung của chúng ta!”

Viên đạn bay vèo vèo qua đầu, Quan Cẩm rùng mình một cái, cảnh tượng bị súng bắn vỡ đầu lại tái diễn trong óc …

“Bây giờ không phải lúc ngẩn người!” Lục Vân Dương đá thiếu niên bị dọa ngất giấu sau lùm cây, kéo Quan Cẩm chạy dọc theo bờ tường tới cửa sau.

Hai người chạy tới cửa, một trái một phải nhanh chóng vọt sang hai bên, nghe tiếng người đuổi theo tiến dần đến.

Người đầu tiên vừa mới bước một chân qua cửa đã bị Lục Vân Dương ngáng cho ngã dập mặt, súng lục bay vèo ra ngoài.

Quan Cẩm tay mắt lanh lẹ lao đến, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, xoay người, lấy tư thế nửa quỳ chĩa súng về phía hai người chạy tới sau: “Nộp vũ khí đầu hàng không giết!”

Lục Vân Dương dở khóc dở cười, cậu là cảnh sát hay cướp vậy. Anh chỉ đành tự mình ra tay, thừa lúc hai người kia còn đang sững sờ lẻn đến sau họ như một tia chớp. Hai tên kia chưa kịp quay đầu đã bị Lục Vân Dương chém mạnh vào gáy, mềm nhũn ngã xuống.

Tên nằm trên đất giãy dụa đứng dậy, Quan Cẩm không cam yếu thế tiến lên chém hắn một phát.

Tên kia nháy mắt mấy cái, nhìn Quan Cẩm.



Lòng Quan Cẩm đang vội như điên thầm chửi mẹ nó, tay kia tiện thể cầm lên cục gạch đập vào trán tên nào đó còn đang sờ cổ, hắn cuối cùng lật mắt, ngất đi.

Quả nhiên, hảo thủ còn không bằng cục gạch.

“Người bên kia, giơ tay lên, nộp vũ khí đầu hàng không giết!” Có người từ đầu con đường nhỏ phía xa xa hô lên.

Lục Vân Dương thở dài, đám cảnh sát này hô cái loại khẩu hiệu gì không biết.

Trịnh Phi dẫn người chạy tới, kinh ngạc phát hiện ra đó là Quan Cẩm và Lục Vân Dương.

“Quan Cẩm? Sao cậu lại ở đây?”

“Ở đây có ba tên, trong lùm cây đằng kia còn một người, nhưng hình như là người bị hại.” Quan Cẩm vẫn đang đặt tay lên cò súng, nhanh chóng chuyển tay cầm, như thể đang nói chuyện phiếm.

Đáng tiếc, đồng nghiệp của hắn lại không thấy vậy.

“Quan Cẩm …”

“Sao?”

“Súng của cậu … có bảo hiểm không?”

“Bảo hiểm gì?”

“…”

Trịnh Phi chậm rãi đi tới: “Tiểu Cẩm Cẩm, nào, đưa súng cho anh nào ”

Quan Cẩm trực tiếp ném súng qua đó, Trịnh Phi sợ tới mức nhảy dựng lên. Mẹ ơi, nhỡ mà súng cướp cò thì đúng là phải ghi vào ‘lịch sử’.

Lục tiên sinh ở một bên xem náo nhiệt, cảnh sát Trịnh bị dọa chấn kinh và cảnh sát Quan đang mất hứng rất là khó chịu. Vì thế, Lục tiên sinh anh dũng hỗ trợ cảnh sát bắt tội phạm cũng được mời về cục cảnh sát, tiếp tục hỗ trợ làm biên bản.

Đi đến con đường lớn trước biệt thự, Quan Cẩm ngây ra một lúc. Đằng trước có bảy tám xe cảnh sát lóe đèn đang đậu, không ít cảnh sát mặc đồng phục hoặc thường phục ra vào cổng biệt thự. Đại khái có khoảng mười mấy người bị áp giải lên xe cảnh sát, còn ba xe cứu thương nữa cũng đậu gần đó. Đinh Đinh và Trần Kiều Vũ đang giúp bác sĩ cùng các nhân viên y tế nâng mấy thiếu niên lên xe.

Quan Cẩm đứng lặng phía sau, nhìn mọi người hành động, trong lòng có cảm giác mất tự nhiên.

Ôn Tĩnh Hàn đi tới, cười nói với Quan Cẩm: “Nghe Trịnh Phi nói là cậu lập công.”

Quan Cẩm thản nhiên nhìn anh: “Anh đột kích như thế sẽ chỉ khiến chủ mưu vụ này vĩnh viễn đứng trong vòng tuyến an toàn. Làm vậy có thiển cận không?”

“Cậu cảm thấy làm như tôi không được tính là lập công?”

“Anh xử lý quá cảm tính, những thiếu niên đó tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Ôn Tĩnh Hàn quay đầu nhìn những người được đưa lên xe cứu thương, chậm rãi nói: “Cậu cảm thấy … công việc của cảnh sát là gì?”

“Bắt tội phạm.” Giống như mình vậy.

“Tôi không biết trước khi mất trí nhớ cậu nghĩ thế nào, nhưng nếu muốn tiếp tục làm việc với tôi thì phải nhớ kỹ điều này. Chức trách của cảnh sát không phải trừng trị, mà mà bảo hộ và cứu vớt, không để người bị hại chịu đau đớn hay nguy hiểm thêm bất cứ một giây phút nào. Chẳng cần nghĩ quá cao xa, giả sử nếu đó là người mà cậu quen biết, vậy theo bản năng cậu sẽ làm thế nào?” Ôn Tĩnh Hàn nói xong, đút tay vào túi, chậm rì rì đi vào đám người.

Người mình quen biết … Người mình quen biết đều không cần bảo hộ hoặc chỉ hận không thể cho kẻ khác một phát súng. Tony? Tony có tính là bạn bè không? Quan Cẩm cẩn thận nghĩ lại, hình như mình không có người nào muốn bảo hộ, ngược lại, người muốn giết thì không thiếu.

“Cảnh sát, không phải muốn dẫn tôi về làm biên bản sao?” Người nào đó nhiệt tình săn sóc đi tới.

Quan Cẩm đột nhiên không có hứng đấu võ mồm với anh ta, mắt cũng lười nhìn.

“Cậu không hỏi tôi vì sao lại luôn xuất hiện bên cạnh cậu sao?”

“Vì sao?”

Lần này, Lục Vân Dương không có vòng vo lươn lẹo nữa, nói rất thành thật: “Thật ra là do cấp trên của cậu, vị cảnh sát họ Ôn ấy. Anh ta rất lo lắng sau khi cậu mất trí nhớ, cảm thấy tính tình cậu thay đổi quá nhiều, không ổn định. Vừa lúc sư huynh của anh ta là bạn tốt của tôi, cho nên nhờ tôi đến quan sát rồi khuyên giải cậu.”

“Khuyên giải?” Quan Cẩm dường như cũng không kinh ngạc. “Anh cảm thấy tôi sau khi được khuyên giải sẽ tốt hơn sao?”

“Ít nhất sẽ không tệ đi, đúng chứ? Hơn nữa, tôi cảm thấy cậu không cần khuyên giải, mà cần thời gian, thời gian để thích ứng. Cậu thường xuyên cảm thấy không biết làm sao với tất cả những gì chung quanh, nhưng lại cẩn thận không biểu lộ ra. Kỳ thật không cần khổ cực như thế, với cái thế giới xa lạ này, cậu có thể thoải mái thể hiện cảm xúc.”

Quan Cẩm không nói gì.

“Hơn nữa, cậu thực sự quan tâm đến đồng nghiệp, họ cũng rất giỏi. Hôm nay các cậu đã cứu được rất nhiều người.”

Cứu người? Quả thật, Quan Cẩm cảm thấy xa lạ. Trong từ điển của hắn cho tới giờ chỉ có giết người. Đối với hắn, mạng người như một thứ có thể tùy tiện cướp đi, ngoài ra không còn gì khác.

Mặt Quan Cẩm dưới ánh đèn chớp nháy lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ biểu tình. Nhưng chẳng hiểu sao, Lục Vân Dương cảm thấy mình nhìn rõ được hai chữ: giãy dụa.

Đỗ Thăng bị mang về cục cảnh sát thẩm vấn suốt một đêm, vậy mà không hề chống cự, rất thẳng thắn, quả là ngoài dự đoán của mọi người.

“Nói cứ như đùa, nếu Mẫn Ngôn không cho phép, thì một tên quản lý quèn như Đỗ Thăng sao dám lấy tài sản của anh ta ra làm nguy trang để bố trí gài bẫy nhiều nhân vật danh tiếng trong giới kinh doanh như thế?!” Trịnh Phi tức giận đến đập cả hồ sơ xuống bàn.

Quan Cẩm lặng lẽ cầm hồ sơ đặt lên bàn mình, làm hỏng hắn lại phải tu bổ.

“Theo như Đỗ Thăng nói, có một nhân vật lớn không biết tên đứng đằng sau bảo kê, cho hắn rất nhiều lợi ích hấp dẫn, thế nên hắn mới bí quá hóa liều.” – Cố Tương nói.

“Thiên tài mới tin người không biết tên! Ai lại đi bán mạng cho một kẻ không rõ lai lịch.” Trần Kiều Vũ cũng không tin.

“Người không biết tên này tạm thời chúng ta gọi là X. X tại địa bàn của mình có thế lực rất lớn, và hắn có ý đồ khuếch trương thế lực, định ăn sâu vào thành phố S cùng các vùng lân cận. Vì thế, hắn sử dụng một người không dễ bị hoài nghi làm đại lý, dùng người đó gài bẫy các nhân vật cần lợi dụng, nắm nhược điểm của họ trong tay. Đỗ Thăng chính là đại lý bị lựa chọn. Bởi vì Đỗ Thăng từng kinh doanh mại *** nên anh ta nghĩ đến lĩnh vực mà mình quen thuộc, bắt cóc một vài thiếu niên không quá gây chú ý, lại lấy danh tiếng Mẫn gia làm mồi dụ, hấp dẫn không ít chính khách hoặc thương nhân tìm kiếm kích thích mới mẻ, khiến họ mắc câu, ghi lại những biểu hiện khó coi của họ để áp chế.” Ôn Tĩnh Hàn tổng kết lại lời khai của Đỗ Thăng, nhìn mọi người rồi hỏi: “Mọi người cảm thấy còn chỗ nào không hợp lý?”

“Tôi giữ nguyên ý kiến. Mẫn Ngôn tuyệt đối không thể không biết! Anh ta khôn khéo như thế, sau có thể không phát hiện cấp dưới có hành động lớn như vậy.” Trịnh Phi kiên trì quan điểm của mình.

Đinh Đinh nhíu mày: “Vậy chỉ có thể hiểu là anh ta ngầm đồng ý. Nhưng làm thế anh ta được lợi gì?”

“Chính vì không có lợi nên mới khó hiểu.” Quan Cẩm đột nhiên chen một câu.

Ôn Tĩnh Hàn nhướn mày: “Nói kỹ hơn đi.”

“Đầu tiên, nếu X muốn mở rộng thế lực sang địa bàn khác, hắn cần mượn sức chứ không phải uy hiếp. Những người này đều có lực ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế và chính trị thành phố S, nếu bị ép đến mức nóng nảy thì cũng không dễ chơi đâu. Huống chi, đã đắc tội hết bọn họ mà còn muốn đứng vững ở đây chẳng khác nào vào rừng mơ bắt con tưởng bở. Lại nói, sở dĩ những người đó dễ dàng mắc câu là vì sức ảnh hưởng của Mẫn gia tại thành phố S cùng với mối quan hệ lợi ích rắc rối khó mà tháo gỡ giữa họ, chưa bao giờ họ nghĩ Mẫn gia dám hãm hại như thế. Một khi chuyện bị vạch trần, Mẫn Ngôn chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm bị mọi người chỉ trích, bởi vì chẳng ai tin anh ta không dính dáng gì. Trong chuyện này, Mẫn Ngôn không hề được lợi gì, thậm chí còn mua vạ vào thân. Như thế, toàn bộ chuyện này đều rất khó hiểu, bởi vì không ai được lợi gì từ nó.” Quan Cẩm nói một hơi, thấy mọi người đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

“Quan Cẩm!” Lâm Bạch lại gần.

“Làm sao?” Quan Cẩm có chút cảnh giác, chẳng lẽ mình để lộ cái gì?

“Không ngờ cậu lại dùng nhiều thành ngữ một lần như vậy!”

“…”

“Nhưng, đúng là mỗi câu mỗi chữ đều như châu ngọc.” Ôn Tĩnh Hàn hí mắt cười. “Cho nên cậu cảm thấy Đỗ Thăng đang nói dối?”

“Cũng không phải. Tôi tin có X tồn tại, nhưng mục đích của hắn chỉ e không phải mở rộng thế lực.”

Trần Kiều Vũ đảo mắt một vòng. “Đúng rồi! X muốn cưỡng chế sử dụng con đường ngầm ở thành phố S để làm một vố lớn, cho nên mới không từ thủ đoạn.”

Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Không tồi, hơn nữa đây còn là một cuộc ‘mua bán’ lớn, nếu không Mẫn Ngôn đã chẳng để mặc Đỗ Thăng hành động. Vấn đề là, rốt cuộc đó là cái gì?”

“Tổ trưởng, có phải ngày mai Mẫn Ngôn sẽ được ‘mời’ đến không?” Đinh Đinh hỏi thử.

“Theo nguyên tắc thì đương nhiên phải hỏi anh ta. Nhưng, tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng nắm được sơ hở gì của anh ta đâu. Về phần Đỗ Thăng, mặc kệ hắn nói thật hay nói dối, tiếp tục cưỡng bức lợi dụ hiệu quả sẽ không lớn. Mọi người không nhận ra sao? So với cảnh sát và việc ngồi tù, cái người X kia còn khiến hắn sợ hơn.”

Mọi người quay đầu nhìn nhau, lại trầm mặc.

Quan Cẩm thấy hơi mệt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ngủ bù, đột nhiên nhớ ra hình như … quên mất cái gì đó …

Mở cửa phòng khách ra, Lục Vân Dương đang khoanh tay, cúi đầu, hình như đang ngủ. Nghe tiếng cửa mở, anh chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tỉnh táo, nào có vẻ gì là buồn ngủ.

“Tiểu Cẩm, rốt cuộc cậu cũng nhớ đến tôi.” Giọng điệu vô cùng ai oán.

Quan Cẩm liếc mắt xem thường: “Anh, mau về ngủ đi. Đừng có chiếm dụng tài nguyên của nhà nước.”

“Chiếm dụng? Tôi chỉ ngồi có một cái ghế, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống.”

“…” Không hiểu sao Quan Cẩm lại cảm thấy áy náy vì ngược đãi quần chúng vô tội.

“Mọi người đến thăm anh phạm nhân kia, tôi đây một công dân tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm lại chờ ở trong này, như thế không được nhân đạo cho lắm nhỉ?” Lục Vân Dương không hề định đứng dậy.

“Nếu anh ra ngoài bắt cóc vài thiếu niên, tôi cam đoan sẽ cho anh hưởng thụ đãi ngộ của phạm nhân.”

“Vậy thôi, tôi vô phúc hưởng thụ.” Lục Vân Dương đứng dậy, vắt áo khoác lên tay, đi ra ngoài.

Lúc đi qua Quan Cẩm, anh hơi ngừng một chút: “Cảnh sát Quan, hẹn gặp lại.”

“Không cần, về sau đừng để tôi nhìn thấy anh.”

Lục Vân Dương ra ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên. Tiểu Cẩm, không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ gặp lại. Tôi rất mong chờ.

Lại nói, trên xe giám thị tại hiện trường.

Kim Mạch Long vẻ mặt hoảng sợ nhào đến: “Nhạc Phàm! Tôi còn nghĩ không thể nhìn thấy anh nữa!”

Nhạc Phàm hoảng hốt, theo bản năng định đá hắn ra, nhưng rồi lại thu chân về. Thôi, người tốt khó làm, tên ăn chơi này coi như đã mạo hiểm giúp mọi người, để hắn ôm một cái cũng chẳng mất miếng thịt.

“Trong đó thật tà ác, gặp lại anh thật tốt.” Kim Mạch Long vừa kể khổ vừa nhếch miệng thầm cuời to.

“… Được rồi, cậu lập được công lớn, tôi sẽ nhớ kỹ. Trở về xin người thân của cậu cho …” Nhạc Phàm còn chưa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy có cái gì đó chọc chọc bắp đùi mình.

“Đây – là – cái – gì?” Nhạc Phàm cúi đầu, rít từng chữ qua kẽ răng.

“A … ha ha, gậy tôi mang theo phòng thân ấy mà.” Kim Mạch Long trợn mắt nói dối mà mặt không đỏ.

“Thật không?” Nhạc Phàm xoay người cầm cảnh côn đặt trên bàn. “Đã thế, chúng ta dùng ‘gậy gộc’ để luận bàn một chút?”

“Đừng!” Kim Mạch Long ôm XX nhảy ra khỏi xe như con thỏ. “Đây là hạnh phúc nửa đời sau của anh đó!”

“Cút ngay cho tôi!” Một cái cảnh côn xé gió lao đến, đuổi theo người nào đó.

“Chậc chậc, thấy chưa, tổ chuyên án ngay cả nhân viên giám định cũng có thân thủ bất phàm.” Một cậu cảnh sát phụ trách thu dọn hiện trường nói đầy hâm mộ.