Chưởng Thượng Kiều

Chương 55: Sâu trong hồng trần (13)




Có lẽ là do ánh đèn, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng nhạt u ám.

Chắc anh không cố ý, nhưng khoảng cách hai người gần như vậy, Chân Chu có thể cảm nhận được áp lực và hơi thở nóng bỏng của anh mang tới cho mình.

Hơi thở của cô rối loạn, cái cô cứng đờ, bàn tay đang đặt trên chốt cửa bằng đồng, không di chuyển.

...

Từ Trí Thâm chắc chắn cô đột nhiên bị anh làm khó nên sợ rồi. Hơn nữa, anh luôn cảm thấy kẻ nhìn trộm ngoài cửa kia chính là cô.

Khi đó anh không có cảm giác khó chịu, còn nghĩ không muốn làm khó cô, nhưng không hiểu tại sao, giây phút khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, hếch cằm kiêu ngạo đi về phòng, câu nói kia đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, chạy ra khỏi miệng anh.

Thành thật mà nói, trong lòng anh cũng hài lòng với hiệu quả của lời nói này.

Đôi mắt của cô vẫn không chịu thua, muốn đấu đá với anh, hai cánh môi mím thật chặt nhưng gò má lại tố cáo hết tất cả sự thật về cô. Anh thấy rõ ràng cái gò má trắng nõn như hoa lê kia, bỗng nhiên đỏ ửng, lan tràn sang cả vành tai khi bị anh nhìn chăm chú. Vành tai của cô mềm mại, nương theo ánh sáng của bóng đèn, còn thấy đượng lớp lông măng mỏng trên vành tai cô.

Từ Trí Thâm ngửi được mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô, giống như là mùi xà phòng thơm, hơn nữa còn trộn lẫn với một mùi hương khác. Anh muốn ngửi thêm vài lần nhưng hương thơm này lại biến mất, đợi mãi cũng không tới.

Trong thư phòng bỗng nhiên yên lặng, hai người đứng ở cửa không ai động đậy.

"Hỏi hoa hoa không nói, ngửi hương hương lại tan."

Trong đầu Từ Trí Thâm bỗng nhiên hiện lên câu thơ mình từng đọc trong sách giải trí khi còn trẻ tuổi.

Anh đột nhiên phát hiện mình thất lễ, vội vàng xua tan ý nghĩ trong đầu, bả vai hơi động đậy, đang muốn lùi về phía sau, cách xa cô một chút, cô lại rũ mắt, cầm bàn tay không bị thương của anh, mở nó ra, dùng đầu ngón tay làm bút, viết nhanh vài chữ trong lòng bàn tay anh kèm một dấu hỏi thật to.

"Anh có bạn gái không?"

Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.

Từ Trí Thâm chưa kịp chuẩn bị, ngẩn ngơ.

Anh chần chờ một lát, lắc đầu.

"Em hỏi chuyện này làm gì? Có liên quan gì tới em không?"

Sau khi lắc đầu, anh cảm thấy hối hận ngay lập tức, không hiểu tại sao mình phải trả lời câu hỏi của cô.

Trước đây khi cô đứng bên ngoài xem trộm, anh không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng bây giờ, có lẽ là do thân phận của cô không xứng để hỏi anh câu này, khiến trong lòng anh không vui giống y như bị người ta theo dõi.

Vẻ mặt anh lập tức thay đổi, giọng nói cũng lạnh lùng, cảm giác mập mờ như đứng ngắm hoa trong sương mù bỗng nhiên biến mất.

Anh lạnh lùng nhìn cô như thế.

Chân Chu cắn môi, cúi đầu xuống, nắm tay anh lần nữa. Lần này, cô viết thật chậm, dùng sức viết từ gì đó rồi buông bàn tay anh ra quay đầu lại, không liếc mắt nhìn anh thêm nữa, tiếng mở khóa vang lên, bóng dáng cô biến mất trong thư phòng, bỏ lại anh ở đây một mình.

Anh biết vừa rồi cô dùng đầu ngón tay mình viết trong bàn tay anh, đầu tiên viết một chữ "Hoại", sau đó, vẽ thêm một vòng tròn.

Ban đầu Từ Trí Thâm không hiểu lắm, cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, nghiền ngẫm một lát, chợt nhận ra.

"Bại hoại."

Anh nhìn cánh cửa nửa mở kia, người cứng đờ.

...

Bây giờ đã rạng sáng.

Từ Trí Thâm về phòng ngủ chính trên lầu hai, đi vào trong phòng tắm.

Nhiều năm như vậy rồi, anh cũng đã quen với những vết thương nhỏ như vậy, chỉ hơi đau nhức, không tiện làm việc, những chuyện còn lại anh vẫn có thể tự xử lý, nhưng hôm nay tay bị thương lại là tay phải.

Anh dùng một tay cởi khuy áo, cố gắng cởi quần áo mình ra, lộ ra cơ thể cường tráng, nhìn vào trong gương, dùng bàn tay không bị thương lấy khăn mặt chấm vào nước, lau vết máu trên người.

Xong xuôi mọi việc, anh đi ra khỏi phòng tắm, ngửa mặt nằm trên giường.

Mấy hôm nay anh cực kỳ bận rộn, nhất là hôm nay, chuyện xảy ra giống y như đèn kéo quân, hễ nhắm mắt lại là thoáng hiện lên trước mặt anh.

Anh đã trải qua bao nhiêu cuộc ám sát, có thể nói nhắm mắt làm ngơ, nhưng chưa lần nào giống như hôm nay, khung cảnh ấy tới bây giờ anh nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ.

Nhân viên kỹ thuật quân sự nhanh chóng chạy tới hiện trường, cầm mẩu lựu đạn đi làm kết quả giám định, kết quả nhanh chóng được gửi tới tay anh.

Đây là loại thuốc nổ RDX xuất hiện ở châu Âu từ những thế kỷ trước, sức mạnh vượt xa thuốc nổ TNT, cho tới bây giờ, cho dù trong chợ đêm ở phương Tây cũng không mấy xuất hiện RDX.

Đêm hôm nay, nó được làm thành hình một hộp quẹt để thoát được kiểm tra an toàn, được mang vào trong sảnh lớn, nếu như không được người thông báo trước, anh không thể tưởng tượng được nếu như nó nổ giống như tính toán của kẻ kia, không biết khách sạn Pháp Hoa sẽ trở nên thế nào.

Là ai mới có thể nghĩ tới loại thuốc nổ tiên tiến nhất ở phương Tây để ngăn cản Trương Hiệu Niên tái nhậm chức>

Trán của anh bị một miếng sắt làm bị thương, vết thương không lớn nên không cần băng bó.

Nhưng bây giờ nó bắt đầu đau đớn, vết thương nơi bả vai cũng đang nhói đau, anh cảm thấy mình không được khỏe.

Anh sờ tay lên trán, khi thả tay xuống, để tay trước mắt.

Anh mở mắt ra, nhìn lòng bàn tay trống không, nhớ tới hai chữ cuối cùng cô để lại cho mình, nhếch môi cười, than thầm một tiếng rồi trở mình.

....

Hôm sau, Chân Chu tỉnh dậy rất sớm, cô xếp chăn gọn gàng, vẫn mặc bộ đồng phục học sinh như cũ.

Bảy rưỡi, chị Đức gọi cô xuống ăn sáng.

Chân Chu đi xuông dưới, từ xa đã thấy Từ Trí Thâm ngồi ở bàn ăn.

Anh đang bị thương nên hôm nay không định ra ngoài, chỉ mặc một cái áo sơ mi, tựa lưng vào ghế, đồ ăn sáng trước mặt đã xử lý xong.

Cô tới, anh đứng dậy, lạnh nhạt nói. "Sáng nay tôi đã liên lạc với bác sĩ rồi, mấy hôm nữa ông ấy mới về Thiên Tân. Em chờ một chút."

Chân Chu gật đầu, thấy chị Đức bưng đồ ăn lên cho mình, vội vàng chạy lại đỡ hộ chị, mỉm cười cảm ơn.

Anh nhìn bộ đồng phục học sinh trên người cô. "9 giờ Vương sĩ quan tới đây đón em tới tiệm quần áo mua quần áo, em ăn cơm rồi sửa soạn một chút đi."

Chân Chu sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, anh đã rời khỏi phòng bếp.

Sáng hôm nay Chân Chu ăn rất ngon miệng, ăn sạch một bữa ăn sáng lớn, về tới phòng mình, nhìn lên đồng hồ, chỉ mới hơn 8 giờ.

Cô đứng trước cửa sổ phòng mình, thấy Từ Trí Thâm đang ngồi dưới ô che nắng trong bể bơi ngoài vườn hoa.

Một bác sĩ đưa y tá tới đây, kiểm tra vết thương, thay thuốc cho anh. Sau khi bác sĩ rời khỏi đây, anh không đứng dậy, tiếp tục ngồi ở đó, chị Đức mang tới một bình trà và một xấp báo cho anh.

Anh rót trà, cầm báo lên, hai chân dài đặt lên bàn thấp, tựa lưng vào ghế giở báo.

....

Sáng hôm nay trên tờ báo nào cũng đăng chuyện xảy ra ở khách sạn Pháp Hoa tối hôm qua. Mỗi chữ đều nhuốm vẻ hả hê, khen ngợi Từ Trí Thâm nhạy bén, không sợ chết, tự mình giải quyết mối nguy hiểm, một số tờ báo cũng đang đoán già đoán non rốt cục anh là người đứng sau mọi chuyện này. Phủ Tổng thống giống như mục tiêu để mọi người chỉ trích, ai ai cũng biết phủ Tống thống và Trương Hiệu Niên không hợp ý nhau, nhưng cũng có người nghi ngờ chuyện này do Đàm Tương ở Giang Đông gât nên, dù sao thực lực Đàm gia cũng không hể xem thường, tràn đầy dã tâm, công tử Đàm Thanh Lân nhà họ Đàm cũng không phải người tầm thường, được mọi người gọi là tiểu vương Giang Đông, hỗ trợ Đàm Tương thao túng quốc hội, có ý định đánh bại Trương Hiệu Niên, lại có một số thế lực nước ngoài giúp đỡ, thế nên mới ngang nhiên tự trị, mấy tỉnh bên cạnh nhao nhao noi theo, khiến nam bắc chia cắt, bị mọi người chỉ trích. Bây giờ Trương Hiệu Niên về Bắc nắm giữ viện thủ tướng, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng Đàm gia muốn ám sát ông ta, chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Từ Trí Thâm đọc nhanh như gió, lật hết một tờ báo, buông xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào vùng nước biếc trong bể bơi, suy nghĩ gì đó, người gác cổng đi vào, trong tay cầm một hộp đựng thực ăn, nói với anh Tiểu Kim Hoa sai người đưa canh gà tự nấu cho anh.

Từ Trí Thâm không suy nghĩ nhiều lắm, bảo chị Đức cầm canh gà vào.

9 giờ, Vương sĩ quan tới đây.

Chị Đức đi lên lầu gọi Chân Chu.

Chân Chu đi xuống dưới, mỉm cười với Vương sĩ quan, lướt qua bên người Từ Trí Thâm, không thèm nhìn anh.

Từ Trí Thâm đi lên lầu hai, đứng trên ban công nhìn cô lên xe Vương sĩ quan, ô tô chạy ra ngoài cổng, biến mất trong khúc ngoặt.

Anh cảm thấy vết thương trên trán và bả vai mình lại hơi đau.

....

Buổi trưa Vương sĩ quan về nhà, nhưng chỉ có mình hắn, cô không đi cùng.

Vương sĩ quan nói xe của hắn dừng trên đường, khi chuẩn bị đưa cô tới khách sạn Pháp Hoa lấy hành lý, lại nhận ra bánh xe bị thủng, trong xe không có lốp dự phòng, khi đang chờ người sửa xe tới, gặp công tử nhà họ Thạch, sau khi Thạch công tử biết chuyện, nói mình có thể đưa cô đi lấy hành lý, kéo cô lên xe, sau khi hắn sửa xong bánh xe, cũng tới khách sạn Pháp Hoa một chuyến, người phục vụ nói Tiết tiểu thư đã trả phòng, cầm hành lý đi rồi, thế nên Vương sĩ quan mới về.

"Tiết tiểu thư chưa về nhà?"

Vương sĩ quan thấy sắc mặt Từ Trí Thâm có hơi lạnh lùng, đi vào trong phòng khách, lo lắng hỏi.