Chút Chuyện Vụn Vặt Của Lý Ninh Ngọc Và Cố Hiểu Mộng

Chương 1: Uống nước lúc nửa đêm




"Ưmm..." Cố Hiểu Mộng mơ mơ màng màng tỉnh lại, tiện tay mở đèn, xuống giường đi rót nước uống.


Lý Ninh Ngọc vốn ngủ rất thiển, ban đêm chỉ cần có một âm thanh nhỏ liền sẽ tỉnh, chứ đừng nói tới động tĩnh khi Cố Hiểu Mộng đứng dậy rót nước gây ra. Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, lấy tay che mắt, nghe tiếng Cố Hiểu Mộng xuống giường, uống nước rồi đi lại.


Không đúng, thanh âm này hình như càng ngày càng gần, đây rõ ràng không phải hướng giường của Cố Hiểu Mộng a.


Không đợi Lý Ninh Ngọc kịp phản ứng, Cố Hiểu Mộng đã ngã xuống giường của nàng, tựa hồ là cảm giác mình ngủ bên kia có chút lạnh, vô thức chạy sang bên Lý Ninh Ngọc nằm.


"Cố Hiểu Mộng em làm gì thế, giường em ở bên kia."


"Ưm..." Như là không có nghe thấy, Cố Hiểu Mộng ôm lấy Lý Ninh Ngọc cọ cọ, "Hmm... ấm quá..."


"Cố Hiểu Mộng, em buông ra cho tôi."


Cảm giác người trong lòng giãy giụa, Cố Hiểu Mộng ôm chặt hơn nữa, "Đừng nhúc nhích, lạnh..."


"Em.." Lý Ninh Ngọc không động nữa, đưa tay tắt đèn nhắm mắt lại.


Quên đi, ngộ nhỡ Cố Hiểu Mộng bị cảm, chính mình còn phải chiếu cố em ấy, ngày mai rồi nói sau.




"Lý thượng giáo đêm qua ngủ không ngon sao, sắc mặt kém vậy?"


"Ừm, bị mèo hoang làm ầm ĩ." Lý Ninh Ngọc thần sắc bình tĩnh.


"Có mèo hoang à, sao tôi lại không nghe thấy gì nhỉ." Bạch Tiểu Niên gãi gãi đầu.


"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng hưng khí bừng bừng từ trên lầu đi xuống, "Em đêm qua..."


"Khụ." Lý Ninh Ngọc hắng giọng một cái, liếc mắt nhìn Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng liền ngoan ngoãn câm miệng, ngồi vào bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi, "Sáng hôm nay thế nào em lại tỉnh dậy ở trên giường chị a?"


"Cố thượng úy lại nhàn rỗi như thế, nửa đêm bật đèn uống nước, còn chiếm giường của tôi không chịu đi, tôi có thể làm gì?"


"Ah..."






Mà mấy lời ban ngày mình nói, người này căn bản cũng không nghe vào tai đi.


Lại một lần nữa nửa đêm tỉnh giấc vì bị ôm, Lý Ninh Ngọc thật sâu thở dài, "Cố thượng úy."


"Ưm... chị Ngọc..."


"Vẫn còn có thể trả lời tôi, vậy rõ ràng là Cố thượng úy đang rất tỉnh táo, sẽ không thể nào ngay cả giường mình ở đâu cũng không nhớ rõ đi."


"Em..." Cố Hiểu Mộng khựng lại một chút, "Chị Ngọc, cái giường kia của em nửa đêm xoay người sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, em đây là sợ ảnh hưởng tới chị nghỉ ngơi a."


"Phải không, để tôi đi xem."


"Đừng đừng đừng, giờ đã quá nửa đêm rồi, nhỡ bị cảm lạnh thì không tốt lắm a, ngày mai kêu người đến xem đi." Cố Hiểu Mộng cấp tốc tắt đèn, "Chị Ngọc chúc ngủ ngon."


Cố Hiểu Mộng ngôn từ khẩn thiết, Lý Ninh Ngọc đành phải thôi.


Ngày mai, ngày mai nhất định tìm người đến sửa.






Vương Điền Hương trong khoảng thời gian này liền mê man, kể từ khi Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc ở chung phòng về sau, hầu như mỗi ngày đều phái người tới phòng các nàng sửa giường, có mấy lần hắn cũng nhịn không được muốn hỏi, hai người kia rốt cuộc đã làm những gì.


"Nói đi, lần này là cái lí do gì." Lý Ninh Ngọc bày ra biểu tình đã quá quen rồi.


"Em vừa không cẩn thận làm đổ nước ra chăn rồi." Cố Hiểu Mộng lý thẳng khí hùng, tuyệt không đỏ mặt.


"Cái này mới mẻ, chưa từng nghe qua." Lý Ninh Ngọc gật đầu. "Cố thượng úy, nếu như tôi nhớ không lầm, trong tháng này giường của em đã hỏng bảy lần, nệm hỏng chín lần, bốn lần ghét bỏ vị trí đặt giường, còn có..."


"Chị Ngọc chị Ngọc, chị đừng nói nữa, em..." Cố Hiểu Mộng nhỏ giọng lầm bầm, "Mấy cái chuyện này sao lại có thể nhớ rõ thế cơ chứ."


"Nếu Cố thượng úy không thích cái giường kia, vậy ngày mai trực tiếp kêu người tới mang đi cho xong." Lý Ninh Ngọc tắt đèn, "Trong phòng cũng chẳng phải chỉ có mỗi một cái giường lớn của Cố thượng úy."


"Ừm... Hả?"


"Thời gian không còn sớm, ngủ đi."






"Vương Điền Hương!" Nhìn chiếc sạp giường trên sàn trước mắt cùng vẻ mặt đắc ý của Vương Điền Hương, Cố Hiểu Mộng tức đến nghiến răng.


"Thế nào, giờ thì không cần lo lắng về vấn đề giường đệm rồi nhé, nếu đặt ở đây không hài lòng có thể tự mình điều chỉnh. Tôi đã hỏi qua chủ tiệm rồi, loại này cho dù có nằm đến mười tám năm cũng không hỏng."


"Mười tám năm? !" Cố Hiểu Mộng gần như muốn hét lên.


"Thích không... Ai, Hiểu Mộng..." Mắt thấy vẻ mặt của Cố Hiểu Mộng có gì đó không đúng, Vương Điền Hương liền quay đầu bỏ chạy.


"Ngươi quay lại đây cho ta! Mang thứ đó kéo đi!"


"Kéo đi thì kéo đi, đừng động thủ a, Lý thượng giáo cứu mạng!"