"Tôi biết, bởi vì quá ấn tượng. Hôm qua lúc tôi trực khoảng 4 giờ hơn thì thấy Sở tiểu thư một mình ở bên kia tìm, cô ấy tìm rất kỹ, một cục đã cũng không buông tha, tìm chừng tới 5 giờ mấy mới tìm được, tay đều bị mảnh bình rượu cắt trúng, chảy rất nhiều máu.
Nguyễn Du Nhiên đi về phía phòng, tay chân cô lạnh lẽo, đầu óc ong ong giống như máu không thông.
Còn chưa kịp tới phòng, xuyên qua cánh cửa khép hờ, truyền tới tiếng Sở Niệm và Tần Yên Lam nói chuyện với nhau.
Tần Yên Lam:
"Vết thương hơi sâu, thật sự không đi bệnh viện sao?"
Sở Niệm:
"Không sao đâu, chị tiêm thuốc uốn ván giúp em là được."
...
Nguyễn Du Nhiên xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, Tần Yên Lam lại cực kỳ chuyên nghiệp giống như bác sĩ mang bao tay y tế, cầm ống tiêm búng một cái, cô ấy cũng không do dự, sau khi khử độc cho Sở Niệm thì châm vào.
Kim tiêm mảnh khảnh xuyên vào da thịt, vùng xung quanh lông mày của Sở Niệm cũng không có nhíu lại, trong lòng Nguyễn Du Nhiên run lên. Tại sao lại biến hóa lớn đến vậy, trước đây... Sở ảnh hậu cái gì cũng không sợ, có thể chịu cực chịu khổ, ái cương kính nghiệp* thế nhưng... duy chỉ có không thể chịu được chích thuốc, bây giờ, người kia dáng vẻ tự nhiên như đã thành thói quen.
(*) Ái cương kính nghiệp (爱岗敬业): yêu công việc trên cương vị của mình và có thái độ nghiêm túc với công việc đó
Tần Yên Lam rút kim tiêm ra:
"Không đau sao?"
Sở Niệm thản nhiên:
"Quen rồi."
Nguyễn Du Nhiên:???
Quen rồi?... Vì sao lại quen rồi?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ánh mắt Tần Yên Lam chớp chớp, cô quay đầu:
"Ai?"
Không hổ là tổng tài, tai thính mắt tinh, Nguyễn Du Nhiên đẩy cửa đi vào, sắc mặt cô không tốt lắm, tiều tụy tái nhợt, Sở Niệm đứng lên:
"Sao vậy?"
Nguyễn Du Nhiên nhìn người kia sau đó né tránh khỏi tầm mắt người đó, cũng không trả lời, cô trực tiếp đi vào phòng tắm.
Rất nhanh, tiếng nước ào ào vang lên, che giấu sự yếu đuối bên trong.
Sở Niệm nhìn chằm chằm cửa phòng tắm nửa ngày, chậm rãi cúi đầu. Tần Yên Lam vẫn nhìn Sở Niệm, từ khi cô quen biết Sở Niệm cho tới bây giờ chưa thấy một người kiêu ngạo quật cường như thế lộ ra vẻ yếu ớt, cô nhịn không được hỏi:
"Em làm sai chuyện gì sao?"
Sở Niệm không nói lời nào.
Dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, Tần Yên Lam hiểu có chừng mực, cô không hỏi tới nữa, mà chậm rãi nói:
"Niệm Niệm, thật ra có đôi khi tình yêu và công việc không giống nhau, không thể một mực tiến công."
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn Tần Yên Lam, trong con ngươi có điểm sáng, Tần Yên Lam hít sâu một hơi:
"Em đừng nhìn chị như vậy, chị chịu không nổi."
Sở Niệm lắc đầu:
"Chị nói tiếp đi."
Hai tính cách có chút giống nhau, Tần Yên Lam có thể nhìn thấu lòng Sở Niệm:
"Nếu như một con đường đi không thông, vậy đổi.... một con đường khác, vì kết quả tốt đẹp cuối cùng thì trên con đường dùng chút âm mưu quỷ kế cũng là chuyện hiển nhiên."
Nói xong cô đem hộp thuốc nhỏ trên bàn thu dọn:
"Được rồi, em suy nghĩ đi, chị đi trước."
Trước khi Tần Yên Lam rời đi, cô còn thấy dáng vẻ của Sở Niệm như có điều suy tư, cô biết Sở Niệm là một nữ nhân thông minh, lúc này bất ngờ lúng túng, nguyên nhân rất lớn là bởi vì trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chỉ cần một chỉ điểm, người kia sẽ ngay lập tức hiểu.
Nữ nhân kia còn rất thông minh...
So với vị kia ở phòng cô còn mạnh hơn nhiều, vô luận cô chỉ điểm thế nào, đối phương cũng chỉ coi cô là vãn bối.
Khẽ thở dài, Tần Yên Lam ôm hộp thuốc về phòng, trong phòng, Lam Kha vẫn còn đứng tấn, người đó đã thay một bộ đồ thể dục khỏe khoắn, tay xuất quyền, mắt thấy Tần Yên Lam đi vào, người đó kinh ngạc:
"Tiểu Tần, em còn biết chích thuốc nữa à?"
Tần Yên Lam nhướng mắt:
"Em còn biết nhiều lắm."
Lam Kha:...
Thời gian nghỉ ngơi máy quay không có bật, không cần lên tiếng "khiêu khích" như thế?
Lau khô mồ hôi, Lam Kha chuẩn bị nghỉ ngơi, Tần Yên Lam mở máy tính đang click gì đó, cô cho rằng Tần tổng người ta đang làm việc không muốn quấy rầy, cô lột một quả cam chuẩn bị ăn.
Tần Yên Lam ngẩng đầu liếc nhìn, muốn nói dựa theo tuổi tác, Lam Kha bảo dưỡng chăm sóc sức khỏe là chuyện bình thường, nhưng chị gái này thì sao? Mỗi ngày không tập gym thì đánh quyền rồi ăn trái cây, lòng trắng trứng, hai mươi bốn tiếng đều trong trạng thái bổ sung năng lượng.
Lam Kha thấy Tần Yên Lam nhìn chằm chằm mình, dường như cô hiểu lầm ý, tiện tay lột quả cam đi đến ngồi bên cạnh Tần Yên Lam, rất tự nhiên bỏ vào miệng mình.
Tần Yên Lam giật mình, cô nhìn Lam Kha, đây là...
Lam Kha nhìn máy tính của người kia:
"Aizzz, ảnh chụp này của em sao chị nhìn hơi quen mắt."
Tần Yên Lam:...
Sự chú ý của cô căn bản không ở trên người mình.
Tần Yên Lam có chút thất bại, cô lấy cam trên tay Lam Kha ăn, mặt không biểu tình, gật đầu:
"Ừm, đây là ảnh chụp tốt nghiệp của em.
Ảnh tốt nghiệp?
Lam Kha không khỏi nhìn nhìn, lẩm bẩm:
"Thật sự thấy rất quen."
Ha ha.
Nụ cười của Tần Yên Lam lạnh lẽo, cô biết, người cô đặt trong lòng nhớ mãi không quên rất nhiều năm, người ta căn bản không nhớ cô.
"Nhìn quen không?" Tay Tần Yên Lam trượt trượt, cô phóng to thật to phía sau huy hiệu trường.
Lam Kha kinh ngạc kêu lên:
"Đây không phải X đại sao? Tiểu Tần, em học cùng trường với chị."
Tần Yên Lam học khoa chính quy ở X đại sau đó xuất ngoại học lên cao, nên rất nhiều người chỉ thường biết trường cô học thạc sĩ, không biết khoa chính quy học ở đâu.
"Quen không?" Tần Yên Lam nhìn Lam Kha cười, trong mắt có chút lạnh lùng, Lam Kha cảm giác bị đóng băng mà không biết vì sao.
"Còn cái này quen hơn nữa."
Tần Yên Lam xoay góc ảnh chụp, cô dời chuột đến trên người lão sư đang bị quây quanh ở hàng đầu tiên, con trỏ ở trên phóng đại hơn nữa.
"Bịch" một tiếng, cam trong tay Lam Kha rơi xuống đất, cô trợn mắt há mồm nhìn Tần Yên Lam.
Vị... lão sư kia không phải cô thì ai?
............
Người không tim không phổi trên đời này rất nhiều, tương tự người mẫn cảm tinh tế không ít, lúc Nguyễn Du Nhiên đi ra, cô cảm giác lòng mình cũng như cơ thể đều ướt đẫm.
Thậm chí lúc thổi tóc, cô hơi lơ đãng, suýt chút nữa nằm luôn, Sở Niệm nhìn cô, mím môi.
Hay là quên đi.
Nguyễn Du Nhiên nhận thua với chính mình, cô không muốn mở miệng là giọng điệu tranh cãi nữa, nếu quyết định ra đi thì không nên vương vấn không dứt, gặp mặt cũng chỉ thêm đau thương mà thôi.
Trước đây, cô liều mạng muốn một lời giải thích của Sở Niệm, cho dù chỉ một câu nói.
Hôm nay, cô mệt rồi, không muốn nữa.
Cô cúi đầu, gửi một tin nhắn cho Ngưu đạo.
- Dì, xin lỗi, con nghĩ mình sẽ rút lui, là vấn đề cá nhân của con không liên quan Sở Niệm, tất cả vấn đề sau này của tổ chương trình con sẽ để cho người đại diện của con liên hệ, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng con sẽ đền gấp đôi, nếu như dì cảm thấy khó, con có thể để cho dì chọn một nghệ sĩ hot gia cảnh không hề thua kém ở công ty mẹ con tới thay thế.
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy tin nhắn này xem như thái độ thành khẩn không chê vào đâu được, Ngưu đạo nhận được nhất định không làm khó dễ.
Ngưu đạo thật sự nhận được tin nhắn, lúc nhận tin nhắn Nguyễn Du Nhiên bà đang uống redbull xem chỉnh sửa, nhìn thế nào cũng thấy không vừa lòng.
Trợ lý của cô ở bên cạnh nhìn thoáng qua tin nhắn, càng hoảng sợ:
"Chị-chị xem nè----"
"Hoảng cái gì?" Ngưu đạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt, cô nói với trợ lý: "Chụp màn hình gửi cho Sở Niệm sau đó nhanh chóng xóa đi, ném điện thoại qua một bên, bên này tín hiệu của chúng ta không tốt, không có nhận được cái gì hết?"
Trợ lý:...
Hiểu rồi....
Thật đáng sợ.
Nguyễn Du Nhiên sau khi gửi tin nhắn thì cảm thấy tảng đá lớn đặt ở ngực được lấy xuống, thậm chí cô còn có tâm trạng dựa ở đầu giường nghe nhạc.
Sở Niệm cũng đi tắm, cô cố ý thổi đuôi tóc cong lên một chút, trước đây Nguyễn Du Nhiên thích nhất nhìn cô như vậy, cô luôn thích khi Sở Niệm tắm xong, tóc thổi khô một nửa, giống như tiểu sắc cẩu tham lam, cầm lọn tóc của cô đặt ở chóp mũi ngửi, Nguyễn Du Nhiên còn dựa sát vào cô dùng giọng con nít làm nũng:
"Ây da, Hằng Nga tỷ tỷ, người ta thật thích chị tóc xoăn thế này, thật sự dịu dàng, hận không thể một ngụm ăn tươi chị nha."
Từ phòng tắm bước ra, tóc Sở Niệm đã thổi khô phân nửa, cô thay một bộ đồ ngủ lụa trắng, đây là bộ đồ tròn năm năm hai người kết hôn Nguyễn Du Nhiên tự mua cho cô, chính tay Nguyễn Du Nhiên mặc cho cô cũng chính tay người đó cởi ra...
Nguyễn Du Nhiên lẽ ra rất bình tĩnh, vừa nhìn thấy bộ dạng người kia đi ra, bài hát bên tai ngay lập tức đổi thành mùi hương, cô nuốt nước miếng, ngay lập tức nghiêng đầu.
"Du Nhiên."
Sở Niệm ngồi ngay ngắn trước mặt người kia, nhẹ nhàng cất giọng.
Nguyễn Du Nhiên quay đầu nhìn Sở Niệm.
Du Nhiên?
Sở Niệm đã lâu không có gọi cô bằng từ "xa lạ" này, cho nên cô là người xa lạ.
"Chúng ta nói chuyện chút đi."
Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Sở Niệm, người kia làn da vốn đã tốt, lúc này vừa tắm xong làn da càng trong trẻo phát sáng hơn, giống như một khối ngọc điêu khắc, môi anh đào mọng nước, tay phải còn quấn băng, giờ nhìn lại có một vẻ đẹp bệnh ho.ạn.
Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi:
"Có ai nói chuyện như cô không? Cô làm gì mà ăn mặc không đứng đắn như thế kia?"
Sở Niệm cúi đầu nhìn áo của mình, "Không đứng đắn?" giọng mang theo vài phần vô tội:
"Đây chẳng phải là em mua sao?"
....
Một câu nói. giống như đem ký ức của hai người kéo về trước đây.
Nguyễn Du Nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Sở Niệm, thản nhiên nói:
"Được, nói đi, cô muốn nói gì?"
Sở Niệm nhìn chằm chằm người kia:
"Chúng ta đã nói với nhau, chương trình này quay xong sẽ ly hôn, nếu đã nói rồi thì không nên giữa đường thay đổi, được không?"
Nguyễn Du Nhiên:..
Ngưu đạo:!!!
Đôi mắt Sở Niệm phát sáng, giọng cũng yếu ớt hiếm thấy:
"Tuy rằng chúng ta chia tay rồi, dù sao cũng là khoảng thời gian 10 năm... xem như chúng ta vì đôi bên lưu lại một kỷ niệm."
Lời này quá rõ ràng là lời bây giờ Nguyễn Du Nhiên muốn nói nhưng cũng không biết vì sao khi nghe, mũi của cô lại chua xót từng hồi.
Sở Niệm bình tĩnh nói:
"Tôi hi vọng 3 tháng quay chương trình này, chúng ta có thể mở lòng, không còn lạnh lùng xa cách như trước, coi như là... dấu chấm kết thúc viên mãn cho 10 năm."
Nguyễn Du Nhiên nắm chặt tay.
Đúng vậy, dấu chấm hết.
10 năm có thể mang tới điều gì?
Ngoại trừ Sở Niệm cho cô thống khổ, hai người từng có những khi cực kỳ vui vẻ hạnh phúc không phải sao?
Hảo tụ hảo tán*, hôm nay cuối cùng cũng dùng cho hai người.
*Gặp nhau hạnh phúc, chia tay bình yên.
Cô nên phóng khoáng một chút, phong độ một chút.
Trước đây, cô đều bao dung Sở Niệm, không phải sao?
Lúc này đây chia tay, coi như sự nhân nhượng cuối cùng của cô đi.
Nguyễn Du Nhiên cúi đầu, ẩn nhẫn một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn Sở Niệm khẽ gật đầu:
"Được."
Mắt thấy Sở Niệm nghe thấy lời của cô khóe môi liền giương lên cực nhỏ nhưng cô không có bỏ qua, Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu, cô nghiêm túc hỏi:
"Cô nói thật chứ, không có gạt tôi nữa chứ?"
Sở Niệm vừa nghe nói vậy liền bật người ngồi thẳng, tay cô nhẹ nhàng vén tóc, một chút mùi hương phát ra: "Tất nhiên là không." Cô nhìn đôi mắt nghi ngờ của Nguyễn Du Nhiên, nghiêm túc nói: "Em không tin tôi?"
Nguyễn Du Nhiên dám làm dám chịu, gật đầu.
Sở Niệm:...
Trầm mặc chốc lát, Sở Niệm chỉ chỉ bóng đèn với ánh sáng màu cam lóe sáng ở đầu giường, lập lời thề sắc son:
"Tôi thề với bóng đèn, tôi không lừa em."
Vừa dứt lời, "Phụp" một tiếng, toàn bộ đèn ở các tầng đều tắt.
Nguyễn Du Nhiên:???
Sở Niệm:...
- -------------Hết chương 10-----------