Bên trong nhà lớn Tô gia đèn đuốc sáng trưng, tiền viện có người trông coi, hậu viện có vệ sĩ, đèn bên trong thư phòng vẫn còn còn sáng. Trên tay Tô Kính cầm một cuốn sách, ông ta mang kính lão, một bên tóc đã có hoa râm, trên mặt che kín dấu vết năm tháng lưu lại, nhưng ông ta vẫn một thân dã tâm bừng bừng, chưa bao giờ thỏa mãn với hiện tại.
Ông ta cảm thấy được, người khác phải nghe lời của ông ta, đem sự ham muốn của mình phát huy hết mức có thể mới có thể làm được đại sự. Trước có dã tâm mới có thể được việc, cho nên lúc trước ông ta thưởng thức Tề Phi, cảm thấy mỗi một phương diện của Diệp Tiêu Nhiên đều xứng đáng làm một đứa con dâu hoàn mỹ, nếu không phải năm đó phát sinh nhiều chuyện, hai nhà Tô Diệp đã đính hôn, thì làm sao có thể có tình cảnh ngày hôm nay. Chỉ có thể trách Diệp Viễn Sơn đầu óc khô khan, cả đời đọc sách, cũng hồ đồ một đời, cuối cùng bị xã hội này đào thải, ngay cả cơ hội giữ mạng cũng không có.
Trong lúc đọc sách thì di động vang lên, ông ta cười cười bắt máy, hoàn toàn nhập vào trạng thái nói chuyện phiếm với cậu con trai thứ hai Tô Thế Kiệt. Bộ dáng cha hiền của ông ta đã biến mất nhiều năm, mấy năm qua Tô Hoằng chưa bao giờ thấy ông ta hiền lành đối đãi như vậy với mình, chỉ có khi ở cùng Tô Tử Lăng thì mới có loại ôm ấp ấm áp của ông cháu. Còn với hắn chỉ là bộ dáng trưởng bối, chỉ có khắc nghiệt và bất mãn.
Có lẽ là ông ta chột dạ, đối mặt với hắn sẽ khiến ông ta nhớ lại việc tự tay giết chết mẹ hắn? Vì sao người chết không phải là ông ta? Vì sao ông ta lại không đi bồi mẹ của hắn?
"Bên này ba nhiều chuyện lắm, con nhanh hoàn thành chuyện của mình rồi đến thành phố A một chuyến. Chuyện của PE, cũng đến lúc con nên bắt đầu làm quen". Từng lời của Tô Kính như nắm đấm mạnh mẽ đánh vào ngực Tô Hoằng. Hắn đứng bên ngoài thư phòng nghe mấy lời này, cái loại cảm giác bị uy hiếp thay thế này ngày càng rõ ràng, chẳng lẽ lão già thật muốn để cho em trai đến thay chỗ của hắn?
"Anh của con một người cũng rất vội vã, được rồi, ta gọi con đến thì cứ đến.....". Tô Hoằng không có nghe xong, đi rót một ly trà, sau đó trở lại cửa thư phòng, Tô Kính đã cúp máy, làm như cái gì cũng chưa có phát sinh.
"Ba, uống trà đi". Tô Hoằng miễn cưỡng cười cười nói, Tô Kính giương mắt nhìn hắn không có phản ứng gì, chỉ cầm lấy sách trên bàn đọc tiếp.
Tô Hoằng đặt trà xuống cũng không có ý định rời đi, Tô Kính ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt của hắn không đúng, ném quyển sách lên bàn, nhìn nhìn ly trà, nói: "Anh cho là rót cho tôi ly trà thì tôi sẽ không gọi em trai anh trở lại sao?".
"Con chưa từng nghĩ như vậy, ngài là dựa vào nhà ngoại của hắn, như thế nào không thể để hắn kế thừa gia nghiệp được?". Ngữ khí Tô Hoằng châm chọc nói.
Tô Kính ném cuốn sách đi, trừng mắt nói: "Khi nói chuyện với tôi nên chú ý một chút".
"Chú ý cái gì, ngài là cha tôi, thượng bất chính hạ tắc loạn, tôi thế nào thì không phải trong người cũng chảy dòng máu của ngài sao?"
"Tô Hoằng!". Tô Kính ném Tô Kính mắt lên bàn, hét lớn một tiếng, Tô Hoằng cũng không có ý định dừng lại.
Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng một tiếng, lấy di động ra, mở một video, tiến lên từng bước ôm lấy bả vai Tô Kính. Tô Kính rõ ràng cảm thấy bộ dạng Tô Hoằng không thích hợp, cả người không được tự nhiên muốn giãy ra.
"Đừng nhúc nhích, cái này ông nhất định có hứng thú muốn xem". Tô Hoằng âm hiểm cười mở video lên, Tô Kính nhìn nội dung bên trong mà đồng tử phóng lớn, thủ đoạn cùng quá trình hại người nhiều năm trước của ông ta lại bị người khác lưu lại, ông ta vươn tay muốn đoạt điện thoại thì lại bị Tô Hoằng né qua một bên.
Tô Kính có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày loại bằng chứng này sẽ nắm trong tay con trai mình, mà xấu hổ nhất chính là người ông ta hại lại chính là mẹ ruột của con mình. Đây là tình cảnh không thể nói gì để chống đỡ, ông ta lại không biết Tô Hoằng muốn làm gì, ông ta đóng cửa thư phòng, hỏi: "Làm sao anh có được thứ này?".
Tô Hoằng cười cười đút tay vào túi quần, vẻ mặt thoải mái nói: "Bây giờ ngẫm lại thì Tề Phi đúng là muốn ly gián cha con chúng ta, buồn cười chính là có vẻ như đã thành công. Ngay cả mẹ của tôi mà ông cũng hạ thủ được, Tô Kính, ông còn dám lớn tiếng nói hổ độc không ăn thịt con, hahaha, thật sự là chuyện cười thú vị nhất mà tôi nghe được".
"A Hoằng, anh....". Tô Kính đang tức thì bỗng nhiên cảm thấy ngực đau đớn, lấy tay ấn mạnh chỗ trái tim, vươn tay nói: "Đưa cho tôi, tôi đáp ứng anh, sẽ không để em trai đến uy hiếp anh. Anh là con cả, tương lai của Tô gia đều là của anh".
Tô Hoằng lắc đầu, lấy di động đập xuống đất, rồi lại hung hăng giẫm lên, Tô Kính mở to mắt nhìn hắn, hắn lại cười ha hả nói: "Ông cho là chỉ có cái này là xong sao? Ông cho rằng tôi có thể xem như chuyện gì cũng không có mà đối mặt với ông sao? Bị hủy rồi, tôi còn có rất nhiều cái khác, hahahaha".
"Anh.........". Trong tích tắc Tô Kính cảm giác khí huyết dâng trào, trái tim bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, ông ta thở phì phò có chút vô lực ngã xuống đất, thân thể suy yếu không một tia khí lực, hướng ngăn bàn lôi kéo, miệng kêu lên: "Thuốc..... Thuốc....". Tô Hoằng hờ hững đi đến trước mắt ông ta, Tô Kính qùy rạp trên mặt đất bắt lấy ống quần hắn, thống khổ rên lên: "A Hoằng... thuốc, thuốc.......". Tô Hoằng chỉ chậm rãi cúi thắt lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút đau lòng, có chút không tha, khóe miệng hiện lên ý cười nói: "Tôi nghĩ ngài không bao giờ....... cần đến thuốc nữa".
"Anh...........". Đồng tử Tô Kính mở lớn, bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Tô Hoằng, ôm lấy ngực mình ngẩng đầu lên, tứ chi giãy dụa, rất nhanh đã không có động tĩnh gì nữa. Hốc mắt Tô Hoằng ửng đỏ, đẩy đẩy thân mình ông ta, kêu lên: "Ba.... Ba....". Hắn thật sâu nhắm hai mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống bên má, hắn ngồi phịch xuống đất, sự sợ hãi trong lòng khiến toàn thân run rẩy.
Cửa thư phòng không biết khi nào thì đã bị hé ra một khe nhỏ, Tô Tử Lăng vừa về đến nhà thì nghe nói cha và ông nội đang ở thư phòng, con bé rón rén muốn cho bọn họ một kinh hỉ. Cửa vừa hé ra thì nghe thấy tiếng cãi nhau, con bé dừng tay, nhìn thấy một màn bên trong. Ngay lúc con bé nhìn thấy ông nội nằm trên mặt đất không nhúc nhích nữa thì hoảng sợ che miệng mình lại, nhẹ nhàng đóng cửa, rất nhanh đã chạy xuống lầu muốn thoát đi tất cả xảy ra trước mắt mình.
"Đại tiểu thư, không tìm thấy Đại thiếu gia và lão gia sao?". Người hầu nhìn thấy Tô Tử Lăng còn ở dưới lầu thì hỏi.
"Con đau bụng nên đi WC, còn chưa đi lên". Tô Tử Lăng ra vẻ trấn định trả lời, cẩn thận đè ép nhịp tim đang đập loạn, con bé không muốn để bất cứ ai nhìn thấy mình bất thường.
"Người đâu, mau gọi xe cứu thương!". Ngay lúc đó trên lầu truyền đến thanh âm kêu gào của Tô Hoằng, tất cả người hầu đều chạy đến, Tô Hoằng từ thư phòng đi ra, thực bối rối kêu lên: "Lão gia ngất xỉu, mau gọi xe cứu thương!". Quản gia chạy lên trước tiên, những người khác ngay lập tức đi điện thoại.
"Tử Lăng?". Tô Hoằng kinh ngạc khi thấy Tô Tử Lăng ở nhà, Tô Tử Lăng nhìn thấy hắn thì chạy lên lầu, nước mắt nhất thời chảy ra, con bé chạy đến cửa thư phòng, khóc kêu lên: "Ông nội làm sao vậy?".
"Ông nội không sao, ngất xỉu thôi, bây giờ chúng ta sẽ đưa đến bệnh viện". Tô Hoằng cản con bé lại, nhưng trong lòng nó lại cực kì rõ ràng, đối mặt với Tô Hoằng lúc này mà cảm thấy sợ hãi. Tất cả mọi người nghĩ nước mắt giờ phút này của con bé là vì lo lắng cho ông nội, chứ không hề biết được càng nhiều là vì nhìn thấy được một mặt đáng sợ của cha mình.
"Sao con lại về đây? Không phải đang ở chỗ của mẹ sao?". Tô Hoằng thay con bé lau nước mắt hỏi, Tô Tử Lăng cố nhịn xuống nước mắt, có chút thút thít trả lời: "Mẹ có chuyện cần làm, con vừa mới về, ông nội liền......". Nói xong nước lại giàn dụa chảy ra, đôi con ngươi hồng hồng khiến Tô Hoằng đau lòng. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân mình bé nhỏ, vuốt ve lưng trấn an nó, nhưng con bé cái gì cũng không nói, chỉ tựa đầu vào lòng Tô Hoằng, cắn ngón trỏ của mình khóc nức nở.
Tô Kính vì xuất huyết não mà tử vong tại nhà, Lương Thiên vốn đang chuẩn bị rời thành phố A khi nghe được tin này kinh ngạc không thôi, mà một tin tức bất ngờ khác là hắn phát hiện Đại Sơn bên cạnh mình cũng không thấy bóng dáng. Đại Sơn biết rất nhiều chuyện, hắn đành phải ở lại, để cho Tô Hoằng tạm thay thế vị trí của Tô Kính, tạm thời thay hắn xử lý một số việc. Dù sao thì hạng mục ở thành phố H cũng sắp khởi động, đây là hạng mục tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần thành công thì rất nhiều hạng mục ở nước ngoài sẽ phát triển, đến lúc đó mục tiêu lung lay tài chính toàn cầu của PE sẽ hiện ra trước mắt.
Đại Sơn mất tích ly kì chỉ có thể âm thầm tìm kiếm, chỉ có thể vận dụng người họ Nghiêm, Lương Thiên đoán được có thể là do Diệp Tiêu Nhiên gây nên, nhưng lại cảm thấy cô không có lá gan cùng năng lực động đến cận vệ bên cạnh mình, cho nên liền đem nhiệm vụ tìm kiếm Đại Sơn giao cho Nghiêm Văn Khâm.
Hôm nay là ngày tổ chức tang lễ của Tô Kính, đại trạch Tô gia được phủ vải trắng, vòng hoa vô số, người ở thành phố A đến viếng rất nhiều, ở thành phố B cũng có nhiều người chạy đến. Tô Hoằng mang vẻ mặt đau thương tiếp đãi mỗi một vị khách, ngay cả tiên sinh cùng người nhà họ Nghiêm cũng xuất hiện.
Lý Y Y vì muốn đến thăm Tô Tử Lăng mà vòi vĩnh Nghiêm Văn Khâm mang mình đi theo, con bé nơi nơi cũng không thấy được thân ảnh của Tô Tử Lăng, mãi cho đến khi ra vườn hoa ở hậu viện thì mới nhìn thấy Tô Tử Lăng đang ngồi xổm bên bụi hoa.
"Tử Lăng". Lý Y Y tiến lên, Tô Tử Lăng một thân đồ tang màu trắng, quay đầu nhìn đến Lý Y Y, đứng lên, đôi mắt con bé sưng đỏ, không một chút tinh thần.
"Cậu có khỏe không?". Lý Y Y lo lắng hỏi, Tô Tử Lăng chỉ lắc đầu, quay đầu nhìn lại những bụi hoa mà mình từng cùng ông nội trồng, hiện giờ cũng dần dần héo rũ.
"Cậu phải nén bi thương, cậu còn có cha và mẹ nữa". Lý Y Y đặt tay lên vai Tô Tử Lăng, con bé miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, giữ chặt tay Lý Y Y nói: "Cảm ơn cậu Y Y, mình không sao".
Lý Y Y gật đầu, lại nghe thấy có người đang nhẹ gọi mình, Tô Tử Lăng ngẩng đầu thì thấy người đến là Nghiêm Văn Khâm. Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái liền có thể nhận ra con bé, diện mạo của nó quả thật chính là tiểu Dạ Kiêu, thần vận và dung mạo đều giống cô như đúc, có lẽ khi còn nhỏ Diệp Tiêu Nhiên cũng như con bé bây giờ.
"Dì....". Tô Tử Lăng bảo trì lễ phép của mình chào hỏi, Nghiêm Văn Khâm nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu con bé, thấy nó khóc đến đôi mắt trũng xuống thì đau lòng không thôi.
"Mẹ con không đến sao?". Nghiêm Văn Khâm không khỏi kì quái hỏi, tuy nói cô có cừu hận với Tô gia nhưng cũng nên lo lắng cho con gái chứ. Nhưng bây giờ một cái bóng cũng không có, Tô Tử Lăng lắc đầu, từ sau đêm đó thì con bé cũng không có gặp lại Diệp Tiêu Nhiên, mà con bé bây giờ cũng không dám ở cùng một chỗ với cha mình.
"Dì, con sẽ bồi Tử Lăng, dì cứ đi trước đi". Lý Y Y nhỏ giọng nói, Nghiêm Văn Khâm cười cười: "Lát nữa con trở về với ông ngoại, dì còn có việc cần làm, phải đi trước". Lý Y Y liên tục gật đầu.
Bây giờ Nghiêm Văn Khâm mỗi ngày phải dùng thuốc mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nàng cũng không biết mình còn có thể kiên cường được bao lâu, phàm là chỉ một chút hi vọng nàng cũng không muốn Diệp Tiêu Nhiên sẽ làm chuyện nguy hiểm. Nếu ngày thường Đại Sơn mất tích cũng sẽ không mẫn cảm như vậy, nhưng Tô Kính đột nhiên qua đời, Đại Sơn lại mất tích, này không khỏi quá trùng hợp đi. Huống chi trước khi chết thì Tô Kính đang ở với Tô Hoằng, mặc dù kết quả chẩn đoán không có gì khả nghi nhưng đến tột cùng là thế nào ai cũng không dám phỏng đoán.
Diệp Tiêu Nhiên quả nhiên có thể bị cái chết của Tề Phi che mắt, đối với cái chết của Tô Kính lại thờ ơ, chỉ lo một lòng đối phó với Đại Sơn thôi sao? Hai thủ hạ dưới tay của Tô Hoằng bây giờ không biết ở nơi nào, chẳng lẽ Diệp Tiêu Nhiên thật sự bắt đầu động sát ý, coi chuyện giết người như chuyện vặt vãnh? Nàng không tin, tuy rằng cô là người đối nghịch với pháp luật nhưng không bao giờ chân chính hại mạng người. Nếu cô thật muốn dùng phương thức như vậy để báo thù thì cô đã trực tiếp giết cả nhà Tô Kính rồi, thậm chí là cả nàng nữa. Nàng biết rất rõ, đối với một người sự tra tấn lớn nhất không phải là chết mà là sống không bằng chết.
Hàng tung của Đại Sơn là Nghiêm Văn Khâm tiết lộ với Diệp Tiêu Nhiên, nàng biết rõ là người của Diệp Tiêu Nhiên đã bắt đi, chỉ là nàng không biết Diệp Tiêu Nhiên sẽ mang người đi đâu, sẽ xử lý Đại Sơn như thế nào? Nếu không phải vì Đại Sơn thì lúc trước Nghiêm Văn Khâm sẽ không bắn một phát súng kia.... Cho nên Đại Sơn căn bản không có cơ hội giữ mạng.
Chỉ có một nơi, Tề Phi bị sát hại ở nơi nào thì cô nhất định sẽ trừng phạt những người này ở nơi đó. Nghĩ đến đây Nghiêm Văn Khâm lập tức hướng xe về nơi mà mình phỏng đoán.
*****
Ý chí của Đại Sơn đã vượt qua tưởng tượng của Diệp Tiêu Nhiên, nghiêm hình tra tấn đều không hỏi được thứ gì của tiên sinh, càng không có ý tứ cầu xin tha thứ. Diệp Tiêu Nhiên nhìn miệng vết thương trên tay và chân của hắn thì nhớ đến miêu tả mà Liễu Thi kể lại, có người thần bí đột nhiên xuất hiện cứu nàng. Chẳng lẽ Tề Phi thật sự chưa chết, chỉ là phần trăm này quá nhỏ, huống chi Tề Phi không có khả năng không bị thương, nhiều người nhìn thấy nàng bị Nghiêm Văn Khâm bắn chết như vậy. Cô là nghĩ không ra nếu nàng còn sống thì có thể ở chỗ nào, cho dù là phần trăm rất nhỏ thì cô cũng không có cách nào có thể cho rằng một người dưới tình cảnh như vậy mà còn có thể sống sót.
Lúc này Hạ Diệp siết chặt nắm tay, xương cốt va chạm vang lên tiếng răng rắc, ngày đó nàng chịu một cái tát của người này bây giờ rất muốn đòi lại.
"Mày còn nhớ tao không?". Hạ Diệp hỏi, Đại Sơn phiêu mắt nhìn một cái, ngay cả con mắt cũng không muốn mở lớn, ngược lại trong mắt càng nhiều khinh thường và khinh miệt, Hạ Diệp một trận lửa giận, nâng tay tát một cái.
Đại Sơn cơ hồ không hề hấn gì với một cái tát này, Hạ Diệp lại nâng tay cho hắn một tát nữa, hắn tựa như không sợ đau đớn, nở một nụ cười khẩy. Hạ Diệp cảm thấy tay mình đánh cũng phát đau, trực tiếp nắm tay lại đánh lên mặt hắn, khiến mũi hắn chảy ra máu, cuối cùng mới có chút hả giận, nhìn lại tay mình đã thì dính một mảng máu đỏ.
"Diệp Tiêu Nhiên, hoặc là mày giết lão tử đi, đừng để lão tử còn sống đi ra ngoài, bằng không những người ở đây hôm nay ai cũng đừng nghĩ muốn sống". Bộ mặt hắn dữ tợn, hai tay bị trói sau lưng vẫn luôn ma sát dây thừng. Trên người hắn nơi nào cũng giấu lưỡi dao, lúc bị trói đã đem lưỡi lam giấu giữa hai ngón tay, hắn vẫn đều thừa dịp mấy người kia chưa phát hiện mà một chút lại một chút cắt đứt dây thừng.
"Muốn chết, tao sẽ thành toàn cho mày, nhưng không phải là bây giờ". Diệp Tiêu Nhiên cười lạnh nói, bỗng nhiên cửa bị mở ra, thủ hạ tiến vào thông báo: "Kiêu tỷ, Nghiêm Văn Khâm đến đây". Mới vừa nói xong thì Nghiêm Văn Khâm đã trực tiếp xông vào.
Đại Sơn nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm đến thì ánh mắt hiện lên một chút hi vọng, hắn biết nhất định là tiên sinh không tìm thấy mình nên phái Nghiêm Văn Khâm đến tìm, nhất thời thấy được cơ hội sống, nhưng Diệp Tiêu Nhiên người đông thế mạnh, hắn vẫn muốn tìm thời cơ tự đào thoát.
Lúc vào nhà Nghiêm Văn Khâm phiêu mắt nhìn đến Đại Sơn, Diệp Tiêu Nhiên cũng không hề thấy kỳ quái khi nàng đến đây. Cô biết nàng nhất định sẽ nghĩ đến nơi này, hơn nữa sẽ tìm đến, chỉ là không ngờ được sẽ nhanh đến như vậy, lại ngay ngày Tô Kính tổ chức tang lễ, cô nghĩ một chuyện lớn như vậy thì ít nhất người của Nghiêm gia sẽ có mặt ở tang lễ mới đúng.
"Tô Kính chết xem ra em rất vui vẻ". Nghiêm Văn Khâm nói.
"Chỉ là cảm thấy quá tiện nghi cho hắn, thực đáng tiếc". Diệp Tiêu Nhiên lúc biết được tin này cũng không cảm thấy bất ngờ, cô cũng biết chuyện này Tô Hoằng không thể thoát khỏi liên can. Nhưng không ngờ đến ông ta lại có thể trực tiếp chết đi như vậy, nhìn thấy cừu nhân chết đi cô một chút cũng không hưng phấn, ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, cứ như vậy mà đi đúng là trừng phạt quá nhẹ.
"Tiên sinh đang tìm Đại Sơn, em không thể giết hắn, nếu không thì ai cũng biết là em làm. Giao người cho tôi đi". Nghiêm Văn Khâm nhìn thoáng qua Đại Sơn, trên mặt Đại Sơn lộ ra ý cười, thậm chí có chút đắc ý nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên ha hả nở nụ cười, cô cầm lấy con dao trên bàn, khóe miệng đang cười của Đại Sơn dần rút đi, dù sao cũng là người phàm, ai mà có thể chịu nổi loại đau đớn thân thể này, chỉ thấy Diệp Tiêu Nhiên cầm dao một phát đâm thẳng vào bụng Đại Sơn.
"Aaa~". Đại Sơn hét thảm một tiếng, dao cũng không có đi thẳng vào mà chỉ đâm sâu khoảng ba li, nhưng đủ để đâm thủng lớp da thịt bên ngoài, chảy ra máu, cảm giác đau đớn càng không cần nói đến.
"Chị nói cho tôi biết hành tung của người này, giờ lại bảo tôi thả người, chị có thể an tâm sao?". Diệp Tiêu Nhiên cười lạnh cố ý hỏi, Đại Sơn chịu đựng đau đớn khi nghe đến lời của Diệp Tiêu Nhiên thì mở to hai mắt, trừng mắt với Nghiêm Văn Khâm, quát lên: "Thì ra là cô, Nghiêm Văn Khâm! Cô rốt cuộc có phải là....... Aaa~". Còn chưa nói xong thì chỉ cảm thấy tay đang nắm dao của Diệp Tiêu Nhiên tăng thêm nửa phần lực độ, toàn thân Đại Sơn nổi lên gân xanh, đau đớn tràn lan khắp cơ thể.
Đối mặt với cảnh máu chảy đầm đìa như vậy Nghiêm Văn Khâm cũng không có đổi sắc, hành động cố ý tra tấn Đại Sơn của Diệp Tiêu Nhiên chính là muốn làm cho nàng xem, càng là người mà mình để ý thì cô sẽ càng không buông tha, cho nên lần này nàng đến căn bản không phải vì cứu Đại Sơn.
Nghiêm Văn Khâm, tôi như vậy khiến chị bại lộ việc bán đứng tiên sinh, tôi thật muốn nhìn chị còn có thể cứu người này sao? Trong lòng Diệp Tiêu Nhiên nghĩ đến đây thì lực tay không hề giảm đi. Bỗng nhiên chỉ thấy được Đại Sơn gầm lên một tiếng, suất ra khí lực toàn thân, đột nhiên giãy cánh tay khỏi dây trói, trong tay nắm lưỡi dao cắt đến Diệp Tiêu Nhiên. Nghiêm Văn Khâm tay mắt lanh lẹ một phen kéo Diệp Tiêu Nhiên qua, bay lên chân đá thẳng tấn công vào Đại Sơn.
Đại Sơn đang muốn đi lên trước thì bất đắc dĩ dây thừng trên lưng và chân khiến hắn không thể linh hoạt nhúc nhích. Hắn đột nhiên đem dây thừng quấn quanh tay ném về phía Diệp Tiêu Nhiên, dây thừng quấn vào cổ Diệp Tiêu Nhiên, không kịp để mọi người phản ứng thì hắn đã kéo mạnh Diệp Tiêu Nhiên về phía mình, mà bàn tay đang muốn bắt lấy Diệp Tiêu Nhiên của Nghiêm Văn Khâm chỉ kịp kéo lấy góc áo của cô, nhưng do lực quá lớn mà góc áo bị xé rách. Dao trong tay Diệp Tiêu Nhiên hướng thẳng về phía Đại Sơn, hắn linh mẫn tránh thoát, đoạt được dao trong tay Diệp Tiêu Nhiên kề vào cổ cô, trong nháy mắt ai cũng không dám cử động.
Ai cũng không ngờ Đại Sơn đang bị thương nặng như thế lại có thể giãy dụa kinh khủng như vậy, Đại Sơn gắt gao chế trụ Diệp Tiêu Nhiên, cái trán nổi lên gân xanh, hắn liếm liếm vết máu bên môi mình, cười: "Hahaha, hôm nay dù tao có chết thì cũng phải kéo theo cô ta làm đệm lưng. Muốn cô ta không có chuyện gì thì mau buông súng xuống cho tao".
"Các cậu còn thất thần làm gì, không thấy Kiêu tỷ nguy hiểm sao, còn không mau buông súng". Hạ Diệp vội vàng kêu lên.
Thủ hạ cầm súng nhìn nhìn nhau, đành phải chậm rãi thả súng, chỉ trong nháy mắt lúc súng đang rơi xuống đất thì Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên nâng chân đá bay súng. Tất cả mọi người đều bị dọa choáng váng, ngay cả Đại Sơn cũng bị động tác của nàng thu hút lực chú ý. Động tác của nàng quá nhanh, cả quá trình từ lúc đá bay súng cho đến khi cầm súng chỉ có vài giây, mà ngay lúc nàng bắt được súng thì nhắm thẳng họng súng vào đầu Đại Sơn, khi mà tất cả mọi người còn không ngờ thì nàng đã bóp cò.
Pằng!! Một tiếng súng vang dội, Diệp Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy lỗ tai bị tiếng súng làm kinh sợ, ngay sau đó trên mặt bị một cỗ nhiệt lưu phun lên, Đại Sơn ngửa đầu ra sau, dao trên tay rớt trên mặt đất, trừng lớn hai mắt ngã xuống.
Tất cả mọi người đều choáng váng, người bên ngoài khi vọt vào thì chỉ thấy Nghiêm Văn Khâm cầm súng nhắm ngay Đại Sơn, mà Diệp Tiêu Nhiên cũng thuận lợi thoát hiểm. Cả người cô đầy máu tươi, nhìn xác của Đại Sơn, lại nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm đang cực kì trấn định thì cô quả thật khó có thể tin hai mắt của mình.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô thật sự không biết Nghiêm Văn Khâm giết người lại có thể lưu loát như thế, không trượt phát nào, cũng chỉ có nàng mới có lá gan lớn như vậy để nổ súng dưới tình huống này. Tay nàng cầm súng, hai mắt lạnh như băng, không có một tia tình cảm, không có nửa điểm do dự, từ lúc bắt được súng đến lúc nổ súng tốc độ nhanh đến nỗi khiến mọi người không ai thấy rõ, chỉ nghe được tiếng nổ súng và cảnh Đại Sơn bị vỡ đầu.
"Đại tiểu thư!". Tiểu Đường vọt đến bên cạnh nàng, Nghiêm Văn Khâm hờ hững nhìn thoáng qua súng trong tay, quay đầu trả lại cho người kia, tên thủ hạ này hai tay nhận súng mà lăng lăng nhìn Nghiêm Văn Khâm. Nàng chỉ lạnh nhạt nói với Tiểu Đường: "Xử lý tốt thi thể". Tiểu Đường gật đầu, đem thi thể của Đại Sơn nâng lên, lại bị thủ hạ của Diệp Tiêu Nhiên ngăn lại, Nghiêm Văn Khâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên, chỉ thấy cô phất tay ý bảo thủ hạ ngừng tay.
Cô lau vết máu trên mặt, thân mình Nghiêm Văn Khâm có chút lắc lư xoay người nói: "Nhớ kĩ, Đại Sơn là Nghiêm Văn Khâm tôi giết". Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Dù sao thì mạng của nàng cũng không còn lâu nữa, nếu muốn giết người đền mạng thì cứ để nàng gánh là được rồi. Nàng chỉ hi vọng trong tương lai khi Diệp Tiêu Nhiên biết rõ chân tướng mọi việc, thời điểm công bố thiên hạ thì cô sẽ không trở thành kẻ khả nghi phạm vào một tội nào cả. Cô còn có con gái, còn có nhân sinh tốt đẹp, mà nàng đã không còn gì để lưu luyến nữa, cái mạng này nàng cũng sớm không thèm để ý. Vi phạm nguyên tắc thì thế nào, thủ đoạn tàn nhẫn thì thế nào, sau khi nàng chết đi, bất quá đều sẽ hóa thành bụi đất.
Nàng biết, một súng này bắn ra, nàng rốt cuộc đã không thể quay về được nữa.
Đại Sơn vốn đáng chết, hắn hại nhiều người lắm rồi, nếu không phải tiên sinh che giấu hành vi phạm tội của hắn thì hắn có chết mười lần cũng không đủ trả lại những gì hắn đã nợ. Một phát súng kia nếu nàng không bắn ra thì Diệp Tiêu Nhiên không có khả năng có cơ hội giữ mạng, nếu Đại Sơn còn sống rời đi thì đám người của Diệp Tiêu Nhiên phải chịu hậu hoạn khôn cùng. Không ai biết được nàng đến chính là muốn diệt trừ Đại Sơn!
Một phát súng này như một cái búa tạ đánh vào ngực Diệp Tiêu Nhiên, cô nhưng lại tận mắt thấy Nghiêm Văn Khâm giết người, là vì cứu mình sao? Hay là muốn giết người diệt khẩu, nhưng như vậy thì làm sao giải thích với tiên sinh? Nhìn thấy nàng kiên quyết nổ súng như vậy Diệp Tiêu Nhiên quả thực rất khó để tin vào hai mắt mình. Mà thân thể của nàng rõ ràng đã không thể chống đỡ được nữa, bước chân lảo đảo nghiêng ngả của nàng giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trong lòng Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên dâng lên một trận lo lắng và đau lòng khó hiểu, Nghiêm Văn Khâm rốt cuộc là đang làm gì?
Cô ấy rốt cuộc là muốn như thế nào? Rốt cuộc là vì cái gì? Nghiêm Văn Khâm, tôi rốt cuộc làm sao nắm giữ chị bây giờ? Giết chị thì không làm được, nhìn chị suy yếu thì tâm sinh thương tiếc, một phát súng ngày hôm nay của chị đến tột cùng là bởi vì sợ tôi nguy hiểm hay là vì tôi làm chị bại lộ nên muốn diệt khẩu? Vì sao lại không thể nhìn thấu được chị? Vì sao chỉ có một mình chị là tôi không thể nhìn thấu? Vô số nghi vấn thay nhau vang lên trong lòng Diệp Tiêu Nhiên.....