Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 79: Bán mình chôn cha (nhị)




“Có cần dùng đến kiếm của ta?” Hán tử cũng không liếc mắt nhìn Mặc Tử.

Mặc Tử nghĩ đến lý do hắn vừa cự tuyệt người vừa rồi, cho nên trả lời, “Có thể.”

“Nghĩ ta là đứa ngốc dễ lừa như vậy sao? Nếu chuyện trộm cắp, ngươi đừng hòng bắt cho ta làm. Chúng ta là người tập võ, quan trọng nhất chính là võ đức. Tổ tiên ta từ xưa đến nay đều dạy, võ quý ở tâm, cho dù có chết đói cũng không thể dùng võ để đoạt tài vật của người khác. Nếu không phải vậy, hiện tại đang đói bụng đến choáng váng, ta thật sự muốn bán kiếm này đổi lấy chút bạc. Trước khi chôn cha, đến cửa hàng bánh bao đối diện mua hai cái bánh bao nhân thịt. Ba hôm nay, mùi hương đó ngày nào cũng xông vào mũi, hại ta vốn rất thích ăn rau dại, nhưng nhai rau ở trong miệng lại hoàn toàn không có vị gì, có ăn cũng như chưa ăn, bụng đói kêu không ngừng…” Hoàn toàn coi như Mặc Tử không tồn tại, hán tử kia cúi đầu, từ võ đức nói đến bánh bao, đến cuối cùng là đau khổ nghiến răng nghiến lợi, giống như ngay sau không chịu đựng nổi sẽ vác kiếm đến cướp tiệm bánh bao.

“…” Mặc Tử nghĩ hán tử kia nghe được chuyện không cần bán mình mà vẫn có ngân lượng sẽ thật cao hứng, nhưng không ngờ rằng hắn rất có chủ kiến, hơn nữa còn rất cảnh giác. Có điều, hắn cũng thật dong dài, một mình cúi đầu xuống đất, lắc lắc đầu, nói đủ chuyện. Càng nghe Mặc Tử càng cảm thấy gân xanh trên trán nổi nhiều, cuối cùng không chịu được mà phải lên tiếng.

“Dừng lại.” Mặc Tử xoa xoa huyệt thái dương, “Không cần ngươi trộm, không cần ngươi cướp, ngoại trừ việc phải để cho cha ngươi chịu thiệt thòi một chút, ngươi cũng không cần làm chuyện gì có lỗi với tổ tiên ngươi, có lỗi với võ đức nhà ngươi. Giúp ta một chuyện, ta cho ngươi năm mươi lượng bạc, ngươi không cần vì hai cái bánh bao mà bán đi kiếm tổ truyền, cha ngươi cũng có thể được an táng thật tốt.” Mặc Tử quyết định không nói sự thật về thân phận của Nguyên Trừng với hắn, sợ tội cấu kết với khâm phạm triều đình sẽ làm trái lương tâm của hắn.

Hán tử đột nhiên ngẩng đầu lên. Người hắn cao lớn, quỳ mà không thấp hơn Mặc Tử đang đứng bao nhiêu. Mặc Tử nghĩ thầm, tiểu tử nghèo lại ngốc như vậy, dinh dưỡng không đầy đủ mà vẫn cao lớn như thế, nếu được ăn no, có lẽ sẽ trở thành người khổng lồ hai mét.

“Chuyện ngươi vừa nói, là thật?” Con ngươi đen nhánh sáng rực, phản chiếu bánh bao nóng hôi hổi ở cửa hàng đối diện.

Mặc Tử không khỏi bật cười ra tiếng, liên tục gật đầu, “Thật sự. Nếu ngươi không tin, hiện tại để ta đi mua bánh bao cho ngươi. Coi như ta mời ngươi, ngươi nghe xong yêu cầu của ta mà không làm được, ta cũng không đòi hỏi ngươi nữa.”

“Cái đó không cần.” Hán tử từ chối rõ ràng, đứng thẳng lên, nhảy nhảy vài cái, dường như đang khởi động sau khoảng thời gian quỳ quá lâu, “Cha ta từng nói, người phải dựa vào bản lĩnh để được ăn cơm. Nếu không giúp được ngươi, ta sẽ tiếp tục quỳ.”

Người này sau khi hoàn hồn lại, nói chuyện không quá lải nhải như trước nữa. Mặc Tử âm thầm cảm thấy may mắn, nghĩ thầm, nếu không nghe một đại nam nhân dong dài ở bên tai, nàng thật sự không chịu nổi.

“Ta gọi là Tán Tiến, nên xưng hô với vị tiểu huynh đệ này như thế nào?” Hai tay ôm quyền, uy vũ sinh gió.

“Mọi người gọi ta là Mặc ca.” Mặc Tử cũng ôm quyền, nhưng lại nho nhã hơn nhiều.

“Mặc ca, ngươi nói đi, muốn ta làm chuyện gì?” Tán Tiến nắm chuôi kiếm, rút thẳng lên, sau đó treo vào bên hông.

Mặc Tử vừa muốn nói với hắn, lại thấy hắn xoay người đi đến bên cạnh chiếu, ngồi xổm xuống, động tác như muốn vác xác cha hắn lên vai.

“Tán huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy?” Nàng hoảng sợ, chẳng lẽ ——

“Nếu làm việc cho ngươi, nhất định là không thể ở chỗ này, ta phải mang theo cha ta.” Tư thế, ngay cả chiếu cũng muốn vác trên người.

Mặc Tử chợt cảm thấy trán đầy mồ hôi, nghĩ thầm hắn là một kẻ có hiếu, cũng may thời tiết gần đây còn chưa nóng, bằng không hắn đã quỳ ba ngày, mùi vị của cha hắn chắc chắn không dễ ngửi.

“Tán huynh đệ, ngươi chậm một chút, đợi ta nói rõ chuyện với ngươi, ngươi lại khiêng ngươi cha cũng chưa muộn.” Nếu như theo kế hoạch của nàng, Tán Tiến và cha hắn tạm thời phải tách ra một chút.

Tán Tiến nghe xong, đem chiếu đắp kín cha hắn lại, quay đầu nói, “Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, vừa rồi ngươi nói phải để cha ta chịu thiệt thòi một chút. Nói đi, ta nghe trước mới xem có nên mang theo cha ta hay không.”

Mặc Tử lại cười, người này một tấm lòng son, thoạt nhìn ngu ngốc, nhưng lại đáng yêu. Nói không chừng chuyện này phó thác cho hắn, lại có thể thành công. Vì thế không do dự, đi đến trước mặt hắn, đứng dưới chân tường, tránh ánh mắt mọi người, cúi đầu nói chuyện với hắn.

Qua nửa canh giờ, mặt trời lại cao thêm một chút.

Một binh sĩ coi thành đứng nhìn hàng dài ra khỏi thành, xoa xoa hai mắt một đêm chưa ngủ, quay đầu oán giận nói với binh sĩ bên cạnh, “Đội trưởng, ta đã trực hai ca rồi, lúc nào mới có thể trở về ngủ đây?”

Một binh sĩ khác ở đằng sau lập tức dội cho hắn một gáo nước lạnh, “Ngươi nằm mơ đi. Toàn thành truy bắt người, các cửa thành điều tăng cường binh gác, còn ai nhớ đến chuyện thay ca cho chúng ta? Chờ bắt được đệ nhất tham quan, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành. Đội trưởng, ngươi nói xem đúng không?”

Đội trưởng cũng mang vẻ mặt mỏi mệt, miệng nói chuyện không khách khí, “Thối lắm đợi, đợi, đợi, phải đợi cho đến bao giờ đây? Cửa nam, cửa tây, có điều bao nhiêu binh ta cũng không ý kiến. Chỉ là cửa đông này của chúng ta, chính là cửa đi vào kinh đô. Đệ nhất tham quan nếu muốn chạy trốn, căn bản không có khả năng đi đến cửa đông này. Hắn không phải đi đường thủy thì cũng là đi đường bộ, cái này đều không liên quan đến chúng ta. Quan trên lại ép chúng ta ở đây tra xét, ta thấy một kẻ khả nghi không có, huynh đệ đều khát khô cổ họng mắt bốc hơi nước, chân đứng sắp nhũn ra rồi.”

“Đội trưởng, ta đi pha cho ngươi bình trà, lấy cái ghế dựa ra đây?” Một binh sĩ lấy lòng nói.

“Nơi này thì có trà gì ngon mà uống? Hơn nữa, Nếu quan tuần thành đột nhiên đến kiểm tra chốc lát, nhìn thấy ta ngồi ghế dựa, còn không khiển trách một trận sao?” Đội trưởng tỏ vẻ xem thường liếc nhìn binh sĩ kia.

“Theo ta thấy, chúng ta cũng đừng uổng phí sức lực nữa. Người vẫn còn nhiều lắm, đội trưởng, ngươi đi nghỉ ngơi chốc lát. Quan trên đến thì sợ cái gì? Nói đi nhà xí, còn tự mình đến kiểm tra sao?” Một binh sĩ khác cũng cố lấy lòng nhưng phương pháp so với vị trước tốt hơn nhiều.

“Thay phiên nhau nghỉ ngơi. Ta không tin, thủ vệ chúng ta được điều đến cửa đông này, chẳng lẽ tự mình bố trí nghỉ ngơi cũng không được?” Đội trưởng thẳng lưng, “Các huynh đệ, lên tinh thần, cố gắng chống đỡ thêm chút nữa. Đợi hết đám đông này, sẽ lần lượt thay phiên nhau về chợp mắt chốc lát.”

Chúng binh sĩ nghe vậy, trong lòng không phải quá vừa lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, nghĩ có thể ngủ bù một chút cũng còn hơn không, việc kiểm tra vốn đã không đặc biệt để tâm bây giờ lại càng qua loa.

Đúng lúc này, một chiếc xe đẩy lớn đi về phía đầu của hàng ngũ.

“Trên xe là thứ gì, căng phồng?” Đội trưởng hỏi hán tử đẩy xe.

“Không phải thứ gì, là cha ta.” Hán tử kia đúng là Tán Tiến, “Ngươi không nhớ ta sao? Ba ngày trước, ta kéo cha ta, cũng là trên chiếc xe này.”

Giọng nói đội trưởng kia không tốt lắm, “Mỗi ngày có người nhiều ra vào như vậy, sao ta có thể nhớ rõ ai với ai? Làm gì phải đem cha ngươi quấn chặt như thế? Nói cho ngươi biết, hiện tại chúng ta đang tróc nã khâm phạm của triều đình, người qua cửa thành đều phải nhìn rõ mặt, mới có thể tha đi. Mau gọi cha ngươi đứng dậy đi.”

“Cha ta không dậy nổi.” Tán Tiến nhếch miệng, vẻ mặt cầu xin, “Nếu không ngươi gọi thử xem? Nếu ngươi có thể đánh thức cha ta, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi.”

Đội trưởng nghe vậy, dựng thẳng lông mày, trừng mắt, cho rằng gặp phải kẻ điên, “Hừ, tiểu tử này, muốn chết sao?”

Đang muốn nổi giận, lại bị tiểu binh bên cạnh giữ chặt, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Đội trưởng, cha hắn đã chết. Ngài nhất định vẫn nhớ, hắn chính là tên ngốc ở chợ đông, cắm thanh kiếm, bán mình chôn cha.”

Vừa nói như thế, đội trưởng đã nhớ ra. Tay mới nhấc chiếu lên một góc, nhìn thấy phía dưới là chăn bông, lập tức nhảy về phía sau, ôm mũi, “Người chết? Đã chết bao nhiêu ngày rồi, ngươi còn dùng chăn bông quấn.”

“Ba ngày.” Một tiểu binh bên cạnh buồn ngủ đáp lời.

“Không phải ba ngày, là ba mươi ngày. Ta từ ngọn núi săn thú trở về, hàng xóm nói cha ta đã tắt thở từ hơn hai mươi ngày trước.” Tán Tiến nói xong, nước mắt lưng tròng.

“Má ơi, khó trách có hương vị này.” Mọi người đều né tránh, tránh thành một lối đi.

“Mau đi, mau đi, thật sự là gặp xui xẻo, ngửi thấy mùi xác thối.” Đội trưởng vẫy vẫy tay, giống như muốn đuổi ôn thần.

Tán Tiến lắc lắc đầu, xoay xoay bả vai, bước đi không chút hoang mang, còn quay đầu nhìn, dường như những lời nói của đội trưởng khiến hắn rất không vui.

Một tiểu binh hỏi, “Vừa rồi, chúng ta nên nhìn một cái xem phía dưới có phải là hắn cha hay không mới đúng.”

“Không cần, ta thấy rất rõ ràng, có đám tóc khô vàng, giống hệt như lúc vào thành.” Tiểu binh vừa mới nhắc nhở đội trưởng nói chắc như đinh đóng cột.

“Vậy là được.” Đội trưởng dõi mắt về phía trước, “Người tiếp theo, mau lên một chút.”

Có tiếng người hô lên đáp lại, một chiếc xe ngựa vượt qua chạy lên, người đánh xe cười hì hì, chính là Sầm Nhị.