Từ khi còn nhỏ Sở Niệm đã thông minh hơn người, tuy rằng không phải chỉ số IQ cực kỳ cao như Chính Trực nhưng trong đám trẻ cô cũng xem là người nổi bật.
Càng thông minh, càng cô đơn.
Ở trong trí nhớ của cô dường như không nhớ nổi một ký ức ngọt ngào, thời điểm ba mẹ còn rất yêu nhau cũng sẽ rất bận rộn, lúc đó gia đình của cô không lớn như bây giờ, mỗi ngày ba mẹ về đến nhà đều rất mệt, thỉnh thoảng, đến mức mẹ cô nằm trên giường không nhúc nhích.
Khi đó, ba sẽ thay quần áo trước, ôm lấy cô hôn, sau đó kéo cơ thể mệt mỏi đi nấu canh.
Nấu canh xong, cô một miếng, mẹ một miếng, ba một miếng, cả nhà chia nhau.
Hình như là mùi canh gà.
Rất thanh, không có nhiều gia vị, đó trở thành mùi hương gia đình trong ký ức không muốn nhớ của cô.
Khi đó, cho dù mẹ mệt thế nào đi nữa, buổi tối cũng sẽ cùng cô và ba chơi, trò chuyện, hai người rất ngạc nhiên với sự thông minh của cô con gái, cũng rất hài lòng cho nên càng có tinh thần hơn.
Ba Sở và mẹ Sở đều là người thông minh.
Người thông minh càng vất vả, có khi còn dùng mạng đánh đổi.
Người như vậy, không thành công cũng không được.
Dần dần, vài lần dọn nhà, mỗi lần đều rộng rãi hơn lần trước.
Sở Niệm cũng không còn băn khoăn nhà nhỏ nữa, có thể trong phòng khách rộng rãi một mình chơi đá cầu.
Nhưng... cô đã không còn được vui vẻ.
Ba mẹ bắt đầu khắc khẩu, mỗi ngày đều không bớt, lúc ban đầu ba còn khuyên nhủ an ủi mẹ mấy câu, sau này buổi tối ông sẽ uống rượu một mình, uống tới nửa đêm sẽ bỏ đi, sáng sớm hôm sau sẽ say bí tỉ trở về nhà, hai người cũng từ khắc khẩu ban đầu dần biến thành đập chai rượu, động tay.
Tiểu Sở Niệm rất sợ, trốn dưới gầm bàn, hai tay ôm chặt đầu mình.
Đến cuối cùng trong một lần khắc khẩu, ba Sở hung hăng quăng bình rượu xuống đất, những mảnh nhỏ màu xanh văng lên cơ thể nhỏ bé của tiểu Sở Niệm.
Khoảnh khắc đó, trong tiếng khóc của ba mẹ, tiểu Sở Niệm bị đưa vào bệnh viện.
Khắp nơi là một màu trắng xóa.
Tiểu Sở Niệm rất sợ, rất muốn được ba mẹ ôm.
Lúc này ba mẹ đã bình tĩnh lại, mẹ Sở ôm tiểu Sở Niệm lặng lẽ rơi nước mắt.
Ba Sở đứng ở cửa, hút thuốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Sở Niệm quá nhỏ để hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Sau này...
Giữa họ dây dưa một khoảng thời gian cuối cùng chia tay.
Ngày rời đi, tiểu Sở Niệm ôm chân mẹ khóc, không chịu buông tay. Mẹ Sở đã lệ rơi đầy mặt, bà cúi người ôm lấy con gái, hôn lên trán con:
"Niệm Niệm, bây giờ mẹ vẫn chưa ổn định, không thể dẫn theo con, con đi theo ba trước, được không?"
Theo ba...
Tiểu Sở Niệm ra sức lắc đầu, khóc thảm thiết nhưng ai sẽ nghe tiếng khóc của một đứa trẻ?
Đã từng là ngôi nhà ấm áp, đã không còn nữa.
Ba Sở trầm tư, ông dẫn theo tiểu Sở Niệm về nhà, qua nửa tháng, trong nhà xuất hiện một người phụ nữ cao ráo lạnh lùng, người phụ nữ này khoanh tay dùng ánh mắt giá rét nhìn tiểu Sở Niệm.
Ba Sở đụng đụng tiểu Sở Niệm, bảo:
"Gọi dì."
Tiểu Sở Niệm không gọi, bé con nhìn người phụ nữ này với ánh mắt tràn đầy thù hận.
Người phụ nữ này nhướng mày, lạnh lùng mỉm cười.
Ban đầu, chỉ cần có ba Sở ở nhà, người phụ nữ này sẽ không làm gì tiểu Sở Niệm.
Nhưng chỉ cần ba Sở rời đi, cô ta sẽ nhìn tiểu Sở Niệm châm chọc khiêu khích:
"Mày y chang con mẹ lẳng lơ của mày, nhìn tao làm gì? Ah, mày nhìn nữa tin tao móc mắt mày ra không."
Tiểu Sở Niệm rất sợ, ôm búp bê núp ở dưới ghế không dám ra.
Buổi tối ba Sở về nhà nhìn thấy Sở Niệm run lẩy bẩy, ông nhíu mày, đi tới ôm con gái ra, hôn con hỏi:
"Niệm Niệm, cô ta nói gì con à?"
Tiểu Sở Niệm theo bản năng gật đầu.
Khắc khẩu.
Chỉ một cái gật đầu dẫn đến cuộc khắc khẩu vô tận.
Ba Sở hét lên, tiếng la chói tai của người phụ nữ đó.
Đêm đó, tiểu Sở Niệm run rẩy thấp thỏm lo lắng vượt qua.
Ngày hôm sau ba đi làm.
Cuộc đời tiểu Sở Niệm lần đầu bị đánh.
Từng roi từng roi mạnh mẽ đánh lên mông, nhéo đùi, không phải lời hù dọa dịu dàng như mẹ Sở trước đây, là đánh thật, là đau thật.
Nhưng tiểu Sở Niệm không khóc, vẫn dùng ánh mặt hận thù nhìn người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó bị chọc tức, Sở Niệm càng làm như vậy cô ta càng dày vò.
Sợ trên người đứa nhỏ có vết thương, cô ta bỏ đói đứa nhỏ, dùng cách xử phạt về thể xác, đủ loại xử phạt tàn khốc.
Buổi tối ba Sở về nhà hỏi tiểu Sở Niệm, tiểu Sở Niệm ra sức cắn môi không hé nửa lời.
Chính bản thân tiểu Sở Niệm đã hiểu.
Cái nhà này, nơi này không cho phép mình nói chuyện.
Lại những trận khắc khẩu xảy ra.
Ngày đó sấm chớp rền vang, hai người cãi nhau xong, ba Sở bỏ đi, người phụ nữ đó chửi tiểu Sở Niệm:
"Mày là một đứa thấp hèn xấu xa, người họ Sở của mày không biết xấu hổ, đều thứ máu lạnh, không xứng có được tình yêu chân chính. Người thì ngoại tình người thì lẳng lơ, mấy người cho rằng tao thích hắn à? Tao thích hắn ***"
Thời gian ba Sở trở về ngày càng ít.
Đối với Sở Niệm đơn giản mà nói chính là ác mộng.
Cơ thể bị tàn phá mỗi ngày, khiến cho sự chịu đựng của một đứa trẻ đến mức cực hạn.
Sau đó... tiểu Sở Niệm bị bệnh, bị sốt, sốt cả người nóng hổi, sốt đến chịu không nổi gọi mẹ.
Mẹ Sở chạy tới thì đôi mắt đã ngấn lệ, dùng sức nắm lấy tay con gái, trong mơ màng tiểu Sở Niệm nghe thấy bác sĩ nói.
- Vốn dĩ đứa nhỏ này không được khỏe rồi, trái tim cũng vậy, không thể tiếp tục như vậy, còn nữa, các vết thương trên người, chúng tôi đã báo cảnh sát.
Cuối cùng, tiểu Sở Niệm được mẹ Sở đón về nhà.
Nhưng mẹ Sở cũng bận rộn công việc, bận rộn cho sự nghiệp, bận rộn để trở nên mạnh mẽ. Muốn tìm một dì bảo mẫu đến trông tiểu Sở Niệm thì dường như có bóng ma trong lòng, đứa nhỏ này sợ người lạ, nhất là người phụ nữ có dáng dấp cao, lạnh lùng sẽ đều lắc đầu từ chối.
Buổi tối lúc ngủ, mẹ Sở muốn ngủ cùng tiểu Sở Niệm nhưng bị lắc đầu. Đứa nhỏ này năn nỉ mẹ mở cho một ngọn đèn.
Sáng hôm sau, lúc mẹ Sở thức dậy nhìn thấy con gái nắm chặt ngọn đèn nhỏ, co cụm người lại, một chiếc giường lớn, con gái chỉ chiếm một góc nhỏ.
Mẹ Sở dần phát hiện tiểu Sở Niệm không bình thường.
Rất sợ người lạ.
Không thích nói chuyện, giống như bị tự bế.
Khi đó mẹ Sở mới vào Ức Phong, hiếm khi được Nguyễn Thu nhìn trúng năng lực cũng không ngại chuyện gia đình, thậm chí mỗi khi mẹ Sở có chuyện Nguyễn tổng sẽ trực tiếp phê duyệt cho mẹ Sở nghỉ để đi xử lý.
Buổi tối lúc ký tên, Nguyễn Thu nhìn thấy đôi mặt thâm quầng rõ ràng của mẹ Sở, Nguyễn Thu cùng mẹ Sở trò chuyện mấy câu thì biết là do chuyện con cái, Nguyễn Thu nghiêm túc nói:
"Hay là em dẫn con bé tới đây, con còn nhỏ rất nhiều điều có thể thay đổi, để lớn hơn sẽ không tốt."
Mẹ Sở lắc đầu, phần công việc này rất quan trọng, đây là chỗ dựa duy nhất cho hai mẹ sau này.
Nguyễn Thu mỉm cười, nói:
"Không sao đâu, cứ dẫn tới, vừa hay trúng kỳ nghỉ, con gái của tôi mỗi ngày đều chạy qua đây, con nhỏ đó rất lanh lợi, hai đứa sẽ trở thành bạn của nhau."
Lần đầu tiên mẹ Sở dẫn tiểu Sở Niệm đến, Tiểu Sở Niệm rất sợ, những người lui tới đây đều tò mò nhìn tiểu Sở Niệm, x0a nắn gương mặt nhỏ nhắn đó.
Tiểu Sở Niệm run rẩy, bất an.
Nhưng không để bất kỳ ai nhìn thấy.
Mẹ Sở một khi vào công việc thì cực kỳ bận rộn, căn dặn con không được chạy lung tung.
Nhưng tiểu Sở Niệm lại liều mạng chạy trốn, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ có thể trốn tới đâu, cuối cùng đứa nhỏ này chui vào nhà kho.
Lúc mẹ Sở hết giờ làm việc, tìm một vòng trong nhà kho thì tìm được đứa con này, vừa đau lòng lại không biết làm sao.
"Con ở đây làm gì?"
Tiểu Sở Niệm trốn trong tủ quần áo, bàn tay nhỏ bé theo thói quen ôm đầu, co cụm người lại, nhìn mẹ mình sợ hãi, ngọn đèn rất tối, trong đôi mắt to tròn đều là bất an.
Mẹ Sở không nói gì thêm, dẫn con về nhà, sau khi làm xong món ăn con thích, mẹ Sở trở về phòng, một mình ôm đầu bật khóc.
Sau này, bất luận mẹ Sở nói gì tiểu Sở Niệm cũng không nghe, mỗi ngày đều chạy vào kho, dường như đó chính là nơi thoải mái như nhà, là nơi có thể lánh nạn.
Từ sáng sớm cho đến chiều tối đều một mình rúc bên trong không biết làm gì.
Ngày gặp được Nguyễn Du Nhiên là một ngày mưa rả rích, sau đó càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng sét cuồng nộ.
Tiểu Sở Niệm rất sợ, đứa nhỏ này nhớ lại ngày mưa những mảnh vỡ thủy tinh bắn lên cánh tay nhỏ của mình. Cho nên núp trong tủ quần áo yên lặng khóc.
Không biết qua bao lâu, "két", cửa bị kéo ra.
Bởi vì tủ quần áo chỉ khép hờ nên hé ra khe hở, tiểu Sở Niệm cảm thấy hình như có một cơ thể nho nhỏ đi tới chỗ mình.
Tiểu Sở Niệm rất sợ, vội vàng kéo chặt tủ quần áo.
Cho dù đến mức khó thở cũng không dám mở cửa.
"Cái này dùng sao ta?"
"Wao, mình thật xinh đẹp!"
...
Tiểu Du Nhiên chôm một thỏi son bản giới hạn của mẹ, đứng ở trước gương của cửa tủ thoa thoa, thoa cho đôi môi mình rực lửa cực kỳ xinh đẹp.
Sau khi thoa xong, tự mình tán thưởng một cách vô vị, sau đó cảm thấy chán, muốn đổi một thỏi màu khác nhưng không tìm được đồ lau miệng ở bên ngoài, cũng không mang theo khăn giấy, cho nên muốn mở tủ quần áo.
Không ngờ, kéo hoài không được.
Tiểu Du Nhiên ngẩn người, lúc trước tới đây cửa vẫn mở được, sao hôm nay lại không?
Dù thử kéo nhiều lần cũng không được, tiểu Du Nhiên hờn dỗi, vén tay áo lên, hô: "Sức mạnh thủy thủ biến hình!" dùng hết sức mẹ đẻ ra kéo, thoáng cái cửa tủ cũng bị mở ra, nhưng cũng vì dùng lực quá lớn cho nên té xuống dập mông.
"Trời đất mẹ ơi!"
Tiểu Du Nhiên đau mông, cau mày đứng lên, bất ngờ nhìn thấy Tiểu Sở Niệm co cụm người, hai tay ôm đầu khóc thút thít.
Thời điểm đó Sở Niệm không phải nữ thần lạnh lùng cao ngạo như bây giờ, tiểu Sở Niệm mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, gầy hơn những đứa trẻ khác, trong đôi mắt to tròn đều là nước mắt.
Tiểu Du Nhiên nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Tiểu Sở Niệm chỉ nhìn thấy đôi môi kia, cơ thể run rẩy, càng khóc dữ dội hơn.
Là quỷ sao?
Tiểu Du Nhiên ngẩn người, sau đó vội vàng cầm quần áo bên cạnh lau môi mình:
"Cậu... cậu là ai? Cậu đẹp ghê á."
Cậu là ai?
Có ai nghĩ tới chỉ một câu nói lại trở thành một sự ràng buộc.
Bởi vì tiểu Sở Niệm dù nói thế nào cũng không chịu ra cho nên tiểu Du Nhiên khá bận tâm.
Tiểu Du Nhiên ở bên cạnh gọi nửa ngày, hết cách, bé con trở về xin Nguyễn Thu cho mình que kẹo.
Khi còn bé Tiện Tiên hơi mập, mặc váy liền người thì đều vướng bụng, cho nên Nguyễn Thu và Sở Thanh đưa ra yêu cầu nghiêm khắc về đồ ăn của con, đồ ăn vặt cũng không cho nhiều.
Hôm nay, Tiện Tiện giống như lá chắn thịt heo, chặn ngang trong phòng làm việc của Nguyễn Thu:
"Không chịu đâu không chịu đâu, mẹ, người ta muốn kẹo, muốn kẹo mà."
Nguyễn Thu:...
Bị đứa nhỏ này làm ồn đến bó tay, bà đem kẹo que cho nhóc ranh này.
Nhóc ranh này cầm kẹo cười ha ha, không kịp chờ đợi nữa chạy tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ, sau đó ở trước mặt tiểu Niệm Niệm liế.m que kẹo hết lần này tới khác.
Tiểu Niệm Niệm:...
Trò gì đây?
Tuy rằng tiểu Sở Niệm không phát hiện mình nuốt nước miếng vì mùi vị kia, nhưng vẫn không chịu ra.
Mỗi ngày, tiểu Du Nhiên đều chạy đến đây, chạy nhiều lần không thể chơi với những bạn nhỏ khác trong tòa cao ốc, làm ngay cả Nguyễn Thu cũng hứng thú. Nguyễn Thu lén đi theo vài lần, sau khi trở về, Nguyễn Thu không nhịn được hỏi tiểu Du Nhiên:
"Con thích bạn nhỏ trong tủ quần áo hũm? Bạn đó tốt hơn những bạn khác sao?"
Tiểu Du Nhiên ngượng ngùng nói:
"Bạn ấy thật xinh đẹp, khóc cũng đẹp, nếu như cười nhất định càng đẹp hơn."
Nếu như cười nhất định càng đẹp hơn.
Một đứa trẻ con thì biết cái gì, nhưng câu nói đầu tiên trong lúc tình cờ lại trở thành chuyện mà suốt đời bản thân cam tâm tình nguyện đi làm.
Nguyễn Du Nhiên nhớ rất mơ hồ về chuyện lúc đó, chỉ loáng thoáng nhớ sau một buổi trưa, mình thử một lần nữa đưa bàn tay nhỏ bé ra:
"Tới đây đi, mình dẫn cậu ra ngoài chơi."
Ngày đó thời tiết vẫn không tốt.
Mỗi lần sét đánh, tiểu Sở Niệm sẽ run rẩy.
Khi bàn tay nhỏ bé của mình chậm rãi đặt lên bàn tay của tiểu Du Nhiên, Tiểu Du Nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng thiếu mất chiếc răng cửa, dùng bàn tay nhỏ mồ hôi chảy ròng ròng ra sức nắm lấy tay Sở Niệm:
"Mình bắt được rồi nha, bắt được rồi sẽ không buông đâu, chúng ta là bạn tốt nha."
Là bạn tốt...
Bạn- từ này đối với Tiểu Sở Niệm mà nói rất xa lạ.
Bởi vì đứa trẻ này không thích nói, gần như là kẻ quái gở cho nên không có bạn bè gì cả.
Trước đó, tiểu Sở Niệm sẽ đứng trên sofa nhìn ra bên ngoài, nhìn các bạn nhỏ tụ tập, nhìn họ chơi lão ưng bắt gà con, ném túi cát, nhìn họ cười vui vẻ, tiểu Sở Niệm cũng bất giác mỉm cười.
Khi đó, tiểu Sở Niệm vẫn chưa hiểu cô đơn là gì, cũng không cảm thấy bản thân như vậy sẽ cô đơn.
Nhưng từ khi gặp Nguyễn Du Nhiên trở đi, tiểu Sở Niệm biết cô đơn là gì.
Có một thói quen.
Thói quen mỗi ngày đến công ty sẽ có người ngọt ngào nắm lấy tay mình, nhìn vào mắt mình gọi Niệm Niệm.
Thói quen.
Thói quen mỗi lần lén khóc, bàn tay mũm mĩm mềm mại kia sẽ áp lên má, giúp mình lau khô nước mặt trên mặt, nói với mình đừng sợ, đừng khóc.
Thói quen...
Thế giới của mình đã không còn là một nữa.
Mẹ Sở tất nhiên cảm nhận được con gái thay đổi, cũng rất vui vẻ cũng vừa chua sót.
Từ sau khi ly hôn, tuy rằng chưa từng nói nhưng trong lòng vẫn có hai chữ tự ti.
Một mặt mẹ Sở cũng cảm thấy hai đứa trẻ chơi chung rất tốt, về phương diện khác lại cảm thấy hai nhà chênh lệch quá lớn, sợ Nguyễn Thu để ý hai đứa nhỏ gần gũi nhau.
Đôi khi, tự ti xuất phát từ chính mình, không liên quan đến người khác.
Nguyễn Thu cũng rất thích một cô bé xinh đẹp như ngọc khắc, còn e thẹn, mỗi lần gặp người lớn đều trốn phía sau lưng con gái mình.
Nhưng thật hữu duyên khi bà nhìn thấy ánh mắt bi thương đáng ra không nên có ở một đứa trẻ khiến Nguyễn Thu bất giác nhớ tới bản thân và Sở Thanh lúc nhỏ.
Rồi nhìn con gái, mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, nói toẹt ra là muốn thành bánh thịt luôn rồi, suốt ngày cười hi hi ha ha không lo không nghĩ.
Khi còn bé, Nguyễn Du Nhiên nào có chuyện phiền lòng, mỗi ngày càng dính lấy tiểu Sở Niệm, về sau cả hai cùng vào nhà trẻ, cùng học tiểu học, à, đúng rồi, ngoại trừ nghỉ hè nghỉ đông tiểu Du Nhiên sẽ về nông thôn chơi với chị gái mình.
Cũng không lâu, hơn một tháng.
Khi đó, tiểu Sở Niệm sẽ im lặng, mỗi lần tiểu Du Nhiên vừa đi, đứa trẻ này dường như trở về bản thân của trước đây, mặc dù tiểu Du Nhiên có giới thiệu nhiều người bạn giống như Song Song cho tiểu Sở Niệm quen, nhưng tất cả cũng chỉ giới hạn ở những khi có tiểu Du Nhiên, tiểu Sở Niệm sẽ cùng họ làm bạn, ngược lại thì...
Tiểu Sở Niệm vẫn là tiểu Sở Niệm cô đơn của trước kia.
Buổi tối khi ngủ, vẫn biết sợ.
Mỗi buổi sáng thức dậy, tiểu Sở Niệm sẽ ngồi ở cửa, cầm quyển sách trong tay, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ở đó có lẽ là nơi có Nguyễn Du Nhiên.
Mỗi lần khi kỳ nghỉ kết thúc, tiểu Du Nhiên sẽ phơi nắng thành màu socola, sau đó cầm về rất nhiều món đồ chơi từ nông thôn về rồi chia cho Sở Niệm.
Sở Niệm không nói nhiều, chỉ là nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Sau khi lên tiểu học Tiểu Du Nhiên đã có phong thái, lúc đó là trung tâm của mọi người, được mọi người che chở, cưng chiều, hào quang vô hạn, không giống Sở Niệm không có tiếng tâm.
Cũng may, cho dù có bao nhiêu người quây quanh, ánh mắt của Du Nhiên đều hướng về Sở Niệm đầu tiên.
Thời niên thiếu, mãi là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Cũng không nhớ rõ là lớp 8 hay lớp 9 thì Sở Niệm đã trổ mã trở thành đại mỹ nhân, vô số hoa đào bu quanh, đương nhiên, so với Nguyễn Du Nhiên thì vẫn ít hơn một chút.
Cũng không phải người ái mộ ít mà là người có can đảm mở miệng ít.
Thời điểm đó, Nguyễn Du Nhiên hoành hành ngang ngược, quả thật tuổi trẻ cực kỳ lông bông, tình tình cũng không tốt, đối xử với bạn bè thì khỏi nói, nếu như nói tới gây chuyện thị phi thì người này cũng là một tay lão luyện.
Một buổi học chiều bình thường thì vị trí của cô bỏ trống.
Chủ nhiệm lớp sau khi vào lớp nhìn thấy, hắn nhăn mặt nhíu mày, không dám nói gì.
Sở Niệm là đại biểu môn Ngữ Văn, giọng đọc bài cực kỳ êm tai, ngữ khí hùng hồn, khi đó Sở Niệm vẫn chưa hiểu diễn là gì nhưng cô rất có cảm xúc, dường như dung nhập vào trong cảnh đó.
Nhưng ngày đó, lúc đọc cô rất lơ đãng, thậm chí càng về sau đã bắt đầu lắp bắp, giáo viên cũng cảm nhận được, nhìn nhìn sau đó ra dấu cho cô ngồi xuống.
Tình cảnh này duy trì liên tục cho đến khi Nguyễn Du Nhiên đến.
Nguyễn Du Nhiên mặc áo mở nút phía trước, quần cũng mặc không đàng hoàng, ống quần phía bên chân phải vén lên một khúc, miệng còn ngậm kẹo, khóe mắt khóe miệng bầm đen.
Tiết tự học, hai người không coi ai ra gì đi vào.
Bên cạnh Nguyễn Du Nhiên là tiểu Trần, người bạn cùng lớp buộc tóc đôi ngựa nhưng cũng bù xù, vừa buộc lại vừa nói:
"Má nó, tưởng mình học cấp 3 thì ngon lắm, cũng bị đánh tới cầu xin tha thứ đấy thôi."
Nguyễn Du Nhiên cười đắc ý, sau đó đi đến trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Niệm.
Sở Niệm đã sớm nhìn thấy vết bầm đen trên mặt người kia, cô vẫn cúi đầu viết không quan tâm, nhưng bàn tay cầm bút siết chặt.
Nguyễn Du Nhiên li.ếm kẹo, vô lại dùng chân móc ghế của Sở Niệm:
"Nè, lơ mình hả?"
Sở Niệm ngồi yên.
Nguyễn Du Nhiên vui vẻ, sát tới chỗ Sở Niệm, mùi kẹo ngọt ngào cùng với mùi hương quen thuộc ập tới, Sở Niệm loạn nhịp.
Nguyễn Du Nhiên cười tít mắt, áp mặt lên bàn nhìn Sở Niệm:
"Đau quá à."
Mấy người phía sau cũng ồn ào theo.
Tiểu Trần cười ha ha:
"Chị Niệm à, chị bị sao vậy, lão đại của tụi em đánh nhau với người ta cũng không nói đau, bây giờ ngược lại bị chị làm đau, chị còn xem nhẹ nữa."
Sở Niệm đỏ mặt, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, muốn đẩy đầu người này ra nhưng chỉ mới đụng đến mặt người này đã nhe răng nhếch miệng.
Tay Sở Niệm giống như chạm lửa lập tức thu tay lại, Nguyễn Du Nhiên hài lòng, tiếp theo, cô kéo ghế qua, trực tiếp gối đầu lên đùi Sở Niệm, không lâu sau thì ngủ.
Sở Niệm cúi đầu nhìn người này thật lâu, không lên tiếng. Tờ giấy nháp trước mặt viết đầy những hàng chữ chỉnh tề, tất cả đều là tên của Nguyễn Du Nhiên.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, mãi cho đến khi Tiểu Trần nhỏ giọng nói:
"Chị Niệm, lần này lão đại của tụi em không phải ra ngoài gây sự đâu, chị còn nhớ lần trước nữ sinh cấp 3 mắng chị là đồ đê tiện không? Hôm nay lão đại đi chỉnh cô ta, tiện đây nói luôn những người trước đó, ai lại dám ăn hiếp chị thử xem!"
- --------Hết chương 71-------