Bất luận con đường phía trước gập ghềnh thế nào, chỉ cần chịu bước ra bước đầu tiên, tất cả sẽ tốt thôi.
Sở Niệm đi làm một sim điện thoại thay thế, trong lòng vẫn đủ các loại cảm xúc phức tạp hỗn loạn. Năm ấy, cô và Tiện Tiện vẫn là sinh viên, khi đó mới làm số tình nhân, Tiện Tiện cực kỳ hào hứng mua hai cái sim, cô ấy một cái, cô một cái, số cuối đều là số 7, đồng âm "vợ*".
*七/qi/: số 7, 妻 /qi/: thê, vợ. Số bảy và thê đồng âm với nhau
Lúc đó Tiện Tiện còn cười nói:
"Chị rất được hoan nghênh, sau này nếu như trở thành diễn viên thuộc hàng nổi tiếng, không biết có bao nhiêu người gọi điện thoại cho chị, nhưng số điện thoại này, chỉ có em mới có thể gọi, nếu chị không nghe máy em sẽ rất tức giận."
Sở Niệm mỉm cười xoa đầu người kia, nhìn người kia đem sim cắt rồi bỏ vào trong điện thoại cho mình.
Tuy rằng cô không quen thể hiện nhưng đối với Nguyễn Du Nhiên luôn cưng chiều dung túng.
Giường của cô, người khác không thể lên.
Nhưng Nguyễn Du Nhiên có thể tùy ý trèo lên ức hiếp.
Đồ của cô không ai có thể đụng vào, có một lần lúc quay phim, ly nước bị một người bạn thân dùng một chút, ngay sau đó cô liền đem bỏ.
Nhưng khi Nguyễn Du Nhiên sinh bệnh yếu ớt nằm úp sấp trên giường làm nũng, Sở Niệm sẽ luôn canh giữ ở đầu giường, một ngụm lại một ngụm dùng miệng đút nước cho người kia.
Mỗi một câu Nguyễn Du Nhiên nói, cô đều nhớ kỹ.
...
Mấy năm nay.
Quả thật Sở Niệm vẫn luôn làm theo, bất kể bận rộn hơn nữa, nhiều việc hơn nữa, bất kỳ lúc nào cô cũng mang theo điện thoại bên người, cho dù trước khi hôn mê một giây, cô cũng nắm thật chặt điện thoại.
Cầm sim điện thoại vừa làm, Sở Niệm đã đi rất nhiều tiệm, muốn mua điện thoại Nokia, đáng tiếc, tất cả đã không còn, ngay cả phía chính phủ cũng nói đã sớm ngừng sản xuất.
Trong lòng Sở Niệm rất thất vọng.
Cô cảm thấy đó là dấu hiệu không hay.
Lúc đem sim bỏ vào, Sở Niệm không có ngay lập tức khởi động máy, nhịp tim cô đập mãnh liệt, giống như năm ấy vẫn còn cùng Nguyễn Du Nhiên yêu đương, mỗi lần nhận được một cuộc gọi, một tin nhắn cũng sẽ khẩn trương nhảy nhót. Mà lần này, lại mang theo đau đớn hoảng sợ và bất an.
Trong nhà, Sở Thanh đã thức dậy nấu ăn cho Chính Trực, mấy năm nay, đa phần đều là dì giúp việc chăm sóc Chính Trực, làm bà nội tất nhiên đau lòng.
Khi còn nhỏ Sở Thanh đã khiếm khuyết tình yêu thương, lúc bà và Nguyễn Thu muốn có con thì đa phần cả hai đều bên nhau, nhưng mặc cho kế hoạch ra sao cũng không sánh bằng hiện thực, thời điểm đó Nguyễn Thu vừa tiếp nhận tổng công ty, bà cũng trở thành bác sĩ ưu tú cứu người, mấy mạng người ở trước mắt bà không thể không đi cứu, nhưng bây giờ đã biết tất cả chân tướng, lúc này Sở Thanh đã quyết định, nhất định phải sớm đem chuyện trong tay giao phó xong, đem trọng tâm chuyển đến gia đình.
Cục diện bây giờ Sở Thanh chưa từng nghĩ tới nên trong khoảng thời gian ngắn bà vẫn chưa có biện pháp để nói với Nguyễn Thu, tính cách Nguyễn Thu không giống bà, rầm rầm rộ rộ rất dễ bởi vì kích động mà tạo thành những hậu quả không thể dự đoán được.
Nhưng cũng chính vì vậy, Nguyễn Thu cũng nhạy cảm phát hiện điểm khác thường, sáng sớm gọi hai cuộc điện thoại cho Sở Thanh,Sở Thanh ấp a ấp úng.
- Tại sao Lần này em đi công tác lâu vậy? Còn phải dời lại một tuần? Có phải có người khác bên ngoài không?
- Em yên tâm, tuy rằng chị đây già rồi nhưng vẫn xinh đẹp như trước, đứng trên đường vẫn hấp dẫn người so với mấy cô gái trẻ 17 18 tuổi, nếu em dám cắm sừng chị, chị nhất định-------
Sở Thanh hỏi:
"Nhất định cái gì?"
- Nhất định tìm người khác.
Nguyễn tổng không sợ trời không sợ đất rốt cuộc vẫn sợ vợ, Sở Thanh đã nghĩ xong, có một số việc dù rối rắm ngổn ngang ra sao, dồn dập đến cỡ nào, bà cũng không thể cứ gạt Nguyễn Thu, tìm một cơ hội thích hợp nói với Nguyễn Thu.
Sau khi Sở Niệm trở về nhà, nhìn thấy Chính Trực ngồi trên ghế cúi đầu ăn cơm không nhìn Sở Thanh, giống như hôm qua không có gì thay đổi.
Sở Thanh không để bụng, bà đem tôm lột vỏ, thậm chí cả đường chỉ tôm cũng lấy ra, từng con từng con lớn đặt vào trong chén của Chính Trực, Chính Trực cúi đầu không lên tiếng, mặc kệ tôm xếp thành núi nhỏ.
Sở Niệm đi tới, có chút áy náy nhìn Sở Thanh:
"Mẹ, con bé trừ con ra sẽ không ăn đồ của người khác cho."
Chứng bệnh quá mức sạch sẽ này trái lại y chang Sở Niệm.
Sở Thanh cười dịu dàng, bà là bác sĩ, đừng nhìn bình thường nói năng thận trọng nhưng kiên trì hơn người thường rất nhiều, bà nhìn Chính Trực:
"Chính Trực của chúng ta thích sạch sẽ phải không nè? Vậy bà nội không lột tôm cho con nữa, tự con ăn được không?"
Chính Trực không có phản ứng nhưng Sở Thanh và Sở Niệm đều nhìn thấy, đứa nhỏ nhẹ nhàng gật đầu dù không dễ phát giác.
Sở Thanh cười hài lòng, trong mắt Sở Niệm nổi lên gợn sóng, cầm điện thoại đi vào phòng.
Khoảnh khắc ấn nút nguồn tay cô đã run rẩy.
Điện thoại vừa mở máy xong liền rung liên hồi, mỗi một lần rung đều như một nhát dao cắt vào tim Sở Niệm.
Ở phòng giao dịch, nhân viên cửa hàng nói cho cô biết, bởi vì sim làm lại nên những tin nhắn trong điện thoại trước khi khóa máy đều không còn, chỉ có những tin nhận được sau khi điện thoại hết pin.
Điện thoại đã sạc đầy, chờ sau khi điện thoại rung xong, cũng sắp hết pin.
Số điện thoại này chỉ có mình Nguyễn Du Nhiên biết, đây là tất cả cảm xúc của Nguyễn Du Nhiên gửi gắm: là 3 năm tưởng niệm, bất an, đau khổ, thất vọng, tuyệt vọng...
Sở Niệm ngồi trên giường, cô lật xem từng tin, nghe từng ghi âm.
Lúc bắt đầu là lo lắng...
- Đại ngỗng, rốt cuộc chị đi đâu vậy? Sao hai ngày rồi không nghe điện thoại của em, cũng không trả lời tin nhắn? Có chuyện gì xảy ra sao?
- Có phải lúc đi thăm hỏi ân sư người ta giữ chị lại không? Tốt xấu gì chị cũng gởi tin nhắn để em yên tâm, sao điện thoại Túc Mễ cũng không nghe, hai người làm gì vậy?
- Nghe điện thoại đi!
- Nếu chị không nghe điện thoại của em, em không để ý tới chị nữa!
Là sau một tháng điên cuồng...
- Tình huống gì đây?
- Rốt cuộc sao vậy??? Có chuyện gì đột xuất sao??? Sở Niệm!
- Chúng ta là vợ chồng, chị có việc đều không nói cho em biết??? Chị muốn ly hôn hả???
- Sở Niệm, ngày thứ 33 rồi, nếu như hôm nay chị vẫn không trả lời tin nhắn em sẽ điên đó!
- Là nửa năm sau lo lắng...
- Chị nói cho em biết đi, rốt cuộc chị bị sao, dù sao cũng phải trả lời chứ.
- Chị bị bệnh sao? Hay có chuyện?
- Niệm Niệm, coi như em cầu xin chị có được không? Sau khi kết hôn... lần đầu tiên em cầu xin chị, cầu xin chị trả lời cho em dù chỉ là một tin nhắn.
- Em nằm mơ, mơ thấy chị một mình lẻ loi nằm trên một chiếc giường trắng, chị bị sao vậy...
Là thất vọng sau một năm...
- Sở Niệm, em nghĩ... có lẽ... từ đầu đến cuối... chị đều không biết rốt cuộc hôn nhân là gì, vợ là gì.
- Em sẽ không tha thứ cho chị...
- Chị cứ như vậy rời khỏi, bất luận là nguyên nhân gì, chị có nghĩ tới em không?
- Sở Niệm, Sở Niệm, Sở Niệm... chị muốn nhìn thấy em phát điên chị mới hài lòng phải không?
...
Là bình tĩnh sau một năm rưỡi...
- Chị quả là một người phụ nữ nhẫn tâm.
- Ròng rã 524 ngày rồi, Sở Niệm...
- Chị còn nhớ lời thề khi chúng ta kết hôn không? Bất luận giàu sang hay nghèo khổ, bất luận khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận cuộc sống thuận buồm xuôi gió hay phong ba bão táp, khi đối phương cần chị nhất, chị phải kề vai sát cánh cả đời không rời xa, cho đến cuối đời... chị đã hứa với em...
- Em nhớ chị, nhớ đến đau lòng, nhớ đến không có cách nào hít thở...
- Chị ở đâu? Hôm nay là lễ tình nhân.
- Em chỉ muốn nhìn chị một chút thôi, dù chỉ một cái liếc mắt cũng được?
- Cầu xin chị...
Là hai năm sau khi cắt đứt liên lạc.
- Em chưa từng nghĩ tới có một ngày cả đêm không yên giấc, em cũng chỉ dựa vào thuốc để duy trì công việc hằng ngày, em cũng sẽ miễn cưỡng vui cười với mọi người.
- Yêu có bao nhiêu sâu, hận có bấy nhiêu sâu.
- Em từng tưởng tượng cùng chị một đêm bạc đầu, hôm nay... cuối cùng cũng tỉnh mộng.
...
Nước mắt thành hàng chảy xuống, Sở Niệm ngồi trên giường bất động, tay cô nắm chặt điện thoại, cứ khóc mà không có cách nào khống chế được, khóc tan nát cõi lòng, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến cả người co cụm lại.
Bác sĩ nói cô không thể đau buồn quá mức.
Thế nhưng, sao cô cô khống chế được chính mình đây?
Cô đau quá.
Suýt chút nữa cô sống không nổi.
Thế nhưng đau đớn trên người dù đau hơn nữa cũng không thể sánh bằng Nguyễn Du Nhiên ở thời điểm lòng đầy yêu thương lại bị vợ mình dùng dao tự tay khắc lên chữ hận, từng dao từng dao, một chút lại một chút hạ xuống, moi tim móc gan khiến cho cô ấy thống khổ, khiến cho cô ấy sống không bằng chết.
Thời gian ba năm không gặp.
10023 tin nhắn.
2322 cuộc gọi nhỡ.
Ngay khoảnh khắc đối mặt (hiện thực) bị đánh đến máu me đầm đìa, Sở Niệm cảm thấy mấy ngày qua trong lòng trong đầu cô luôn nghĩ đến vố số lần đủ mọi lời giải thích, nhưng lúc này chúng đều trở nên yếu ớt vô nghĩa.
Ngay khi cô khóc không thành tiếng, thì kỳ tích, điện thoại lại vang lên, lúc này không phải chỉ ngắn ngủi vang lên mà là hồi chuông dài liên tục.
Tiếng nhạc chuông "Tình yêu đơn giản" này cũng là năm ấy Nguyễn Du Nhiên tự tay cài cho cô.
Em chỉ muốn nắm lấy tay chị như thế này không chịu rời xa
Tình yêu liệu có giản đơn không chút đớn đau?
Em tựa vào vai chị
Ngả mái đầu ngủ trên ngực chị
Em thích cuộc sống thế này thôi, em yêu chị, em yêu chị
Chỉ muốn một tình yêu giản đơn
Chỉ muốn một tình yêu giản đơn
Đó là tâm nguyện nhỏ vô cùng đơn giản của các cô năm đó.
Thời gian 3 năm, có thể bào mòn những gì, tay của Sở Niệm suýt chút nữa không cầm được điện thoại, giọng Nguyễn Du Nhiên nỉ non:
"Rốt cuộc chị cũng nghe máy rồi."
Đúng vậy.
Rốt cuộc cũng nghe máy.
Đã từng, Nguyễn Du cầm điện thoại vô số lần rồi sụp đổ, đau khổ, bàng hoàng, oán hận... người kia cũng không nghe máy.
Hôm nay, cô đã quyết định buông xuống tất cả bắt đầu một cuộc sống mới thì... người kia nghe máy.
Sở Niệm không nói chuyện, cô mặc cho nước mắt giàn giụa.
Nguyễn Du Nhiên yên lặng đợi một lúc, không giống như trong tưởng tượng của cô, sẽ tức giận oán trách, thậm chí không có kích động khiếp sợ như khi hai người gặp mặt lúc người kia về nước, ngay lúc này, cô chỉ bình tĩnh nở nụ cười, giọng giống như trước đây khi Sở Niệm vẫn chưa rời đi:
"Chị khóc à? Đừng khóc."
...
Cho dù không nói lời nào, cô cũng có thể giống như trước đây cảm nhận được cảm xúc của Sở Niệm.
Sở Niệm lau khô nước mắt, cô muốn nói nhưng cổ họng giống như bị một thứ gì đó ngăn chặn lại.
Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng nói:
"Niệm Niệm."
Niệm Niệm...
Đã rất lâu cô chưa nghe được xưng hô này, tâm Sở Niệm bỗng dưng như bị ai đó siết chặt, cô cực kỳ sợ hãi.
Bàn tay của Nguyễn Du Nhiên mở ra, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay:
"Yên tâm đi, em sẽ không ép buộc chị nói ra điều gì, Niệm Niệm, em mệt mỏi, em không muốn tiếp tục dây dưa như thế này, cũng nên buông tha chị cũng là buông tha cho chính em."
Đừng...
Sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, hô hấp của cô dồn dập, cơ thể lảo đảo, trong lồng ng.ực một cơn hít thở không thông kéo tới, linh hồn dường như bị rút ra, cô không thể thở nổi, cố gắng đứng lên, lảo đảo kéo ngăn kéo, lấy thuốc hoạt huyết tim từ bên trong ra, mở nắp lọ thuốc nhưng vì bàn tay run rẩy khiến nó rơi đầy đất.
Các viên thuốc văng tung tóe trên mặt đất, tản ra khắp nơi...
Trước kia, Sở Niệm là người có chứng bệnh cực kỳ sạch sẽ, cô sẽ chú ý điều này nhưng giờ này khắc này, cô quỳ rạp trên mặt đất, quơ tay nhặt hai viên thuốc nhét vào trong miệng.
Mùi thuốc tràn ngập trong miệng.
Lúc này Sở Niệm mới có thể thở ra một hơi.
Giọng Nguyễn Du Nhiên cực kỳ bình thản:
"Trước đây, em luôn muốn biết rất nhiều đáp án từ chị, luôn muốn truy hỏi rất nhiều điều từ chị, dùng nước mắt, dùng cách cãi nhau thậm chí dùng chia tay uy hiếp chị để chị học cách thể hiện, có lẽ, từ khi bắt đầu chính là em sai, chị cuối cùng vẫn là chị, sẽ không vì bất kỳ ai thay đổi, mà mấy năm nay, em cũng đã không tìm được chính mình rồi, em không muốn cùng chị ầm ĩ, không muốn cùng chị ồn ào càng không muốn liều mạng đi yêu chị, để trong mắt chị chỉ nhìn thấy em... Niệm Niệm, ba ngày sau, chúng ta gặp nhau ở trường học, chúng ta bắt đầu ở đó vậy thì kết thúc ở đó, được không?"
Một câu "được không?" nói xong, đã dặn lòng không khóc nhưng nước mắt lại chảy xuống, Nguyễn Du Nhiên lau khô nước mắt, lẩm bẩm:
"Đây là lần cuối cùng em khóc vì chị, một lần cuối cùng..."
Trước đây, khi cô và Sở Niệm gọi điện thoại đều là cô dựa vào đủ kiểu làm nũng dính lấy Sở Niệm không chịu kết thúc cuộc gọi, đều là Sở Niệm ra tay.
Mà hôm nay.
Nguyễn Du Nhiên ấn kết thúc.
Cứ như vậy đi.
Nguyễn Du Nhiên giơ tay lên che ánh mặt trời chói mắt, từ nay về sau cô muốn tự mình bắt đầu cuộc sống mới.
- -------Hết chương 20------