Sở Niệm đã rất lâu không được ngủ một giấc ngon như vậy, ở trong lòng cô là Chính Trực mềm mềm, mà cô đang ở trong cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc làm cho cô ngay cả ngủ khóe miệng vẫn treo nụ cười.
Sáng sớm, hai người già lại đến ăn chực, không ngờ một nhà ba người vẫn chưa thức giấc, hình ảnh này quá đẹp, giống như chụp ảnh bìa tạp chí, mặt Sở Niệm trước đó vàng như nến, không có huyết sắc lúc này đã khôi phục chút ít, trắng nõn như trước đây.
Nguyễn Thu và Sở Thanh đẩy cửa nhìn vào, Sở Thanh mỉm cười:
"Quá tốt rồi."
Nguyễn Thu cũng mặc kệ, bà dứt khoát đi tới, xốc chăn lên, chân dài bước lên chui vào, từ phía sau ôm lấy Nguyễn Du Nhiên:
"Tới chụp tấm nào."
Trò này khiến cho mọi người đều tỉnh, nhưng Nguyễn Du Nhiên vẫn còn buồn ngủ, cô quay đầu nhìn Nguyễn Thu:
"Mẹ, mẹ làm gì vậy???"
Hôm qua cô ngủ rất ngon, con tim chìm nổi trong đau khổ rất lâu, lúc cô ôm một lớn một nhỏ rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Chỉ là mộng đẹp bị quấy nhiễu, Nguyễn Du Nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Thu, sáng sớm mẹ già tới hóng gió? Già như trái cà còn cười còn dùng sức chọt eo cô.
Nguyễn Thu cực kỳ hưng phấn, bà giơ tay chỉ huy Sở Thanh:
"Phu nhân, nhanh lên, chụp cho tụi chị nào!"
Khoảnh khắc đẹp đẽ này phải được ghi lại.
Sở Thanh cũng đang cười, bà rất nghe lời lấy điện thoại ra bắt đầu chụp hình, ánh mặt trời vừa vặn, nhiệt độ vừa vặn, cũng vừa vặn cả gia đình đang cười.
Nguyễn Du Nhiên muốn điên lên:
"Gì vậy, tay mẹ lắc con làm gì?"
Chính Trực cũng cười như quả cà nhỏ, chân còn đá đá mặt bà nội:
"Bà nội đi ra đi."
Sở Niệm cũng cười, cô hôn hôn Chính Trực, vừa ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, dòng nước ấm trong lòng lại ào ào tuôn chảy.
Bữa sáng hôm nay là do hai người lớn tuổi làm, tay nghề của Sở Thanh cũng xem như không tệ, Nguyễn Thu sau này càng có tuổi càng để ý ăn uống. Hai người Trung Tây kết hợp, làm sandwich, mì Ý, còn có Tiểu Long Bao và đậu phụ sốt tương kèm bánh quẩy, cả nhà ăn rất vui vẻ.
Ăn xong bữa sáng, hai người già cùng cháu gái chơi đồ chơi, Chính Trực cũng kì lạ, ngoài miệng rõ ràng nói ghét bỏ con gấu bà mua cho, chê tới chê lui, nhưng bình thường lúc ngủ vẫn ôm không rời tay.
Nguyễn Du Nhiên thay đồ muốn đi ra ngoài, Sở Niệm nhìn nhìn cô mấp máy môi.
Cô nhìn chằm chằm Sở Niệm:
"Chị muốn hỏi gì?"
Nguyễn Du Nhiên rất thẳng thắn, Sở Niệm nhìn nhìn, hỏi:
"Em muốn đi đâu, có về ăn cơm tối không?"
Cô cười, nhẹ nhàng quát quát mặt Sở Niệm như lúc bình thường chơi đùa Chính Trực:
"Đi qua chỗ dì Sophia, có về ăn cơm, em muốn ăn mì xào nước tương."
Sở Niệm đỏ mặt, cô cúi đầu:
"Được."
Nguyễn Thu nhìn thấy cảnh này, bà kéo Sở Thanh nhỏ giọng nói:
"Cảm giác không tệ, vợ chồng già còn đỏ mặt y như cô gái trẻ."
Sở Thanh nhìn Nguyễn Thu:
"Người ta mới 30, cái gì vợ chồng già."
Nguyễn Thu cười hì hì ôm Sở Thanh, Sở Thanh lại càng hoảng sợ, Nguyễn Thu vỗ mông bà:
"Chị làm gì vậy, còn con cái ở đây."
Đôi mắt đen láy của Chính Trực nhìn chằm chằm hai bà của mình, Nguyễn Thu giơ một ngón tay chỉ chỉ:
"Sao đây, Chính Trực, chẳng phải bà nội nói với con nhiều lần rồi à, khi người lớn làm chuyện thân mật con phải che mắt lại."
"Oh."
Chính Trực che mắt lại, nhưng bàn tay nhỏ vẫn không nhịn được hé mấy khe hở.
Nguyễn Thu ôm lấy Sở Thanh "moah~" một cái, Sở Thanh đỏ mặt, khóe môi Nguyễn Thu cong lên, mặt kiêu ngạo:
"Thấy chưa? Đây gọi là gươm quý không bao giờ cùn, không thua kém người trẻ."
Nói xong, Sở Niệm nhanh như chớp chạy tới, ôm Chính Trực chạy đi, tuy rằng Sở Niệm không nói nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói cho Nguyễn Thu:
- Mẹ, xin mẹ đừng dạy hư trẻ nhỏ.
Bên này cả nhà chơi đùa vui vẻ hòa thuận, bên kia Nguyễn Du Nhiên quả thật đi tìm dì Sophia, lúc này đây hỏi thăm bà, không liên quan vấn đề cơ thể của Sở Niệm mà là tâm lý, đổi lại vị trí suy xét nếu cô là Sở Niệm, từ nhỏ đến lớn trải qua rất nhiều chuyện, sợ là sắp suy sụp rồi. Cho nên bây giờ, cô hi vọng Sở Niệm không chỉ khỏe mạnh về cơ thể mà tâm lý khỏe mạnh cũng quan trọng không kém.
Dì Sophia mỉm cười lắng nghe Nguyễn Du Nhiên đem tất cả suy nghĩ và những chuyện từng trải nói với bà, bà dựa vào ghế nói:
"Tiện Tiện, con đừng lo nghĩ. Ngược lại bây giờ dì thấy con có chút thoải mái nhỉ?"
Nguyễn Du Nhiên thở dài:
"Con vẫn không có vấn đề, con chỉ cần chị ấy khỏe lên."
"Cũng không thể nói như vậy." Sophia lắc đầu: "Vợ chồng vốn dĩ là một thể, con luôn muốn con bé vui vẻ, nhưng sao con không biết, thật ra con bé cũng muốn con vui?"
Lời này khiến cho Nguyễn Du Nhiên giật mình, đúng vậy, trong khoảng thời gian này dường như cô đã bỏ quên điểm này.
Sophia cười cười, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Chuyện vợ chồng luôn dễ giải quyết, bây giờ Niệm Niệm chủ yếu không thể chịu k1ch thích, hãy cố gắng để cho con bé cảm nhận được ấm áp và yêu thương."
Cảm nhận được ấm áp và yêu thương...
Lời này nói thì đơn giản nhưng thực hiện khó khăn biết bao nhiêu.
Bà nhìn dáng vẻ thắc mắc của Nguyễn Du Nhiên, cười cười:
"Trung Quốc của mọi người không phải có một câu nói là vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao?"
Mặt của Nguyễn Du Nhiên nóng lên:
"Dì, dì cũng biết mấy cái này à?"
Sophia phớt lờ chuyện người kia đổi chủ đề:
"Con phải dành nhiều thời gian ở bên con bé, cho con bé thêm ấm áp. tiếp xúc cơ thể nhiều hơn, đều là người một nhà mấy cái đó không phải rất bình thường sao? thậm chí lúc thích hợp hai đứa có thể ở trên giường dây dưa một phen...Con thử dựa vào phương pháp của dì làm đi, có đôi khi nó tốt hơn rất nhiều linh đan diệu dược."
Ở trên giường dây dưa một phen...
Lời này dấy lên ngọn lửa trong lòng của Nguyễn Du Nhiên, gần đây, cô bận rộn giúp Sở Niệm bồi bổ cơ thể: đương quy, hà thủ ô, gà đen, hải sâm... nhiều thứ đại bổ cô đều dùng hết, Sở Niệm ăn uống rất ít cho nên ăn không quá nhiều, Chính Trực thì còn nhỏ không thể những món bổ đó, cho nên còn dư lại đều chui vào bụng của cô, có khi vào đêm cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên, muốn làm gì đó.
Lời ám chỉ của dì Sophia đã nhẹ nhàng lay động những chộn rộn vốn có trong lòng.
Lần trước hai người thân mật đã là...
Nguyễn Du Nhiên từ bệnh viện đi ra, cô ngửa đầu nhìn lên trời, đó không phải là một hồi ức vui vẻ, lúc đó cô không biết Sở Niệm bị bệnh, hai người làm xong cuối cùng ly hôn, khàn cả giọng cãi nhau lớn một trận, sau đó hình ảnh cực kỳ kịch liệt, Sở Niệm vẫn không chịu cởi qu.ần áo, có số lượng không có chất lượng, từ đầu đến cuối đều không vào trạng thái, cứ khóc suốt điều đó khiến cho cô nổi điên... đó là hồi ức cực kỳ chẳng tốt đẹp gì.
Buổi trưa, Nguyễn Du Nhiên về đến nhà, vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi hương của mì xào nước tương và thịt băm xào tương.
Cô mở cửa, Chính Trực đã đặt đồ chơi xuống, giống như chó con rung đùi đắc ý chào đón cô, phút chốc ôm lấy đùi cô:
"Mommy, mommy về rồi."
Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, đi rửa tay, lau khô sau đó chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của Chính Trực, nói:
"Hôm nay con có ngoan không?"
Lúc đang nói, Sở Niệm mang tạp dề, trong tay cầm xẻng đi ra:
"Em về rồi?"
Giọng cô nhẹ nhàng mang theo vẻ dịu dàng:
"Mì cũng sắp làm xong rồi, em ăn ít thôi, gần đây ăn nhiều đồ bổ nóng người rồi."
Nghe được hai chữ "nóng người", Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cũng không biết làm sao, cô lại không dám ngẩng đầu nhìn Sở Niệm, Sở Niệm có chút nghi ngờ nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Chính Trực bắt đầu méc, bé con chỉ chỉ lego lộn xộn cách đó không xa:
"Mommy, mommy nhìn nè."
Nguyễn Du Nhiên nhìn nhìn, hỏi:
"Sao vậy?"
Bình thường Chính Trực lắp ráp đồ chơi cực kỳ lợi hại, hơn nữa có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chơi đồ chơi nhất định phải sắp xếp theo quy tắc đàng hoàng, tuyệt đối không phải lung tung như bây giờ.
Mặt Chính Trực đầy đau khổ:
"Bà nội nói muốn thi đấu với con, sau đó thua, bà tức giận, ra chân đá bay."
Nguyễn Du Nhiên:...
Quả thật mẹ cô hoàn toàn có thể làm ra chuyện này.
Quá ấu trĩ.
"Được rồi." Nguyễn Du Nhiên ôm lấy Chính Trực đặt lên đùi, hôn lên trán con: "Đừng để ý bà nội hư hỏng đó, thua thì hay làm vậy, không có khí chất thục nữ, tới mẹ cùng con chơi."
...
Sở Niệm đem tương đặc và thịt cho vài dĩa, rắc lên ít hẹ, rưới dầu sôi lên để mùi vị của hẹ thấm vào trong, nhìn thịt sau khi rưới dầu vàng trở nên óng ánh, cô hài lòng vớt mì sợi ra, chuẩn bị gọi hai người ăn cơm.
Vừa vào phòng khách, cô ngâyngười.
Cô nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên nhéo mặt Chính Trực, chân nhỏ của Chính Trực đá đá cánh tay của người kia, khóc thút thít:
"Hu hu, mommy, thua là thua, không được chơi lại."
Nguyễn Du Nhiên tức giận:
"Bạn nhỏ Chính Trực, con có hiểu kính già yêu trẻ, thương mến người già không, con xem xem, ai mượn con ráp nhanh quá làm gì? Muốn cho mommy biết mình rất ngốc hả? Không được, hôm nay mẹ không phá đồ chơi của con không được."
Sở Niệm:...
Cô im lặng trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói:
"Ăn cơm thôi."
Một lớn một nhỏ nghe thấy lời này liền buông tay.
Hai người dùng ánh mắt mong chờ nhìn Sở Niệm, sau đó chạy như bay tới trước bàn ăn trong phòng.
Sở Niệm nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bật cười.
Tài nghệ nấu ăn của Sở Niệm cực kỳ tốt, mì vừa dai vừa mềm, thịt băm thấm vị nước sốt, ăn một miếng quả thực mát lòng mát dạ.
Sở Niệm trộn mì cho Chính Trực, lựa thịt mỡ ra, đeo yếm ăn nhỏ cho Chính Trực, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đã trộn xong mì đưa cho cô:
"Chị ăn cái này."
Sở Niệm sững sờ, cô theo bản năng nhận lấy.
Chính Trực ngước nhìn, vui vẻ cười tủm tỉm:
"Con cũng muốn ăn mì mommy trộn."
Nguyễn Du Nhiên cười tươi như hoa, nói:
"Con cũng muốn ăn mì mommy trộn?"
Chính Trực gật đầu, đôi mắt to đen láy như quả nho chứa chang mong chờ.
Nguyễn Du Nhiên trịnh trọng nói:
"Không có, con nhé."
Chính Trực:...
Sở Niệm cười cười, cô nhìn vẻ mặt ấm ức của con gái như bánh bao nhỏ, dịu dàng nói:
"Được rồi, em đừng ăn hiếp con nữa."
Chính Trực rất ấm ức.
Bé con rất hi vọng mommy và mẹ hòa thuận với nhau.
Nhưng gần đây bé con cảm thấy tình cảm của hai người đã tốt lên rồi nhưng ngược lại, sao bé con cảm thấy hai người mẹ đã không còn yêu thương mình như trước? Có khi tuy rằng cả hai đều không nói nhưng từ trong ánh mắt, bé con có thể cảm giác được hai người họ hi vọng mình đi tìm một góc nào đó.
Cơm nước xong, Sở Niệm muốn đi rửa chén, Nguyễn Du Nhiên đã nhìn cô nói: "Để em." sau đó cô nhìn nhìn Chính Trực: "Chính Trực, cầm cái ghế nhỏ của con qua đây, mẹ dạy con rửa chén, chơi vui lắm."
Dù sao Chính Trực cũng chỉ là đứa trẻ, bé con không ngờ mẹ ruột sẽ đào hố mình, bé con gật đầu:
"Dạ, con tới ngay đây!"
Sở Niệm:...
Cô lặng lẽ đứng nhìn một lớn một nhỏ ở phía trước bồn rửa chén, Sở Niệm cảm giác trái tim được ánh mặt trời sưởi ấm.
Quả thật Chính Trực rất thông minh, mặc dù tay nhỏ người không lớn nhưng học tập rất nhanh.
Nguyễn Du Nhiên nhìn con gái rửa vừa nhanh vừa sạch sẽ, cô cười hỏi:
"Chính Trực, chơi vui không?"
Chính Trực gật đầu:
"Chơi rất vui."
Còn có bọt nữa.
Nguyễn Du Nhiên cong khóe môi:
"Đừng chơi nữa, con đi ráp đồ chơi đi, con rửa hết vậy mẹ chơi cái gì?"
Chính Trực lắc đầu, tay nhỏ bé cầm lấy chén:
"Không muốn, Chính Trực muốn chơi."
Nguyễn Du Nhiên có vẻ không biết làm sao, cô thở dài:
"Thôi được rồi, mommy sẽ hi sinh vì con, mommy đem mấy cái chén cuối cùng cho con nha."
Sở Niệm:...
Khi còn nhỏ, Nguyễn Du Nhiên đã từng dùng chiêu này với cô, trong lòng cô biết rõ nhưng lại không thể làm gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt người này lại bắt đầu dùng chiêu này với con mình, chẳng biết vì sao, viền mắt Sở Niệm nóng lên, cô sợ mình sẽ rơi nước mắt, cô chạy vào nhà vệ sinh giặt quần áo.
Nguyễn Du Nhiên và cô có rất nhiều quần áo cần phải giặt tay, nhất là đồ lót, cô cũng không muốn để cho người khác làm.
Nguyễn Du Nhiên ăn hiếp con gái xong phát hiện không thấy Sở Niệm, cô tìm khắp một vòng thì phát hiện Sở Niệm đang giặt quần áo, bất giác nhíu mày, cô đập đập cửa, nhỏ giọng nói:
"Không phải đã nói chị không được làm việc sao?"
Sở Niệm nhìn người kia nói:
"Không sao đâu, bác sĩ nói không vận động mạnh là được."
Chút việc nhà cô vẫn làm được, cái gì cũng không làm thì sẽ trở thành phế nhân?
Nguyễn Du Nhiên thở dài, cô bước tới không phải dứt khoát ngăn chặn Sở Niệm mà là đi tới, dùng chân dài gạt cái ghế nhỏ ra, từ phía sau ôm lấy Sở Niệm, kề sát tai Sở Niệm thổi khí:
"Vậy em với chị giặt."
Mặt Sở Niệm đỏ như mây lúc hoàng hôn.
Thậm chí cơ thể của cô không tự chủ run khẽ, một luồng cảm giác quen thuộc theo vành tai khuếch tán ra.
Nguyễn Du Nhiên cầm tay Sở Niệm, bỏ vào trong nước ấm, từng chút từng chút giặt quần áo.
Sở Niệm hoàn toàn không thể nhúc nhích, cô như con rối tùy ý người kia điều khiển cơ thể của mình, một lúc sau, nhìn thấy đồ đã giặt xong rồi, Nguyễn Du Nhiên đặt cằm lên vai Sở Niệm, tiếp tục thổi khí:
"Nếu chị tiếp tục không nghe lời, em không ngại cùng chị vận động mạnh chút chút đâu."
Sở Niệm:...
Cô giống như bị điện giật, ngay lập tức thoát khỏi cái ôm của Nguyễn Du Nhiên, đứng lên.
Chính Trực vừa rửa chén dĩa xong chạy tới muốn được khen ngợi thì nhìn thấy cảnh này liền ngẩn ra:
"Mẹ, mặt mẹ đỏ ghê, như mông khỉ vậy."
Nói xong, còn nghiêng người đem cái mông nhỏ của mình cho hai người xem.
Sở Niệm hết nói, cô cúi đầu, nhịp tim vẫn còn hỗn loạn.
Nguyễn Du Nhiên nhíu mày:
"Con đi đọc sách của con đi, đừng ở đây gây rối, đi đi đi."
Chính Trực thật tủi thân, Chính Trực cũng muốn cùng hai mẹ giặt quần áo, sao cứ đuổi mình đi.
Rửa mặt xong, vốn dĩ Nguyễn Du Nhiên muốn đè Sở Niệm ra ngủ trưa, nhưng lúc này nhận được điện thoại của chị Huệ, không biết chị Huệ nhờ cậy được vị đồng hương nào tìm được một đống lớn đặc sản vùng, một hai nói có thể tẩm bổ cho tim, cô nghe xong cũng hết cách, cười nói:
"Được rồi, chị Huệ, em biết rồi, em đi lấy, dạ dạ dạ, chị đừng vội."
Sở Niệm nghe thấy, cô cũng chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên vừa nói vừa cầm điện thoại đi ra ngoài, cô giơ tay lấy áo khoác treo trên tường mặc vào, cười híp mắt cúp máy, đang định mở cửa thì bất ngờ bên eo bị người khác ôm, siết chặt.
Mùi hương quen thuộc, tóc mềm mại, Nguyễn Du Nhiên ngẩn người, cô quay đầu nhìn Sở Niệm, Sở Niệm ôm chặt eo cô, ánh mắt đang nhìn cô.
Ngay lập tức cô đã hiểu chuyện gì, cô cảm thấy buồn cười, nhướng mày trêu đùa:
"Gì đây? Không thấy em muốn ra ngoài à?"
Sở Niệm mím môi, cô hít sâu một hơi, giống như đã ra quyết định lớn:
"Chị không muốn em đi gặp chị ấy."
Nguyễn Du Nhiên âm thầm cười, bây giờ lòng cô giống như có hàng ngàn con ngựa cỏ bùn vui vẻ chạy qua khói bụi cuồn cuộn, cô thản nhiên nắm lấy tay Sở Niệm, nhìn Sở Niệm:
"Oh? Vậy chị định chuẩn bị làm gì để em ở lại?"
- ----Hết chương 39----