Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

Chương 5




"Muốn đổi cặp phải không? Chết tâm đi nhé, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô như ý đâu!"

Sau khi Nguyễn Du Nhiên nói xong lời này tự cô cũng không hiểu sao lại ấm ức tức giận, trong lòng còn có chút chua xót không thoải mái trào ra bên ngoài, cô nhìn Sở Niệm, người ta không chỉ một chút không để trong lòng, mặt mày lúc này thể hiện thần thái hào hứng.

Vui vẻ như vậy sao?

Nguyễn Du Nhiên nhìn không được nữa, cô mở cửa đi ra ngoài, càng chạy càng ấm ức, cứ như vậy chạy đến đài ngoài trời lúc này toàn bộ sức lực cũng đã hết.

Lam Kha đang ở trong hành lang múa quyền ngẩn người, cảm khái:

"Người trẻ quả là bất đồng, giữa trưa còn luyện chạy 100 mét."

Nguyễn Du Nhiên một đường chạy đến sân thượng, đẩy cửa, Lâm Y Y đang cầm một nắm thóc chuẩn bị cho bồ câu ăn, thấy người kia vào càng hoảng sợ.

Nguyễn Du Nhiên đoạt lấy thóc trong tay Lâm Y Y, ném lên trời, hai tay vung ra:

"A, bồ câu tụi bây ăn đi, ăn xong cuốn luôn phiền não đi dùm đi!"

Thóc như mưa rơi lả tả trên mặt đất, nhưng không có một con bồ câu nào quay lại.

Lâm Y Y:...

Nguyễn Du Nhiên:...

Nhìn xem, chúng cũng ghét bỏ cô.

5 phút đồng hồ sau.

Lâm Y Y và Nguyễn Du Nhiên ngồi ở ghế dài ở thiên đài, hai người lắc lư nhìn phong cảnh.

Lâm Y Y nhìn chân mình:

"Ây da, đã lâu không được thả lỏng, nhìn chân mình quá nữ tính."

"Đúng vậy, cậu thật nữ tính." Nguyễn Du Nhiên gật đầu phụ họa, cô nhìn nhìn chân mình:

"Chân mình là chân công chúa."

Lâm Y Y:...

Đứa con gái chết bầm này.

Nguyễn Du Nhiên không có nói đùa chút nào, năm ấy... năm ấy cô và Sở Niệm ở bên nhau, hai người yêu nhau cực kỳ, có một buổi tối, sau N lần lập lại cái gì đó, có người nâng chân cô tỉ mỉ hôn, xem như bảo bối, sự quý trọng trong sâu thẳm đôi mắt đến bây giờ cũng không có cách nào quên được.

"Du Nhiên, cậu và Sở ảnh hậu..." Lâm Y Y do dự, thật ra bắt đầu từ hôm qua, trong lòng của cô hiện lên những năm gần đây, chỉ là chẳng biết nên hỏi thế nào, dù sao trong cái vòng này, có vài chuyện bát quái không thể tùy tiện hàm hồ.

Vốn dĩ sắc mặt Nguyễn Du Nhiên có chút khá hơn, nhắc tới hai chữ "Sở Niệm", mặt cô đen lại:

"Mình thề với trời, nếu như bây giờ mình có bất kỳ cảm giác khác thường nào với vị ảnh hậu băng lãnh-kiêu ngạo-bất cận nhân tình-lạnh lùng-ích kỷ kia thì mình ra đường gặp cứt chim."

Vừa dứt lời, "bạch" một tiếng, một thứ gì đó lành lạnh rơi lên mặt Nguyễn Du Nhiên.

Hai người gào thét một cách mãnh liệt.

Nguyễn Du Nhiên dại ra nhìn Lâm Y Y:

"Y Y... mình... cậu..."

Lâm Y Y nhéo đùi, cố gắng nhịn cười:

"Đừng nói nữa, một hồi Ngưu đạo sẽ tập hợp ở trạm canh gác, còn phải đi ra sau núi ngắm sao, cậu... cậu mau đi tắm đi."

Nguyễn Du Nhiên:.........

A a a a a!!!

Thân là người ở bồi ngủ kiêm tiện thỏ tiểu công chúa, Nguyễn Du Nhiên thân phận cao quý biết bao, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được trên đầu có cứt chim là tư vị gì.

Trong phòng, Sở Niệm vừa mặc áo khoác vừa nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên một chân đá văng cửa, như gió xoáy xong vào phòng tắm, trên mặt còn có thứ gì đó màu vôi.

Sở Niệm:???

Nửa tiếng sau.

Nguyễn Du Nhiên bọc chăn, lạnh run, trên núi nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, dường như trong nháy mắt, trời đã lạnh xuống.

Sở Niệm mặt không biểu cảm cầm điều khiển điều hòa nhiệt độ, mở gió ấm, Nguyễn Du Nhiên nhìn người kia giận không chỗ trút, sao hả, bây giờ ông trời đui mù rồi sao? Chỉ biết ăn hiếp một đứa con gái tốt bụng ngây thơ như cô? Ngay cả bồ câu cũng giúp kẻ xấu kia?

Nguyễn Du Nhiên phẫn nộ ngẩng đầu:

"Bắt nóng vậy làm gì, cô định làm tôi chết ngạt à?"

Sở Niệm nhìn ánh mắt người kia:

"Không vui?"

Nguyễn Du Nhiên liếc mắt, Sở Niệm nhẹ nhàng thở dài, cô ấn điều khiển từ xa, đi đến bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, đem một cái hũ màu cafe đặt trước mặt Nguyễn Du Nhiên:

"Đây là mẹ--- đây là mẹ tôi dặn đưa cho cô phòng muỗi, núi rất nhiều muỗi, cô bôi đi."

Nguyễn Du Nhiên từ chối:

"Tôi bị cắn chết cũng không bôi."

"Tùy cô!"

Lưu lại một câu lãnh đạm, Sở Niệm xoay người rời đi, "Cạch" một tiếng cửa đóng lại.

Nguyễn Du Nhiên dừng ở hũ thuốc phòng muỗi, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt. Thể chất của cô rất đặc biệt, một đám người ở chung với nhau chỉ cần cô ở đó muỗi có thể không cắn những người kia nhưng sẽ nhắm ngay cô mà cắn, mùa hè hàng năm, đối với Nguyễn Du Nhiên mà nói khổ không thể tả, nước hoa này nọ không thể dùng, sau này mẹ của hai người tìm trong nhà cũ, dựa theo nhà cũ điều chế phòng muỗi, cô mới khá hơn một chút.

Lúc này Nguyễn Du Nhiên còn chìm đắm trong nỗi bi thương, cũng không biết sao xung quanh ngày càng lạnh, cô buồn bã, có lẽ là tâm như tro tàn trong truyền thuyết khiến cho bầu không khí trở nên lạnh buốt.

Lâm Y Y đẩy cửa đi vào, cô run rẩy, ngẩng đầu nhìn điều hòa:

"Trời ơi, Tiện Tiện, sao cậu chỉnh điều hòa lạnh vậy?"

Có phải bị cứt chim làm cho choáng váng?

Nguyễn Du Nhiên:.........

!!!

Sở Niệm!!!

Nửa tiếng sau.

Cô và Lâm Y Y dắt tay ra cửa, Nguyễn Du Nhiên tuy rằng trong lòng buồn khổ nhưng dù sao Lâm Y Y tính cách thoải mái, có chuyện gì đều không để trong lòng, cùng cô cười cười nói nói liền qua đi.

Nguyễn Du Nhiên đã sớm nhìn thấu, tình yêu trên thế gian này chính là như vậy, khi tình yêu không đáng tin cậy phải dùng tình bạn và tình thân lấp đầy.

Ngay lúc tình yêu của cô và Sở Niệm sắp kết thúc, không ngờ, ông trời ngay lập tức đem Lâm Y Y- phần tình bạn nóng bỏng mạnh mẽ này đưa tới cho cô.

Ngưu đạo rất biết chọn chỗ, cô tìm một chỗ rất thích hợp ngắm sao trên sườn núi, sau đó để cho tổ quay sớm sắp xếp, bày đầy hoa oải hương.

Sáu người ngồi ở trung tâm khóm hoa, ngửa đầu lên chính là ánh sao, bầu trời xanh thẳm mênh mông, ngay cả Tần tổng luôn không tùy tiện cười nói cũng mím môi, trong mắt đều là ánh sáng.

Lúc đầu Lâm Y Y cũng thật vui vẻ, thế nhưng sau khi cô đến nơi rồi cảm giác có luồn khí lạnh, lạnh cóng, cô nhìn lại, đối diện ánh mắt Sở Niệm.

Biểu cảm Sở Niệm rất lãnh đạm, cô nhìn chằm chằm chỗ bàn tay đang nắm của Lâm Y Y và Nguyễn Du Nhiên, cô chợt ngẩng đầu, hướng về phía Lâm Y Y và Nguyễn Du Nhiên cười.

Nụ cười này...

Làm cho lòng Lâm Y Y đểu rách ra.

Hóa ra... thành ngữ "Tiếu lí tàng đao"* chính là vì Sở Niệm mà xuất hiện.

*Nụ cười giấu dao

Rõ ràng cô ấy cười với mình thế nhưng Lâm Y Y cảm giác giống như hàng vạn con dao nhỏ sáng loá bay tới, "chíu chíu chíu" chiếu sáng góc trời, so với ánh sao càng sáng lóa hơn.

Lâm Y Y thoáng buông tay ra, Nguyễn Du Nhiên nghi hoặc nhìn cô:

"Sao vậy?"

Lâm Y Y bật người chỉ Sở Niệm:

"Tiện Tiện, xin cậu theo sắp xếp của tổ quay, ngồi vào chỗ bên cạnh Sở ảnh hậu đi."

Nguyễn Du Nhiên:......

Sự thật chứng mình, tình bạn có đôi khi cũng cực kỳ không đáng tin.

Nguyễn Du Nhiên nhướng mày, hừ, nơi này không lưu ta tự có chỗ lưu ta, cô đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ngưu đạo.

Ngưu đạo cũng xù lông:

"Tiện Tiện, làm gì đó? Nhanh đi sang chỗ kia."

Nguyễn Du Nhiên:.........

Bên cạnh còn có ống kính, lại hai lần bị rơi vào tình thế bị xua đuổi không thương tiếc, Nguyễn Du Nhiên hết cách, cô chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Niệm, ôm chân của mình, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Nguyễn Du Nhiên rất thích sao, trước đây cô thường xuyên ở hậu viện nhà mình, ngồi trên ghế mây trong miệng ngậm cây cỏ lắc lư nhìn về phía chân trời.

Cô cảm thấy vũ trụ đặc biệt mênh mông, mà bản thân nhỏ bé như giọt nước của nhân loại, một khắc kia, dường như tất cả phiền não ưu sầu cũng không còn.

Giờ khắc này, tuy rằng bên cạnh là Sở Niệm, ngửi mùi hương tỏa ra từ trên người Sở Niệm, Nguyễn Du Nhiên có chút phân tâm, nhưng tiểu tâm tư tích tụ nhiều ngày chỉ chốc lát bung ra.

Trong không khí có hương hoa phiêu tán, bên tai là tiếng côn trùng hoa cỏ, còn có đom đóm mập mờ bay lượn, trước mắt là bầu trời sao mênh mông.

Quá lãng mạn.

Quá mãn nguyện.

Ngưu đạo sau khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, khóe miệng cong lên:

"Mở đầu câu chuyện, trong cảnh lãng mạn này, làm sao có thể không nói tới cảm giác ban đầu, tất cả mọi người tâm sự chuyện tình cảm của mình đi."

"Tình cảm" ở trong giới giải trí, mãi mãi là là đề tài nóng bỏng nhất.

Ngưu đạo vừa nhắc tới, sắc mặt tất cả mọi người đều biến hóa, mấy người này như "chiến sĩ" ở trong giới giải trí thân kinh bách chiến* vô số chuyện bát quái scandal, tinh phong huyết vũ*, ai không biết với loại đề tài này: nói hay thì còn được, nếu như nói không hay thì hậu hoạn vô lường, nhưng cố tình đây là chiêu của chương trình không thể tránh được.

*Thân trải qua trăm trận

*血雨腥风: Thành ngữ, miêu tả bầu không khí hay cảnh tượng giết chóc điên cuồng đầy nguy hiểm.

Đề tài này bắt đầu, không khí ngưng động tức thì, trống rỗng.

Ngưu đạo sớm đã ngờ tới, cười ha ha nói:

"Tống Từ, em nói trước đi, em nhỏ tuổi nhất."

Bất luận là chương trình hay là truyền hình sắp đặt, phân cảnh đều là từ cạn đến sâu, triển khai theo mức độ, càng về sau hẳn là nhân vật lớn.

Tống Từ cũng đã quen với việc mỗi lần xếp hạng đều ở vị trí đầu tiên, huống chi lần này năm người bên cạnh cô đều là tiền bối không có gì nghi ngờ, cũng nên là cô nói trước.

Để tô đậm bầu không khí, Ngưu đạo để cho tổ quay đặt chậu than, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy, chiếu sáng nửa bầu trời.

Mọi người ngồi quây quần một chỗ.

Dưới ánh lửa, Tống Từ có vẻ như chim nhỏ nép vào người, cô ôm chính mình mỉm cười:

"Bắt đầu từ cấp 3 em đã được mẹ đưa tới công ty làm thực tập sinh, gia đình em điều kiện không phải tốt, ở các phương diện không thể so với người ta nên tâm tư đều đặt trên chuyện huấn luyện luyện tập, đừng nói yêu đương, ngoại trừ công việc ở bên ngoài, em rất ít tiếp xúc người khác."

Lời này nói trắng ra lại thẳng thắn chân thành.

Điều này làm cho tâm tình của Lâm Y Y người cùng cặp với cô lan tràn, cô ôm vai Tống Từ, nhẹ giọng an ủi:

"Sẽ càng ngày càng tốt thôi."

Tiếp theo là Lâm Y Y, Lâm Y Y vẫn như cũ, ngắm sao cắn hạt dưa:

"Tình yêu của tôi, đại khái là phải ngược dòng đến cấp 2, khi đó từng thích một nữ sinh, bởi vì đều nhỏ tuổi, cảm giác oanh liệt, bây giờ suy nghĩ có chút ấu trĩ, nhưng chỉ có khi đó ký ức mới khắc sâu, về sau luôn cảm thấy như nước sôi để nguội, không có cảm giác gì, muốn nói thật sự khắc sâu... có lẽ tôi không có."

Lời này.

Chậc chậc chậc.

Ngưu đạo cảm khái, thật thực lớn gan, phóng túng không kiềm chế.

Đến phiên Tần tổng, dưới ánh trăng, ngũ quan Tần Yên Lam không có lạnh lẽo sắc bén như trước, cô nhìn đống lửa, hơi cười:

"Tôi thích qua một người, thầm mến rất nhiều năm, chỉ là người kia vẫn luôn không biết."

WOW.

Tất cả mọi người kinh hô, quá bạo dạn.

Trong tay Tần Yên Lam cầm ly rượu sâm panh, cô ngửa đầu uống một ngụm, trong mắt lưu chuyển, áp đảo tình thế bắt buộc.

Nói thì đã sao.

Cô ẩn nhẫn lâu như vậy, lúc này đây, nhất định phải một lần công phá.

Đến phiên Lam Kha, có lẽ bởi vì vấn đề tuổi tác, cô cũng không có kinh tâm động phách với mấy người, cô thản nhiên:

"Ở tuổi như tôi, nói lời thật lòng, tôi không quá tin tưởng tình cảm, một mình cũng rất tốt, tự do như gió, không cần chịu hạn chế của bất kỳ điều gì."

Câu nói của cô mặc dù bình thường nhưng lúc nào cũng mang theo vài phần thương cảm và bi quan nhàn nhạt.

Tần Yên Lam không nhìn Lam Kha, chỉ là tay cầm ly rượu siết chặt.

Hình tượng Lam Kha trên màn hình vẫn luôn là lạc quan cởi mở ham chơi, nhưng bên trong mọi người ít nhiều cũng nghe qua ít lời đồn. Lam Kha xuất đạo khá sớm, hơn nữa nguyên nhân xuất đạo vẫn là bí mật, cô vốn là giáo sư khoa biểu diễn của X Đại danh lợi song thu*, sau này bỗng dưng bước ra đóng phim. Lúc ấy tin dồn sớm nhất nghe thấy là vì trong nhà còn một khoản nợ cờ bạc, nhiều năm qua tuy rằng quay không ít phim nhưng cơ bản không có gì để gởi ngân hàng, ở phương diện sinh hoạt cũng rất đơn giản tiết kiệm, thậm chí có lời đồn bởi vì thiếu tiền mà cùng các đại lão tham gia "tiệc rượu thách đố" nào đó, nhưng rốt cuộc chỉ là chút lời đồn không căn cứ. Những lời hôm nay, đã để cho nhiều người suy nghĩ.

*Đã được danh lại còn được lợi

Đến Nguyễn Du Nhiên rồi, ống kính đều chuyển qua, hôm nay cô mặc quần lụa mỏng màu lam nhạt, tóc buộc lên, tóc mái cũng vén lên lộ ra trán trơn bóng, hoạt bát như một sinh viên trong sáng mới tốt nghiệp.

Cô cũng mở một bình rượu, uống một ngụm, trong mắt cô giống như cách một tầng mây: "Tình yêu khắc cốt ghi tâm của tôi đã kết kết thúc, không còn hồi ức gì." Cô lắc đầu, cỏ vẻ không muốn nói thêm nữa: "Over rồi." (kết thúc rồi.)

Một câu nói, trong nháy mắt kéo bầu không khí thấp tới đáy, Ngưu đạo cũng kinh ngạc, không kịp nhả khói, người xunh quanh cũng không nhúc nhích.

Lâm Y Y kinh ngạc nhất, cô cầm hạt dưa trong tay, ngơ ngác nhìn Nguyễn Du Nhiên, chả trách... lần này nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên, cô đã cảm thấy người này như hoa đã chết, không có tinh thần, thần thái cũng không còn... thì ra là vậy.

Tuy rằng độ nổi tiếng của Nguyễn Du Nhiên không phải đỉnh cao nhưng lời này của cô nếu như truyền ra ngoài...

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Ngưu đạo, Ngưu đạo lúng túng mỉm cười, cô mang tầm mắt đặt lên người Sở Niệm:

"Niệm Niệm, còn em?"

Một chiêu này cực kỳ sắc bén, thoáng cái sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Sở Niệm.

Người ngoài có thể không nhìn ra thế nhưng vài người đồng hành trong tổ đều cảm giác được.

Giữa Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên hình như có chút không đúng lắm.

- --------------