Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 25: Ai nói quy củ (ngũ)




Cửa mở. Đi vào là hai nha hoàn dáng người mảnh khảnh. Một người An thị có thể nhận ra được chính là Bạch Hà, còn một gương mặt lạ An thị chưa từng gặp qua.

An thị thầm nghĩ, hay đây chính là Mặc Tử bị phu nhân đánh một cái bạt tai sao?

Cửa này tuy rằng là không thể không mở, nhưng An thị là quản sự khố phòng, địa vị còn trên cả nhất đẳng nha hoàn, tất nhiên không cần đứng dậy đón chào, hơn nữa còn có thể bày ra vẻ mặt mẹ kế.

“Lời vừa rồi là ngươi nói?” Liếc mắt nhìn lại, cằm hơi nhấc lên đặt câu hỏi, chưởng quản khố phòng – An thị tỏ rõ sự coi thường người gương mặt không nhìn rõ kia, thật sự bình thường hơn nữa bộ dáng còn có chút thô tục.

“Mặc Tử, vị này là quản sự khố phòng, chúng ta phải gọi là An thẩm tử.” Bạch Hà nói nhỏ.

Nữ nhân quản sự trong nội viên cũng giống như chức vụ của quản gia ở ngoại viên hay chưởng quầy quản lý cửa hàng và buôn bán, có nhiệm vụ thay chủ tử xử lý thông báo mọi chuyện, nắm giữ quyền lực nhất định trong tay.

“Bạch Hà thì ta biết, còn ngươi là ai?” An thị nghe thấy lời nói của Bạch Hà đã xác định được người đến nhưng vẫn làm bộ hỏi.

“Ta gọi là Mặc Tử…” Mặc Tử còn chưa nói xong, An thị liền cười ra tiếng.

“Ồ? Ta đã biết, chính là Mặc Tử bị phu nhân đánh một cái tát đúng không?” An thị vừa nói xong, một nhóm tiểu nha đầu phía sau liền ha ha cười không ngừng, “Thế nào, đánh còn chưa đủ đau sao, hay vẫn muốn để phu nhân đánh thêm vài cái nữa?”

Bạch Hà nhăn mi. Mặc dù chỉ ghé qua vài lần, nhưng cũng chưa thấy An thị nói chuyện xảo quyệt cay nghiệt như thế bao giờ.

Mặc Tử không muốn làm người khác chú ý, khuôn mặt luôn nhìn xuống phía dưới, tóc mai trên trán chắn lại ánh sáng chiếu vào khuôn mặt. Bởi vậy không có người nhìn thấy trong mắt nàng mang ý cười.

“Đến tột cùng là ta nói gì không đúng, lại khiến phu nhân tức giận muốn đánh? Mời An thẩm tử nói rõ ràng, miễn cho ta cuối cùng chịu tội mà vẫn hồ đồ.” Một đống vỏ hạt dưa đầy đất thế này, hẳn là đợi các nàng rất lâu rồi.

An thị thấy dung mạo Mặc Tử không sâu sắc, có vẻ rất dễ bắt nạt, vì thế cao giọng nói: “Cái gì mà của công với không phải của công, từ khi ta tiếp nhận khố phòng, chưa từng nghe qua cách nói này. Phàm là vật trong khố phòng, đều là của Cầu gia. Chỉ cần của Cầu gia, chính là của lão gia và phu nhân. Trừ phi lão gia và phu nhân nói ban thưởng, bằng không đã lấy ra phải giao nguyên vẹn trở về. Hôm nay phu nhân và Tứ phu nhân khóa khố thông kiểm, chúng ta tự nhiên phải làm việc được phân công. Nếu ta mềm lòng để người mang đồ đi, cũng không phải cô nương nhà ngươi phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho ta. Ta bị phu nhân phạt, cô nương nhà ngươi có đứng ra xin tha cho ta hay không?”

“Quy củ lúc trước của cô nương là thông kiểm cũng không tính việc lấy đồ ra vào.” Bạch Hà cũng biết.

“Ngươi nói là quy củ lúc trước. Nay Tam Cô nương không còn giữ chìa khóa khố phòng nữa, quy củ do nàng định ra sớm đã bị phu nhân bỏ đi, dùng lại quy của của phủ lúc trước. Ai cầm chìa khóa thì chúng ta nghe theo người đó.” An thị hừ hừ hai tiếng.

Mặc Tử nghĩ đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Những kẻ chỉ biết thịt xương mà không biết tiếp thu.

“Lúc trước cô nương sửa lại quy củ khố phòng, chẳng phải là quy củ tổ tông định ra cũng sửa lại sao?” Mặc Tử vẫn bình tĩnh.

Việc làm đầu tiên khi Mặc Tử theo Tam nương vào Cầu phủ, chính là sửa sang lại sổ ghi chép các thời kỳ khố phòng bao năm qua. Một rương lớn, lúc bình thường hay lấy ra nhập vào, sau khi kiểm kê vẫn ghi chép lại. Bởi vì không muốn bản thân dính vào những rắc rối trong các vấn đề ở khố phòng, nàng còn cẩn thận chép lại sổ sách ra mấy bản. Trong khố phòng của Cầu gia khi đó, đồ quý hiếm nhiều không kể xiết. Nhưng hôm nay ngay cả mấy cây trâm vàng vài chục lượng cũng được đặt trong hòm khóa lại.

“Sửa quy củ là cô nương của các ngươi. Nhưng sau khi phu nhân giữ chìa khóa, đã sử dụng lại quy củ lúc trước.” An thị không rõ chính mình đã lọt vào bẫy.

“Vậy là được rồi.” Mặc Tử không hề nói những câu vô nghĩa, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy: “Đây là những thứ cô nương phân phó muốn lấy, phiền An thẩm tử lấy cho chúng ta.”

An thị nghe vậy, nhịn không được nhảy dựng lên, “Thật sự là đầu heo không hiểu chuyện, đã nói với ngươi quy củ trước đây của Tam cô nương không thể thực hiện được.”

“Ta không bảo An thẩm tử dùng quy củ của cô nương, mà là bảo người dùng quy củ của phu nhân. An thẩm nói quy củ của phu nhân chính là quy củ của lão gia đặt ra khi đó, vậy người hãy nghe cho kỹ. Ngày mười lăm, tháng giêng năm Đại Chu Huyền Minh thứ mười sáu, cũng chính là khi Tam Cô nương mười tuổi, trước khi cô nương được lão gia giao cho chìa khóa khố phòng. Ngày ấy, khóa khố thông kiểm. Phu nhân sai An mụ mụ đến lấy một đôi Ngọc Như Ý, ba bức danh họa, bốn bộ đồ sứ.” Mặc Tử thấy An thị cong miệng, lại nói thêm một câu, “Nếu An thẩm tử không tin, có thể đi xem sổ ghi chép, ngay trang đầu tiên trong sổ.”

Miệng An thị hết đóng lại mở, cuối cùng gọi một nha hoàn, sai đem sổ ghi chép Huyền Minh năm thứ mười sáu đến. Nàng thật đúng là muốn tra xem, dù sao cũng không tin một nha đầu ngu xuẩn có thể nhớ rõ loại chuyện thế này. Nếu nói sai, không cần chờ phu nhân, nàng sẽ cho nha đầu này một cái bạt tai trước.

Sổ ghi chép lấy đến, mở ra trang đầu tiên, sắc mặt An thị trắng xanh. Lời nói của Mặc Tử một chút cũng không sai, còn có ghi chú của quản sự, rõ rõ ràng ràng viết các phòng gửi vật riêng không tính trong thông kiểm, cũng không chịu hạn chế của việc khóa khố.

Xem xong, An thị đứng không nổi, đặt mông ngồi xuống. Chuyện này phải làm thế nào mới tốt? Nếu không cho lấy, chính là tự tát vào mặt mình. Nếu để cho lấy, nhất định phu nhân sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó chức vụ này đừng mong mà giữ được.

“An thẩm tử nếu không tìm được người, thì chỉ cần sai một tiểu nha đầu đi theo, chúng ta tự mình đi lấy đồ cũng được.” Mặc Tử vẫn giữ bộ dạng cúi đầu cụp mắt, như nâng người trước mắt lên thật cao.

Bạch Hà bên cạnh lại nhìn thấy hình ảnh hoàn toàn bất đồng, An thị giống như chó nhà có tang mang theo cái đuôi xám xịt.

“Lấy đến đây cho ta xem.” Ngay lúc này, ngay phía sau Mặc Tử và Bạch Hà, có người lên tiếng nói.

Thần sắc lụi bại của An thị đột nhiên tan thành mây khói, chẳng những đứng thẳng, còn đi rất nhanh, ngữ khí vô cùng cung kính, phối hợp với hai tiếng Tứ phu nhân, hai tay run rẩy dâng lên quyển sổ ghi chép, lộ ra vẻ khẩn trương.

Bạch Hà vội vàng cúi gập người.

Mặc Tử cũng gập người nhưng dáng vẻ lại thong dong hơn chút.

“Thật đúng là có chuyện như vậy.” Giang Tố Tâm đem sổ ghi chép trả cho An thị, miễn lễ cho Bạch Hà và Mặc Tử, “Một khi đã như vậy, An thị, mau đi lấy những đồ mà Tam nương yêu cầu.”

“Tứ phu nhân, nhưng phu nhân ——” chính là muốn ra mặt cho Tam cô nương nhìn.

“Về phía phu nhân, ngươi cứ mang sổ ghi chép này đến cho người xem là được. Chuyện này, phu nhân cũng không thể trách tội ngươi.” Giang Tố Tâm xử lý như thế nhưng vẫn không muốn chuyện này liên can đến mình.

An thị suy sụp mặt. Bảo nàng đem bản ghi chép này đến cho phu nhân, không phải bảo chính mình tới cửa chịu đánh hay sao? Nàng thà rằng đắc tội với Tam cô nương, cũng không thể đắc tội với phu nhân cầm khế ước bán thân của mình.

“Nếu không phải ngươi ngày thường nhàn rỗi, thì sao có thể ngay đến chuyện này cũng không biết, còn phải để người khác nhắc nhở?” Giang Tố Tâm thực sự là không hài lòng với An thị, “Được rồi, đừng mang vẻ mặt cầu xin, coi như ta có lòng tốt, chỗ phu nhân, giao cho ta. Có điều, có thể thoát được gia pháp, nhưng vẫn phải phạt hai tháng tiền tiêu vặt của ngươi. Nếu tâm phục, thì chuyện mất mặt này hãy xem xét ở trong bụng, ta sẽ nói đỡ cho ngươi ở chỗ phu nhân. Nếu không phục, chuyện này tự ngươi nói với phu nhân, ta mặc kệ.”

“Tứ phu nhân, ta nguyện lĩnh phạt.” Trong nhà cũng không phải chỉ dựa vào tiền hàng tháng của nàng. Tổn thất một chút bạc như vậy, lại giữ được công việc béo bở, không đáp ứng đúng là ngu ngốc.

An thị quỳ trên mặt đất, dập mạnh đầu với Giang Tố Tâm, rồi vội vàng dẫn nhóm nha đầu đi lấy đồ.