Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 3: Đổi lại đồ cưới (nhất)




Mặc Tử gần đây thích nhất một động tác, đó là dựa vào càng xe.

Xe ngựa là phương tiện đi lại thông dụng nhất của thời đại này, ngồi trên đó, có nghĩa rời khỏi một đống nữ nhân cả ngày không có việc gì, chỉ biết tranh đấu gay gắt với nhau làm người ta hít thở không thông.

Không nói đến kiên cường như Cầu Tam nương, khi hành lễ xuất giá với Cầu lão gia, ở dưới khăn voan đỏ thẫm cũng khóc như núi đổ; không nói đến khi Bạch Hà tiễn biệt mẹ nuôi của nàng, cũng là nước mắt lã chã, cảm thán không biết năm nào tháng nào mới gặp lại; không nói Trương thị dẫn theo nhóm nữ quyến vẻ mặt tiếc nuối không nỡ, nhưng thật ra là nghĩ một đằng nói một nẻo, tất cả chỉ đang đóng kịch; không nói đến hai nương tử của Cầu Tứ, Cầu Ngũ, Tứ nãi nãi má phấn môi hồng, nhưng khi nhìn Mặc Tử vẫn âm thầm nắm chặt tay dấu dưới gấu áo, Ngũ nãi nãi trừng mắt nhìn Bạch Hà, bộ dạng chỉ mong nàng sớm rời đi. Bởi vì, nói đến chỉ phí công, tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Tóm lại, thời điểm Cầu Tam nương mặc hồng y khom người bước vào kiệu hoa kia, nàng đã trở thành người của Tiêu gia. Mà tất cả những gì liên quan đến Cầu phủ, đã không còn quan hệ quá lớn đến nàng.

“Mặc Tử, lên xe.” Lục Cúc kéo kéo nàng, bước vào trong xe trước.

Các nàng vẫn là nha đầu bậc hai, có thể thăng lên làm bậc một hay không, phải tới Kính vương phủ chiếu theo quy củ mới biết được. Lục Cúc thật ra rất muốn. Tiền tiêu vặt của nha đầu bậc một so với nha đầu bậc hai hơn rất nhiều, lại có thể sai bảo nhóm tiểu nha đầu vú già, có thể theo chủ nhân đi đến mọi nơi. Mặc Tử lại cho rằng, bậc nào đều là nha hoàn, bản chất không khác nhau. Gần vua như gần cọp, cũng giống như quan hệ đại tiểu thư và nha hoàn. Càng gần gũi, lại càng dễ trở thành bia đỡ đạn khi tiểu thư gặp xui xẻo. Hơn nữa, Cầu Tam nương còn cần nàng đi lại ở bên ngoài, cũng không muốn nàng bị người khác chú ý.

Bởi vì phải đi đường xa, xe ngựa lớn đến mức có thể nằm ra, có điều trong xe của các nàng có một nửa là đồ cưới của Cầu Tam nương. Cầu Tam nương xuất giá, ngoại trừ phu nhân của Thứ Sử đại nhân và đường ca của nàng là Cầu Tân, thêm một số nha hoàn vú già để sai khiến, thì cũng chỉ có bốn nha đầu các nàng và tám mươi hòm đồ cưới. Trương thị muốn sắp xếp tâm phúc vào, nhưng sau khi bị Cầu Tam nương ngầm nói bóng nói gió, thì tức giận đến nỗi không nhắc đến nữa, cũng vừa vặn lấy cớ không cho ruộng đất cửa hàng.

Mặc Tử đi vào bên trong xe, nhìn thấy Lục Cúc đang ở đàng kia gõ gõ cái rương, không khỏi bật cười, “Ngươi làm gì thế?”

“Ngươi nghe xem.” Lục Cúc quyết miệng, “Âm thanh này thật giống như bên trong trống trơn, không phải là phu nhân đưa cho cô nương ta rương trống chứ.”

“Rương trống thì không nến nỗi, nhưng có lẽ bên trong đều là những thứ không đáng giá.” Rương của hồi môn phải mở ra cho nhà chồng xem, thủ đoạn trả thù ấu trĩ như thế Trương thị chưa ngu ngốc đến mức sử dụng, tốt xấu gì thì cũng phải làm bộ một chút.

“Cô nương chúng ta cũng quá dễ tính rồi, không phàn nàn một lời nào.” Lục Cúc và Bạch Hà chỉ là nha đầu hầu hạ đắc lực bên người Cầu Tam nương, tuy rằng các nàng biết bên ngoài Cầu Tam nương có sản nghiệp, nhưng cũng chỉ biết đại khái. Cụ thể thu chi và kinh doanh thế nào, các nàng hoàn toàn mù tịt.

Mặc Tử kéo Lục Cúc còn đang muốn tiếp tục gõ rương, ngồi xuống đệm mềm, “Được rồi, cô nương chúng ta ở trong phủ không mở miệng, nhưng nay đã ra ngoài, tất cả đều do nàng làm chủ. Ngươi nha, bớt để tâm lung tung đi.”

“Ta không thể bớt để tâm được. Ta là nha đầu của cô nương, đương nhiên nên vì nàng mà suy nghĩ.” Lục Cúc thẳng thắn đáng yêu, “Mặc Tử, ngươi biết không, từ hai năm trước khi cô nương còn chưa mua ngươi trở về, ta đã bắt đầu thêu đồ cưới cho cô nương, dùng đều là những thứ hiếm lạ cô nương mang về từ khắp nơi, ngọc trai giống như ngà voi, đá mã não, tơ Kim Hương. Lúc Tứ nãi nãi cầm tờ khai đồ cưới đến cho cô nương xem, sau khi nàng trở về, ta hỏi cô nương, trên đó có đồ vật ta đã chuẩn bị hay không, cô nương cười dựng thẳng ba ngón tay với ta, nói tám mươi rương của hồi môn trị giá ba ngàn lượng bạc. Ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, những thứ kia đã trị giá hơn vạn lượng rồi. Phu nhân đối đãi với cô nương luôn giả dối, chưa biết chừng đã cất tất cả những đồ tốt đi, còn lại đều là hàng nhái thôi. Bây giờ gõ thử rương ta mới biết, thì ra không có rương nào đầy. Cô nương chúng ta gả vào Vương phủ, cũng không phải nhà dân chúng bình thường, của hồi môi ba ngàn lượng thật khiến người ta chê cười. Ta chỉ cần nghĩ đến đó, trong lòng đã như có lửa đốt. Nếu không phải ngày vui của cô nương, ta thật muốn mở tất cả rương ra, nếu như phu nhân thực sự đưa toàn đồ bỏ đi, ta sẽ… ta sẽ…”

Mặc Tử thấy nàng hùng hổ, cười hì hì hỏi, “Ngươi sẽ làm gì?”

“Ta sẽ quay về hỏi thẳng phu nhân.” Bình thường lá gan của Lục Cúc rất nhỏ, bây giờ lại nắm quyền bặm môi, giống như thật sự muốn liều mạng.

Tuy rằng dưới góc nhìn của một người hiện đại thì biểu hiện của Lục Cúc chỉ là nô tính, nhưng đổi góc độ khác, cũng chính là một loại cảm tình giữa chủ tớ. Từ sau khi Mặc Tử sống hòa hợp với mấy nha đầu kia, cũng từ từ thấu hiểu các nàng. Đều là cô nhi không cha không mẹ, lại là nữ nhi, nếu như không đoàn kết, sao có thể sinh tồn được?

Mặc Tử vốn muốn tiếp tục đùa vui một chút với Lục Cúc, nhưng thấy thái độ oai phong lẫm liệt của nàng, sợ rằng nàng thật sự quay lại giằng co với Trương thị, cho nên không trêu chọc nữa, “Lục Cúc, đừng coi khinh cô nương chúng ta. Đồ cưới ngươi chuẩn bị cho nàng, chắc chắn nàng không giao cho phu nhân.” Cho dù không coi trọng công sức của Lục Cúc, cũng sẽ để tâm đến giá trị hơn vạn lượng của nó, người như Cầu Tam nương tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt thòi như thế.

“Nhưng ta không thấy cô nương có hành lý gì, chỗ đồ cưới kia cũng phải đến vài rương lớn. Mỗi lần ta nhắc với cô nương, nàng lại nói đã có tình toán.” Lục Cúc còn chưa biết tính toán của Cầu Tam nương.

“Nàng nói như thế, nhất định là đã tìm được một nơi an toàn.” Mặc Tử không biết nên giải thích thế nào, dù sao đến khi nào mọi chuyện xảy ra, Lục Cúc sẽ rõ ràng.

Lục Cúc vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng đoàn xe đã nhanh chóng cách xa Cầu phủ, nàng muốn làm cái gì cũng không kịp nữa. Theo đội ngũ tiến lên, ngã tư đường phồn hoa dần dần hiện ra trước mắt. Nửa năm không ra khỏi phủ, cảnh tượng bên ngoài thật kích thích nàng, cho nên khúc mắc trong lòng cũng lập tức lắng xuống, một thoáng đã quên sạch.

Mặc Tử trải đệm, xoay người thả lưng xuống, chợp mắt ngủ một chút. Sau chuyến đi cuối cùng đến Nam Đức, cho đến tận hôm nay, nàng còn chưa được ngủ một giấc nào thật sự an ổn. Vừa bắt đầu ngủ, tiếng kèn xôna, tiếng chiêng trống rung trời, tiếng cười tiếng than của mọi người liên tiếp không ngớt, Lục Cúc ở bên cạnh thỉnh thoảng lại đẩy nàng nói chuyện phiếm. Nhưng rất nhanh, những âm thanh đó đã trở nên mơ hồ không rõ, ý thức cũng hoàn toàn biến mất.

*

“Mặc Tử, đừng ngủ nữa.” Có người dùng sức đẩy nàng, “Tiểu Y gọi chúng ta qua.”

Hai tay xoa xoa mắt, lười biếng duỗi thắt lưng, Mặc Tử nửa tỉnh nửa mê đứng lên, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Một canh giờ.” Đẩy Mặc Tử tự nhiên là Lục Cúc, “Xe ngựa xóc nảy như thế, mà ngươi vẫn có thể ngủ ngon, ta phục ngươi rồi.”

Trước kia, khi Mặc Tử tham gia quân ngũ, đường hầm bãi cỏ rừng cây, có chỗ nào là chưa phải ngủ qua. Bởi vậy, thích ứng với sự lắc lư của thuyền hay xóc nảy của xe ngựa với nàng cũng rất đơn giản.

“Xe dừng rồi?” Xe ngựa chỉ còn lay động nhẹ nhàng. Vén rèm cửa nhìn xem, là đường lớn ngoài cửa bắc Lạc Châu, “Thì ra là đến nơi rồi.”

“Đến nơi nào?” Lục Cúc nghe không hiểu những lời này của Mặc Tử, “Tiểu Y truyền lời, nói Vệ phu nhân muốn dừng chân uống chén trà tại đình nghỉ mát phía trước, đoạn đường phía trước còn xa, khó mà nhàn nhã được nữa.”

Mặc Tử duỗi tay che mắt nhìn xe ngựa phía trước, thật chói mắt.