Chưởng Ôn

Chương 85: Mọi chuyện đã sẵn sàng




Tổng tuyển cử đã bước vào giai đoạn đầu tiên, kinh đô nhìn như yên ả lại đang tiềm tàng vô số nguy cơ.

Đội bảo an cao cấp được sắp xếp ở xung quanh nhà của những quan viên tham gia tranh cử, trong tối ngoài sáng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Thời điểm đặc biệt một trong những người được đề cử là Hứa Chí Viễn trở thành đối tượng bảo vệ đặc biệt. Phe phái tranh đấu, chính kiến bất đồng nhiều không kể xiết, tất cả những người được đề cử đều có đối thủ, sự an toàn của người thân tự nhiên càng thêm chú ý đến.

Đã qua nửa đêm, cổng lớn Hứa gia bỗng nhiên mở ra, hai thân ảnh từ bên trong đi ra, một người trong đó đè thấp vành nón, một thân hắc y không nhìn rõ mặt, người còn lại ngũ quan có thể nhìn thấy rõ ràng. Đó là con gái duy nhất của Hứa Chí Viễn, Hứa Mẫn, nàng nhìn xung quanh nói: "Tôi đã sắp xếp xe cho cô, cô đi về trước, nhớ chú ý an toàn".

"Ừm". Nàng đè ép vành nón, chỉ gật gật đầu.

Quay đầu đã thấy một chiếc xe màu đen dừng bên cạnh, nàng nhìn lại Hứa Mẫn một cái, hai người ăn ý gật đầu.

Nàng để lại những chứng cứ và tư liệu chính xác, đủ để Hứa Chí Viễn tra ra túi tiền riêng mà mấy năm nay Lương Thiên cất giữ, lợi dụng chức vụ để tham ô nhận hối lộ cùng với góp vốn tài chính bất hợp pháp. Đây là con số vô cùng lớn, liên lụy đến nhiều quan viên khiến kẻ khác sợ hãi than, chỉ chờ Hứa Chí Viễn nhậm chức thì liền áp dụng hành động, diệt trừ đám người này.

"Đi đâu a? Luật sư Tề". Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tề Phi vốn đang chống trán, có chút mệt mỏi dựa vào cửa sổ, vẫn chưa chú ý tài xế là ai, nghe được giọng nói này nàng ngẩng đầu, theo vành mũ nhìn thì thấy một người cũng đang mặc đồ nam như mình, Hạ Diệp.

"Như thế nào lại là cô?".

"Nói như vậy là sao? Miệng đầy ghét bỏ". Hạ Diệp có chút buồn bực ai oán lên tiếng.

Thật vất vả thỉnh cầu mới để Diệp Tiêu Nhiên đồng ý mình đến đây bảo vệ nàng, lại bất ngờ nhận được phản ứng như thế này.

"Làm sao mà đi đến đâu cũng thấy cô đây?". Tề Phi khi nói chuyện thì khóe miệng đã nổi lên ý cười.

"Đúng, tôi chính là âm hồn không tiêu tan". Thấy nàng vẫn như vậy thì Hạ Diệp lại ra mặt.

Tề Phi cười cười, tháo mũ trên đầu xuống, một đầu tóc dài trút xuống, nương theo ánh trăng mong manh ngoài cửa xe thì lại càng tôn lên vẻ mặt tinh mỹ, lại có chút hờ hững nhàn nhạt. Nàng mặc dù đang cười, mặc dù nhìn qua vô cùng hiền hòa nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một khảng cách sâu sắc.

Nàng lấy mũ xuống, sau đó xuất ra kính đen đeo lên, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hạ Diệp nhịn không được quay đầu nhìn nàng nhiều lần, như thế nào trước đây không cảm thấy nàng đẹp như vậy, như thế nào trước đây không cảm thấy khí chất của nàng thật là tốt kia chứ? Xem ra đây chính là mỹ nữ trong truyền thuyết sao? Bất quá tinh tế nghĩ lại thì trước đây trong mắt mình chỉ có Diệp Tiêu Nhiên, làm sao lại đi chú ý đến người khác.

"Ai, Tề Phi, chúng ta về khách sạn trước, ngay mai về thành phố A, ok không?". Hạ Diệp một bên lái xe một bên hỏi, Tề Phi chỉ nhìn gương chiếu hậu nói: "Ai với cô.... Chúng ta?".

"Tôi với cô a. Tôi chính là mang theo nhiệm vụ đến đây, Kiêu tỷ để cho tôi mang cô an toàn về thành phố A, cô sống thì tôi sống, cô chết thì tôi......". Bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, Hạ Diệp vội ngậm miệng, đem lời muốn nói ra nuốt vào lại, lấy tay vỗ vỗ miệng mình, "Lời của trẻ nhỏ không tính, lời của trẻ nhỏ không tính".

Tề Phi không chút nào để ý đến, vuốt vuốt mái tóc dài, khóe miệng kéo lên ý cười nhạt, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp, hỏi: "Ôn chuyện xong rồi?".

"A?". Hạ Diệp không kịp phản ứng.

"Đi lâu như vậy, không phát hiện mình bị theo dõi sao?". Giọng nói của nàng bình thản, khi nói chuyện thì nhìn gương chiếu hậu, một chiếc ô tô và hai chiếc moto đang đi theo bọn họ.

Từ tiểu khu đi ra hai người đã sớm bị người theo dõi, chỉ là không biết là địch hay là bạn, không thể phán đoán. Nàng sớm đã biết rằng chỉ cần đi gặp Hứa Chí Viễn thì sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng không ngờ được Hạ Diệp cũng sẽ đến đây.

"KAO, ghê gớm thật!". Mắng một câu, Hạ Diệp lưu loát đạp chân ga tăng tốc.

Nhưng mà phía sau vẫn đuổi theo không dứt, Hạ Diệp không ngừng vòng quanh nghĩ muốn cắt đuôi nhưng lại phát hiện không dễ chút nào.

"Đi đến nơi ít người một chút". Tề Phi đưa ra chủ ý.

"Không phải nơi nhiều người tốt hơn sao? Cho dù chúng ra có xuống xe thì cũng an toàn hơn". Hạ Diệp khó hiểu hỏi.

"Như vậy sẽ tổn thương người vô tội".

Hạ Diệp nhất thời cảm thấy hổ thẹn, gật gật đầu, hướng đến nơi ít người mà đi, thế nhưng nàng hiểu được càng đi xa thì càng nguy hiểm, trừ phi người theo dõi không có ác ý với bọn họ.

"Bọn họ cũng không chắc là địch". Tề Phi bình tĩnh phán đoán, mấy chiếc xe kia luôn bảo trì khoảng cách, đi đến chỗ hẻo lánh rồi mà vẫn chưa có hành động gì.

"Cái này thật sự không biết là địch hay bạn đây". Hạ Diệp có chút lăng lăng nhìn phía trước, trên đường lớn trước mặt đang có hai chiếc xe dừng ngang lại chắn bọn họ.

Tề Phi nâng mắt, nhìn thấy người trên xe đã muốn xuống xe, vài người đứng ngăn ở giữa đường, tựa như một chướng ngại vật, trong bóng tối sâu thẫm, nương theo ánh đèn mỏng manh trên đường giống như nanh vuốt, ở trong bóng đêm khôn cùng chậm rãi vươn ra.

Phía trước có vật cản, đằng sau có truy binh, cho dù hành tung cẩn thận thì vẫn không thể trốn thoát.

"Làm sao bây giờ?". Hạ Diệp dừng xe, chờ chỉ thị của Tề Phi, mắt thấy mấy người đằng trước đã muốn đi về bên này.

"Quay đầu xe!". Tề Phi quyết định thật nhanh, xe sắp quay đầu thì nàng lại hô lên, "Dừng xe", xe phía sau cũng đã dừng lại, trên xe cũng đi xuống vài người.

Tề Phi đang muốn mở cửa đi ra thì bị Hạ Diệp kéo lại: "Cô làm gì?".

"Không đi xuống thì làm sao biết được là người nào? Càng không thể phân được địch hay bạn, cô ở trên xe đừng nhúc nhích". Nàng đội mũ lên, mở cửa xe, đứng trong gió đêm lạnh như sương.

Gió thổi bay góc áo của nàng, đèn xe hai bên chiếu vào, người từ hai bên cũng đã chậm rãi tiến lại. Tề Phi bình tĩnh tự nhiên không ngừng quan sát tình huống hai bên, Hạ Diệp ngồi trong xe nhìn nàng, lòng bàn tay chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng không ngừng nhìn những người đằng trước, rồi lại chuyển qua nhìn người phía sau.

Lúc này trên moto cũng đã đi xuống một người, gương mặt hắn chậm rãi hiện lên trong kính xe, không tốt! Hạ Diệp thầm nghĩ, vội mở cửa xe, đi đến bên người Tề Phi, đặt tay lên súng bên hông. May mắn nàng là cảnh sát chính thức, được mang theo súng, hơn nữa đã trải qua huấn luyện và học tập, vốn dĩ nàng cũng có thiên phú cùng năng lực lĩnh ngộ cho nên kĩ thuật bắn súng bây giờ cũng không thua kém cảnh sát nào.

"Cô thế nhưng lại không chết!".

"A Hổ!". Hạ Diệp rất quen thuộc giọng nói cùng thân hình này, nàng nghĩ muốn rút súng ra tiên phát chế nhân nhưng tay lại bị Tề Phi gắt gao đè lại.

"Thật có lỗi, để cho anh thất vọng rồi". Tề Phi chỉ cười lạnh một tiếng.

"Các người đến nhà Hứa Chí Viễn làm gì?". A Hổ bắt đầu hỏi, Hạ Diệp giễu cợt cười một tiếng, "Anh cảm thấy chúng tôi sẽ nói cho anh sao?". Khi nói chuyện thì nàng trừng mắt nhìn Tề Phi, cảm thấy khó hiểu vì sao nàng lại không cho mình rút súng.

Biểu tình của A Hổ có chút âm lãnh, mà những người ở bên kia cũng đã đi đến nơi, nhìn về bên này hỏi: "Này, hai người các cô đến nhà Hứa Chí Viễn làm cái gì?".

Tề Phi nhìn cả hai bên cười cười nói: "Cho dù là Cảnh cục muốn đưa ra nghi vấn thì điều kiện tiên quyết vẫn phải được công dân tự nguyện, nếu hoài nghi chúng tôi vi phạm pháp luật muốn dẫn chúng tôi đi thì cứ việc mang giấy tờ ra, mời chúng tôi đến Cảnh cục uống trà. Nếu không phải thì tôi có quyền tự do, không cần phải giải thích với các vị". Tề Phi dị thường bình tĩnh nói.

Nàng vẫn luôn là thấy biến không sợ, bình tĩnh tự nhiên. Nàng cố ý nói ta mấy lời vừa rồi là nghĩ muốn thử cả hai bên.

Mấy câu nói đó tựa như nhắc nhở bọn họ, mấy người bên kia đã nói: "Vậy phiền toái các cô theo chúng tôi một chuyến, văn kiện của chính phủ ngày mai sẽ cho các cô xem".

"Bọn tao còn chưa nói thì sao đến phiên chúng mày dẫn người đi". Anh em A Hổ lộ ra hung quang, tẫn hiện sát khí.

"Ở kinh đô là chúng tôi định đoạt". Nói xong mấy người này cũng vây lên.

Mấy anh em A Hổ làm sao chịu nhịn, Tề Phi ôm Hạ Diệp lui về sau mấy bước, hai bên liền bắt đầu đánh nhau. Hạ Diệp có chút hứng thú xem kịch vui, Tề Phi lại bỗng nhiên kéo nàng đi, nhanh chóng lên xe, quay đầu xe tự mình rời khỏi.

"Đứng lại!". A Hổ quát một tiếng, rất nhanh đã leo lên xe máy, đạp chân ga đuổi theo.

Tốc độ của moto cực nhanh, rất nhanh đã đuổi theo xe Tề Phi, nàng đã đem tốc độ đẩy lên 130km/h mà vẫn không cắt đuôi được hắn.

A Hổ chạy đến gần cửa xe, muốn vượt lên chặn lại thì Tề Phi xảo diệu tránh né. Hai xe đi song song nhau, mắt thấy đang ngày càng gần nội thành, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ sợ sẽ gặp phiền toái.

"Thật sự là âm hồn không tan, mẹ nó". Hạ Diệp khẽ cắn môi, tay Tề Phi nắm vô lăng hơi do dự.

"Tề đại tiểu thư, chúng ta không có thời gian dây dưa với hắn!".

Tề Phi liếc nhìn A Hổ một cái, đạp ga tăng tốc, A Hổ cũng không giảm tốc độ, đang muốn tiếp cận thì Tề Phi lại bẻ tay lái, đột nhiên dừng xe, A Hổ không kịp né, thả người nhảy lên, moto tông vào đuôi xe, mà hắn thì bị văng mạnh ra ngoài.

Hạ Diệp còn chưa hoàn hồn nhìn Tề Phi, vuốt vuốt lồng ngực mình, há to miệng thở dốc: "Đại luật sư, lần sau có thể báo trước một tiếng không, sẽ hù chết người đó".

"Làm sao có thời gian báo cho cô". Tề Phi trắng mắt liếc Hạ Diệp, cởi đai an toàn, nhìn thoáng qua moto nát bét, lại đi đến bên người A Hổ.

Đầu hắn chảy máu ngã ở ven đường, trọng thương khiến hắn chỉ có thể nằm một đống, chỉ có hơi thở mong manh, trợn to mắt nhìn Tề Phi, rồi lại thấy một họng súng hướng về chính mình, hắn không có sức mà sợ hãi, cũng vô lực chống cự. "Thực xin lỗi, không thể giữ anh lại được", khẩu súng của Hạ Diệp chỉ thẳng về trái tim hắn.

"Cô làm gì đó?". Tề Phi một phen giữ chặt tay nàng ngăn cản.

"Hắn đã thấy mặt cô, không thể để hắn sống sót rời đi".

Lúc trước Nghiêm Văn Khâm nhận lệnh tiên sinh diệt trừ Tề Phi, A Hổ cũng biết, chỉ là bây giờ A Hổ xuất hiện ở đây, còn chưa làm ra chuyện uy hiếp gì bọn họ mà đã dẫn đến tình cảnh này, không thể phân biệt được hắn đang làm việc cho ai. Nhưng mà Hạ Diệp tuyệt đối không thể cho tin tức Tề Phi còn sống lan ra ngoài, như vậy rất nguy hiểm, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch nằm vùng của Nghiêm Văn Khâm.

Nghĩ đến đây, Hạ Diệp kiên định lên nòng súng, Tề Phi vẫn như cũ không buông tay, Hạ Diệp nóng nảy: "Tề Phi, tôi là muốn tốt cho cô".

"Hắn cũng chưa chắc sẽ hại đến chúng ta".

"Như thế nào không phải, lúc trước bắt tôi, hãm hại Kiêu tỷ, trợ giúp Nghiêm Quốc Lương hại chết Tiểu Đường, hắn có thứ gì mà không làm?". Ngữ khí Hạ Diệp hơi kích động.

Tề Phi vẫn bình tĩnh tự nhiên, nàng liếc mắt nhìn Hạ Diệp một cái, hỏi: "Cô đã từng giết người?".

"Không có".

"Cô dám giết người sao?".

"Có gì không dám?".

"Cô có biết hậu quả của việc giết người không?".

"Hắn trợ giúp kẻ xấu, đáng chết!". Hạ Diệp có chút căm phẫn thốt lên.

Tề Phi buông tay, thở dài một hơi, nhìn Hạ Diệp, "Giúp kẻ xấu làm bậy, trước đây cô cũng nói tôi như vậy". Hạ Diệp nghẹn lời, chậm rãi buông súng xuống.

"Cho dù hắn đáng chết cũng không phải là chúng ta có quyền phán định sinh tử của hắn, không ai có quyền quyết định sinh tử của người khác. Làm chuyện trái pháp luật tự nhiên có pháp luật trừng phạt hắn". Tề Phi tiến lên từng bước, chậm rãi thu hồi súng của Hạ Diệp, bỏ vào bao súng bên hông nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ không để cô giết người trước mặt tôi, nhân viên chấp pháp mà phạm pháp thì càng thêm một tội".

Hạ Diệp cúi đầu, hướng Tề Phi ôm quyền nói: "Được được, đại luật sư cô nói mới tính!". Nói xong xoay người đi về xe.

Tề Phi nhìn bóng uể oải của Hạ Diệp mà cười khẽ, lấy di động gọi 120, A Hổ nhìn nàng, trong mắt lộ ra tâm tình không nói nên lời.

*****

Bệnh viện thành phố A.

Nghiêm Văn Huy sắp đến ngày sinh, đã được nhập viện, Nghiêm Văn Khâm lúc nào cũng ở bên cạnh bồi nàng, sợ em gái bảo bối có chuyện gì, vì chuyện này mà Nghiêm lão thái công cũng từ thành phố C chạy đến đây, chờ đợi chắt trai của mình ra đời.

Người Nghiêm gia đơn bạc, đứa con thứ hai này của Nghiêm Văn Huy rất được coi trọng, sau khi nàng có tình cảm với Vu Bối Nhi vẫn như cũ làm ra quyết định này Nghiêm Văn Khâm biết được mỗi bước của nàng đều vô cùng khó khăn, nhiều vất vả, chỉ là không thể ngăn cản, càng thêm vô lực chia sẻ với nàng.

Hiểu chị không bằng em, người hiểu Nghiêm Văn Khâm không phải ai khác mà là Nghiêm Văn Huy, nàng sợ chuyện mình lo lắng sẽ phát sinh, sợ người chị này sẽ chấp nhất, khó xử bản thân, nàng nắm tay Nghiêm Văn Khâm nói: "Chị, chị đáp ứng em một chuyện đi".

"Nga? Đã đến lúc quan trọng này rồi em còn muốn chị đáp ứng em chuyện gì?". Nghiêm Văn Khâm sửa lại gối đầu cho Nghiêm Văn Huy, để nàng thoải mái dựa vào.

"Đứa nhỏ này về sau để làm con thừa tự của chị, họ Nghiêm, tên của nó chị đặt, được không?".

Trên mặt Nghiêm Văn Khâm vốn đang đầy ý cười, trong nháy mắt liền biết mất, nàng nhìn Nghiêm Văn Huy, nàng cũng là một mặt đầy ý cười, tay lại gắt gao siết chặt tay chị mình. Trong lòng Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên có loại chua sót không nói nên lời, là cảm động và cũng là đau lòng. Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi nói: "Văn Huy ngốc, đứa nhỏ là của em, vì sao lại để làm con thừa tự của chị".

"Con của em, con của chị, có gì khác nhau sao? Dì với mẹ, chỉ khác nhau một chữ, đối với chị mà nói cũng không khác gì. Chờ chị làm mẹ, bác cả và bác gái sẽ có cháu trai, Nghiêm gia chúng ta liền viên mãn". Nghiêm Văn Huy câu nói có hàm ý khác, đôi con ngươi đầy mong chờ nhìn Nghiêm Văn Khâm.

Nàng cười khổ một tiếng, cúi đầu, nhẹ ngâm: "Viên mãn.....", rồi lại bỗng nhiên lắc đầu, "Không, chị không thể đồng ý với em, chị không có cách nào làm mẹ của đứa nhỏ này!", nói xong liền quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

"Chị, chị vạn lần không cần làm chuyện điên rồ, vạn lần không cần!". Nghiêm Văn Huy nhìn bóng lưng Nghiêm Văn Khâm, cúi người nhìn cái bụng cao cao của mình, thân thủ vuốt ve.

Nàng đỡ tường, thật sâu thở dài một hơi, muốn đem sự đau đớn trong ngực kia lôi ra ngoài. Nàng nằm mơ cũng đều muốn có một đứa nhỏ, nàng chưa bao giờ tiếc nuối bản thân không kết hôn, nhưng nuối tiếc vì không thể có con, nàng vẫn luôn xem Lý Y Y là con gái thân sinh của mình, càng là bởi vì có một loại kí thác hi vọng lên người con bé. Bây giờ Văn Huy thế nhưng lại muốn để đứa trẻ đó làm con thừa tự của nàng, nàng vẫn luôn nghĩ Văn Huy mang thai mà muốn thuận lợi li hôn với Lý Đào, cho ông nội một cái công đạo, nhưng đến lúc này nàng mới hiểu được cô em gái ngốc nghếch đó kì thật đều là vì nàng.

Em ấy biết rõ mình muốn làm cái gì, lại dùng phương thức này ngăn cản mình.

Nàng không làm được, nàng không có thời gian đi chăm sóc trẻ con, Nghiêm Văn Khâm vỗ về nơi trái tim mình, nhìn ra cửa sổ bệnh viện. Kết quả của tổng tuyển cử sắp có, ngày đó cũng đang đến gần. Co lẽ có rất nhiều chuyện nàng không nên làm, càng phải nên bảo trì khoảng cách với Diệp Tiêu Nhiên, vì sao lại cho lẫn nhau hi vọng? Biết rõ kết cục đã sớm được định tốt, biết rõ mình đã sớm an bài một kết cục thật tốt cho mình rồi kia mà.

Phía sau Nghiêm Công mặt mày âm trầm đi đến bệnh viện, Nghiêm Văn Khâm rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, bước lên đón ông, "Làm sao vậy, ông nội? Giống như là không cao hứng a".

"A Hổ ở kinh đô xảy ra chuyện, cùng một bang phái không rõ nổi lên tranh chấp, đám súc sinh này, ngay cả người của ta cũng dám động!". Nghiêm Công tức giận gõ gõ quải trượng.

"A Hổ không có chuyện gì chứ".

"Không có việc gì, ở bệnh viện kinh đô dưỡng thương, mấy huynh đệ khác có thể chăm sóc". Thần tình Nghiêm Công nghiêm túc, Nghiêm Văn Khâm cười cười lôi kéo chòm râu của ông, "Được rồi, người nhiều tuổi rồi, còn có thể giận thành như vậy, khí tràng vẫn vững như núi Thái sơn a? Cũng đừng làm cục cưng trong bụng Văn Huy của chúng ta sợ hãi nha".

"Nói rất đúng, nói rất đúng, đây đều là việc nhỏ, ta đi xem chắt trai đây". Chỉ một khắc thì trên mặt Nghiêm Công liền nổi lên ý cười, vui tươi hớn hở đi đến phòng bệnh.

Nghiêm Văn Khâm thu hồi ý cười, lấy di động ra, gởi một tin nhắn ra ngoài. "Chuẩn bị thu lưới".

Số liệu vẫn đang trong quá trình khôi phục.....

Trên máy tính hiện lên tốc độ đánh cắp dữ liệu, Diệp Tiêu Nhiên xem xong tin nhắn thì cất vào túi, nàng quay qua nhìn A Mạch, hỏi: "Còn thiếu bao nhiêu?".

"Ngoại trừ hạng mục ở thành phố H thì những kẻ khả nghi hối lộ, góp vốn phi pháp của Trung Á cơ bản đã có đủ". A Mạch quen tay bắt đầu tự nhiên thao tác dữ liệu.

"Tốt lắm".

Một khi Lương Thiên rơi đài thì chuyện thứ nhất Nghiêm gia làm chính là rửa sạch tài khoản, quét sạch bản ghi chép hối lộ. Vì một ngày kia có thể kiềm chế tiên sinh, tự mình làm chủ mà hai anh em Nghiêm gia đem số liệu trung tâm chuyển qua hệ thống dữ liệu của Trung Á, đó chính là giao dịch của tiên sinh và Tô gia, cùng với rất nhiều hạng mục đã cướp đi mồ hôi nước mắt của người dân. Cứ như vậy thì cố gắng của Nghiêm Văn Khâm mới không uổng phí, ít nhất tiên tiên sinh có một phần trong đó, không cần tốn sức mượn đến.

Bố cục của Nghiêm Văn Khâm bố trí kín đáo, là một kế sách vô cùng hoàn hảo, thật sự khiến kẻ khác sợ hãi than. Từng chi tiết, từng phân đoạn, thậm chí ngay cả tổng tuyển cử cũng tính vào, chỉ số thông minh cùng thiên phú thật khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Bây giờ Lương Thiên không hề biết mình đã thành một tòa thành rỗng, ngay cả Tô Hoằng giả ý nộp tiền bảo lãnh cũng là muốn ngoại ứng nội hợp với Diệp Tiêu Nhiên. Chỉ cần hắn có thể làm nhân chứng, hơn nữa có công phá án sẽ có cơ hội lớn được giảm án, dù sao thì rất nhiều chuyện hắn đều là bị Tô Kính áp chế. Sự tình phát triển đến ngày hôm nay Tô Hoằng cũng không ngốc, Nghiêm Văn Khâm nhọc lòng giúp Diệp Tiêu Nhiên thiết kế nhiều bố cục như vậy làm cho nhiều người rơi vào cái bẫy này, thậm chí có thể làm cho Tề Phi khởi tử hồi sinh là điều bất khả tư nghị, tất cả những chuyện khó tin đều là do hai người các nàng bố trí.

Bây giờ thời đại của Lương Thiên sắp hết, nếu hắn không dừng cương trước vực thẳm thì chỉ có thể chết thảm hơn, huống chi hắn còn có thứ quan trọng để mà đi quý trọng.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông thì trận hỏa này rất nhanh sẽ thiêu đốt tất cả.