Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 26: Tâm địa Bồ Tát (nhất )




Thật ra Mặc Tử có chút không hiểu. Đến tận bây giờ nàng vẫn cho rằng, nữ nhân trong Cầu phủ, nhìn hiền thục chưa chắc đã thực sự hiền thục, lời nói ngọt chưa chắc tâm địa cũng ngọt, nói lời hay chưa chắc đã là thật lòng. Cả một phủ trở thành như vậy cũng là vì Trương thị ngồi ở vị trí cao nhất đạo đức lệch lạc, thế cho nên người ở bên dưới tự nhiên cũng không có cách nào sống thật lòng được, đều vì tự lợi của bản thân, không thể không cẩn thận đối nhân xử thế.

Bởi vậy, tuy rằng trong phủ mỗi người đều khen Tứ phu nhân là thê hiền dâu thảo, nhưng có thể khiến Trương thị coi trọng như thế, Mặc Tử cũng không thực sự nghĩ rằng nàng ta có tâm địa Bồ Tát.

“Tạ Tứ phu nhân.” Trên mặt An thị làm đủ vẻ cảm kích.

“Không cần tạ, ta cũng chỉ làm việc theo quy củ.” Giang Tố Tâm liếc mắt nhìn Mặc Tử.

Vừa rồi tiến sân thấy Mặc Tử, còn tưởng rằng đêm đó là mình hoa mắt, nhìn nàng thành tiểu mỹ nhân. Nhưng cẩn thận đánh giá lại, mới phát hiện thì ra bộ dáng cũng không phải không tốt, chỉ là dáng đứng dễ làm người ta liên tưởng đến một con chim nhỏ, co rúm cẩn thận, đầu cũng hiếm khi ngẩng cao lên.

“Vẫn là tâm tính của Tứ phu nhân tốt. Chúng ta vốn không nên chọn thời điểm khóa khố mà tới khiến gây phiền toái.” Chỉ có Bạch Hà thực sự khiêm nhường.

“Xuất môn có nguyên nhân. Cô nương nhà ngươi quyết định đột ngột, ngày mai đã xuất phát, các ngươi tất nhiên nên đến lấy đồ.” Nếu đổi lại thành Trương thị, tuyệt đối không thể nói thật tình thực lòng như thế.

Bạch Hà lại vội vàng tạ ơn.

“Trong sân nắng to, ta thấy đồ lấy ra cũng không ít, đoán chừng An quản sự cũng mất không ít thời gian, hai ngươi theo ta vào trong phòng chờ đi.” Giang Tố Tâm xoay người.

Chân váy màu tím viền hoa văn hình mây, áo kép màu trắng thêu hoa đào hồng tươi theo gió khẽ động, thắt lưng đính châu ngọc tỏa sáng lấp lánh vây kín lấy eo, nhà mẹ đẻ của vị Tứ phu nhân này quả thật có tiền. Mặc Tử vừa nghĩ, vừa đi theo Bạch Hà, vào trong phòng chờ, lại chậm hơn Bạch Hà nửa bước, đứng lại.

“Hai người các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Câu hỏi giống như lơ đãng, Giang Tố Tâm ngồi xuống uống trà.

“Nô tỳ hai mươi.” Bạch Hà đáp.

“Mặc Tử mười tám.” Mặc Tử luôn xưng tên chứ không chịu xưng nô tỳ, không biết ngày nào đó có thể vì điều này mà rước họa hay không, nhưng Mặc Tử vẫn liều lĩnh chịu nguy hiểm này.

“Tuổi đều không nhỏ nữa rồi, Bạch Hà còn lớn hơn ta một tuổi.” Khi Giang Tố Tâm mười sáu tuổi gả cho Cầu tứ mười bảy tuổi, mà Cầu tứ chỉ kém Tam nương ba tháng: “Mấy nha đầu hồi môn của ta, lớn nhất cũng chỉ mười tám. Năm trước đã gả cho con trai của vài quản sự ở ngoại viên, đến nay cũng sắp làm mẹ rồi.”

Giang Tố Tâm gả đến Cầu phủ đã ba năm, nhưng đến nay vẫn chưa có con. Cũng may, nha đầu thu phòng duy nhất là Ngả Liên cũng không sinh, nên không uy hiếp đến địa vị chính thất của nàng. Phải biết rằng, tuy rằng chính thất có quyền cao hơn nhiều so với thiếp thất, thậm chí có thể không hỏi ý kiến trượng phu mà trực tiếp bán người đi, nhưng nếu thiếp thất có con trai có thể nắm chặt lấy trượng phu, hơn nữa còn có thể tác động đến trượng phu để phế đi chính thất.

“Cho nên mọi người đều nói Tứ phu nhân Tâm địa Bồ Tát.” Bạch Hà cười khanh khách nói.

Loại nói chuyện một hỏi một đáp này, Mặc Tử giao cho Bạch Hà ứng phó, nàng quay lại làm một nha hoàn bậc hai tầm thường.

“Tam nương cũng thật là. Nàng là thiên kim của phủ ta, sính lễ hồi môn đều nhiều, mặc dù tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn không lo không gả được. Nhưng ngược lại nha đầu các ngươi nếu không tìm được trượng phu cho mình thì thật khổ. Phải biết rằng, nữ tử bỏ qua tuổi trẻ của mình, thì sau này không thể tìm lại.” Giang Tố Tâm nói chuyện đúng là nắm được trái tim người khác.

“Cô nương còn chưa tìm được một nhà tốt, chúng nô tỳ sao có thể nghĩ đến chuyện lập gia đình?” Bạch Hà dùng mấy chữ “chúng nô tỳ” đem Mặc Tử cũng kéo vào vũng bùn.

“Nói gì vậy? Chẳng lẽ Tam nương cả đời không lấy chồng, các ngươi cũng cả đời không lấy chồng theo sao?” Giang Tố Tâm dựng ngón trỏ khẽ vuốt miệng, mỉm cười nói, “Xinh đẹp động lòng người như vậy mà để trôi đi chẳng phải đáng tiếc ư? Có thể nói với ta các ngươi thích dạng gì, ta bình thường sẽ giúp các ngươi lưu tâm. Tuy rằng khế ước bán mình của các ngươi ở trong tay Tam nương, nhưng nếu có nam nhân tốt đến cầu thân, Tam nương chắc sẽ không ngăn cản.”

“Tứ phu nhân nói đùa rồi. Chúng ta là nha hoàn, nào đến phiên chính mình nói muốn gả người như thế nào? Đợi đến khi chủ tử chê chúng nô tỳ kém cỏi vụng về, muốn đuổi ra ngoài tìm giúp một người thành thực thuận mắt làm phu quân, đó đã là phúc phận của chúng nô tỳ rồi.” Bạch Hà cũng khẽ cười đáp lời.

Cái này gọi là chính sách ngoại giao khiêm tốn, Mặc Tử hiểu được, có điều bản nhân nàng không muốn học tập.

Giang Tố Tâm thả tay thấp xuống, gật gật đầu, “Đúng là một nha đầu hiểu lí lẽ. Ta thấy, Tam nương nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Bạch Hà lại cảm tạ Tứ phu nhân.

“Còn Mặc Tử?” Giang Tố Tâm lại chuyển câu chuyện đến trên người Mặc Tử.

Mặc Tử cúi đầu mãi cũng có chút mệt, nghe thấy Tứ phu nhân hỏi nàng, liền hơi nâng mặt lên năm độ, “Ý tứ của Mặc Tử cũng giống như Bạch Hà tỷ tỷ.” Vị Tứ phu nhân này thật sự chỉ là tán gẫu thôi sao? Hôn sự của đám nha hoàn chung quanh nàng đều cẩn thận hỏi thăm như thế? Hơn nữa mình và Bạch Hà cũng không phải nha đầu của Tứ phu nhân.

“Thật ra ta rất hâm mộ cô nương các ngươi. Nàng dạy dỗ thế nào lại có được những nha đầu nhu thuận như vậy?” Giang Tố Tâm lại dùng tay che miệng, “Ta phải trở về hỏi thăm một chút, xem có người nào thành thực thuận mắt, giúp các ngươi tìm lại đây.”

Đang trong lúc Mặc Tử, Bạch Hà không biết đáp lại lời này như thế nào, thì An thị dẫn người nâng một cái hòm đi ra, nói đồ đã đủ.

Bạch Hà thừa dịp nói: “Nhóm nha đầu trong viện còn đang chờ đem đồ về, chúng nô tỳ cáo lui.”

“Đi đi, thay ta hỏi thăm cô nương của các ngươi.” Giang Tố Tâm vẫy vẫy tay, miễn lễ cho hai người.

Mặc Tử và Bạch Hà mỗi người nắm lấy một bên quai hòm, hòm này nhìn có vẻ nặng, nâng lên cũng thực nặng, đi ra khỏi sân của khố phòng.

“Mặc Tử, Tứ phu nhân nói những lời đó với chúng ta, sẽ không tìm người để chúng ta gả đi thật chứ?” Không biết là tay nặng, hay vẫn là lòng nặng, Bạch Hà có chút lo lắng.

“Ta thấy Tứ phu nhân khen ngươi như vậy, không biết chừng. Nghe nói, Tứ phu nhân gả về phủ ta mang theo hai phòng người, hiện tại đang giúp đỡ nàng quản lý cửa hàng và thôn trang hồi môn. Hơn nửa là nam nhân đến tuổi cưới vợ. Nếu Tứ phu nhân coi trọng ngươi, muốn ngươi gả cho một người, ngươi cũng không thiệt lắm.” Tuy rằng Mặc Tử hơi bất ngờ trước việc Tứ phu nhân đột nhiên quan tâm, có điều chuyện chủ tử giúp đầy tớ tìm hôn phối cũng không đáng ngạc nhiên lắm.

“Dựa vào đâu nói coi trọng ta? Coi trọng ngươi thì đúng hơn.” Bạch Hà hừ một cái, nghĩ Mặc Tử đang cố ý trêu nàng.

“Tỷ tỷ tốt của ta, hai chúng ta cùng đứng một chỗ, người mù cũng sẽ chọn ngươi.” Mặc Tử đúng là đang trêu Bạch Hà.

“Vì sao người mù lại chọn ta?” Bạch Hà nào có hiểu Mặc Tử đang nghĩ gì.

“Hương hoa sen a.” Mặc Tử hì hì cười. Cuộc sống không có quyền lực, đành phải mua vui trong khổ. (Bạch Hà là hoa sen trắng.)

“Đi chết đi!” Bạch Hà véo Mặc Tử một cái, hai con ngươi liếc lại như muốn giết người, nhưng đột nhiên lại sáng suốt: “Có điều là Tứ phu nhân chọn ai cũng được, nhưng đừng chọn bốn nha đầu chúng ta, chúng ta là nha hoàn hồi môn của cô nương.”

“Đúng thế. Nếu có gả, ngươi cũng phải gả cho đại quản sự trong vương phủ, cái đó hẳn là uy phong hơn.” Mặc Tử cười không ngừng. Nữ tử, chẳng phân biệt cao thấp sang hèn, đều muốn gặp được phu quân của đời mình. Chỉ là nàng không chờ mong, nhưng nếu tùy duyên có được cũng không tồi.

Mặt Bạch Hà đỏ ửng, trừng mắt nhìn Mặc Tử. Muốn đánh người, lại không ra tay được. Muốn bác bỏ, nhưng vừa mở miệng, lại bị người khác cắt ngang.

“Ai nha, hai vị cô nương, ta ở phía sau gọi đến cổ họng cũng đau, các ngươi lại không quay đầu nhìn một cái.” An thị dẫn theo hai nha hoàn bước vội tới.

“An thẩm, hai chúng ta đang nói chuyện nên không để ý. Đường này nhỏ, lại ngoặt ở chỗ mặt tường, đúng là không nghe thấy.” Nếu có thể không đắc tội Bạch hạ sẽ tận lực không không đắc tội với người, “Làm sao thế? Chẳng lẽ lấy sai đồ rồi?”