Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 38




Tô Vãn trách móc ta không dám yêu, ta cũng không tranh cãi với nàng, thề thốt này nọ chỉ thích hợp với cổ nhân, mà suy nghĩ của ta lúc trước đã thay đổi một cách vô tri vô giác, ta cố gắng vì tương lai của cả hai, đáng tiếc Tô Vãn không nhìn ra.

Sau khi về đến nhà, Tô Vãn mượn rượu muốn ta tắm cùng nàng, ta đáp ứng, có thể do tâm tình nên khi thấy thân thể xinh đẹp của Tô Vãn, ta một chút tạp niệm cũng không có. Ta nhìn thấy chỗ vai Tô Vãn có dấu răng màu đỏ, là hôm qua ta đã cắn, không ngờ lại cắn ác như vậy, đã qua một ngày vẫn chưa lành, đầu ngón tay xoa lên nơi đó, hỏi nàng:

“Đau không?”

Tô Vãn sẵng giọng:

“Cậu đưa mình cắn thử đi rồi biết.”

Sau đó oán trách ta:

“Cậu có gien cẩu (dùng từ chó nghe kì quá nên mình để nguyên “cẩu” luôn)  hay sao mà lại thích cắn người vậy a Dương Thần, hơn nữa lần nào cũng cắn cùng một chỗ, mình thật lòng bội phục cậu.”

Ta cũng không biết sao mình lại có thói quen này, cúi đầu hôn nhẹ lên dấu răng một chút, nói:

“Lần sau mình sẽ chú ý hơn.”

Tô Vãn lại vuốt ve mặt ta nói:

“Không, mình thích cậu như vậy, cậu giúp cho mình ở ngay thời khắc đẹp nhất biết rõ ràng mình không nằm mơ.”

Lời nói ngọt ngào của Tô Vãn khiến ta xúc động, ta nói không nên lời, đẩy nàng áp lên bức tường phía sau lưng, hôn lên môi nàng, dục vọng trỗi dậy trong không gian nhỏ hẹp.

Sáng sớm hôm sau Tương Di gọi điện thoại ân cần thăm hỏi Tô Vãn, Tô Vãn liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó nén cười trả lời:

“Tôi không có việc gì, cảm ơn đã quan tâm.”

Ta bỗng nhớ tới một chuyện, chờ Tô Vãn cúp điện thoại, nói:

“Hôm qua cậu ngủ trên đùi Tương Di, cậu đã nói Tương Di có hảo cảm với nữ nhân, cậu không sợ nàng hiểu lầm sao?”

Tô Vãn lập lức há to mồm, kinh hô:

“Không phải đâu!”

Ta cười nhạt:

“Mình không tin cậu một chút cảm giác cũng không có.”

Tô Vãn vuốt cằm suy nghĩ một chút:

“Hình như có, nhưng lúc ấy đầu óc rất choáng, trái phải mình là Tần Lãng và Tương Di, dù sao cũng không thể bắt mình nằm trên đùi Tần Lãng đi?”

Ngày hôm qua Tô Vãn uống nhiều rượu, không thất thố đến nói bậy nói bạ đã là rất may, ta đâu muốn so đo cùng nàng nhiều như vậy. Ngược lại Tô Vãn tính sổ với ta:

“Cả ngày hôm qua cậu đi đâu, mình gọi điện thoại cậu cũng không nghe máy.”

Ta định hù Tô Vãn, nói là đi hẹn hò với nam nhân, có điều chúng ta vừa mới làm hòa, để tránh chuyện bé xé ra to, liền thẳng thắn ăn ngay nói thật, đi dạo phố với Trần Tĩnh.

Tô Vãn lập tức trở nên bùi ngùi:

“Cậu nói xem nữ nhân kết hôn làm cái gì, nhìn Trần Tĩnh thật sự như chịu tội, chồng không có trách nhiệm không nói, cha mẹ chồng còn trọng nam khinh nữ, bắt Trần Tĩnh phải sinh thêm con trai. Bây giờ là thời đại nào rồi còn có loại tưởng cũ rích đó nữa, không phải mình nói chứ Trần Tĩnh chăm chăm lao đầu vào gia đình thượng lưu, cũng chả có được một tí tốt lành gì. Nhìn cô ấy, vò mẻ chẳng sợ nứt nữa, đều thay đổi thành cái dạng gì, cô ấy mà đi chung với hai bọn mình, mình cá không ai tin chúng ta bằng tuổi nhau.”

Ta liếc nàng một cái:

“Nói như thế nào thì Trần Tĩnh cũng là bạn của chúng ta, sao cậu có thể nói cậu ấy như vậy.”

“Mình nói sai sao? Loại nữ nhân này thật sự rất ngốc, luôn tưởng rằng toàn tâm toàn ý thì có thể nắm giữ được trái tim nam nhân, nhưng không hề biết rằng khiến cho bọn họ cầu mà không được mới là thủ đoạn tốt nhất.”

Ta nghe Tô Vãn nói, trong đầu nghĩ tới Tần Lãng, cho đến bây giờ Tần Lãng vẫn không chịu buông tha cho Tô Vãn , là bởi vì như vậy sao? Đương nhiên suy nghĩ này ta không nói cho Tô Vãn, đỡ phải lại cãi nhau không đáng, chỉ nói:

“Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, Trần Tĩnh cũng đâu phải cả ngày oán trời tránh người đòi sống đòi chết.”

Tô Vãn đồng tình với ta:

“Điều này cũng đúng, mỗi nhà đều có một hoàn cảnh khác nhau.”

Ta cũng nghĩ tới bản thân mình và Tô Vãn, so với Trần Tĩnh, vấn đề của chúng ta mới là nan đề chân chính.

Tô Vãn nhớ ra một chuyện, sau khi nàng nói ra, ta thực sự cảm thấy bức bách, Tô Vãn nói:

“Lúc mình đi công tác, mẹ mình có gọi, nói vài ngày nữa sẽ đến thăm mình, thuận tiện ở lại vài ngày, kêu mình đi mua đồ tết với bà.”

Thì ra thấm thoát đã đến lễ mừng năm mới, sang năm chúng ta sẽ ba mươi tuổi, ta nhớ đến ước định của mình và Tô Vãn, trong lòng lập tức hoảng sợ. Mấy ngày nay mỗi khi gặp phiền não ta liền tìm cho mình cái cớ, toàn bộ đợi qua sinh nhật Tô Vãn rồi nói sau, hiện giờ có thể điên cuồng thì điên cuồng, rất có cảm giác hưởng thụ đến cạn kiệt. Nhưng loại khủng hoảng này tất nhiên sẽ tích lũy theo ngày tháng, ta thực sự sợ hãi khi ngày đó đến, trong phút chốc, mọi mâu thuẫn ẩn giấu trong lòng bùng nổ.

Tô Vãn sau khi thông báo chuyện mẹ nàng đến thì đặc biệt dính lấy ta, ta hiểu ý nàng, sợ mẹ của nàng sau khi đến đây, chúng ta đến cả cơ hội ngủ chung cũng không có. Nhưng mà rốt cuộc sức người có giới hạn, nàng chịu được, nhưng ta chịu không nổi, ban ngày đi làm, tối về ứng phó nàng, chỉ mới ba ngày, ta có cảm giác cả người đều hỏng, may mắn “dì cả mụ”  (đèn đỏ) tới chơi đúng lúc, ta mới thoát được sự tra tấn của Tô Vãn.

Mỗi khi ta đến tháng luôn luôn rất đau bụng vào ngày đầu, lần này càng đau dữ dội, xuống giường cũng không nổi, do đó cũng không đi làm, ta đoán chủ yếu là vì chuyện phòng the gây nên. Tô Vãn đặc biệt buồn phiền, nhận hết lỗi sai về mình, để bù lại sai lầm, cả buổi nàng theo chăm sóc ta, bưng trà rót nước xoa bụng, cho ta hưởng thụ một hồi.

Sáng thứ sáu, Tô Vãn gọi điện thoại cho ta, nói chiều nay mẹ của nàng đến, cho ta thời gian trong lòng có cái chuẩn bị. Ta lập tức khẩn trương lên, mẹ của Tô Vãn ta đã gặp qua, có thể là do làm giáo viên nên nhìn qua rất nghiêm nghị. Lúc trước ở trước mặt mẹ Tô Vãn, cho dù ta không đến mức mất tự nhiên nhưng cũng không có loại cảm giác đặc biệt thân cận, hiện tại ta và Tô Vãn có mối quan hệ như thế này, ta lại có chút không dám đối mặt với bà.