Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 91: Màn kịch kết thúc (tam)




Thời điểm nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương kia, Mặc Tử đang cố gắng bảo trì khoảng cách với Cầu Tứ, để vừa có đủ khoảng cách an toàn, mà cũng không bị bậc thang trên mặt đất làm cho vấp ngã.

Đèn lồng của nàng đã bị cháy chỉ còn lại cái giá, hiện tại ánh sáng duy nhất chỉ có ngọn đèn trong tay Tề Thư. Thời đại này, cho dù là nhà giàu có tiền, cũng không thể đốt đèn khắp nơi. Hơn nữa, hiện nay tài lực của Cầu phủ đã không còn như xưa. Bên dưới đại viện hoa lệ là dấu hiệu suy sụp, cho nên có thể tiết kiệm chút nào là hay chút ấy.

Có điều, theo Mặc Tử thấy, Trương thị không tiếc phung phí nhiều bạc để mở đường lớn cho con trai cho nên chút bạc tiết kiệm được này cũng không có tác dụng gì.

“Tứ gia…” Tề Thư cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, tay cầm đèn bắt đầu run lên.

Cầu Tứ hừ một tiếng, “Chỉ là tiếng kêu của nữ nhân, tiểu tử ngươi đã run thành thế này, thật không có tiền đồ.”

“Tứ gia, không phải…” Tề Thư muốn nói âm thanh kia đột nhiên vang lên, lại trong đêm tối, cho nên mới khiến người ta lông tóc dựng đứng. Nhưng lại nghĩ với tính tình của Cầu Tứ gia, có giải thích cũng vô dụng.

“Ngươi đi theo nha đầu Mặc Tử mà học tập, nàng chỉ là một nữ nhân, nhưng lá gan so với ngươi còn lớn hơn.” Cầu Tứ liếc mắt nhìn về phía sau, phát hiện Mặc Tử cách hắn hơi xa, hai hàng mi lập tức nhíu lại.

“Là tiểu nhân nhát gan không có tiền đồ.” Tề Thư tự hạ thấp giá trị của mình để chủ nhân vui vẻ, lại cười hì hì lấy lòng nói, “Nếu tiểu nhân có bản lĩnh như Mặc Tử cô nương. Có thể được Gia để một chút vào trong mắt, thì tiểu nhân phải hằng ngày thắp hương cảm tạ Bồ Tát rồi.”

“Lúc này tiểu tử ngươi vuốt mông ngựa, cũng coi như đúng thời điểm rồi đấy.” Cầu Tứ nghe thế rất hài lòng, “Đợi ngày Gia động phòng, sẽ thưởng cho ngươi một túi hồng bao lớn.”

Khi bọn họ nói chuyện cũng không để ý chung quanh. Chịu không nổi việc bọn họ tự ý quyết định, Mặc Tử chán ghét đến nỗi muốn nhổ thẳng vào mặt hai người. Tề Thư vuốt mông ngựa, Cầu Tứ nói hắn vuốt đúng nơi. Như thế chẳng phải Cầu Tứ tự nhận mình là ngựa hay sao, Tề Thư vuốt mông hắn, hắn còn vui được? Trình độ đối thoại như thế này, thật sự là rắm chó không kêu, khiến nàng vừa chán ghét lại vừa cười mỉa. Cũng may là buổi tối, bằng không để cho người ta nhìn thấy, còn cho rằng nàng bị động kinh.

Đi qua vách tường bên này là đến viện của Trương thị, trước mặt bỗng nhiên sáng ngời, trong viện ánh đèn như lửa, chiếu sáng cả một vùng đêm đen, giống như ban ngày.

Tề Thư tiến lên gõ cửa.

Mặc Tử càng lui xa vài bước, nàng không muốn cùng Cầu Tứ người trước kẻ sau đi vào, trở thành đề tài cho câu chuyện của mọi người. Thông qua cử chỉ lời nói của Tề Thư và quản sự, nàng phát hiện ra cho dù nàng không đồng ý, nhưng tâm tư của Cầu Tứ đã thăng cấp từ nín nhịn đến chẳng còn kiêng nể gì nữa, hắn muốn là nhất định có được. Công tử bột giống như Cầu Tứ, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì là có cái đó, nghĩ việc thu một nha đầu thông phòng, đối với một nha hoàn hèn mọn mà nói, đã là cái bánh từ trên trời rơi xuống, không có khả năng cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt.

Cửa viện mở ra, tiểu nha đầu bên trong nhìn thấy là Tề Thư và Cầu Tứ đến, vội vàng khom người hành lễ, sau đó thông tri vào bên trong: “Tứ gia đến rồi, Tứ gia đến rồi.”

Sao không kêu là cứu mạng đến rồi, cứu mạng đến rồi? Mặc Tử cụp mắt bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Đêm nay Cầu Tứ rốt cục biểu hiện ra một loại bức bách đối với nàng, nhưng nàng hiểu cái đó không phải là cảm tình, cùng lắm nó chỉ là được hình thành trên ý muốn sở hữu những thứ mới mẻ. Hành vi ngôn ngữ của Cầu Tứ chỉ nói lên rằng hắn muốn dùng thân phận cao cao tại thượng để khiến nàng khuất phục, mà không phải như là một nam tử cúi đầu xưng thần với nữ tử mình yêu thương. Có thể suy ra, nàng sẽ thật bất hạnh nếu rơi vào tay hắn, một mình trông phòng, người mới cười người cũ khóc, không danh không phận, cuối cùng chết héo nơi xó phòng.

Nàng có thể nghĩ biện pháp đối kháng, đương nhiên sẽ không chỉ là một nha đầu thu phòng bình thường nhẫn nhục. Nhưng vấn đề lớn nhất của nàng chính là tờ khế ước bán mình. Khi trọng thương, Cầu Tam nương ép nàng ký xuống. Một hơi cuối cùng trước khi ngất đi, nàng cứng rắn mặc cả với Cầu Tam nương, cuối cùng sửa từ khế ước chung thân thành mười năm, sửa từ chỉ cần nuôi cơm thành có tiền tiêu vặt hàng tháng. Sống chết do chủ, điều này bỏ đi. Có thể đem bán cho người khác, cũng bỏ đi. Chờ chút, còn một điều…

Không thể tự chuộc thân, có thể chuyển nhượng cho người khác ——

Cầu Tam nương dùng thủ đoạn với nàng, thấy nàng trợn trắng mắt, đã sắp nhìn không rõ thứ gì, đem điều khoản cuối cùng giải thích vòng vo một hồi, lừa nàng nhấn dấu vân tay.

Vì sao nàng không phát hiện ra? Không, nàng có cảnh giác. Nhưng cũng chỉ kịp bổ sung một chút, chuyển nhượng nhiều nhất chỉ được một lần.

Bởi vì điều cuối cùng quá dài, nàng không có thời gian hiểu rõ, mà thầm nghĩ chết như thế không bằng cố gắng sống sót, cũng chỉ là thêm một phần điều kiện.

Không thể tự chuộc thân, như thế cho dù nàng có đủ tiền chuộc, cũng phải dựa vào tâm tình của Cầu Tam nương, hoặc là đợi tròn kỳ hạn mười năm.

Nhưng chuyển nhượng cho người khác, và bán cho người khác không giống nhau, có điều cũng chẳng khác biệt lắm. Có thể giải thích như sau: Sau khi Cầu Tam nương cân nhắc toàn diện, có quyền cùng một người tài lực quyền lực tương đương tiến hành trao đổi thứ có giá trị ngang ngửa với Mặc Tử. Mà thước đo giá trị, phải từ ba người đức cao vọng trọng do cả hai bên mời đến quyết định xem có cùng đẳng cấp hay không. Nếu ba người này đồng ý cho rằng cùng cấp, Mặc Tử không thể có ý kiến gì với việc chuyển nhượng. Nếu chỉ cần một người cho rằng không cùng cấp, chuyển nhượng sẽ không thể tiếp tục. Nếu có hai người cho rằng không cùng cấp, Mặc Tử có thể xé khế ước rời đi.

Sau khi Mặc Tử tỉnh lại, nghe Cầu Tam nương đọc đến điều cuối cùng, thiếu chút nữa hôn mê lần thứ hai. Tuy rằng điều bỏ thêm chỉ có thể thực hiện một lần, nhưng nếu như Cầu Tam nương tức giận, đem nàng chuyển nhượng cho một người thích ngược đãi thì nàng coi như xong rồi. Ba người đức cao vọng trọng kia, định nghĩa rất mơ hồ, hơn nữa từ hai bên mời đến, không phải tự thân Mặc Tử mời, tốn bạc cũng chưa chắc có thể thu phục.

Khi nàng hôn mê, khế ước bán thân của nàng đã được Cầu Tam nương đưa lên quan phủ, đóng thêm cả dấu quan . Bản chính do Cầu Tam nương giữ, bản sao cùng với hộ tịch của Mặc Tử đều do nàng giữ, ra bên ngoài cũng nhất định phải mang theo, nếu không có thể vì thân phận không rõ mà bị bắt đến nhà lao ăn cơm.

Thời đại này, có thể mua chuộc được quan phủ, giả tạo thân phận hộ tịch. Có điều, một người là dân chạy nạn, không gia thế không chỗ dựa như nàng, làm gì cũng không dễ dàng. Hơn nữa, luật lệ quản lý nô tỳ của Đại Chu thực khắc nghiệt, một khi đã nằm trong danh sách của quan phủ, trừ phi chủ nhân tự nguyện thả người, nếu không cho dù có bỏ trốn cũng không thể thoát khỏi thân phận nô lệ. Kết cục khi bị bắt lại, cái đó mới thật sự là sống không bằng chết.

Sau khi Mặc Tử suy nghĩ thông suốt, cho rằng chạy trốn là hạ sách. Nàng cần một cái thời gian ổn định, xây dựng được tất cả mọi thứ khi chỉ có một mình. Mặc dù nàng có chạy trốn đến quốc gia khác, kiếm tiền cũng sẽ khiến người khác chú ý, bị người khác chú ý sẽ bị hỏi đến thân phận, một nữ tử như nàng chung quy vẫn phải có một lực lượng chống đỡ. Nhưng sự thật thì không tốt đẹp như vậy. Bởi vậy, dưới trướng Cầu Tam nương, thứ nhất là một nữ tử, thứ hai là một thương nhân, đối với nàng mà nói, có thử thách, nhưng cũng có ích lợi.

Sự thật là, bên ngoài sáng Cầu Tam nương chèn ép nàng, nhưng trong bóng tối Mặc Tử cũng âm thầm áp chế Cầu Tam nương. Cầu Tam nương cảm giác được, bởi vậy mới muốn gây khó dễ. Nhưng là một đại tiểu thư cao ngạo, những khó dễ Cầu Tam nương gây ra đều ngay trước mặt, như vậy chỉ khiến nàng có thêm cơ hội chiến thắng.

Không thể tự chuộc thân, chặt đứt ý niệm dùng tiền đổi lấy tự do của nàng, cái đó còn chưa tính gì, cùng lắm thì chịu đựng mười năm. Nhưng chuyển nhượng mới là chiêu lợi hại nhất của Cầu Tam nương, nắm lấy yết hầu nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nàng không hô hấp được. Cầu Tam nương không có quyền bắt nàng chết, nhưng tuyệt đối có thể khiến nàng sống không bằng chết.

Mặc Tử thận trọng, giữa biểu hiện làm nha đầu ngoan ngoãn và nha đầu bướng bỉnh, thường chọn vế thứ nhất, cũng bởi vì băn khoăn việc chuyển nhượng này.

“Ngươi là ai?” Tiểu nha đầu coi cửa gọi lại Mặc Tử đang suy nghĩ đến thất thần.

Mặc Tử đưa mắt nhìn phía trước, không thấy bóng dáng của Cầu Tứ và Tề Thư nữa mới thở dãn ra, vừa định trở về tiểu viện, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện sau rặng liễu, đánh thẳng về phía người nàng. Nàng không kịp tránh, bị đụng vào người, ngay lập tức bóng đen kia lại ngã vật xuống đất.

Sau khi giật mình thì Mặc Tử lại thấy buồn bực, nàng có lợi hại như vậy sao, khiến người đụng vào nàng bắn ngược lại chưa tính, còn là nằm úp sấp không dậy nổi?

Tiểu nha đầu a một tiếng, rất thông minh, giơ đèn chiếu đường giúp nàng, còn hiếu kỳ hỏi, “Đây là ai?”

“Ta không biết.” Những lời Mặc Tử nói với Cầu Tứ lúc trước là thật, trong đêm tối, ngay cả mặt trái phải còn không phân rõ, làm sao biết ai là ai. Hơn nữa, hiện tại người nọ nhào xuống đất, mặt úp sấp.

“Ối.” Tiểu nha đầu đột nhiên nhảy về phía sau vài bước, chỉ vào váy của Mặc Tử, sợ tới mức lắp bắp không nên lời.

Mặc Tử cúi đầu nhìn, trên váy hoa xuất hiện một vệt đỏ tươi. Nhưng rất nhanh thấm vào trong váy, không còn bắt mắt. Duỗi tay xoa thử, thấm ướt, nhưng trên người lại không đau.

“Ngươi… Ngươi chảy máu.” Tiểu nha đầu sợ hãi muốn chạy vào bên trong, “Ta đi gọi người.”

Mặc Tử vội vàng đuổi theo kéo nàng lại, “Đừng hoảng hốt, chảy máu không phải ta, có lẽ là ở trên người này. Ngươi thay ta cầm đèn, ta đỡ người này dậy xem thế nào, sau đó ngươi hãy đi gọi người.”

Tiểu nha đầu thông minh, cầm ngọn đèn ghé sát lại gần.

Nói có vẻ bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng Mặc Tử lại kỳ quái. Chờ nàng ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đem người đỡ dậy, vừa muốn nhìn xem là người nào, chợt nghe thấy tiểu nha đầu hít một hơi lạnh, ánh đèn lập tức không còn nữa.

Mặc Tử giương mắt nhìn, chỉ thấy tiểu nha đầu hoảng sợ chạy về phía cửa viện, “Này, ngươi đợi chút, chạy cái gì? Ta còn chưa thấy rõ.”

Nha đầu kia gặp quỷ sao? Mặc Tử tức giận.

Cũng may, cửa viện treo hai ngọn đèn nhỏ, đến mức này, nàng cũng không cần tốn nhiều công sức, đem người xoay lại một trăm tám mươi độ, đặt nàng nằm ngay ngắn, sau đó liếc mắt nhìn xem, lập tức Mặc Tử nghe thấy bản thân cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Gió thổi ánh đèn lay động chập chờn. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt người nọ nhưng thoạt nhìn lại rất giống quỷ. Màu da trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đỏ đậm, tóc rối xõa tung. Nhưng cũng phải nói, quỷ sẽ không có mồ hôi. Trên trán người kia chảy dài những giọt mồ hôi lớn, từng giọt chảy vào trong chân tóc. Một thân váy trắng thuần đơn, cũng chính là nội y bình thường mặc khi ngủ, trên mặt máu đỏ loang lổ, nhìn có chút ghê người.

Mặc Tử đã gặp nàng vài lần. Trong đám nha hoàn trong Cầu phủ, dung mạo của nàng ta thực khiến người khác khó quên, một đôi mắt hoa đào biết nói, ngực lớn eo nhỏ, giơ tay nhấc chân đều động lòng người.

Mọi người nói, trời cao cho nữ tử mỹ mạo, là hữu dụng.

Quả nhiên, nữ tử này mặc dù sinh ra là thân phận nô tỳ, nhưng mỹ mạo đã giúp nàng chiếm được vinh hoa phú quý. Thậm chí nàng cũng có chút thông minh, nếu như biết vận dụng, lại kiên nhẫn một chút, phần phú quý này vốn có thể càng lâu dài, thoát khỏi thân phận ti tiện.

Đáng tiếc, nàng ta quá nóng vội. Nóng vội không ăn hết được bánh bao nóng, đạo lý như vậy nàng lại không hiểu được.

Ngả Liên. (Liên: là hoa sen)

Tên thật đẹp.

Ở thời điểm đẹp nhất bị hái xuống, nay giọt sương chưa khô, nhưng từng cánh hoa sắp bong ra, hoa đã lụn bại.