Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 1 - Chương 13




Editor: Nguyệt

Ôn Tĩnh Hàn nghe Quan Cẩm hồi báo tình huống xong, nhíu mày: “Cậu hoài nghi căn nhà lớn cách vách đó có vấn đề?”

“Chẳng trách bên trong lại sạch sẽ như thế, thì ra có nơi chuyên giấu những thứ dơ bẩn.” Trần Kiều Vũ đã hiểu.

“Tổ trưởng, có cần tôi đi do thám không?” Trịnh Phi nóng lòng muốn thử.

Cố Tương lắc đầu không tán thành: “Không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

“Cậu thấy sao?” Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên hỏi Quan Cẩm.

Quan Cẩm gãi cằm: “Nếu Mẫn Ngôn không liên quan đến chuyện này, tôi không tin có người lợi dụng anh ta mà anh ta chẳng hay biết gì. Nếu có liên quan, vậy tại sao anh ta lại cố ý tới tìm tôi? Tự lòi đuôi?”

“Nghĩ vậy cũng thấy kỳ lạ …” Trịnh Phi ngồi trở lại.

“Trước đừng nghĩ chuyện này. Tiểu Bạch, mau chóng thăm dò xem căn nhà cách vách đó thuộc sở hữu của ai và tình trạng sử dụng. Về phần cậu dùng cách gì, không cần báo cáo, tự mình giải quyết.” Ôn Tĩnh Hàn vừa nói xong thì Lâm Bạch đã nhe răng cười: “Có lời này của anh là được rồi.”

Lâm Bạch xoay người ngồi trước máy tính chuẩn bị động tay, Ôn Tĩnh Hàn lại mở miệng: “Cậu với Nhạc Phàm tra được đầu mối gì rồi?”

“À …” Lâm Bạch rụt cổ, không dám nhìn thẳng. “Không có, không có. Thật ra Nhạc Phàm đi gặp tình nhân, kéo tôi làm đệm lưng thôi … Thật đấy!”

“Tôi có tình nhân bao giờ? Sao tôi lại không biết …” Nhạc Phàm chẳng biết đã xuất hiện ở tổ chuyên án lúc nào.

“A ha, ha ha ha ha …” Lâm Bạch thầm ngửa mặt lên trời thét dài trong lòng, ai cũng không thể chọc vào T_T

“Ôn lão đại, vừa lúc tôi có chuyện tìm anh.”

Nhìn Nhạc Phàm và Ôn Tĩnh Hàn vào văn phòng, những người khác cũng rời đi bận việc của mình. Quan Cẩm thấy nhàm chán, đến bên cạnh Lâm Bạch nhìn cậu gõ bàn phím.

Một lúc sau.

“Tiểu Bạch, kỹ thuật của cậu thật lợi hại.”

“Cái gì mà thật lợi hại? Quan Tiểu Cẩm, cậu làm tôi thất vọng quá!” Lâm Bạch chỉ vào mũi hắn, vẻ mặt bi phẫn muốn chết. “Tôi đây chính là cao thủ đứng đầu tổng cục, à không, ngành cảnh sát, à không, toàn cầu!”

Người này có khoa trương quá không? Quan Cẩm càng lúc càng hoài nghi.

“Hừ, đừng nói là một tòa biệt thự, kể cả bộ công an, bộ quốc phòng, Lầu Năm Góc của Mỹ … À … Lầu Năm Góc thì … Dù sao chỉ cần có mạng, không có chỗ nào mà tôi không vào được, không có bí mật nào tôi không tra được.” Lâm Bạch vỗ ngực.

“Vậy cậu có thể truy cập vào một địa chỉ mà không để lại dấu vết chứ?”

“Đấy là cơ bản nhất, bằng không …” Lâm Bạch trộm nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Bằng không tôi sớm đã bị truy sát rồi.”

Trong mắt Quan Cẩm hiện lên nét hưng phấn, hắn vỗ vai cậu: “Vậy vừa hay, có rảnh buổi tối đến nhà tôi đi.”

“Cậu … cậu muốn làm gì?”

“Nấu cơm mời cậu ăn.”

“Oa ha ha ha, Quan Tiểu Cẩm ơi, cậu mất trí nhớ rồi không ngờ lại yêu quý đồng nghiệp, nhiệt tình nấu nướng như thế.” Lâm Bạch mừng rỡ như một đóa hoa.

Ai, người chỉ một bữa cơm đã bán mình đi làm thế nào mà có thể sống ngoan cường đến ngày hôm nay được nhỉ, Quan Cẩm yên lặng tưởng tượng. Nếu Lâm Bạch có kỹ thuật đứng đầu vậy cũng dùng được một chút, có thể tránh để lại dấu vết cho người ta tra được, rước họa vào thân. Quan Cẩm thầm tính toán trong lòng.



Đỗ Thăng vừa lúc đứng ở cửa câu lạc bộ tiễn khách, nhìn thấy Kim Mạch Long mang theo hai vệ sĩ đi tới. “Kim tiên sinh lâu rồi không tới, thật là khách quý, mời vào.”

Kim Mạch Long vểnh mặt lên trời, nghênh ngang đi vào. Thật ra trong lòng hắn thấy rất khẩn trương, camera giấu trong đồng hồ và máy ghi âm mini cài trong túi áo tựa như hai quả bom, làm hắn thấy cả người không thoải mái. Nằm vùng cái gì, đời này mình chưa từng nghĩ đến, nếu bất hạnh bỏ mình, không biết Nhạc Phàm có vì mình là khóc thực thương tâm không. Kim thiếu gia thầm chảy nước mắt cho mình trong lòng TT.

Kim Mạch Long bước vào phòng, nói với nhân viên phục vụ: “Lấy chai rượu lần trước tôi để lại ra đây.” Sau đấy, mở nhạc giao hưởng chỉnh lên mức to nhất.

Qua chừng một giờ, nhân viên phục vụ đến chỗ Đỗ Thăng: “Giám đốc, Kim thiếu gia mời anh qua đó một chút.”

Đỗ Thăng nhíu mày: “Làm sao? Ai trong các cậu lại chọc cho vị công tử này khó chịu rồi?”

“Dạ không ạ …”

“Kim thiếu gia, cậu tìm tôi sao? Không biết cậu có yêu cầu gì cần tôi cống hiến sức lực?” Đỗ Thăng tươi cười.

Kim Mạch Long cầm ly rượu, liếc mắt nhìn Đỗ Thăng từ trên xuống dưới: tên này trông hào hoa phong nhã, mang phong thái của một giám đốc cao cấp tài giỏi, nhìn thế nào cũng không giống người kinh doanh loại giải trí ngầm khẩu vị nặng. Chẳng qua, người càng như thế càng dễ biến thái, bởi vì áp lực quá nhiều, không chừng …

Đỗ Thăng thấy Kim Mạch Long nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt rối răm, khóe mắt giật giật: “Kim thiếu gia?”

Kim Mạch Long bất mãn nói với Đỗ Thăng: “Tôi nói này giám đốc Đỗ, câu lạc bộ của anh quá nhàm chán. Lần nào tôi đến đây không phải hút thuốc thì là uống rượu nghe nhạc, anh nghe thử xem đây là cái loại nhạc khỉ gió gì.” Kim Mạch Long chỉa chỉa máy phát nhạc.

Đỗ Thăng nghẹn lời, thầm bi ai cho giọng nam cao nổi danh thế giới một giây.

“Mặt sau của chúng tôi còn có spa và quán bar nhỏ. Nếu cậu thấy buồn có thể đến đó thư giãn một chút, hoặc cùng các vị khách khác khiêu vũ.”

“Tôi dùng nhiều tiền như thế chỉ để đến tắm rửa và khiêu vũ à?”

Người khác tới chủ yếu là vì xã giao, duy trì mối quan hệ cùng giới thượng lưu, còn loại ‘ăn chơi thuần túy’ như cậu đúng là không nhiều lắm. Đỗ Thăng thầm oán, nhưng vẻ mặt vẫn rất khách khí: “Kim thiếu gia, chúng tôi cung cấp những sản phẩm và sự phục vụ cao nhất, cam đoan sẽ khiến khách thoải mái như ở nhà, hơn nữa –”

“Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng đó. Tôi nói này giám đốc Đỗ,” Kim Mạch Long đột nhiên ngoắc tay với hắn.

Đỗ Thăng ghé tai lại. Kim Mạch Long ra vẻ thần bí: “Hiện tại ‘cái kia’ cũng thú vị lắm, anh có gì thì mang ra đi, đừng làm bộ làm tịch.”

“…”

“Anh nhất định có mối, tìm vài người đến uống rượu với tôi, chơi một chút, chẳng lẽ yêu cầu này cũng không làm được?” Kim Mạch Long có chút bất mãn.

Đỗ Thăng đứng thẳng dậy, con mắt đảo một vòng: “Cậu chờ một chút.” Nói xong, hắn xoay người ra ngoài.

Qua vài phút, Đỗ Thăng đi tới: “Kim thiếu gia, cậu là hội viên cao cấp nhất của chúng tôi, chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của cậu. Xin chờ một chút.”

Kim Mạch Long vừa hồi hộp vừa kích động, lòng nói: tên này được lắm, mặt ngoài sạch sẽ, quả nhiên mặt trong có chuyện. Hừ, hãy xem lần này Kim đại thiếu gia ta lập công lớn, sau đó Nhạc Phàm nhất định sẽ kính trọng ta vài phần, lòng mang cảm kích, lấy thân báo đáp … Hai anh vệ sĩ nhìn thiếu gia nhà mình vẻ mặt nhộn nhạo, nước miếng sắp chảy đến nơi, trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng của Nhạc Phàm. Ai, mặt nóng đi dán mông lạnh … Đương nhiên, Nhạc Phàm chắc chắn sẽ không để cho thiếu gia nhà mình dán.

Không bao lâu sau, Đỗ Thăng quay lại, hai thiếu niên thanh tú theo đằng sau. Kim Mạch Long sáng mắt lên, nhưng gương mặt của Nhạc Phàm chợt lướt qua, hắn lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Khụ khụ, giám đốc Đỗ, đây là anh giấu riêng?”

“Kim thiếu gia nói đùa, tôi nào dám giấu? Đây là nhờ người khác tìm tới, rất nghe lời, sạch sẽ, cậu cứ việc hưởng thụ.” Đỗ Thăng vẫn ra vẻ bình thản như giải quyết việc chung, chẳng e ngại mình nói ra miệng cái loại chuyện dẫn mối này.

Kim Mạch Long nghĩ một lúc rồi khoát tay: “Không tiễn. Được rồi, đi đi.”

Đỗ Thăng gật đầu, rời khỏi căn phòng, thuận tay đóng kỹ cửa. Hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, lập tức bày ra vẻ tươi cười đi đến.

“Kim thiếu gia, anh uống rượu đi.”

“Ăn chút hoa quả, để em bóc vỏ cho anh.”

Kim Mạch Long trái ôm phải ấp, vui sướng hưởng thụ, trong lòng lại tự thôi miên mình: ta đây đang ngụy trang nằm vùng, đương nhiên phải diễn cho thật, nếu không sẽ bị lật tẩy …

“Choang!” Một cái ống đựng bút bay sạt qua đầu Kim Mạch Long.

“Xoảng!” Một chậu hoa thiếu chút nữa là đập trúng chân.

Kim Mạch Long vừa nhanh nhẹn trốn tránh vừa cầu xin tha thứ: “Đừng ném, nguy hiểm lắm! Tiểu Phàm … tôi, tôi không phải dân chuyên nghiệp, ngẫu nhiên đi nằm vùng không dò được tin tức gì hữu dụng cũng là chuyện dễ hiểu mà. Oa oa oa, tiểu căn mệnh của tôi, đó là tương lai tính –” Một cái kéo lướt sát đũng quần.

“…”

“Không chuyên nghiệp? Hừ, tôi thấy cậu chuyên nghiệp lắm, ấp ấp ôm ôm, anh anh em em thật là náo nhiệt.” Đôi mắt sau cặp kính của Nhạc Phạm lóe lên ánh lạnh.

“Tôi đang diễn kịch mà …” Kim Mạch Long ngẩng mặt cười làm lành.

“Diễn kịch? Biết kẻ ngu, chưa từng thấy ai ngu như vậy! Cậu diễn kịch thì tốt xấu gì cũng phải chụp ảnh lại cho rõ ràng chứ, kết quả ngoại trừ cái mông với thân hình như rắn nước thì cậu chụp được cái gì?!” Nhạc Phàm giận sôi lên. Trước khi đi đã cẩn thận dặn dò phải dùng đồng hồ camera thế nào, ai ngờ cái tên lăng nhăng này vẫn quen tay sờ mó chụp lại ba vòng. (3 vòng: ngực, eo, mông)

“Người ta là lần đầu tiên mà …” Kim Mạch Long tủi thân ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

“Được rồi, Kim tiên sinh đồng ý hỗ trợ đã là không tồi, mà cũng không phải không có tiến triển gì.” Thấy hai bên tạm thời đình chiến, Ôn Tĩnh Hàn mới từ ngoài cửa đi vào.

“Đối phương khá cẩn thận, không có khả năng một lần là tra được. Nếu họ thật sự xem Kim tiên sinh là đối tượng, vậy dù thế nào trước hết cũng phải rụt rè một chút, đúng không? Hơn nữa, bọn họ nhượng bộ chứng tỏ là còn cơ hội. Mang ảnh chụp của các thiếu niên bị mất tích đến cho Kim tiên sinh xem, nhìn thử hai thiếu niên kia có trong đó không. Mặt khác, Quan Cẩm, Nhạc Phàm không làm việc bên ngoài nên cũng lo chuyện này đi. Tôi với bọn Trịnh Phi đi trước bố trí truy bắt Vương Bỉnh Khang. Có tình huống gì không kịp báo cho tôi, có thể tự mình hành động.” Ôn Tĩnh Hàn nói xong, gật đầu với mọi người rồi đi ra ngoài.

Quan Cẩm buồn cười nhìn Kim Mạch Long tranh công không thành mà bị ghét bỏ, quyết định bảo vệ anh chàng gây hài này. Hắn lặng lẽ tới gần Nhạc Phàm: “Cho dù có lăng nhăng thế nào, anh ta đã đồng ý vì anh mà mạo hiểm làm gian tế, anh cũng nên cho cái mặt cười chứ?”

Nhạc Phàm không được tự nhiên xoắn xoắn hai tay, hạ mình nhìn Kim Mạch Long một cái, hỏi: “Có khát không? Tôi rót một cốc nước cho cậu.”

“Được được!” Kim Mạch Long bật người dậy như được uống máu gà, đi theo sau Nhạc Phàm, lại bắt đầu nói liên miên.

Sinh vật đơn bào quả là kiên cường, bị đả kích gì cũng có thể khôi phục trong nháy mắt. Quan Cẩm nhất thời thấy hâm mộ.