Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 41: Gả như không gả (tam)




Mặc Tử đang nghĩ nguyên do Vệ thị đột nhiên thay đổi thái độ với Cầu Tam nương, thì Tiểu Y “từ trên trời giáng xuống”.

“Tiểu thư đâu?” Sắc mặt kích động của nàng khiến cho người khác vừa nhìn là biết có chuyện xảy ra.

“Ở trong phòng thay quần áo.” Bạch Hà nói xong, trước mắt đã không thấy bóng dáng Tiểu Y nữa.

“Chẳng lẽ trong phủ có chuyện?” Bạch Hà kéo Mặc Tử cùng đi vào phòng, “Ông trời phù hộ, đừng xảy ra chuyện xấu gì.”

Chuyện quan trọng nhất trong Cầu phủ đối với các nàng chính là tin tức về tình trạng thân thể của Cầu lão gia, bởi vì chỉ cần Cầu lão gia còn sống một ngày, Trương thị đối với chuyện hôn sự của Cầu Tam nương không thể thích làm gì thì làm được.

“Tiểu thư, Ngả Liên có có thai.” Tiếng Tiểu Y từ trong buồng truyền ra.

Bạch Hà giật mình liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái. Mọi người các nàng đều đã biết chuyện lén lút của Cầu Ngũ và Ngả Liên.

“Ngả Liên mang thai?” Ngay cả Cầu Tam nương cũng bất ngờ, “Của ai?”

Mặc Tử đi theo phía sau Bạch Hà, nghe thấy câu hỏi này Cầu Tam nương, cảm thấy đủ thẳng thắn. Nếu Trương thị biết chuyện, lúc này có lẽ đã tức đến choáng váng rồi. Tuy đều là huyết mạch của Cầu gia, nhưng dù sao cũng là rối loạn luân thường, nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của Cầu phủ không phải mất sạch sao, ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là chuyện hôn sự với Kính Vương phủ.

“Ta nghĩ, đứa nhỏ này chắc là của Tứ công tử đi? Cho dù Ngả Liên có hồ đồ, cũng sẽ không ——” Bạch Hà không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ cảm thấy sợ hãi. Nếu như đứa nhỏ trong bụng Ngả Liên là của Cầu Ngũ, một khi để Trương thị phát hiện, chỉ nghĩ thôi đã không rét mà run rồi.

“Là hồ đồ hay là thông minh, chuyện đó cũng khó nói.” Cầu Tam nương gợi lên một nụ cười động lòng người, “Nếu nàng không thông minh, cớ sao mẫu thân lại cố tình chọn nàng đưa vào phòng Tứ đệ. Ta thấy, bất kể đứa nhỏ là của người nào, nàng ta cũng không quá để ý, quan trọng nhất có được một đứa nhỏ. Chờ đứa nhỏ chào đời, nhất định sẽ được đưa vào trong viện của đệ muội để nuôi hơn nữa còn là trưởng tử. Mẫu thân vốn đã rất thích nàng, nói không chừng còn có thể nâng lên làm tiểu thiếp ghi tên vào trong gia phả, cho dù Giang Tố Tầm là chính thất, cũng không thể tùy ý xử trí nàng.”

Thông minh, cho dù là tiểu thiếp, cũng sẽ chậm rãi đi lên, muốn học Trương thị. Mà không giống những di nương khác, hoặc cho dù có Bát đệ như Hồng di nương, nhưng không biết tranh thủ, cho nên kết quả cũng chỉ là con thứ với hai bàn tay trắng mà thôi.

Suy nghĩ của Mặc Tử ý cũng giống Cầu Tam nương. Nàng thậm chí còn hoài nghi, thông dâm với Cầu Ngũ, chính là một loại thủ đoạn để Ngả Liên có thể mang thai.

“Mẫu thân phản ứng ra sao?” Cầu Tam nương hỏi Tiểu Y.

“Ta nằm úp sấp trên nóc nhà, dỡ ngói ra nhìn vào trong, thấy phu nhân rất vui vẻ, nói muốn ôm tôn tử đã lâu. Tứ phu nhân cũng cao hứng, còn sai người đi mời Tứ gia sớm trở về phủ. Có điều, Tứ gia nói bận việc nên chưa trở lại ngay được, chỉ phân phó một gã sai vặt dẫn đại phu đến chẩn đoán chính xác. Ta lén lút đi theo Tứ phu nhân trở lại Xuân Quy viên, nghe thấy nàng cách mành hỏi, đại phu nói, Ngả Liên quả thật là có thai, đã hơn một tháng. Đại phu rời đi không lâu, Tứ gia cũng trở lại. Hai người đuổi hết nha hoàn ra ngoài, đóng cửa nói chuyện trong phòng. Ta rình nhưng không nghe thấy gì, cho nên mới rời đi.” Vì thế mới về trễ như vậy.

“Ngươi nói Tứ gia mời một vị đại phu về chuẩn đoán lại, mà sau khi trở lại viện lại cùng Tứ phu nhân đóng cửa nói chuyện trong phòng?” Mặc Tử cảm thấy cổ quái, “Vậy ngươi cảm thấy sau khi Tứ gia trở về, là cao hứng hay mất hứng?”

“Khó mà nói.” Tiểu Y nghĩ nghĩ.

Lục Cúc tóm lấy cơ hội lên tiếng, “Có gì mà khó nói? Cười chính là cao hứng, phụng phịu chính là mất hứng.”

“Trên mặt hắn không có biểu tình, không cười cũng không nhăn mặt.” Tiểu Y hình dung kể lại.

“Xem ra, có người muốn để hắn hồ đồ làm cha, nhưng hắn vẫn không nguyện ý đâu.” Cầu Tam nương nhíu mày cười, “Vừa vặn, để một đám người đó ngờ vực ầm ĩ, sẽ không có thời gian để ý đến chúng ta.”

Ở điểm này, Mặc Tử rất đồng ý với Cầu Tam nương.

“Cô nương, ngày mai vẫn cùng Vệ thị dùng bữa chứ?” Vẫn nên quan tâm tới chuyện mấu chốt nhất đi!

“Ngày mai nàng ta phải trở về Vệ phủ, coi như hẹn buổi mai đi.” Cầu Tam nương nhìn Mặc Tử, “Chắc ngươi nghe Bạch Hà nói rồi, ta thấy Vệ thị không vừa ý với ta lắm.”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hối hận. Phải biết rằng, trước kia khi ở trước mặt Mặc Tử, nàng luôn nói chuyện đầy tự tin. Thế nhưng mới qua một ngày mà thôi, tâm tình lại không thoải mái.

“Cô nương cũng biết vị Vệ di nương kia không phải là người nhu nhược như vẻ ngoài, trong lòng nàng nghĩ cái gì, nói thật, ai trong chúng ta cũng không thấy được. Chỉ cần chúng ta toàn tâm là được, không vừa ý thì không vừa ý, hiện tại không cần phải kết luận vội, cũng không nên nản lòng thoái chí.” Mặc Tử ôn hòa khuyên giải.

“Ta không nản lòng thoái chí, chỉ cảm thấy chuyện nhân duyên có số mệnh, nếu là của ta thì sẽ là của ta thôi.” Cầu Tam nương mượn lý do này để giải thích.

“Cô nương nói phải.” Mặc Tử sụp mi thuận mắt.

Đêm đó Mặc Tử cùng Bạch Hà trực đêm, hai người nằm ở gian nhà ngoài.

Mặc Tử nhìn xà nhà nửa ngày, nghe tiếng động xoay người trằn trọc của Cầu Tam nương ở buồng trong, quay sang nói với Bạch Hà, “Ngày mai khi ngươi hầu hạ cô nương và Vệ thị, nếu có cơ hội, hãy cố tình nhắc đến chuyện cô nương ở bên ngoài buôn bán, cũng nói nhiều đến bản lĩnh của cô nương.”

Bạch Hà xoay người lại, nhìn Mặc Tử, vẻ mặt khó hiểu, “Vì sao? Cô nương cố ý không đề cập tới những chuyện đó, ngươi lại bảo ta nói sao?”

“Không phải ngươi nói khi cô nương kể những chuyện trong nhà, thái độ của Vệ thị có chút lạnh nhạt sao?” Vậy thì dùng phương pháp trái ngược.

“Mặc Tử, Tam công tử Kính Vương phủ cưới thê tử, tự nhiên là những tiểu thư được nuôi ở khuê phòng, nữ công gia chánh xuất sắc, biết lo toan các công việc trong phủ. Cô nương chúng ta lăn lộn nhiều năm ở bên ngoài, hơn nữa đã qua hai mươi. Nói khó nghe chính là gái lỡ thì, chúng ta không thể nào phủ nhận được.” Bạch Hà cảm thấy chuyện có bản lĩnh buôn bán kia vẫn nên che dấu.

“Hai vị chính thất phu nhân của Tam công tử cũng là tiểu thư khuê các đó thôi, không phải vẫn bị bỏ sao.” Mặc Tử không cho là đúng, “Từ kinh thành xa xôi chạy đến Lạc Châu này chỉ để chọn ra một thiên kim tiểu thư lớn lên trong khuê phòng, lần hưu thê thứ ba chưa chắc đã không xảy ra. Mặc dù ta không biết Vệ thị nghĩ như thế nào, nhưng thấy nàng không để tâm lắm với Lục cô nương yêu kiều mềm mại, với Thất cô nương hoạt bát chủ động lại yêu thích hơn. Nhưng Thất cô nương nịnh hót sai lầm đắc tội đến một cái miệng khác, có lẽ sẽ khiến nàng do dự. Nếu cô nương thực sự tỏ rõ bản lĩnh, ai còn để ý đến Lục cô nương, Thất cô nương. So với việc cố ý lấy lòng, không bằng thể hiện ra tính cách thực sự. Từ nhỏ Vệ thị cũng qua lại chỗ của lão thái gia, biết đâu tính cách trong người cũng có điểm tương tự với cô nương.”

Hơn nữa, tìm đến tiểu thư khuê các có thể hủy đi việc Tiêu Tam hưu hai chính thất và vô cùng sủng ái đối với tiểu thiếp sao? Nếu đặt nàng vào địa vị Vệ thị, nhất định sẽ tìm một người lợi hại chút. Trong danh môn khuê tú cũng không thiếu nhân vật lợi hại, chỉ là thế lực nhà mẹ đẻ quá lớn, không thể khống chế dễ dàng, dù sao Tiêu Tam cũng là công tử Vương phủ. Bởi vậy, chọn một thương gia như Cầu gia cũng có đạo lý: Thứ nhất, thương gia khôn khéo có khả năng, nếu kết thân với Vương phủ, nhất định có lợi không nhỏ. Thứ hai, nhà mẹ đẻ địa vị thấp, đường xá xa xôi, nếu như có chuyện gì cũng dễ dàng áp chế được.

“Bạch Hà.” Không biết có phải do nàng suy nghĩ nhiều quá hay không, tim đập đến hỗn loạn.

“Ừ, ta đã biết, ngày mai tìm cơ hội thử xem.” Bạch Hà cho rằng lời nói của Mặc Tử cũng có lý.

“Chỉ là ta nghĩ, trong Vệ phủ chắc hẳn sẽ có cô nương vừa độ tuổi, vì sao Vệ thị không không muốn thắt thêm quan hệ với Kính Vương phủ?” Vệ thị không thích thắt thêm quan hệ, có lẽ là do sợ Tiêu Tam ác liệt bất trị, Vệ thị không đành lòng để cho nữ nhân trong phủ mình đi chịu khổ.

“Ngươi càng nói ta càng thấy mọi chuyện phức tạp.” Bạch Hà không ngủ được.

“Ngày mai lại nói tiếp.” Cho dù bây giờ trời có sập xuống, cũng để người khác tự chống lấy, Mặc Tử vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Bạch Hà gọi vài tiếng, không thấy nàng đáp lời, đành phải tự mình suy nghĩ mọi việc, cho đến tận khi ——

Giọt sương sớm đầu tiên bắt đầu lấp lánh.