Cô sở dĩ được xưng Dạ Kiêu là bởi vì sự dũng trí mạnh mẽ cùng dã tâm bừng bừng của mình, giống như người Hy Lạp sùng bái nữ thần Athena, đó không chỉ tượng trưng cho trí tuệ mà còn là hiện thân của bóng đêm, chứa đựng sự thần bí truyền thuyết của loài chim săn mồi, không gì có thể tiếp cận, đấy mới chính là Diệp Tiêu Nhiên thật sự.
Đối với Diệp Tiêu Nhiên mà nói, là xấu xa cùng hắc ám, thần bí cùng âm trầm, lặng yên mà hành động, đối mặt với cô khiến người ta sợ hãi cùng bất an. Với Diệp Tiêu Nhiên, cô chưa bao giờ để ý người khác đối đãi cô thế nào, cô là nữ vương cũng là yêu nhân, không quan tâm đồn nhảm nhí, nhưng cô thưởng thức danh hiệu này vì cô hiểu rõ nội tâm của mình, cũng giống như cái tên này, bị bóng đêm cắn nuốt rơi xuống vực sâu vạn trượng, càng lún càng sâu, không ánh sáng không nhiệt độ.
Nhưng hiện tại, khi trời đông lại nhen nhóm tia mặt trời ấm áp, gương mặt như thiên sứ tươi cười cùng đôi mắt trong suốt ngây thơ vô tội, nhìn ngũ quan tinh xảo mềm nhẹ đó thì trái tim bị băng giá phủ kín của cô cuối cùng cũng có độ ấm.
Người bên ngoài cũng biết đến sự tồn tại của người nối dõi đời thứ ba Tô gia, Tô Tử Lăng. Sau khi ra tay truy sát vị hôn thê Diệp Tiêu Nhiên, Tô gia liền làm giấy tờ hợp pháp, ngay lập tức đưa Tô Tử Lăng vừa mới sinh đến Vienna (thủ đô nước Áo), hơn nữa Tô Hoằng tự mình an bài mọi chuyện, mua lại căn hộ cao cấp cùng nội thất xa xỉ, hết thảy chuẩn bị tốt mới về nước, đối với đứa nhỏ đầu tiên này, Tô gia cũng không hề keo kiệt mà hậu đãi nó rất tốt, cũng hi vọng con bé có thể khỏe mạnh lớn lên.
Mà Tô Tử Lăng cũng phi thường không chịu thua kém, tuy rằng nhiểu năm lớn lên ở nước ngoài, cùng lão gia tử Tô Kính không tiếp xúc nhiều nhưng lại chiếm được tình thương sâu sắc của người ông nội này, lớn lên lại một bộ dáng đáng yêu thông minh, cho nên rất dễ dàng đánh vỡ khoảng cách cùng trở ngại là con gái của Diệp Tiêu Nhiên trong nhận thức người Tô gia. Mà thật ra lão gia tử đối với cô con dâu hụt Diệp Tiêu Nhiên này cũng rất hài lòng, đáng tiếc là tạo hóa trêu ngươi.
Cuối cùng Tô Kính vẫn quyết định mang đứa cháu gái duy nhất này về bên người, lại càng phát hiện ra vẻ tuấn tú vốn có của con bé rất giống Diệp Tiêu Nhiên, cũng thời thời nhắc nhở hắn sự tồn tại của nữ nhân kia tuy không có sức uy hiếp nhưng cũng là phiền toái. Tô Tử Lăng không chỉ quấn quýt lấy ông nội mà còn rất thân thiết với Tô Hoằng, không ngừng đối với người cha này cò kè mặc cả đủ thứ, mà Tô Hoằng bận công việc ở thành phố A lại không có nhiều thời gian bên con gái.
Có lẽ đứa nhỏ nào cũng khát vọng tình thân, bởi vì từ nhỏ không có cha mẹ làm bạn, cũng vì người Tô gia nói dối Tô Tử Lăng về việc mình không có mẹ mà khiến Tô Tử Lăng đối với người cha Tô Hoằng chung đụng thì ít xa cách thì nhiều này lại đặc biệt quý trọng.
Vì có hứng thú với nguồn sinh lực dồi dào của thành phố A mà Tô Hoằng sẽ ở lại thành phố này phát triển trong thời gian dài, cũng vì thế bí mật đưa Tô Tử Lăng đến trường học ở thành phố A, mỗi ngày có bảo mẫu chăm sóc, vệ sĩ đi theo, đem Tô Tử Lăng bảo hộ rất tốt, nhưng không ngờ tới vẫn để Diệp Tiêu Nhiên phát hiện được.
Về mặt kinh doanh, thế lực cùng nhân lực thì cũng chỉ có Trầm Uy mới có đủ khả năng kiềm chế Tô gia, cho nên muốn điều tra ít chuyện về đứa nhỏ cũng không khó gì. Trầm Uy biết rõ quá khứ của Diệp Tiêu Nhiên, để giành được nụ cười của mỹ nhân thì hắn cũng thuận nước dong thuyền đem tin tức này đưa cho Diệp Tiêu Nhiên. Trầm Uy đây là cầu mà không được, về phần mục đích chân chính thì cũng chỉ có hắn biết rõ. Mặt ngoài có vẻ như hắn cam chịu để Diệp Tiêu Nhiên lợi dụng, vô điều kiện hậu thuẫn cô nhưng nguyên nhân sau lưng đến tột cùng là gì, Diệp Tiêu Nhiên không phải chưa từng nghi ngờ, nhưng chính là điều tra không có thu hoạch, cô cũng không tiện đả động đến nhiều.
Nhưng lần này Diệp Tiêu Nhiên thật sự cảm tạ Trầm Uy cung cấp tin tức con gái mình. Phát hiện sự tồn tại của con gái là chuyện sớm muộn nhưng Trầm Uy là giúp cô không uổng phí thêm thời gian, từng bảy năm thiếu đi tình cảm mẫu tử rồi, cô không muốn chờ đợi thêm nữa.
Cuối tuần nắng ấm, khó có được nhiệt độ thích hợp như thế này, đối với thành phố khi vào đông lúc thì mưa dầm, lúc thì tuyết rơi thì đây đúng là đặc ân, giống như gương mặt dạt dào hạnh phúc của đám trẻ trong trường, cũng giống như tia ấm áp bây giờ trên gương mặt Diệp Tiêu Nhiên. Cô không sợ con gái không nhận ra mình, cũng không sợ không thể đến gần, chỉ cần xa xa cảm nhận hơi thở của con bé, với cô là đủ rồi.
Trường học Tô Tử Lăng cuối tuần tổ chức dã ngoại cùng người thân ở vườn bách thú, tin tức này là do Hạ Diệp báo lên với Diệp Tiêu Nhiên. Cô cầm tờ giấy tuyên truyền trong tay, trên đó rõ ràng ghi "Trường học cuối tuần tổ chức hoạt động cùng phụ huynh, đặc biệt mời phụ huynh đến tham dự cùng học sinh, cùng cảm nhận thời gian hạnh phúc bên gia đình".
Cô nhìn bốn chữ "cùng với người thân" mà ánh mắt có chút ảm đạm, cô đơn khiến người ta đau lòng. Chỉ là ở trước mặt Hạ Diệp cô không một tiếng động đem sự cô đơn ấy vùi lấp, tầm mắt thủy chung dừng trên tờ giấy, thay thế hào quang trong mắt ngày thường là sự yên lặng nhưng cũng rất nhanh khôi phục sự lạnh nhạt vốn có, chỉ là Hạ Diệp vẫn tinh tế cảm nhận được một tia nhu tình trong đấy.
Hạ Diệp là nhân tài vô cùng thông minh, điều đó Diệp Tiêu Nhiên trước nay luôn khẳng định. Cô tuy luôn bất động thanh sắc giấu diếm suy nghĩ nhưng với sức quan sát siêu cường của nàng thì cho dù không cần trao đổi vẫn có thể hiểu được, điều này lại khiến Diệp Tiêu Nhiên nhớ đến lúc Hạ Diệp mang tin tức đến.
"Kiêu tỷ, tôi còn phát hiện một viêc khác", sau khi báo cáo hoạt động của trường xong, thanh âm Hạ Diệp lại vang lên: "Tôi phát hiện cháu gái của Nghiêm Văn Khâm, cũng chính là con gái của chủ tịch tập đoàn Trung Á - Nghiêm Văn Huy là bạn học với Tô Tử Lăng, hơn nữa hoạt động lần này là Nghiêm Văn Khâm tham gia cùng con bé".
Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Hạ Diệp.
Hạ Diệp giống như đươc cổ vũ, không nghĩ ngợi nói tiếp: "Kiêu tỷ có thể nên đi đi, lợi dụng cơ hội tốt này tiếp cận con gái, đồng thời ngẫu nhiên gặp mặt Nghiêm Văn Khâm, nhất cử lưỡng tiện". Nói xong bỗng nhiên im bặt, bởi vì nàng phát hiện Niên Thiếu Dương vừa lườm cảnh cáo mình, khóe môi Diệp Tiêu Nhiên như có như không cười nhìn chằm chằm Hạ Diệp.
"Làm tốt chuyện của cô là được rồi, không nên biết nhiều việc, cũng không nên nói nhiều lời vô nghĩa", ngữ khí Niên Thiếu Dương nghiêm túc lạnh lùng hạ cảnh cáo với Hạ Diệp. Hắn biết rõ Diệp Tiêu Nhiên không thích người tự cho là thông mình, càng không thích cấp dưới xen mồm nhiều chuyện, Hạ Diệp lại là người hắn đề cử, nàng có gì không tốt thì chính mình cũng bị liên lụy.
Hạ Diệp gật đầu liên tục, phiêu mắt nhìn đến Niên Thiếu Dương, nói: "Thực xin lỗi, tôi lắm miệng", xong xoay người hướng Diệp Tiêu Nhiên: "Vậy tôi đi trước, Kiêu tỷ", nõi xong nhanh chóng nhấc bước rời khỏi văn phòng.
Niên Thiếu Dương lắc đầu nhìn Hạ Diệp bước đi càng lúc càng nhanh không thèm đợi chỉ thị của Diệp Tiêu Nhiên, mà cô bên này cũng cong lên khóe miệng, nói: "Cậu tìm người thật thông minh, hi vọng sau này cũng dùng tốt như vậy". Diệp Tiêu Nhiên như thế nào không nhìn là Hạ Diệp cố tình nói như vậy, nơi phát tin tức của Diệp Tiêu Nhiên không chỉ có một, cô cũng không dễ dàng tin người, mà Hạ Diệp nói câu kia không chỉ đưa cho cô ý kiến mà còn muốn chứng tỏ năng lực bản thân, lại càng hiểu rõ tâm ý chủ nhân, có thể được Diệp Tiêu Nhiên trọng dụng, tiếc thay đối với ý đồ muốn tiếp cận mình như vậy, Diệp Tiêu Nhiên liếc một lần liền nhìn thấu.
Chỉ là Hạ Diệp chưa đủ trầm ổn, tính tình có chút mạnh mẽ, vì cái lợi trước mắt mà biểu hiện quá rõ ràng, thứ cô cần không chỉ trí tuệ mà là người biết tiến thoái, cô muốn đánh một trận dài, loại người nóng nảy này sẽ có lúc gây ra chuyện. Nhưng chỉ những người như vậy cô mới dùng, bởi vì cô có năng lực nắm giữ họ, cho nên câu nói lúc nãy là muốn Niên Thiếu Dương sau này chiếu cố Hạ Diệp một chút.
Khung cảnh lại quay về hiện tại, là cuối tuần trời trong nắng ấm chiếu lên phông nền xinh đẹp của vườn bách thú. Vườn bách thú này nằm ở chân núi cách ngoại ô không xa, dựa núi mà đứng, được sông bao quanh, lợi dụng địa thế thiên nhiên mà hội tụ trăm loại động vật hoang dã, chim bay cá nhảy, hải dương lục địa, là vương quốc động vật nổi tiếng trong nước, cũng là điểm nổi bật ngành du lịch của thành phố A.
Diệp Tiêu Nhiên khó lắm mới mặc một thân quần áo hưu nhàn, tóc buộc đuôi ngựa, dáng người cùng dung mạo tản ra mị lực thanh xuân, ngoại trừ trang phục ra thì vẫn là khí chất của Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên một thân quần áo hưu nhàn xuyên qua đám đông không nhanh không chậm tìm kiếm bóng dáng Tô Tử Lăng đang tham gia hoạt động tự do.
Ở một nơi lớn như vậy tìm một đứa nhỏ không phải là dễ, nơi nơi đều là hàng rào bảo vệ cùng bọn trẻ đứng với cha mẹ. Với bọn trẻ mà nói thì đây là một thế giới kì diệu, động vật là bạn bè, bọn trẻ tràn ngập tò mò cùng hưng phấn với chúng. Cha cõng con trên vai, mẹ nắm tay con chỉ vào bên trong vườn thú giải thích, là hình ảnh gia đình đầy ấm áp hạnh phúc.
Xa xa nhìn lại liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra dáng người nhỏ bé kia, cho dù là sau lưng nhưng với linh tính máu mủ tình thâm cùng vô số lần nhìn ảnh chụp vẫn khiến cô linh mẫn bắt được hơi thở của Tô Tử Lăng. Con bé thỉnh thoảng quay đầu nhìn bên cạnh, ánh mắt hâm mộ bạn nhỏ có mẹ đi cùng, mà con bé thì chỉ có dì bảo mẫu vẫn ngày ngày chăm sóc bên cạnh, đến ngay cả cha cũng nói không thể tham gia hoạt động lần này, trên mặt cô bé dù có ý cười nhưng trong mắt vẫn xuất hiện tia phiền muộn.
Khác với những đứa trẻ vẫn có mẹ bên cạnh, Tô Tử Lăng chỉ là ngẩng đầu nhìn trời, mây trắng vỗ nhè nhẹ lan ra từng mảng, tầng tầng dặm dặm trời không, mẹ có phải đang ở trên đó? Cha từng nói mẹ ở nơi rất cao rất cao trên trời, có phải mẹ đang nhìn mình? Diệp Tiêu Nhiên nhìn thân ảnh nho nhỏ kia mà lòng trống vắng.
Tô Tử Lăng cúi đầu nhìn đến hai bóng đen đằng sau, bất luận là đi nơi nào thì hai gã đàn ông giày da tây trang mặt không cảm xúc này cứ như hình với bóng bám theo, tổng cảm thấy cả người không được tự nhiên, một chút thanh tĩnh cũng không có. Đôi mắt con bé vòng vo, nhìn dì bảo mẫu của mình nói: "Dì, con khát, muốn uống nước hoa quả, dì đi mua cho con đi".
"Vậy sao, để dì sang cửa hàng bên kia xem sao", bảo mẫu nhận mệnh một tiếng đáp ứng, lại xoay người dặn dò hai vệ sĩ đằng sau: "Hai ngươi các cậu trông chừng kỹ Đại tiểu thư", dặn dò mãi mới chịu đi, nhìn người phiền toái đi rồi tiểu Tử Lăng khóe miệng mỉm cười, nhấc chân đi về phía trước.
Bé biết hai người kia không dám chậm trễ, bất luận bé đi nơi nào cũng đi sát theo sau, Tô Tử Lăng một mực tìm kiếm cơ hội bỏ họ lại, thân ảnh nhỏ bé cước bộ cũng rất nhanh, ban đầu là đi bộ chậm rãi trở thành chạy, hai tên vệ sĩ không dám phân tâm, cũng không dám thiếp lại quá gần, chỉ có thể duy trì khoảng cách an toàn cách hai bước.
"Thực phiền toái" Tô Tử Lăng thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn thấy một đoàn du lịch đang chơi đùa với voi, người đông, có người lớn lẫn trẻ nhỏ, mắt thấy cơ hội tới, Tô Tử Lăng khẽ cười một tiếng chạy về phía trước lẻn vào giữa đám người,
Vóc dáng thấp bé xuyên qua đám người lớn cũng trẻ nhỏ, bé lấy cái mũ đỏ của mình đội lên cho đứa trẻ khác, hai tên vệ sĩ không ngừng vội vã đẩy người tìm kiếm Đại tiểu thư, nhìn thấy cô bé đội mũ đỏ liền kéo qua nhìn, lại thấy cô bé kia vẻ mặt hoài nghi, không biết là ai đùa dai đem mũ đội lên đầu mình.
"Không xong, mau tìm Đại tiểu thư", một vệ sĩ trong đó sắc mặt đại biến, hai người kích động vọt ra khỏi đám người mà tìm.
Mà lúc này Tô Tử Lăng đã sớm chạy khỏi khu vực xem voi, leo lên xe tham quan vườn thú đi đến nơi khác. Người ở đây không nhiều, có thể khiến bé yên tĩnh một chút, bé xuống xe, một mình đi trên bãi cỏ, hai tay xỏ trong túi quần, buồn bực không vui nhìn phong cảnh, lại nhìn động vật.
Nhìn thấy đằng xa bên cạnh gia viên tinh tinh có mấy người một nhà hạnh phúc một chỗ, bước chân bé không tự giác hướng về phía đó.
"Dì, tiểu tinh tinh đang uống sữa phải không?", Lý Y Y hưng phấn khoa chân múa tay, Nghiêm Văn Khâm lôi kéo tay con bé, trêu ghẹo nói: "Con trước đây cũng như vậy nha".
"A? Cho nên mẹ là tinh tinh sao?" Lý Y Y nháy mắt đỏ mặt, Nghiêm Văn Khâm bị biểu tình của Lý Y Y chọc cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con bé: "Con nha, dám nói mẹ con là tinh tinh, cẩn thận dì đi cáo trạng"
"Dì là làm bộ cho con sợ thôi, hơn nữa dì, mẹ đường đường là tổng tài tập đoàn, sao lại đi chấp nhặt đứa trẻ 7 tuổi chứ?" Lý Y Y một bộ tiểu nhân không sợ uy hiếp, lại khiến Nghiêm Văn Khâm nở nụ cười.
"Con nha, còn nhỏ mà ranh"
"Dù sao dì thương con như vậy, nhất định luyến tiếc con bị mẹ mắng!" Lý Y Y nói xong lôi kéo tay nàng, Nghiêm Văn Khâm trong lòng ấm áp, vươn tay sủng nịch sờ sờ đầu con bé. Cháu gái này cùng con gái ruột giống nhau, với nàng mà nói có lẽ đời này sẽ không có con, cho nên nàng đem tất cả tình thương của người mẹ đều dành hết cho cô cháu gái nhỏ này.
"Dì, dì nhìn tinh tinh ba làm sao vậy?" Lý Y Y bỗng lôi kéo tay Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm lúc này mới nâng mắt nhìn đến con tinh tinh màu đen, tựa hồ cảm xúc không ổn định đang tự đánh vào ngực nó.
Chỉ thấy nó há miệng, một hồi mân mê một hồi gào thét, lại có lúc nắm tay dùng sức đánh, rõ ràng là phát tiết bất mãn. Lại nhìn đến cách đó không xa là một cây trúc dài, bên trên có treo một giỏ hoa quả trống không, nó lôi đến trước mặt, nhìn thấy không có gì lại vứt đi, ánh mắt rơi đến khu vực ngoài vườn thú, trong mắt quang mang sắc bén, trần ngập tính công kích, lại thấy nó cúi người nhặt lên một hòn đá lớn.
"Không tốt, tinh tinh nổi giận rồi!", Nghiêm Văn Khâm thấy nguy hiểm sắp rơi đến trước mắt thì vội kéo Lý Y Y lùi ra đến nơi an toàn, lúc đó mới phát hiện một bé gái không biết gì đang lại gần thăm dò tinh tinh.
Mà lúc này con tinh tinh màu đen đã muốn giơ lên hòn đá chuẩn bị ném đi, Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy đứa bé nguy hiểm liền cấp bách muốn lao ra nhưng lại bị Lý Y Y lôi kéo lại: "Dì, tinh tinh ba thật đáng sợ"
"Đừng sợ, dì ở đây", Nghiêm Văn Khâm vỗ nhẹ bả vai trấn an Lý Y Y, quay đầu thì thấy tinh tinh đen đã ném hòn đá ra ngoài, mắt nhìn thấy đứa bé nguy hiểm như mành chỉ treo chuông thì đột nhiên bên cạnh lại lao ra một người phụ nữ. Cô cơ hồ sét đánh không kịp bưng tai vọt đến bên người đứa nhỏ, một tay kéo đứa nhỏ nằm nhanh xuống đất, đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, hòn đá tinh tinh ném lại ngay vị trí không xa hai người,
Tất cả phát sinh rất nhanh nên Tô Tử Lăng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, vừa mới giây trước thấy bộ dạng tinh tinh dọa người thì thế nào cũng không ngờ nó tập kích mình. Ngay lúc nguy hiểm thì lại vững vàng ngã xuống đất, nằm trong ngực một người, đứng dậy mới phát hiện là một người phụ nữ xinh đẹp đang vô cùng lo lắng nhìn mình.
"Con có sao không? Có bị thương chỗ nào không?", người phụ nữ có chút khẩn trương nâng Tô Tử Lăng dậy kiểm tra toàn thân, Tô Tử Lăng có chút kinh ngạc nhìn người xinh đẹp xa lạ trước mắt, không biết sao có cảm giac thân thiết nổi lên, nhưng bé rõ ràng lại không biết được đây là ai.
"Con không sao, cảm ơn dì", Tô Tử Lăng biểu hiện ra lễ phép được dạy dỗ hằng ngày.
Diệp Tiêu Nhiên là lần đầu tiên cách con gái gần như vậy, trong lòng có một nỗi kích động không tên ập đến, lại cố gắng khắc chế tia gợn sóng kia, trên mặt mỉm cười ôn hòa bình tĩnh: "Sao chỉ có mình con ở đây, nguy hiểm như vậy, cha mẹ con đâu?". Cô hỏi xong những lời này cũng không thấy Tô Tử Lăng trả lời mà chỉ cúi đầu mất mác, Diệp Tiêu Nhiên một trận đau lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Tử Lăng. Tô Tử Lăng cảm nhận được ấm áp trên tay thì ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên đến hoảng thần, một lúc sau mới nói: "Cha đang bận công tác, con không có mẹ", con bé thanh âm rất nhỏ, ngữ khí buồn bã, một tia khát khao lóe lên trong mắt kia khiến lòng Diệp Tiêu Nhiên đau như cắt.
Cô cười cười một cái, đưa tay vuốt vuốt đầu Tô Tử Lăng, an ủi: "Mỗi đứa trẻ đều có mẹ, con nhất định cũng có nha".
"Mẹ mất rồi, con chưa từng nhìn thấy mẹ, cũng không biết người trông như thế nào nữa".
Không có nỗi đau xót khó chịu nào sánh được với việc làm mẹ đứng trước mặt con gái nhưng con bé lại nói mình đã chết, nỗi đau này có thể sánh ngang với đau đớn năm đó để vuột mất đứa nhỏ. Bao nhiêu năm rồi trong lòng chưa từng xuất hiện gợn sóng tình cảm cũng chưa từng vô thố như bây giờ, vậy mà ngay lúc này, khi cô đối mặt với con gái mình sinh ra lại trở nên bất lực như thế.
Cô khẽ cắn môi dưới, cố gắng bảo trì vẻ mặt ôn hòa mỉm cười, hai tay vuốt nhẹ bả vai Tô Tử Lăng nói: "Cô bé, đừng buồn, mẹ nhất định rất yêu con, người ấy không ở bên cạnh chăm sóc con nhất định là có nỗi khổ riêng", khi nói chuyện thanh âm Diệp Tiêu Nhiên có chút nghẹn ngào.
Tô Tử Lăng nghe xong lại lộ ra ý cười, nói: "Đúng, dì nói rất đúng, mẹ nhất định cũng xinh đẹp như dì vậy", lúc cười lại làm lộ ra răng nanh nhỏ đáng yêu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên trong lòng căng thẳng, tay đặt trên vai con bé không tự giác khẽ dịch đến vuốt hai má trơn mềm, trong mắt tản ra nồng đậm yêu thương cùng ôn nhu, nhìn nụ cười con bé mà không khỏi nâng lên khóe miệng của mình. "Nếu mẹ con cũng giống như dì, vậy con có thích mẹ không?". Nói xong lại nhìn Tô Tử Lăng chờ đợi, Tô Tử Lăng chính là kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu Nhiên, lại cẩn thận suy nghĩ bộ dáng của mẹ, tự hỏi lúc lâu mới mạnh mẽ gật đầu.
Trong nháy mắt hạnh phúc liền ập đến lòng Diệp Tiêu Nhiên, nét mặt cô cười như hoa, trong mắt nhu tình như nước, giờ phút này không còn là Dạ Kiêu cũng không phải là bà chủ cao lãnh sắc bén của hội sở mà chỉ là một người mẹ, đối mặt với con của mình, từ đáy lòng dâng lên hạnh phúc, một cổ khí nhu hòa bao quanh thân thể.
Nghiêm Văn Khâm lẳng lặng nhìn toàn bộ, ánh mắt kinh ngạc một khắc cũng không dời khỏi hai người kia. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh này của Diệp Tiêu Nhiên, xuất hiện đột ngột rồi lại chú tâm bảo hộ cùng quan tâm đứa bé này. Diệp Tiêu Nhiên còn có thể là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng động lòng người như vậy, không phải là người trong trí nhớ của nàng, là nữ nhân thân mặc áo giáp, nơi nơi phòng bị. Trong mắt cô tràn đầy trìu mến với đứa nhỏ, thân ảnh lại cô đơn tịch liêu, cùng với đứa bé đứng một chỗ muốn khiến người ta cảm thấy đây không phải là mẹ con cũng rất khó, chính là Diệp Tiêu Nhiên cùng đứa bé này có quan hệ gì?
"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư", cách đó không xa truyền đến âm thanh lo lắng kêu gọi ầm ĩ.
Nghe được tiếng gọi kia, Diệp Tiêu Nhiên đứng lên đổi lại tư thế những vẫn nắm tay Tô Tử Lăng: "Bé ngoan, lần sau dì lại đến gặp con". Nói rồi có chút luyến tiếc không muốn buông tay, thật sâu nhìn gương mặt nhỏ nhắn, Tô Tử Lăng nhìn Diệp Tiêu Nhiên gật đầu mỉm cười, người dì này khiến con bé có cảm giác thân thiết dù mới gặp mặt, làm con bé cảm giác không biết nói thế nào.
"Dì, cậu ấy chính là Đại tiểu thư Tô Tử Lăng, đi đến đâu cũng có hai vệ sĩ đi theo". Lí Y Y vươn đầu nói, Nghiêm Văn Khâm cười cười: "Có phải cũng nên cho Đại tiểu thư Nghiêm gia chúng ta hai vệ sĩ hay không?"
"Con mới không cần, con không phải cây cỏ, cũng không muốn làm công chúa nhân gian", Lý Y Y quyệt quyệt miệng nói.
"Tốt tốt tốt, công chúa nhỏ a", Nghiêm Văn Khâm xấu hổ cười cười, đứa nhỏ này a, thế giới con bé luôn tuyệt diệu như vậy, cho dù chỉ là lời nói lơ đãng bình thường từ miệng đứa trẻ 7 tuổi cũng khiến người ta yêu thích không buông tay. Nàng đột nhiên lại nghĩ nghĩ :"Tô... Tử Lăng...? Lẽ nào chính là hòn ngọc quý trên tay Tô gia?", giương mắt nhìn thì thấy Diệp Tiêu Nhiên đã hướng mình đi đến, Nghiêm Văn Khâm cười gật đầu với cô. Diệp Tiêu Nhiên nhìn dáng vẻ không ngạc nhiên của Nghiêm Văn Khâm thì liền thu hồi tia ôn hòa vừa có, lạnh nhạt trên mặt nhanh chóng khôi phục.
"Trùng hợp như vậy", Nghiêm Văn Khâm cười nói, Diệp Tiêu Nhiên gật đầu liền nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang chăm chú nhìn mình bên cạnh nàng, cố ý hỏi: "Đây là....?"
"Cháu gái tôi", Nghiêm Văn Khâm trả lời.
"Đó là...?" Nghiêm Văn Khâm vươn đầu nhìn thoáng qua Tô Tử Lăng cách đó không xa, lại cố ý hỏi, Diệp Tiêu Nhiên trầm mặc một hồi, nâng mắt nhìn vào đối mắt nhìn thấu lòng người của Nghiêm Văn Khâm, bên trong chứa đầy nhu tình như nước, khóe miệng cô ngay lập tức giương lên nụ cười hạnh phúc: "Con gái của tôi".
Tuy đã đoán được chút ít nhưng nghe câu trả lời khẳng định của Diệp Tiêu Nhiên, Nghiêm Văn Khâm vẫn cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn biểu tình khẽ biến của Nghiêm Văn Khâm thì Diệp Tiêu Nhiên lại thở dài: "Tôi khiến con bé thiếu tình thương của mẹ bảy năm rồi", nói xong tầm mắt lại dừng trên người Tô Tử Lăng.
"Bất đắc dĩ cùng khổ sở của cô sẽ có người hiểu, mà con bé cũng sẽ thông cảm cho cô". Nghe Nghiêm Văn Khâm nói Diệp Tiêu Nhiên liền nâng mắt nhìn nàng, Nghiêm Văn Khâm rất nhanh bắt được cỗ nhu tình như nước trong đôi mắt kia, nhưng cũng rất nhanh cô lại khôi phục sự hững hờ ban đầu.
"Dì, con muốn đi xem voi", Lý Y Y đứng một bên kêu lên, Nghiêm Văn Khâm nhìn con bé một cái, Diệp Tiêu Nhiên lạnh nhạt nói: "Tôi đi trước, hẹn gặp lại", nói xong liền nhấc chân thản nhiên rời đi.
Đi được một đoạn cô không khỏi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, thân ảnh nàng kéo dài dưới ánh mặt trời, quanh thân tỏa ra ấm áp không nói nên lời, nhưng nội tâm lại sâu không với tới, ý cười ôn hòa khiêm tốn của nàng là đươc rèn luyện mà nên, trái tim nhưng lại giữ khoảng cách với người bên ngoài.
Nghiêm Văn Khâm..... Diệp Tiêu Nhiên trong lòng nhớ kĩ tên này, khóe miệng không biết khi nào lại khởi nên một mạt cười mê người khuynh thành.