- Muốn không?
Lời này từ trong miệng Sở Niệm nói ra mang theo cám dỗ vô hạn, cũng phá lệ lôi cuốn.
Người này thường ngày đã quen lạnh nhạt ít h4m muốn, hôm nay tự nhiên lại nói ra lời này, ngọn lửa trong mắt vẫn còn nhảy múa.
Tim của Nguyễn Du Nhiên đã trật nửa nhịp, cô trầm mặc nhìn Sở Niệm một lúc mới nói:
"Sở Niệm, cô muốn làm gì?"
Giọng lạnh lùng đồng thời mang theo tia chống cự.
Sở Niệm cười khẽ, cô nghiêng người về phía sau:
"Muốn thoa son cho em, em đang suy nghĩ gì?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Người này đã sớm nghĩ xong đường lui.
Bên nhau nhiều năm, cảnh tượng như thế này hầu như chưa bao giờ xảy ra, Nguyễn Du Nhiên ngoài mặt tuy rằng sóng lớn không sợ thế nhưng đối mặt với ánh mắt của Sở Niệm lại hoảng sợ, trong lòng nhấc lên gợn sóng.
Tất cả chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa.
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm ra cửa.
Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên muốn tự mình lái xe, Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên nói:
"Lái một chiếc được không?"
Nguyễn Du Nhiên không nói lời nào.
Sở Niệm cúi đầu, nhỏ giọng có chút đáng thương:
"Tôi hơi mệt."
Lời này...
Trước đây cô bởi vì muốn có được một câu làm nũng của Sở Niệm, gần như dốc toàn bộ kỹ năng bản lĩnh của mình, hôm nay, sau khi nghe lời kia tim cũng loạn nhịp.
Thời gian xa cách bao lâu?
Cô đã cho rằng ngày dài tháng rộng xa cách nên sẽ phai nhòa rất nhiều cảm xúc.
Đến cả "thiên trường địa cửu" mà cô vẫn nghĩ cũng bị chia lìa.
Nguyễn Du Nhiên đã đoán sai sức chống cự của mình, cô cho rằng bây giờ lòng mình đã có thể tĩnh lặng như nước khi đối mặt với Sở Niệm.
Và nó cũng chỉ có thể là đã cho rằng...
Sở Niệm sợ quá vội vàng lại khiến cho Nguyễn Du Nhiên phản cảm, cô ngồi ở phía sau. Lúc ban đầu Nguyễn Du Nhiên chỉ lái xe không hề chú ý, sau đó trong lúc vô tình cô liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, cô phát hiện Sở Niệm đang nhìn mình.
Hai ánh mắt giao nhau.
Sở Niệm ngay lập tức nghiêng đầu dời tầm nhìn.
Lông mày Nguyễn Du Nhiên bất giác nhẹ nhàng nhíu lại, cô cố ý để tâm quan sát, quả nhiên... chỉ cần cô nhìn Sở Niệm nhất định sẽ thấy Sở Niệm đang nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến thậm chí mang theo tia... khổ sở.
Lòng của cô có chút khó chịu.
Cũng không phải bởi vì Sở Niệm nhìn chằm chằm mình mà bởi vì cô mơ hồ cảm thấy ánh mắt này có loại cảm giác như sinh ly tử biệt, nếu như không nhìn thì không còn thấy được nữa.
Bởi vì luôn nhìn lén, Sở Niệm tất nhiên là nhìn thấy được Nguyễn Du Nhiên nhíu mày, cô mím môi, không dám nhìn nữa, tiện tay lấy quần áo Nguyễn Du Nhiên đặt ở ghế sau đắp lên người mình.
Ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, trước mắt lại chính là người cô yêu tận trong xương tủy...
Gần trong gang tấc nhưng thái độ của người ấy vẫn lạnh lùng như băng.
Sở Niệm đắp áo của Nguyễn Du Nhiên, vành mắt phiếm đỏ, cô không muốn vội vàng, thế nhưng thời gian với cô mà nói rất quý báu... cô sợ, sợ trước khi rời đi, cô vẫn không thể có được một cái ôm chân chính dành cho mình.
Lộ trình có chút xa, ở trường học vùng ngoại thành khu Xương Bình, mọi người đều ở bên đó, rất tiện.
Bóng xanh bao xung quanh, Đại Hoa nói không sai, ở đây quả nhiên thưa thớt người ở, có thể né tránh rất nhiều sự chú ý không cần thiết.
Hai tiếng sau, Nguyễn Du Nhiên đậu xe xong, cô nhìn phía sau, chẳng biết từ lúc nào Sở Niệm đã ngủ.
Cô gái này yếu ớt dựa vào ghế, đắp chiếc áo khoác của cô trên người, cho dù đang ngủ nhưng vùng xung quanh lông mày đều nhíu chặt, tay dường như theo thói quen đặt ở lồng ng.ực.
Dáng vẻ đau đớn sẽ hành động như vậy, Nguyễn Du Nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cô im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng gọi:
"Sở Niệm."
Sở Niệm ngủ không sâu, cô nhúc nhích người, mở mắt, nở nụ cười với Nguyễn Du Nhiên.
Ánh nhìn kia, nụ cười kia...
Làm cho lòng Nguyễn Du Nhiên chua xót, từ nhỏ đến lớn, cô đã sớm thành thói quen nuông chiều, đặt Sở Niệm trong lòng che chở.
Người vừa thức giấc, lúc ban đầu trong mắt mang theo một tầng sương khiến cho người khác yêu thương, nhất là Sở Niệm lúc này, dường như không thể khống chế được, ánh mắt lần thứ hai đặt trên mặt Nguyễn Du Nhiên.
Người này nhìn rất nghiêm túc, nhìn thật cẩn thận, ánh nhìn này làm cho lòng người cảm thấy đau lòng.
Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu, giọng có chút nghẹn ngào:
"Dậy đi, sắp tới giờ rồi."
Sở Niệm gật đầu, cô gần như theo thói quen đưa tay, Nguyễn Du Nhiên nhìn không có nắm lấy, chỉ xoay người rời đi.
"A a a a!!! Niệm Niệm!!!"
Cũng may tiếng gọi như bom nổ của Đại Hoa phá vỡ bầu không khí khó xử này, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm cùng nhau ngẩng đầu nhìn, Đại Hoa trang điểm xinh đẹp, còn cố ý mặc một chiếc váy trắng noãn, vừa xách váy vừa hấp tấp chạy tới có chút buồn cười.
Đối mặt với bạn học cũ, trong lòng Nguyễn Du Nhiên cũng kích động, cô vừa muốn lên tiếng, Đại Hoa đã kéo cô ra, dùng sức ôm lấy Sở Niệm.
Trong cuộc sống ngoại trừ Nguyễn Du Nhiên thì Đại Hoa là người ràng buộc nhiều nhất với Sở Niệm.
Sở Niệm bị Đại Hoa ôm, vành mắt nóng lên, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Đại Hoa:
"Được rồi, cứ y như con nít."
Đại Hoa dùng sức ôm Sở Niệm, mấy năm nay, hai người cũng đã gặp mặt, cũng thỉnh thoảng gọi điện thoại.
Nhưng rốt cuộc cũng không thể giống như khi còn trẻ thường xuyên ở bên nhau, hơn nữa Đại Hoa biết tính chất công việc của Sở Niệm bận rộn thế nào, có đôi khi xem như nhớ nhau, cô cũng len lén chạy đến nhà Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên, trò chuyện là xong.
"Rốt cuộc cậu đi đâu vậy chứ." Nước mắt của Đại Hoa theo lời nói chảy xuống, tính cách của Đại Hoa rất nóng nảy, nhưng từ gương mặt còn tương đối thanh tú ngay lúc đó Nguyễn Du Nhiên đã đánh giá Đại Hoa chính là sói đội lốt cừu, vừa khóc thì đã hiện ra vài phần điềm đạm đáng yêu.
Đôi mắt Sở Niệm cũng đỏ lên, cô ôm lấy Đại Hoa không nói gì.
Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh nhìn các bạn học ở cách đó không xa mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng lắc đầu, rời đi.
"Niệm Niệm, rốt cuộc sao vậy?"
Đại Hoa cảm thấy hình như không thích hợp, sau khi tâm trạng ổn định một chút cô nhìn chằm chằm Sở Niệm:
"Du Nhiên lại không có mắng mình?"
Trước đây nếu như cô dám ôm Sở Niệm quá lâu thì Nguyễn Du Nhiên đã sớm ở bên cạnh léo nhéo kéo ra.
Sở Niệm im lặng một lúc mới chậm rãi nói:
"Mình làm sai chuyện, em ấy không cần mình."
Cô cúi đầu, vành mắt đỏ hơn.
Cái gì???!!!
Trong mắt Đại Hoa đầy khiếp sợ:
"Không thể nào!"
Vốn dĩ là không hề suy nghĩ phủ định, Đại Hoa vừa lắc đầu vừa nói:
"Không thể nào. Sao cậu ấy có không cần cậu chứ?"
Đoạn đường đi của hai người, gian nan khó khăn bao nhiêu, đau khổ bao nhiêu, Đại Hoa đều biết.
Năm đó thời đại học, hai người này giày vò nhau long trời lở đất, bao nhiêu lần Nguyễn Du Nhiên đều mạnh mẽ nói muốn buông tay, cuối cùng thì sao? Chẳng phải lúc đó đã càng cãi càng yêu sao, cho nên làm gì cứ như vậy chia tay?
Sở Niệm không nói nữa, cô đặt cằm trên vai Đại Hoa, ổn định lại cảm xúc.
Đại Hoa im lặng, tay cô nhẹ nhàng vỗ vai Sở Niệm.
Một lúc lâu sau, Sở Niệm mỉm cười:
"Được rồi, chúng ta đến đó đi, hôm nay vui lên."
Đại Hoa lo lắng nhìn vào mắt Sở Niệm:
"Niệm Niệm, sắc mặt của cậu không tốt, cảm giác cả người cậu mệt mỏi, có phải cậu làm việc quá sức không?"
Cô nắm tay Sở Niệm, Sở Niệm lại không muốn nói những lời khiến cho người ta phiền muộn trong lòng, cô nhìn Đại Hoa:
"Cậu và Tố Tố thế nào?"
Đại Hoa và Tố Tố đôi oan gia này cũng bắt đầu từ hồi đại học, hai người cũng không dễ dàng, cứ giày vò mập mờ cũng gần 10 năm rồi vẫn chưa bên nhau, mỗi một lần Sở Niệm nghe xong đều thở dài.
Đại Hoa cắn môi:
"Mình nghe trong nhà nói cậu ấy đi xem mắt."
Cô hít sâu một hơi:
"Như vậy cũng tốt, nhà cậu ấy là hào môn quý tộc, đâu giống bần dân như mình, mọi chuyện chẳng phải đều cần môn đăng hộ đối sao?"
Đại Hoa nói lời này muốn rớt nước mắt, Sở Niệm nắm tay cô:
"Thật là, đừng tức giận, đời người ngắn ngủi, các cậu đã dây dưa quá lâu rồi phải thật quý trọng."
Đại Hoa giật mình, nhìn Sở Niệm:
"Niệm Niệm, cậu..."
Niệm Niệm nhà cô lại biết an ủi người khác.
Sở Niệm cũng không nói nữa, cô nhìn về phía xa xa, Nguyễn Du Nhiên đã cùng các bạn học kề vai sát cánh ồn ào, nhẹ giọng nói:
"Nếu như có thể trở về trước đây... mình nguyện ý đánh đổi tất cả."
Trở lại trước đây...
Điều này biết bao người mong ước.
Đời này, biết bao người thân bất do kỷ.
Cũng biết bao lần bỏ lỡ.
Ngày nào đó thật sự hiểu rõ tỉnh ngộ biết quý trọng... chỉ sợ tất cả đều đã quá muộn màng.
Tình cảm thời sinh viên luôn chân thật nhất, Nguyễn Du Nhiên cảm giác mình đã lâu không có thả lỏng, trước đây ở trường cô là nhân vật làm mưa làm gió, lúc này, một đống người quây quanh cô, mọi người cười đùa trò chuyện, nói bạn học này đi đâu, bạn học kia đã làm gì, các lão sư đang làm gì, tiếng cười đùa không ngừng.
Sở Niệm ở xa xa, cũng giống như trước đây, cô mỉm cười ngồi đó, tuy rằng cùng các bạn học trò chuyện nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng đặt trên người Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy tâm mình đã chết từ lâu, giờ khắc này dường như bị hơi thở thanh xuân lây nhiễm, được sưởi ấm, khiến nó sống lại.
Lý Phi Phi là người tới cuối cùng, lúc cô vào phòng còn thở hổn hển, mặt đầy áy náy:
"Xin lỗi xin lỗi mọi người, mình đưa con qua nhà bà ngoại nên tới trễ."
Ôi trời ơi!
Mọi người ồn ào:
"Nhanh lên, tự phạt ba ly, Phi Phi, cậu kết hôn có con rồi??!! Em rể làm gì? Sao không dẫn tới cho tụi mình gặp mặt?"
Lý Phi Phi rất thẳng thắn, cô cầm ly uống cạn một hơi:
"Haiz, Nếu không phải năm trước ly hôn thì đã không có cơ hội dẫn đến cho các cậu gặp."
Lời cô nhẹ nhàng như mây bay, không có chút bi thương, nhưng mọi người lại ngẩn ra, sau đó trầm mặc giây lát, lúc này lớp trưởng đứng lên ôm lấy Phi Phi:
"Được rồi, hôm nay hiếm hoi lắm mấy người chúng ta mới đến đông đủ, không nói chuyện đau lòng, tới, cùng cạn một ly vì tình bạn của chúng ta!"
"Vì tình bạn của chúng ta!"
...
Một ly kính quá khứ, một ly kính tương lai.
Trong chớp mắt, các cô cậu thiếu niên khí thế bừng bừng đều đã lớn.
Mọi người ôm nhau cùng ca cùng hát cùng cười cùng đùa, phảng phất trong nháy mắt trở về trước khi tốt nghiệp.
Nguyễn Du Nhiên rất thả lỏng, đến cuối cùng lớp trưởng hát nhị nhân chuyển*, cô cầm đũa gõ lên chén tạo nhạc đệm, trên mặt dạt dào ý cười đã lâu chưa từng thấy.
*Nhị nhân chuyển là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, hấp thụ nghệ thuật Liên hoa lạc của Hà Bắc, thêm vào vũ đạo, dáng bộ. Theo dòng lịch sử, Nhị nhân chuyển hình thành bốn phái Đông, Tây, Nam Bắc.
Sở Niệm đứng ở xa xa nhìn, tâm, giống như được sưởi ấm.
Đại Hoa len lén sát đến nói bên tai Sở Niệm:
"Nhìn kìa, cậu còn nói chia tay, rõ rành ánh mắt nhìn cậu ấy đều phát sáng."
Sở Niệm cũng không giải thích, chỉ nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Lý Phi Phi cũng ở bên cạnh nhìn Sở Niệm như có điều suy nghĩ, một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
Bạn bè gặp gỡ.
Cảm tình là thật.
Thời gian cũng là thật.
Tốt nghiệp lâu rồi.
Tất cả mọi người đều có công việc của riêng mình, rất nhiều người thành gia lập nghiệp, mọi người khó tránh khỏi trò chuyện về gia đình cho tới con cái.
Lượng Tử đã từng thầm mến Nguyễn Du Nhiên, lúc này đã trở thành ông chủ công ty của gia đình mình, năm ấy hắn luôn thích Nguyễn Du Nhiên, chỉ là không dám tới gần, hôm nay hắn uống đến sắc mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên.
Ánh mắt của lớp trưởng cực kỳ tinh, hắn cười híp mắt hỏi Nguyễn Du Nhiên:
"Du Nhiên, có con chưa?"
Lời này vốn không nên hỏi.
Nhưng lúc này tất cả mọi người đều uống say, cười đùa trò chuyện hò hét ầm ĩ đã sớm quên mất đối tượng bên ngoài này.
Con? Nguyễn Du Nhiên theo bản năng nhìn Sở Niệm phía xa xa, cô cười khổ lắc đầu:
"Không có."
Như các cô, cả đời cũng không thể có con của mình.
Mấy ngày nay, Nguyễn Du Nhiên cũng từng nghĩ tới, có phải đời trước cô đã làm chuyện gì sai trái nên đời này mới bị trừng phạt.
Giống như cô rất thích trẻ con, nhưng cô và Sở Niệm đều không thể có con của chính mình.
Cô rất yêu Sở Niệm nhưng người này không từ mà biệt.
Cô không có cách nào thoát ra, cũng không có cách nào tha thứ.
Người trưởng thành có phải sẽ không thể vui vẻ như thuở niên thiếu.
Lượng Tử uống rượu, ánh mắt dần dần si dại, cứ quấn lấy Nguyễn Du Nhiên thật lâu.
Tất nhiên Nguyễn Du Nhiên cảm nhận được, cô mỉm cười không có tránh né, giơ ly rượu lên kính Lượng Tử:
"Lượng Tử tới đây, uống một ly nào, cảm ơn trước đây cậu đã chăm sóc mình, khi nào kết hôn, nhất định phải nói cho mình biết, mình sẽ tặng cho cậu và chị dâu bao lì xì đỏ."
Trước đây bạn bè gặp mặt, Nguyễn Du Nhiên tham gia không nhiều, nguyên nhân là vì vậy.
Tình yêu thời niên thiếu luôn khiến người ta lưu luyến, khiến người ta si mê, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Cho nên khi trưởng thành gặp lại người ta luôn muốn bù đắp những nuối tiếc trong lòng.
Đồng thời cũng sẽ không tránh được nói quá lời tạo ra sát thương ngoài ý muốn...
Thời đại học, Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên đều là nhân vật làm mưa làm gió, Sở Niệm còn đỡ, bởi vì tính cách lạnh lùng không quen biểu đạt, rất nhiều người cho dù thích cũng chỉ giấu trong lòng không dám nói ra.
Nguyễn Du Nhiên thì không như vậy, nụ cười của cô, giọng nói của cô, thậm chí là ánh mắt... đều dễ dàng khiến người khác sinh ra can đảm, có một lần sau khi họp mặt, Sở Niệm trở về nhà luôn trầm mặc, buổi tối ngủ cũng đưa lưng về phía Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên dỗ dành thật lâu, sau đó thề tới thề lui:
"Được rồi, Niệm Niệm, đừng khó chịu nữa, sau này chị không cho phép em sẽ không tham gia mấy cuộc họp mặt đó nữa, được không, hả?"
Sở Niệm xoay người chui vào lòng Nguyễn Du Nhiên, trong mắt ngân ngấn nước mắt:
"Xin lỗi... chỉ là chị sợ."
"Em biết rồi." Nguyễn Du Nhiên hôn lên trán Sở Niệm, sao cô không biết?
Rất nhiều chuyện đã từng xảy ra vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của cô.
Sở Niệm nhìn về phía xa xa, không biết Lượng Tử nói gì với Tiện Tiện, cô trầm mặc chốc lát, rồi uống một ngụm rượu sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Khách sạn có chút oi bức, bởi vì quan tâm đến việc giữ bí mật cho nên lớp trưởng cố ý chọn bao phòng ở gần núi.
Không khí bên ngoài rất trong lành làm cho người ta thoải mái.
Sở Niệm lặng lẽ đứng, trong lòng cô khó chịu, nếu là trước đây cô sẽ có quyền tức giận.
Bây giờ thì sao?
Cho dù Nguyễn Du Nhiên yêu người khác, cô có thể làm gì?
Nguyễn Du Nhiên cùng Lượng Tử uống rượu xong, Lượng Tử ngượng ngùng nở nụ cười:
"Du Nhiên, thật ra mình cũng biết mình si tâm vọng tưởng, nhưng trong lòng luôn có một loại tưởng niệm, không nói chuyện khác, mình hi vọng mọi thứ tốt lành đến với cậu."
"Cảm ơn cậu."
Nguyễn Du Nhiên đặt ly rượu xuống, cô nhìn về phía Sở Niệm thì phát hiện không thấy người đâu cả, cô cũng đứng lên đi ra ngoài.
Ở chỗ rừng trúc, cô nhìn thấy Sở Niệm đứng một mình nơi đó, cô muốn lên tiếng thì Lý Phi Phi đã bất ngờ đi tới, đứng bên cạnh Sở Niệm.
Thật ra lần trước, Sở Niệm đã phát hiện Lý Phi Phi có điểm không thích hợp, chỉ là cô không muốn đi sâu nghiên cứu.
Hôm nay, mùi rượu xen lẫn mùi hương xa lạ thoảng tới, Sở Niệm theo bản năng nhích qua bên cạnh.
Lý Phi Phi cảm thấy sự xa cách này, cô bất đắc dĩ mỉm cười:
"Mình nghĩ các cậu đã chia tay."
Sở Niệm im lặng.
Lý Phi Phi nhìn bầu trời xa xăm: "Thực ra, Niệm Niệm, mình có thể hiểu được tâm tình của cậu." Cô đưa tay bắt lấy một luồng gió: "Mình đã từng và cũng cho rằng tình yêu bắt đầu từ thời niên thiếu sẽ không thể phá vỡ cho nên mới ngay ở thời điểm sự nghiệp huy hoàng nhất, đứng ở đỉnh cao nhất thì gả cho hắn, sinh con nuôi dưỡng con. Thế nhưng sau đó thì sao? Nó cũng là giấc một hoàng lương*, tình yêu sâu đậm hơn nữa cũng không vượt qua được những vụn vặt của cuộc sống, mấy năm nay, hắn bận chuyện của hắn, mình bận chuyện của mình, tình yêu của tụi mình đã sớm trở thành danh nghĩa."
*"Giấc mộng hoàng lương" có nghĩa là một giấc mơ không có thật, còn được gọi là "hoàng lương mỹ mộng", "hoàng lương mộng" hay "Hàm Đan mộng". Nó có ý nghĩa tương tự giống như "giấc mộng Nam Kha". Nhưng thường được sử dụng nhiều với hàm ý mỉa mai, châm biếm.
Lý Phi Phi lắc đầu:
"Ly hôn đôi bên đều có sai lầm, chỉ là khổ cho đứa trẻ."
Sở Niệm nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
Lý Phi Phi nghiêng đầu nhìn Sở Niệm:
"Còn cậu? Con của cậu vẫn tốt chứ?"
Thật ra lần trước gặp nhau trên máy bay, cô nhìn thấy Sở Niệm ôm trẻ con rất thuần thục cùng với ánh mắt nhìn Nhã Nhã, Lý Phi Phi liền đoán rằng rất có thể Sở Niệm cũng có con.
Lời này khiến cho Nguyễn Du Nhiên ở cách đó không xa nhảy dựng trong lòng. Con? Tại sao Sở Niệm có thể có con?
Sở Niệm quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn Lý Phi Phi:
"Điều cậu muốn mình không cho được, mình có vợ."
Lý Phi Phi gật đầu:
"Nhưng cô ấy không thương cậu, không phải sao?"
Khi nãy cô vẫn quan sát Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm, cô phát hiện lúc Nguyễn Du Nhiên uống rượu không nhìn Sở Niệm, ngược lại Sở Niệm vẫn luôn nhìn cô ấy, tình cảm bên trong ánh mắt đó khiến cho Lý Phi Phi ghen tỵ:
"Hai người không hợp nhau."
Bởi vì Lý Phi Phi có đủ sức mạnh: "Cô ấy là con cưng, từ nhỏ lớn lên trong gia đình chỉ nhìn lên trên, được mọi người ngưỡng mộ, sẽ không hiểu tâm tình của người khác phải tự mình dốc sức mới tạo dựng được sự nghiệp của riêng mình." Cô nhìn Sở Niệm, trong mắt có một ngọn lửa đang nhảy múa: "Nếu như chúng ta bên nhau, mình sẽ không để cho cậu thương tâm, mình hiểu cậu."
Lúc này Sở Niệm ngay cả tâm trạng nói chuyện với Lý Phi Phi cũng không có, cô lắc đầu.
Nếu như theo lời Lý Phi Phi nói tình yêu thời niên thiếu là khắc cốt ghi tâm, thì tình yêu của cô và Nguyễn Du Nhiên, căn bản không có cách nào so sánh, cô cũng không muốn so sánh.
Sở Niệm xoay người muốn rời đi, lại liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đứng ở cột phía sau.
Lý Phi Phi cũng nhìn thấy, nét mặt của cô cũng không thay đổi, cô chậm rãi rời khỏi, chỉ là ngay khoảnh khắc cô lướt qua bên người Nguyễn Du Nhiên, khóe miệng dẫn lên tia trào phúng.
Họ không hợp.
Đối với Sở Niệm mà nói.
Nguyễn Du Nhiên quá ngây thơ.
Nguyễn Du Nhiên không có phản ứng, nếu như là cô của trước kia, nhất định cô đã nổi trận lôi đình tranh cãi với Lý Phi Phi.
Hôm nay, cô chỉ nhìn Sở Niệm, gió nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, cô chậm rãi nói:
"Thật ra, cô ấy nói có lý."
Sở Niệm vốn dĩ nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên thì rất vui vẻ, lúc này nghe thấy lời của người này, giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân khiến người ta lạnh lẽo.
"Em có ý gì?"
Sở Niệm nghiến răng mở miệng, ánh mắt cũng thay đổi, cô rất ít khi nổi giận nhưng khi nổi giận, quả thật rất dọa người.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, lại giống như nhìn rừng trúc sau lưng Sở Niệm thì đúng hơn:
"Chúng ta đều không còn nhỏ, nếu đã chia tay rồi, chung quy cũng nên có dự định sau này."
Mắt Sở Niệm đỏ lên.
Nguyễn Du Nhiên thì thào:
"Lúc mới bắt đầu có thể sẽ rất đau khổ nhưng... cô sẽ tìm được người yêu cô hơn, tôi cũng vậy..."
Điều này không phải mọi người thường nói hay sao?
Sở Niệm bị tức tới thở hổn hển, cô tiến tới nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên với ánh mắt chất vấn:
"Em nhất định phải nói lời này để tổn thương tôi sao?"
Nguyễn Du Nhiên lắc đầu, cô xoay người rời khỏi.
Sở Niệm cắn môi, ở sau lưng người kia từng chữ từng câu nói ra:
"Em muốn yêu thì cứ yêu đi, nhưng Nguyễn Du Nhiên, cả đời này của tôi, trừ em ra, tôi sẽ không yêu người khác."
Người đi rồi, chẳng biết người ấy có nghe thấy lời của cô hay không.
Sở Niệm đau, đau đến muốn tứa máu, cô dùng tay che lồng ng.ực, hít sâu một hơi.
Cô có thể... có thể kiên trì...
Nguyễn Du Nhiên cũng không biết mình làm sao nữa, nói mấy lời bậy bạ này, vốn dĩ là nói cho Sở Niệm nghe nhưng kết quả là người đau ngược lại là chính cô.
Cô tìm một căn phòng không người ngồi xuống, muốn lấy hộp thuốc trong túi ra nhưng tìm nửa ngày mới phát hiện không có mang theo.
Không bật đèn.
Cô kéo rèm cửa sổ, ngồi đó.
Không khí lạnh từ ngọn núi dần dần thổi tới, căn phòng này lại lớn, là loại phòng dùng cho bạn bè gia đình tụ họp, Nguyễn Du Nhiên cảm giác hơi lạnh, cô chậm rãi ôm lấy chính mình.
"Kịt" một tiếng, cửa bị đẩy ra, kèm theo đó là mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Sở Niệm đi đến, mặc dù không có bật đèn nhưng cô lại có thể giống như nhìn thấy, trực tiếp thoải mái đi tới góc phòng, lấy áo khoác trong tay đắp lên người Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên trầm mặc không nói, Sở Niệm ngồi xổm xuống, cô ngửa đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Em đừng như vậy được không, Du Nhiên?"
Trong bóng tối, Nguyễn Du Nhiên không nhìn Sở Niệm nhưng có nước mắt chậm rãi chảy xuống.
"Xem như em hận, em giận, không còn yêu..." Sở Niệm thì thào: "Em cũng đừng như vậy nữa."
Cô rất nhớ.
Nhớ Nguyễn Du Nhiên đã từng suốt ngày cười khúc khích.
Nhớ Tiện Tiện mở miệng không có câu nào là đứng đắn.
Mùi hương của nước mắt tràn ngập trong không khí, Sở Niệm nắm lấy tay Nguyễn Nhiên, chậm rãi đặt trên ngực của mình:
"Ở đây, rất đau."
Dù trong bóng tối, không thể nhìn thấy Sở Niệm nhưng cô có thể cảm giác được con tim đang đập ở lòng bàn tay của cô, cô đang muốn nói, thì nghe thấy tiếng "kịt", cửa vừa bị đẩy ra.
Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm rất kinh ngạc, hai người vừa định đứng lên thì nghe thấy âm thanh quen thuộc, toàn bộ đều yên lặng.
"Cậu đang làm gì?"
Giọng của Đại Hoa, cô bị người khác dắt vào dường như quen thuộc, ngồi xuống ghế.
Rất nhanh, giọng Tố Tố truyền tới:
"Cậu có biết xấu hổ không? Cô ấy đưa rượu là cậu uống?"
Đại Hoa:
"Cậu có tư cách gì quan tâm mình? Cậu nói đi là đi, để lại một tin nhắn là muốn mình chờ cậu, vì cậu thủ tiết à?"
Tố Tố thở hổn hển:
"Cậu đã hứa với mình, sẽ tin mình, mình cần thời gian để xử lý chuyện trong tay, sau đó sạch sẽ đứng trước mặt cậu, cậu gấp cái gì?"
Giọng Đại Hoa mang theo nức nở:
"Sạch sẽ? Ha ha, bây giờ cậu bẩn rồi, cút, đừng đụng mình."
Tố Tố cao giọng:
"Cút? Mình không sạch sẽ? Mình đến để cậu xem xem, rốt cuộc ai không sạch sẽ."
Ngay sau đó, đủ các âm thanh không thể miêu tả.
Quần áo dường như bị lôi kéo, lúc mới đầu Đại Hoa còn giãy giụa, càng về sau thì biến thành một thứ âm thanh khác.
Nguyễn Du Nhiên ở trong góc phòng quả thật muốn nổi điên, sao lại trùng hợp đến vậy? Nhiều phòng như vậy hai người này nhất định phải chọn phòng này? Bây giờ muốn thế nào? Đúng rồi, Nguyễn Du Nhiên chợt nhớ tới, hình như có cửa sau, tay cô còn bị Sở Niệm đè lên ngực, bên tai là âm thanh k1ch thích, Nguyễn Du Nhiên dùng sức rút tay về.
Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, vừa mới ổn định lại nhịp tim nhảy loạn, sau đó tính vội vàng từ cửa sau chuồn đi. Sở Niệm bất ngờ câu cổ, ôm lấy cô, trong bóng tối, mùi hương độc hữu trên người Sở Niệm bay tới, người này khẽ thở một hơi bên tai cô, gần như dán lên tai cô dùng dây thanh đới phát ra âm thanh:
"Đừng nhúc nhích, Đại Hoa cũng không hề dễ dàng."
Hơi thở khiến cô ngứa ngáy, cảm giác tâm cũng bị trêu chọc.
Ngay sau đó, cơ thể Sở Niệm cũng quay lại đè lên, giống như đề phòng Nguyễn Du Nhiên chạy trốn:
"Cũng đừng lên tiếng, sẽ quấy rầy hai cậu ấy."
- --------Hết chương 29-------